ĐỜI SỐNG MỜI TRONG THẦN KHÍ -GIẢNG LỄ BẾ MẠC GIỚI TRẺ PANAMA
- Details
- Category: 7. Đời Sống Mới Trong Thần Khí
ĐTC PHANXICÔ
NGÀY GIỚI TRẺ THẾ GIỚI XXXIV - 2019
Ở PANAMA TRUNG MỸ CHÂU
Đaminh Maria Cao tấn Tĩnh, BVL, tổng hợp và tuyển dịch
Sáng Chúa Nhật
Giảng Lễ Bế Mạc
"Cái giờ đây của Thiên Chúa. Nó trở thành cái hiện tại nơi Chúa Giêsu:
nó có một dung nhan, nó là xác thể.
Nó là tình yêu thương xót không đợi chờ những trường hợp lý tưởng hay hoàn hảo để tỏ mình ra,
cũng không chấp nhận những thoái thác về việc tỏ hiện của mình".
"Nó là thời điểm của Thiên Chúa,
một thời điểm làm cho hết mọi tình trạng và hết mọi nơi trở nên vừa chính đáng lại vừa thích đáng.
Nơi Chúa Giêsu, cái tương lai được hứa hẹn bắt đầu mở màn và trở thành cuộc sống".
"Các bạn trẻ thân mến, các bạn không phải là tương lai cho cái giờ đây của Thiên Chúa"
"Tất cả mọi người đều gắn mắt vào Người. Và Người bắt đầu nói cùng họ rằng: 'Hôm nay, đoạn Thánh Kinh này đã được nên trọn như quí vị nghe thấy" (Luca 4:20-21).
Bằng những lời ấy, Phúc Âm cho thấy khởi điểm thừa tác vụ công khai của Chúa Giêsu. Sứ vụ này được bắt đầu ở trong một hội đường là nơi đã thấy Người lớn lên; Người đã ở giữa hàng xóm láng giềng Người quen biết, và thậm chỉ có lẽ cả một số "giáo lý viên" khi Người còn nhỏ đã dạy Người Lề Luật nữa. Đó là một giây phút quan trọng trong cuộc đời của Vị Sư Phụ này: một con trẻ đã được giáo dục và lớn lên trong cộng đồng ấy, đã đứng lên trước cử tọa để công bố và thực hiện giấc mơ của Thiên Chúa. Một lời được loan báo trước kia chỉ như là một lời hứa hẹn về tương lai, thế nhưng, bấy giờ, trên môi miệng của Chúa Giêsu, có thể được nói ở thể hiện tại, như thể nó trở thành một thực tại: 'Hôm nay, nó đã được nên trọn'.
Chúa Giêsu mạc khải cho thấy cái giờ đây của Thiên Chúa (the now of God), Đấng đến gặp gỡ chúng ta và kêu gọi chúng ta tham phần vào cái giờ đây "loan truyền tin mừng cho người nghèo khó... mang lại tự do cho những ai bị giam cầm, và phục quang cho người mù lòa, giải thoát những ai bị áp bức, loan báo năm hồng ân Chúa" của Ngài (Luca 4:18-19). Đó là cái giờ đây của Thiên Chúa. Nó trở thành cái hiện tại nơi Chúa Giêsu: nó có một dung nhan, nó là xác thể. Nó là tình yêu thương xót không đợi chờ những trường hợp lý tưởng hay hoàn hảo để tỏ mình ra, cũng không chấp nhận những thoái thác về việc tỏ hiện của mình. Nó là thời điểm của Thiên Chúa, một thời điểm làm cho hết mọi tình trạng và hết mọi nơi trở nên vừa chính đáng lại vừa thích đáng. Nơi Chúa Giêsu, cái tương lai được hứa hẹn bắt đầu mở màn và trở thành cuộc sống.
Vào lúc nào? Bây giờ đây. Tuy nhiên, không phải là hết mọi người đã nghe đều cảm thấy được mời gọi hay được kêu gọi cả đâu. Không phải là tất cả cư dân ở Nazarét đã sẵn lòng tin tưởng vào một con người mà họ đã quen biết và đã từng thấy lớn lên, và là vị bấy giờ mời gọi họ hãy nhận ra một giấc mơ từng được chờ mong từ lâu. Chẳng những thế mà họ còn "nói rằng 'Đó không phải là người con của Giuse hay sao?'" (Luca 4:22).
Điều này cũng có thể xẩy ra cho cả chúng ta. Chúng ta không phải bao giờ cũng tin rằng Thiên Chúa làm sao lại khả dĩ cụ thể và bình thường như thế chứ, gần gũi và thực hữu như vậy chứ, Ngài lại càng không thể nào trở nên hiện tại và hoạt động qua một ai đó như là một người hàng xóm, một người bạn bè, một người thân quyến. Chúng ta không luôn tin rằng Chúa có thể mời gọi chúng ta làm việc và cùng chân lấm tay bùn với Người trong Vương Quốc của Người một cách giản dị và mộc mạc như thế. Khó chấp nhận được "tình yêu của Thiên Chúa có thể trở thành cụ thể và hầu như có thể nghiệm thấy trong lịch sử nơi tất cả những thăng trầm nhức nhối và rạng ngời của nó" ( BENEDICT XVI, General Audience, 28 September 2005).
Chúng ta cũng thường hay tác hành như thành phần hàng xóm ở Nazarét, đó là chúng ta thích một Vị Thiên Chúa xa vời: đẹp đẽ, thiện hảo, quảng đại nhưng xa cách, một Vị Thiên Chúa không thuận lợi cho chúng ta. Vì một vị Thiên Chúa gần gũi hằng ngày, một người bạn và anh em, đòi chúng ta phải quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh mình, các sự vụ hằng ngày và nhất là tình huynh đệ. Thiên Chúa đã không muốn tỏ mình ta như là một thiên thần hay một cách hoành tráng nào đó, mà là cống hiến cho chúng ta một gương mặt huynh đệ và thân tình, cụ thể và quen thuộc. Thiên Chúa là Đấng thực hữu vì tình yêu là những gì hữu thực; Thiên Chúa là Đấng cụ thể vì tình yêu là những gì cụ thể. Thật vậy, "việc tỏ hiện cụ thể của tình yêu là một trong những yếu tố thiết yếu trong đời sống của Kitô hữu" (BENEDICT XVI, Homily, 1 March 2006).
Chúng ta cũng có thể gặp phải nguy cơ như thành phần hàng xóm láng giềng ở Nazarét, khi mà trong các cộng đồng của chúng ta Phúc Âm cần phải được cụ thể sống động. Chúng ta bắt đầu nói: Thế nhưng những con người trẻ này, chúng không phải là con cái của Maria, của Giuse, chúng không phải là những người anh chị em hay sao? Những con người ấy không phải là đám trẻ chúng ta đã thấy lớn lên hay sao? Cái con người đó không phải là kẻ đã ném banh làm vỡ cả cửa kính hay sao? Những gì được xuất phát như thể ngôn sứ và việc loan truyền vương quốc của Thiên Chúa đều bị trở thành thường tình và xoàng xĩnh. Những nỗ lực thường tình hóa lời Chúa vẫn cứ xẩy ra hằng ngày.
Giới trẻ thân mến, cả các bạn nữa cũng có thể cảm nghiệm thấy điều ấy, bất cứ khi nào các bạn nghĩ rằng sứ vụ của các bạn, ơn gọi của các bạn, ngay cả chính đời sống của các bạn, là một thứ hứa hẹn xa vời trong tương lai, chẳng có gì liên hệ với hiện tại. Làm như thể còn trẻ trung thì chẳng khác gì như là một thứ phòng đợi, nơi chúng ta ngồi đây đó cho đến khi được kêu gọi. Và "trong thời gian chờ đợi", thành phần người lớn chúng tôi, hay ngay cả các bạn đang sáng chế ra một thứ tương lai được niêm ấn một cách ngon lành, không có vấn đề gì, mọi sự đều an toàn, bảo đảm và "chắc ăn". "Một thứ hạnh phúc tín tạo / a make-believe hapiness". Thế là chúng tôi "trấn an" các bạn, chúng tôi làm các bạn tê liệt một cách thầm kín, không hỏi han hay đặt vấn đề; và "trong thời gian chờ đợi ấy" những giấc mơ của các bạn bị mất đi tính chất hăng say, chúng bắt đầu xẹp xuống và trở nên ảm đạm, nhỏ mọn và não nề (cf. Palm Sunday Homily, 25 March 2018). Chỉ vì chúng tôi nghĩ, hay các bạn nghĩ, rằng cái giờ đây của các bạn chưa tới, rằng các bạn còn quá trẻ để tham gia vào việc mơ tưởng về tương lai và hoạt động cho tương lai.
Một trong những hoa trái của Thượng Nghị Giám Mục Thế Giới vừa qua xuất phát từ việc có thể gặp gỡ, và nhất là có thể lắng nghe nhau. Tính chất phong phú của việc đối thoại liên thế hệ, tính chất phong phú của việc trao đổi và giá trị của việc nhận thức được rằng chúng ta cần lẫn nhau, rằng chúng ta cần phải hoạt động để tạo nên những thông hào và những khoảng trống phấn khích việc mơ tưởng về tương lai và hoạt động cho tương lai, bắt đầu từ hôm nay. Điều này tạo nên một khoảng trống chung, không phải một cách cô lập mà là song hành bên nhau. Một khoảng trống không phải tự nhiên mà có, hay nhờ thắng xổ số mà được, nhưng là một khoảng trống các bạn cũng cần phải chiến đấu cho bằng được.
Các bạn trẻ thân mến, các bạn không phải là tương lai cho cái giờ đây của Thiên Chúa. Ngài mời gọi các bạn và kêu gọi các bạn ở trong các cộng đồng và các thành phố hãy đi đến gặp ông bà của các bạn, các vị lão thành của các bạn; hãy đứng lên và cùng với họ hãy lên tiếng và nhận ra cái giấc mơ Chúa đã mơ tưởng về các bạn.
Không phải là ngày mai mà là giờ đây, vì kho tàng của các bạn ở đâu thì lòng các bạn cũng ở đó (cf. Mt 6:21). Các bạn phải lòng bất cứ một điều gì thì nó sẽ chiếm đoạt chẳng những trí tượng tượng của các bạn mà còn chi phối hết mọi sự nữa. Nó sẽ là những gì làm cho các bạn chỗi dậy ban sáng, những gì làm cho các bạn ra đi vào những lúc mệt mỏi, những gì mở lòng các bạn ra và làm cho các bạn đầy những ngỡ ngàng, hoan hỉ và biết ơn. Hãy nhận thức rằng các bạn có một sứ vụ và say yêu; đó là những gì sẽ quyết định tất cả mọi sự (cf. PEDRO ARRUPE, S.J., Nada es más práctico). Chúng ta có thể chiếm hữu hết mọi sự, nhưng nếu chúng ta thiếu mất cái đam mê yêu thương này chúng ta sẽ chẳng có gì hết. Chúng ta hãy để cho Chúa làm cho chúng ta say mê yêu thương!
Với Chúa Giêsu không có vấn đề "trong thời gian chờ đợi", mà chỉ là một tình yêu thương xót muốn chiếm đoạt và cai trị cõi lòng của chúng ta. Người muốn là kho tàng của chúng ta, vì Người không phải là thứ "trong thời gian chờ đợi", một khoảng thời gian trong đời sống hay một cái mốt nhất thời qua đi; Người là tình yêu quảng đại đang mời gọi chúng ta hãy trao phó bản thân chúng ta.
Người là tình yêu cụ thể, gần gũi, thực hữu. Người là niềm vui hoan lạc, xuất phát từ việc chọn lựa và tham phần vào mẻ cá lạ lùng của niềm hy vọng và bác ái, tình đoàn kết và huynh đệ, bất chấp ánh mắt bị bại liệt và đang bại liệt do bởi sợ hãi và bị loại trừ, bởi suy đoán và mạo dụng.
Anh chị em thân mến, Chúa và sứ vụ của Ngài không phải là một thứ "trong thời gian chờ đợi" ở cuộc đời chúng ta, một cái gì đó tạm thời; nó là đời sống của chúng ta!
Đặc biệt là qua những ngày này, tiếng xin vâng của Mẹ Maria đã được dạo lên như là một thứ nhạc nền. Mẹ chẳng những đã tin vào Thiên Chúa và vào những lời hứa của Ngài như là một cái gì đó khả dĩ, Mẹ còn tin chính Thiên Chúa và dám thưa "xin vâng" để tham dự vào cái giờ đây của Chúa. Mẹ đã cảm thấy Mẹ có một sứ vụ; Mẹ cảm thấy say yêu là yếu tố định đoạt hết mọi sự.
Như ở trong hội đường Nazarét, Chúa đứng lên một lần nữa giữa chúng ta là thành phần bạn hữu và quen thuộc của Người; Người cầm lấy sách mà nói với chúng ta rằng "Hôm nay, đoạn Thánh Kinh các bạn vừa nghe đã được ứng nghiệm" (Luca 4:21).
Các bạn có muốn sống trọn tình yêu của các bạn một cách cụ thể hay chăng? Chớ gì tiếng "xin vâng" của các bạn tiếp tục là cái cổng vào cho Thánh Linh để Ngài cống hiến chúng ta một Lễ Hiện Xuống mới cho thế giới và cho Giáo Hội.
(Đôi lời tạ từ....)
Mời xem video về Thánh Lễ bế mạc Ngày Giới Trẻ Thế Giới XXXIV - 2019
---------------------------------