3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

Vở kịch còn dang dở

Chủ đề: Thánh Gioan tiền hô là sứ giả, còn Chúa Giêsu là Ðấng Thiên Sai (Mêsia). Chúng ta phải hoàn tất công việc của hai Ðấng.

Nathaniel hawthorne là một văn sĩ người Mỹ, vào năm 1864 ông mất đi mà trên bàn viết vẫn còn bản phác thảo của một vở kịch mà không may ông chưa hoàn tất được. Vở kịch này tập trung vào một nhân vật chưa hề xuất hiện trên sân khấu. Mọi người đều nói, đều mơ, đều chờ đợi nhân vật này đến nhưng vị ấy chẳng hề đến. Tất cả các nhân vật phụ đều đồng loạt mô tả nhân vật chính ấy. Họ kể cho mọi người nhân vật chính ấy sẽ như thế nào, sẽ làm những gì. Tuy nhiên nhân vật chính ấy đã chẳng xuất hiện.

Toàn bộ Cựu ước cũng giống như vở kịch của Nathaniel Hawthorne bỏi vì Cựu ước chấm dứt mà không có đoạn kết.

Trên dòng sông Giôđan có một khúc cạn nước, cách Biển Chết không xa. Như người ta còn ghi nhớ, đây là chỗ băng qua sống thuận tiện cho các đoàn tuần hành có xe ngựa kéo, các thương buôn và các du khách từ khắp nơi trên thế giới. Ðây cũng là chỗ đại chúng thường gặp gỡ nhau để trao đổi đủ thứ tin tức từ khắp mọi nơi. Chính tại chỗ này, Gioan Tẩy Giả đã rao giảng và rửa tội cho dân chúng. Ông cũng bận áo da thú giống như các tiên tri thuở xưa. Và đám dân bắt đầu thắc mắc: “Ông này là ai vậy? Ông ta có phải là Ðấng Mesia được Chúa hứa không? Hay ông là vị sứ giả dọn đừơng cho Ðấng Mesia?”

Trong bài phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu sẽ trả lời cho những câu hỏi này.

Ngài nói với dân chúng: “Gioan là kẻ mà Thánh Kinh đã nói: “Ta sẽ sai sứ giả Ta đi trước con để mở đường cho con”. Chúa Giêsu cũng trả lời câu hỏi khác mà đám môn đệ của Gioan Tẩy Giả đặt ra cho Ngài: “Có phải Ngài là Ðấng mà Gioan bảo sẽ phải đến, hay chúng tôi còn phải mong chờ Ðấng khác?” Ðể trả lời câu hỏi này, Chúa Giêsu liền trưng ra những lời của tiên tri Isaia trong bài đọc thứ nhất hôm nay. Khi nói về Ðấng Mesia, Isaia bảo rằng những dấu hiệu sau đây sẽ là bằng cứ xác nhận lai lịch vị ấy: “Người mù sẽ thấy được và người điếc sẽ nghe được. Kẻ què sẽ nhảy múa và người câm sẽ reo vui”.

Chủ ý của Giêsu thực là rõ ràng. Ngài trình bày ra những phép lạ Ngài đã làm – cho người mù thấy, kẻ điếc nghe, người què bước, kẻ câm nói được. Ðây là những dấu hịêu mà các lời tiên tri báo trước rằng sẽ phải ứng nghiệm khi Ðấng Mesia đến.

Như vậy, bài Phúc Âm hôm nay muốn nói gì cho anh chị em cũng như cho tôi? Xin thưa đó là sứ điệp sau: Chúa Giêsu là Ðấng Mesia đã được các vị ngôn sứ tiên báo và Ngài đã thiết lập vương quốc Thiên Chúa trên trần gian đúng như các tiên tri báo trước. Tuy nhiên Chúa Giêsu uỷ thác cho chúng ta nhiệm vụ hoàn tất vương quốc ấy. Ngài giao phó cho chúng ta việc xây dựng nước Chúa trên trần gian này. Vào lúc thế mạt, Chúa Giêsu sẽ trở lại để phán xét chúng ta về công việc này.

Người Roma xưa có thời một vị thần tên là Janus. Từ đó chúng ta có danh từ January (tháng giêng). Vị thần này được các hoạ sĩ mô tả bằng hình đầu người có hai mặt: một mặt nhìn về đằng sau, mặt kia nhìn về đằng trước. Mùa vọng cũng tương tự như thế. Nó nhìn về hai phía: một đàng nhìn lại lần giáng sinh đầu tiên của Chúa Giêsu trong lịch sử, đằng khác là hướng đến cuộc tái giáng của Ngài vào cuối lịch sử.

Anh chị em cũng như tôi đang đứng ở giữa hai biến cố lịch sử trọng đại này. Phận vụ chúng ta không phải là cứ lè phè ngồi chơi trên đỉnh đồi ngoái cổ về đằng sau và ngóng trông về đằng trước, mà phải xăn tay áo lên dấn thân vào công việc Chúa Giêsu đã trao phó cho chúng ta khi Ngài đến lần đầu tiên trong lịch sử.

Nói một cách cụ thể, điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là chúng ta phải xây dựng nước Chúa trên trần gian, phải đem yêu thương lắp đầy ganh ghét, đem thứ tha che phủ hận thù, đem chân lý thay cho giả trá, đem sự cảm thông Kitô giáo thay cho sự vô cảm lạnh lùng. Tóm lại, chúng ta phải xây dựng một kiểu thế giới mà chính Chúa Giêsu sẽ dụng xây nếu Ngài ở vào vị trí chúng ta.

Ðó chính là sứ điệp trong các bài đọc hôm nay. Sứ điệp ấy minh chứng Chúa Giêsu là Ðấng Mesia, Ngài sẽ trở lại vào chung cục lịch sử và sẽ phán xét chúng ta về việc chúng ta đã xây dựng nước Chúa trên trần gian này như thế nào.

Vậy chúng ta hãy kết thúc với lời tuyên xưng đức tin vào Chúa Giêsu, là Ðấng Mêsia cũng là Ðấng Cứu Ðộ chúng ta:

Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tin Chúa đã đến trần gian đầy ganh ghét này để giúp chúng con xây dựng nó thành thế giới của tình yêu.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tin rằng Chúa đã đến với chúng con để giúp chúng con cũng biết đến kẻ khác.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tin rằng Chúa hiểu chúng con, ngay cả khi chúng con không hiểu được chính mình.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tin rằng Chúa luôn luôn ở với chúng con cho dù chúng con không luôn luôn sống với Chúa.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tin rằng Thiên Chúa là Cha chúng con, bởi vì chính Chúa đã đối xử với chúng con như anh chị em của Chúa.

Lm. Mark Link, S.J.

VỮNG TÂM – CHÚA NHẬT 3 MÙA VỌNG

Thiên Chúa vô hình hiện diện mọi nơi và trong mọi lúc. Thiên Chúa luôn đồng hành với dân Ngài đã chọn, để chuẩn bị đón nhận ơn cứu độ. Mầu Nhiệm về Thiên Chúa Ngôi Hai được hé mở từng bước. Trải qua lịch sử cứu độ, dân chúng luôn khao khát mong chờ một chung cục là được tự do giải thoát. Qua từng giai đọan, Thiên Chúa đã sai các tiên tri đến kêu gọi lòng trung tín, sự phấn chấn và khuyến khích hướng dẫn dân chúng. Tiên tri Isaia đã khơi dậy niềm hy vọng: Nơi hoang địa cằn cỗi sẽ vui mừng, cõi tịch liêu sẽ hân hoan (Is 35, 1). Hình ảnh cảnh hoang địa trơ trọi, khô cằn và cạn nguồn mong đợi suối nguồn sự sống. Isaia khơi lên tia hy vọng của sự vui mừng và hân hoan. Dân Chúa phải trải nghiệm nhiều thăng trầm khổ ải qua các thế hệ để mong chờ Đấng Cứu Thế đến.

Trong bất cứ một dự kiến nào muốn đạt kết qủa tốt, chúng ta đều phải kiên nhẫn đợi chờ mọi sự diễn tiến. Vấn đề niềm tin sống đạo cũng thế, chúng ta không thể cắt bớt thời gian. Sự gì đến ắt sẽ đến. Thánh Giacôbê nhắc nhở các tín hữu: Anh em hãy kiên nhẫn chờ ngày Chúa đến. Kìa xem người nông phu trông đợi hoa màu quý báu của đồng ruộng, kiên nhẫn đợi chờ mưa xuân và mưa thu (Giac 5, 7). Hình ảnh của bác nông phu nơi ruộng rẫy cầy bừa trồng trọt là hình ảnh rất đẹp và chính xác. Chính xác cả về phẩm lẫn lượng, cả về thời gian và không gian. Kiên nhẫn đợi chờ là một đức tính tốt trong đời sống đạo. Mọi sinh họat của đời sống Giáo Hội trên trần thế cần phải được thử thách, tôi luyện để phát triển và trưởng thành. Thời gian là chìa khóa. Mầu nhiệm ơn cứu độ được lồng vào đời sống của con người theo sự phát triển tự nhiên của xã hội loài người.

Ông Gioan Tẩy Giả đang bị giam giữ cũng nóng lòng muốn biết Chúa Giêsu có chính thật là Đấng Cứu Thế hay không. Ông Gioan muốn các môn đệ của mình nhận biết Chúa Giêsu. Câu trả lời của Chúa không chỉ cho riêng ông Gioan, nhưng cho các môn đệ của ông. Các ông đã an tâm nhận diện ra sứ mệnh và vai trò của Chúa Giêsu trong công cuộc cứu độ qua các dấu chỉ. Chúa Giêsu đã hoàn tất mọi lời mà các tiên tri đã loan báo về Ngài.

Các dấu hiệu từ trời cao với quyền năng của Chúa đã đem lại hiệu qủa thực sự biến đổi môi trường và chữa lành toàn diện con người. Các phép lạ của Chúa Giêsu là dấu chỉ của tin mừng cứu độ. Tuy nhiên, qua mọi thời, đều có những người tự thần thánh hóa chính mình để chiêu hồn người khác. Họ cũng không khác gì các tiên tri giả và những nhà làm ảo thuật đại tài dùng kỷ xảo để dễ dàng qua mắt mọi người. Chúng ta phải luôn cảnh giác và tỉnh thức học hỏi kỹ lưỡng những hình thức mị dân này. Họ không phải là Chúa có uy quyền biến đổi chữa lành thân xác và linh hồn, mà chỉ có thể tạo gây cảm giác thân, sinh, lý và xúc động tâm linh nhất thời chóng qua.

Chúa Giêsu xác nhận Gioan Tẩy Giả là vị tiền hô dọn đường. Gioan được vinh dự giới thiệu Chúa Giêsu cho dân chúng: Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian. Biết bao người đã nghe Chúa giảng, gặp gỡ và nhận lãnh các dấu lạ, nhưng có mấy người nhận ra Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế. Trong đám đông theo Chúa, có người chỉ tò mò nhìn xem cho biết, có người chỉ muốn được nhận lãnh ân huệ và có người ùa theo đám đông vì hiếu kỳ. Đâu có mấy người thực sự muốn đi theo Chúa để được đổi đời và canh tân cuộc sống. Xưa cũng nay, tâm trạng của chúng ta cũng chẳng khác gì dân Do-thái xưa. Chúng ta nghe, đọc, viết và suy gẫm thật nhiều lời của Chúa, các giáo huấn của Giáo Hội và chứng kiến biết bao sự lạ lùng trong cuộc sống nhưng mấy ai tin theo Chúa cho trọn.

Lạy Chúa, đời sống đạo của chúng con hầu như vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Tinh thần thì nguội lạnh và mệt mỏi, còn thân xác nặng nề và yếu đuối kéo lôi chúng con lùi bước. Chúng con chỉ tìm kiếm sự hơn thua ở đời trọc này mà quên đi sứ mệnh cao cả là mong tìm ơn cứu độ.

 

Lm. Giuse Trần Việt Hùng

TỰ HỐI

Thứ Bảy Tuần 2 Mùa Vọng A

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”.

“Không dám nhìn nhận sự thật về chính mình là kẻ thù lớn nhất của đời sống thiêng liêng!” – Henri Nouwen.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu bộc lộ một sự thật đáng tiếc. Người đương thời không nhìn nhận Gioan; vì thế, họ không nhận biết Ngài. Lý do, họ không dám nhìn nhận sự thật về chính mình – tự phụ, kiêu căng, báng bổ; nói cách khác, họ không ‘tự hối!’.

‘Tự hối’ là mở lòng cho Thiên Chúa thay vì trốn chạy Ngài. Vậy mà không chỉ không trốn chạy, chúng ta còn phải như Gioan – mở đường cho Chúa Kitô – chuẩn bị cho việc “đến liên tục” của Ngài trong đời sống. Muốn được thế, trước hết, chúng ta phải mở đường cho Ngài ngay trong chính bản thân mình. Ngài đã đến một lần trong lịch sử, nhưng cũng mong muốn đến trong linh hồn, gia đình và cộng đồng chúng ta từng ngày. Và Ngài chỉ có thể đến nếu chúng ta dám để cho ân sủng Ngài biến đổi. “Chúng ta không thể chuẩn bị thế giới cho Chúa Kitô nếu chưa chuẩn bị tâm hồn mình!” – Henri de Lubac.

Vậy mà việc nhìn nhận sự thật về bản thân không hề dễ dàng. Nó đụng chạm lòng tự phụ, thói quen, và cả những niềm vui giả tạo vốn đã gắn vào bản ngã. Khi từ chối điều này, chúng ta từ chối hồng ân tha thứ và đổi mới. Vì vậy, ‘tự hối’ không chỉ là nhận lỗi; nhưng còn là bắt đầu một hành trình thiêng liêng mới, nơi chúng ta khám phá chiều sâu của lòng thương xót Chúa, nhận ra sự tốt lành của Ngài. Mùa Vọng, mùa nhận ra lỗi lầm, thú nhận chúng, và tìm kiếm ơn tha thứ trong Bí tích Hoà Giải. Từ việc nhận ra lòng thương xót Chúa, chúng ta lớn lên trong việc thương xót người khác. “Thực hành ăn năn mở lòng cho Chúa và cho phép lòng thương xót của Ngài chảy qua chúng ta đến tha nhân!” – Von Balthasar.

“Lạy Thiên Chúa, xin phục hồi chúng con, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời, để chúng con được ơn cứu độ!”. Hãy để lời Thánh Vịnh đáp ca vang lên trong lòng chúng ta vào những ngày này. Một lỗi lầm được nhận diện là một cánh cửa hé mở cho ân sủng Chúa, để được phục hồi, chữa lành và lớn lên trong ánh sáng của Chúa. Vì thế, tự hối không làm cho sợ hãi hay mặc cảm; trái lại, là cánh cửa dẫn đến bình an và sự sống mới; là nhịp cầu giữa chúng ta và Thiên Chúa, giữa những hạn chế của mình và ơn gọi nên thánh.

Anh Chị em,

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”. Hôm nay, Chúa Kitô muốn chúng ta nhận ra Ngài đang đến dưới nhiều hình thức – trong người nghèo, trong những đau khổ của thế giới, trong Lời Chúa, và trong các dấu chỉ bình dị của đời sống. Nếu chúng ta không khiêm nhường ‘tự hối’, Ngài có thể vẫn hiện diện nhưng chỉ lướt qua. Chỉ khi tâm hồn được thanh tẩy và cởi mở, ánh sáng Ngài mới soi thấu những góc tối thường bị bỏ qua. “Nếu để Chúa Kitô đi vào đời mình, chúng ta chẳng mất gì… chỉ trong tình bạn với Ngài, cánh cửa sự sống mới được mở rộng!” – Bênêđictô XVI.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để nhân tâm con không còn dao động, giúp con nhìn nhận tội lỗi mình – điều đang ngăn cản con với Chúa – Cho con ước ao hết lòng được gột rửa chúng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

NIỀM VUI KHI CHỜ ĐỢI CHÚA ĐẾN

Hôm nay, chúng ta được mời gọi hân hoan mừng Chúa Giêsu đến trong cuộc đời mình. Thánh Lễ bắt đầu bằng câu Gaudete in Domino semper. Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II nói: “Chúa Nhật III Mùa Vọng, theo truyền thống được gọi là Chúa Nhật Gaudete. Đây thực sự là từ đầu tiên của Thánh Lễ hôm nay nghĩa là hãy vui mừng, hãy hân hoan vì Chúa đã đến gần!” (Bài giảng lễ, 13 tháng 12 năm 1998). 

  1. Người dọn đường cho đấng Mêsia

Bài Tin Mừng có một cảnh tượng đầy cảm xúc: Thánh Gioan Tẩy Giả, vị ngôn sứ vĩ đại, đang bị giam cầm. Ngài nghe nói về những công việc Chúa Giêsu làm và ngài sai môn đệ của mình đến hỏi Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?” (Mt 11: 2).

Không phải thánh Gioan nghi ngờ Chúa Giêsu, nhưng ngài muốn chỉ lối cho các môn đệ của mình đến với Đấng Mêsia thực sự. Thánh Augustinô đã giải thích rõ ràng về câu hỏi này của Thánh Gioan: “Gioan có những môn đệ riêng của mình; ông mong muốn các môn đệ của ông được chính Chúa Giêsu trả lời…Vậy hãy đi hỏi Ngài; không phải vì tôi nghi ngờ, mà để anh em được chỉ dạy. Hãy đi hỏi Ngài, hãy lắng nghe chính Ngài những nói điều tôi thường nói với anh em; anh em đã nghe ngôn sứ nói, thì bây giờ hãy để Đấng Phán Xét xác nhận. Hãy đi hỏi Ngài, Ngài có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác? Họ đã đến và hỏi, không phải vì Gioan nghi ngờ, mà vì chính họ.” [1] Như thế, thánh Augustinô nhấn mạnh rằng Gioan không nghi ngờ, nhưng ngài muốn các môn đệ của mình trực tiếp xác minh các dấu lạ của Chúa Giêsu, những dấu chỉ về Nước Trời, để họ tin và theo Ngài. Điều này thể hiện sự khiêm tốn tuyệt vời của thánh Gioan Tẩy giả, người được Chúa khen là “trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả” (Mt 11: 11), dù thánh nhân vẫn chỉ nhận mình là “tiếng người hô trong hoang địa” (Mt 3: 3).

Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã suy nghĩ về đoạn này: “Chúa Giêsu, Đấng phải đến, tự mặc khải chính mình là Đấng Mêsia được mong đợi qua công trình cứu độ của Ngài: người mù được thấy, người què được đi… người nghèo được nghe Tin Mừng. Ngài đến để an ủi, để mang lại sự thanh thản và hy vọng cho những người đau khổ, cho những ai mệt mỏi và chán nản trong cuộc sống.” [2] Ngài nhấn mạnh rằng câu trả lời của Chúa Giêsu không chỉ xác nhận sứ mệnh của Ngài mà còn mời gọi người ta nhận ra các dấu chỉ Chúa đang thực hiện trong cuộc sống hàng ngày: “Ngay cả trong thời đại chúng ta, vẫn còn rất nhiều người bị bao trùm trong bóng tối của sự ngu dốt và chưa nhận được ánh sáng đức tin; nhiều người què quặt và gặp khó khăn khi bước đi trên con đường đúng đắn; nhiều người thất vọng hoặc chán nản; nhiều người bị ảnh hưởng bởi bệnh phong hủi của tội lỗi và sự dữ và đang chờ đợi được cứu rỗi” (đã dẫn trên). Trong thế giới hiện đại, nơi nhiều người chúng ta đang “bị giam giữ trong nhà tù” cô đơn, lo âu hay tội lỗi, chúng ta cần đến với Chúa, cần cầu nguyện để nhận được dấu chỉ xác nhận về sự hiện diện của Ngài.

Suy nghĩ này nhắc nhở chúng ta phải lên đường, như Thánh Gioan, chỉ cho con người thấy Chúa có mặt trong xã hội ngày nay, như Hội đồng Giám mục Việt Nam kêu mời “Mỗi Kitô hữu là một môn đệ thừa sai” trong Thư chung gửi toàn thể Dân Chúa, ngày 10/10/2025 vừa qua. Trong bối cảnh chiến tranh, bất ổn kinh tế, thiên tai, nhiều người đang thắc mắc: Chúa có thực sự đến không? Câu trả lời nằm ở các việc lành chúng ta làm: giúp đỡ người nghèo, an ủi cơn đau khổ, loan báo Tin Mừng, trở nên anh chị em của mọi người. Thánh Charles de Foucauld (1858–1916) nói: “Tôi muốn tất cả những người Kitô hữu, Hồi giáo, Do Thái giáo và những người thờ ngẫu tượng coi tôi là anh em của họ, người anh em của mọi người.” [3]

  1. Sự kiên nhẫn chờ Chúa quang lâm

Thánh Giacôbê khuyến khích các tín hữu đầu tiên, đang chịu bách hại, phải chiến đấu giống như nông dân chờ mưa: “Kìa xem nhà nông, họ kiên nhẫn chờ đợi cho đất trổ sinh hoa màu quý giá: họ phải đợi cả mưa đầu mùa lẫn mưa cuối mùa” (Gc 5: 7). Trong xã hội tiêu dùng hôm nay vốn yêu cầu mọi thứ phải nhanh chóng, thì kiên nhẫn là điều bị coi là không hiệu quả, nhưng thánh Giacôbê nhắc nhở rằng: “Xin anh em cứ kiên nhẫn cho tới ngày Chúa quang lâm” (Gc 5: 7).

Thánh Padrê Piô dạy: “Đừng lo lắng đến mức đánh mất sự bình yên nội tâm. Hãy cầu nguyện với sự kiên trì, với đức tin, với sự bình tĩnh và thanh thả.n” [4] Lời này phản ánh ánh tinh thần của Thánh Giacôbê: “Anh em cũng vậy, hãy kiên nhẫn và bền tâm vững chí, vì ngày Chúa quang lâm đã gần tới” (Gc 5: 8). Đức Thánh Cha Phanxicô nói về sự kiên trì như các ngôn sứ trong các thử thách: “Trong một thế giới lúc nào cũng hối hả, chúng ta đã quen với việc muốn có mọi thứ ngay lập tức. Tính nóng vội làm mất kiên nhẫn, gây nguy hại nghiêm trọng cho con người. Thật vậy, điều đó gây ra bất khoan dung, căng thẳng, đôi khi cả bạo lực vô cớ, dẫn đến bất mãn và khép kín…Việc tái khám phá sự kiên nhẫn mang lại nhiều lợi ích cho chính mình và cho người khác…Sự kiên nhẫn, cũng là hoa trái của Thánh Thần, nuôi dưỡng và củng cố niềm hy vọng như một nhân đức và một lối sống. Vì thế, chúng ta hãy học cách thường xuyên xin ơn kiên nhẫn, vốn vừa là con đẻ của hy vọng lại vừa nuôi dưỡng niềm hy vọng” (Spes Non Confundit – Hy vọng không làm thất vọng, số 4).

Thánh Giacôbê cảnh báo: “Thưa anh em, anh em đừng phàn nàn kêu trách lẫn nhau, để khỏi bị xét xử. Kìa Vị Thẩm Phán đang đứng ngoài cửa” (Gc 5: 9) và nhắc nhở chúng ta rằng, sự kiên nhẫn phải đi đôi với tình yêu thương huynh đệ và “hãy noi gương các ngôn sứ là những vị đã nói nhân danh Chúa” (Gc 5: 10) trong tinh thần nhẫn nại và bền chí.

  1. Sa mạc nở hoa – niềm vui cứu độ

Thiên Chúa luôn có những ý định tốt lành dù Ngài có khi cho phép những người yêu mến Ngài gặp phải một số điều không mấy dễ chịu, như chúng ta từng cảm thấy trong đời mình và khắp thế giới ngày nay. Điều quan trọng cần ghi nhớ là bên kia bất cứ thử thách nào luôn có niềm hy vọng, như ngôn sứ Isaia tiên báo: “Thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của Chúa, và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta” (Is 35: 2).

Ngôn sứ Isaia vẽ nên bức tranh sa mạc nở hoa biểu tượng cho sự biến đổi từ tuyệt vọng sang hy vọng khi Chúa đến. Niềm hy vọng về sự quang lâm và sự cứu chuộc cuối cùng được mô tả bằng hình ảnh rực rỡ: “Vui lên nào, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông, hãy tưng bừng nở hoa như khóm huệ, và hân hoan múa nhảy reo hò” (Is 35: 1-2). Isaia không chỉ tiên báo sự chữa lành: “Những bàn tay rã rời nên mạnh mẽ, những đầu gối bủn rủn được vững vàng…mắt người mù mở ra, tai người điếc nghe được…kẻ què sẽ nhảy nhót như nai, miệng lưỡi người câm sẽ reo hò” (Is 35: 3, 5-6) mà còn về một hành trình trở về: “Những người được Chúa giải thoát sẽ trở về, tiến đến Xion giữa tiếng hò reo, mặt rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu” (Is 35: 10).

Cứ như Thiên Chúa đang trải thảm đỏ cho tất cả chúng ta, chỉ cho chúng ta con đường trở về với Ngài. Lời tiên tri đẹp đẽ như “sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang tưng bừng nở hoa như khóm huệ.” Đó là một thông điệp vượt thời gian về vương quốc của Chúa, nơi Ngài sẽ thiết lập công lý và tiêu diệt mọi điều ác. Trời đất cảnh vật cũng đang hân hoan: “Sa mạc được tặng ban ánh huy hoàng của núi Libăng, vẻ rực rỡ của núi Cácmen và đồng bằng Saron. Thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của Chúa, và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta” (Isaia 35: 2). Hoa có thể nở rộ giữa sa mạc hoang chỉ với một cơn mưa nhỏ. Hoa có thể nở rộ vào mùa xuân sau một mùa đông băng giá cây cối trơ trụi như đã chết. Sự tái sinh và đổi mới là một quang cảnh đáng chiêm ngưỡng.

Điều quan trọng là chúng ta đừng bao giờ quên lời hứa về vẻ đẹp này. Dù khi chúng ta cảm thấy thế giới đang sụp đổ chung quanh, thì vẫn còn đó những vẻ đẹp để chiêm ngưỡng. Satan làm mọi cách để thao túng tâm trí và khiến chúng ta tin rằng thế giới chỉ là lao nhọc, đau khổ, chết chóc và sau đó là hư không và tuyệt vọng. Nếu chúng ta biết tin tưởng vào lời tiên báo của ngôn sứ, vào Lời của Chúa Giêsu, thì không có gì đáng sợ: “Những người được Chúa giải thoát sẽ được hớn hở tươi cười, đau khổ và khóc than sẽ biến mất” (Isaia 35: 10).

Ngày nay, ơn gọi Kitô hữu là thực hiện cuộc hành trình gặp gỡ Chúa Giêsu. Cuộc hành trình tiến vể Xion của các Kitô hữu là một hành trình trở nên hoàn thiện về đạo đức và nội tâm, thiêng liêng, vốn không thể thực hiện được nếu không tích cực bước theo Chúa Kitô và ở lại trong Ngài. Chúng ta được kêu gọi dọn đường cho Chúa Giêsu ngự vào lòng mình, và cũng chuẩn bị lòng người khác để họ cũng được “cảm nghiệm niềm vui cứu độ”, sự chữa lành, sự thánh thiện, mà tất cả chúng ta đều khao khát, và chỉ có điều đó mới mang lại ý nghĩa đích thực cho cuộc sống chúng ta.

Chúa Kitô đã đến cách nay hơn 2000 năm, nhưng mỗi người chúng ta vẫn đang mong đợi gặp được Ngài. Dĩ nhiên, Chúa Giêsu đã hiện diện và hoạt động qua Thân Thể Ngài, là Giáo Hội, là cộng đoàn Kitô hữu. Nhưng Ngài vẫn phải đến với cuộc sống của chúng ta mỗi ngày cách trọn vẹn hơn. Chúng ta cần “cảm nghiệm niềm vui cứu độ”, sức mạnh chữa lành và sự viên mãn mà Chúa Giêsu mang đến cho cuộc sống chúng ta. Đây là điều mỗi người phải làm, với tư cách cá nhân cũng như cộng đoàn. Có thể vẫn còn nhiều người trong chúng ta chưa cảm nghiệm được niềm vui sâu xa và trọn vẹn trong Chúa Kitô.

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV nói với các tín hữu Công giáo rằng: “Có lẽ không thiếu những Kitô hữu nửa mùa thỉnh thoảng làm theo cảm xúc tôn giáo hoặc tham dự những sự kiện tôn giáo. Nhưng rất ít người sẵn sàng làm việc cho mùa gặt của Chúa, vun trồng hạt giống Tin Mừng trong chính tâm hồn mình để rồi chia sẻ điều đó trong gia đình họ, tại nơi họ làm việc hay học tập, trong môi trường xã hội và với những người cần được giúp đỡ. Đó là một thực tế và thực tế này chất vấn mỗi người chúng ta: tôi có phải là tín hữu chỉ giữ đạo như nhãn hiệu bên ngoài, chỉ là tín hữu nửa mùa không?. Ước gì mỗi chúng ta trở thành môn đệ “hăng say làm việc trên cánh đồng truyền giáo, can đảm làm chứng cho Nước Chúa ở mọi nơi”, để qua những việc tốt lành chúng ta làm, người ta tôn vinh Thiên Chúa là Cha chúng ta, Đấng ngự trên trời” (Lời kết Thư chung 2025 của HĐGMVN).

Chúa đang đến gần, và niềm vui Ngài mang đến cho chúng ta là vĩnh cửu. Hãy vui mừng lên đường tìm gặp Chúa vì cuộc đời gian khổ, giống như sa mạc khô khốc, sẽ nở hoa khi Ngài đến.

Phêrô Phạm Văn Trung

[1] https://www.newadvent.org/fathers/160316.htm, số 4.

[2] https://www.vatican.va/content/john-paul-ii/en/homilies/1998/documents/hf_jp-ii_hom_13121998.html

[3] https://www.vatican.va/content/francesco/en/speeches/2022/may/documents/20220518-fam-de-foucauld.html

[4] https://www.stpaulstmichael.com/copy-of-faith-formation-schedule

 

CAO TRỌNG HƠN

Thứ Năm Tuần 2 Mùa Vọng A

“Kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn Gioan!”.

Trong đoản thơ “Những Chiếc Bóng Đổ” – “Shadows” – tác giả chia sẻ: “Thật tuyệt vời khi bạn chạy và ‘những chiếc bóng đổ’ chạy; khi bạn hạnh phúc, ‘những chiếc bóng đổ’ reo; khi bạn ngân nga, ‘những chiếc bóng đổ’ nhại. Chúng chạy theo khi cuộc sống của bạn ngập tràn ánh nắng và hân hoan. Bạn quả là lắm phúc!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu nữ thi sĩ Martha Wadsworth không tiếc lời để nói về ‘những chiếc bóng đổ’ của một người mẹ, thì với Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu không tiếc lời làm điều tương tự với Gioan Tiền Hô. Tuy nhiên, Ngài bất ngờ kết luận, “Kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn Gioan!”. Vậy sẽ có người ‘cao trọng hơn’ Gioan sao?

Đúng thế. Chính chúng ta đây! Chúng ta ‘cao trọng hơn’ Gioan vì Gioan chỉ đứng bên ngoài các mầu nhiệm trong khi chúng ta được ở trong đó. Gioan giới thiệu Đấng Xoá Tội, nhưng chưa thấy Ngài xoá tội cách nào – thập giá; Gioan loan báo Giao Ước Mới, nhưng không sống trong Giao Ước ấy; Gioan nói về Đấng Messia, nhưng không bước vào Triều Đại Thiên Sai; Gioan loan báo Thánh Thần và Nước Trời, nhưng không lãnh nhận Thánh Thần, cũng chưa thấy dung mạo Nước Trời – Giáo Hội; Gioan chỉ về Ánh Sáng, nhưng chưa bao giờ chìm trong Ánh Sáng. “Kitô hữu sống bên trong các mầu nhiệm mà người khác chỉ thoáng thấy!” – Karl Rahner.

Như vậy, chúng ta được trao những ân phúc mà Gioan không hề hưởng nhận. Thánh Thần đổ tràn ân sủng qua các Bí tích; Tin Mừng và toàn bộ Tân Ước mở toang trước mắt; đời sống trong lòng Hội Thánh nơi Chúa Phục Sinh hiện diện; và khả năng trở nên môn đệ của Đấng đã chết và sống lại. Không phải chúng ta lớn hơn Gioan, nhưng những ân phúc chúng ta được ban thì nhiều hơn. Đó là lý do người nhỏ nhất thuộc về Chúa Kitô vẫn ‘cao trọng hơn’ vị tiền hô vĩ đại nhất.

Vậy mà Đức Phanxicô nói, “Hãy xin Gioan ơn can đảm tông đồ để luôn nói sự thật; và ơn yêu thương mục vụ – nghĩa là đón nhận mọi người bằng những gì ít ỏi ta có thể cho đi. Phần còn lại, Chúa sẽ làm!”. Được như thế, hình ảnh “những chiếc bóng đổ” trở nên đẹp lạ; chúng thấy mình nhỏ bé, lặng lẽ, nhưng được ánh sáng Ngài chiếu rọi, phản chiếu tình yêu và hy vọng đến với mọi người, dẫn đưa người khác về với Ánh Sáng thật. “Tình yêu bạn trao đi không bao giờ mất; nó trở thành công trình của Chúa trong đời một ai đó!” – Dietrich Bonhoeffer.

Anh Chị em,

“Kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn Gioan!”. Bạn và tôi là những kẻ nhỏ nhất trong Vương Quốc của Đức Kitô trở nên ‘cao trọng hơn’ Gioan không vì sức mạnh hay thành tích, mà vì ánh sáng Ngài toả qua chúng ta. Mỗi hành động thầm lặng, mỗi lời nói yêu thương, mỗi cử chỉ tha thứ đều trở thành dấu chỉ Nước Trời. Từ đó, “những chiếc bóng đổ” nhỏ được nâng lên, và chính trong sự khiêm nhường ấy, chúng ta phản chiếu vinh quang của Đấng Phục Sinh. “Mặt trăng sáng hơn khi nó phản chiếu mặt trời!” – G.K. Chesterton.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con đánh mất sự cao trọng; cho con, ‘chiếc bóng đổ’ lắm phúc nhiều may, biết chia sẻ ân phúc và ‘ánh nắng’ cho những ai vận xúi, vô phúc!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Subcategories