3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

CHÚA HẰNG MƠ

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”.

“Cha hy vọng - trong số các bạn đang nghe - sẽ có một số vị thánh tương lai của thế kỷ 21. Điều Chúa muốn trên hết đối với chúng ta là nên thánh! Ngài yêu chúng con hơn những gì chúng con có thể tưởng tượng, Ngài muốn điều tốt nhất cho chúng con - lớn lên trong sự thánh thiện - Hãy là một vị thánh hơn là một người nổi tiếng!” - Bênêđictô XVI.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy là một vị thánh!” - vì ‘Chúa hằng mơ’ chúng ta nên thánh, không cần nổi tiếng! Đó cũng là lời mời gọi của ngày Lễ Các Thánh, những người đã “tìm kiếm thánh nhan Ngài” - Thánh Vịnh đáp ca.

Hôm nay Giáo Hội tưởng nhớ tất cả những tâm hồn thánh thiện gồm đàn ông, phụ nữ, trẻ em, các vị tử đạo, mục tử… những ai tuyên xưng đức tin và những con người vô danh đã rửa tội hoặc chưa rửa tội; trong đó, có cả những người thân yêu của chúng ta. Đó là “Một đoàn người thật đông”; đã “Giặt áo mình trong Máu Con Chiên” - bài đọc một - theo những cách thức khác nhau để phản ánh một nhân đức về chân dung người môn đệ được Chúa Giêsu phác hoạ. “Thánh thiện đích thực không làm bạn bớt người, nhưng khiến bạn nên ‘người’ trọn vẹn hơn!” - Gioan Phaolô II.

Và nếu các mối phúc là chân dung hoàn hảo của chính Chúa Giêsu, thì từng mối phúc là chân dung của từng vị thánh; mỗi vị mỗi vẻ làm nên triều thần thiên quốc. “Họ chính là bản chú giải sống động của các mối phúc!” - Von Balthasar. Họ không để mình “rơi vào tinh thần thế tục của thời đại”, nhưng “vượt lên thời đại”; một số, thậm chí đã “thay đổi thời đại!”. Giữa sai trái, họ cuốn hút bao người tìm về Chân Lý, Đấng họ phụng thờ. Không cần người đời biết đến, họ chỉ mong trở nên con người ‘Chúa hằng mơ’ họ trở thành.

Các thánh còn là những con người đang cầu nguyện cho bạn và tôi. Họ nói, sự thánh thiện có thể có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào; chúng ta sẽ nên giống Chúa; nhưng ‘lúc này và ở đây’, “Chúng ta được gọi là con Thiên Chúa” - bài đọc hai - chia sẻ sự sống thần linh nhờ phép Rửa - nền tảng sự thánh thiện của mỗi người!

Anh Chị em,

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”. “Tìm kiếm thánh nhan Ngài” không là làm điều phi thường, nhưng để Chúa làm điều phi thường trong chúng ta. Như Carlo Acutis, người trẻ của thời kỹ thuật số; như đôi phu thê Louis và Zélie Martin, nên thánh giữa bổn phận hằng ngày và tình yêu gia đình; như Henry Newman, trí thức can đảm tìm kiếm Chân Lý. Tất cả họ cho thấy, nên thánh không phải là trốn đời, nhưng là để Chúa Kitô sống trọn trong đời. “Như các vì sao tạo nên chòm sao - một ngôi sao đơn lẻ, chỉ có một điểm sáng, nhưng nhiều ngôi sao hợp lại, sẽ thành một chòm sao soi sáng cả bầu trời. Mỗi người là một vì sao của Thiên Chúa. Đừng chỉ ngước nhìn sao băng với ước mơ mong manh, nhưng hãy hướng lên Chúa Kitô, Mặt Trời Công Chính!” - Lêô XIV.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con là sao băng vụt tắt, nhưng là vì sao trong chòm sao các thánh; không ‘rơi vào tinh thần thế tục của thời đại’, nhưng ‘vượt lên thời đại’; và sẽ ‘thay đổi thời đại!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

KHI TÌNH YÊU KHÓC

Thứ Sáu Tuần 30 Thường Niên C

“Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!”.

Về hưu, cựu Tổng thống Thomas Jefferson lập Đại học Virginia, tin rằng sinh viên sẽ học hành nghiêm túc. Nào ngờ, một vụ bạo động đổ máu xảy ra, các giáo sư bị tấn công! Hôm sau, trong cuộc họp có mặt Jefferson, ông nghẹn ngào nói, “Đây là sự kiện đau đớn nhất đời tôi!”, rồi bật khóc. Các sinh viên nổi loạn bước lên nhận lỗi. Sau này, một người nói, “Không phải lời ông, mà là nước mắt của ông ấy đã cảm hoá chúng tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Jefferson chạm phải một nỗi đau; và ‘khi tình yêu khóc’, nó đã chạm đến điều sâu thẳm nhất! Lời Chúa hôm nay cho thấy một nỗi đau còn lớn hơn - nỗi đau của Phaolô, của Chúa Giêsu. Trước sự cứng lòng của đồng bào mình, Phaolô thở than, “Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!”; Chúa Giêsu cũng đau một nỗi đau tương tự.

Một lý do khiến Phaolô vô cùng đau đớn là việc những người anh em của ông từ chối Chúa Kitô. Ở nhiều nơi, họ còn chống lại các Kitô hữu mà họ coi là bội giáo. Thế nhưng, ‘khi tình yêu khóc’, nó không oán trách, nhưng dâng chính mình làm của lễ. Phaolô sẵn sàng chịu tách khỏi Chúa Kitô, nếu điều ấy giúp anh em ông nhận biết Ngài. Đó là một tình yêu có dáng dấp thập giá. “Đau khổ và tình yêu là đôi cánh nâng linh hồn lên cùng Chúa!” - Fulton Sheen.

Tin Mừng hôm nay cho thấy một nỗi đau tương tự nơi Chúa Giêsu. Một biệt phái mời Ngài dùng bữa vào một ngày Sabbat; họ dò xét Ngài. Một người phù thũng xuất hiện - có thể là một cái bẫy! Ngài thừa biết ý định của họ; nhưng với Chúa Giêsu, chỉ có xót thương, và ‘khi tình yêu khóc’, nó vẫn chọn xót thương. Ngài hỏi, “Có được phép chữa bệnh ngày Sabbat hay không?”. Họ im lặng! Ngài “đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về”. Chính sự im lặng của họ làm trái tim Ngài tan vỡ - một trái tim yêu không mỏi mệt.

Trong một thế giới khước từ Thiên Chúa, trái tim người môn đệ Chúa Giêsu không thể dửng dưng. Những tranh luận về sự sống, di dân, nạn buôn người; tranh luận về phẩm giá, tội lỗi và tự do... đang khiến Giáo Hội rướm máu. Chính trong những vết thương ấy, Thiên Chúa vẫn đang khóc qua chúng ta, và tiếp tục cứu độ bằng nước mắt của tình yêu. “Yêu là chịu khổ; yêu sâu là chịu khổ sâu!” - Victor Hugo.

Anh Chị em,

“Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!” - đó là tiếng khóc của Phaolô, của Chúa Giêsu, và cũng phải là của chúng ta. Trước sự cứng cỏi của những con người chúng ta yêu thương, khi họ từ chối niềm tin hay đang đắm chìm trong một nghiện ngập, một tội lỗi nào đó; thiết thực hơn, những người bỏ nhà thờ, bỏ Chúa, chúng ta có nhức nhối không? Chỉ ‘khi tình yêu khóc’, nó mới biết mình còn sống; và chính trong nước mắt ấy, Thiên Chúa tiếp tục cứu độ thế gian - không bằng quyền năng, nhưng bằng xót thương; cụ thể bằng những đầu gối đêm ngày cầu nguyện, những việc làm của đôi tay. “Những giọt lệ rơi vì người khác là hình thức cầu nguyện tinh tuyền nhất!” - Kahlil Gibran.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, có những đêm, con không còn lời để cầu nguyện, chỉ còn nước mắt - và con tin, Chúa hiểu thứ ngôn ngữ ấy hơn mọi lời kinh!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

ĐẤT LINH HỒN

Thứ Bảy Tuần 29 Thường Niên C

“Đã ba năm nay, tôi ra cây vả này tìm trái mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất!”.

Phillips Brooks, nhà thuyết giáo lừng danh, có một phong thái đĩnh đạc và trầm lắng đến lạ thường. Ngày kia, một người bạn bất ngờ thấy ông nôn nao đi đi lại lại ngoài hành lang như một con sư tử trong lồng, “Có chuyện gì rắc rối vậy, Brooks?”, người ấy hỏi. “Rắc rối là tôi đang vội, nhưng Chúa thì không!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay cho thấy Thiên Chúa không bao giờ vội! Hình ảnh cây vả của dụ ngôn hẳn đã phản ảnh ‘đất linh hồn’ chúng ta; nó sản sinh quá ít, không có trái tốt hoặc thậm chí vô sinh.

Hy vọng ở thời điểm hiện tại, không ai trong chúng ta rơi vào tình trạng này; nhưng cũng có thể như thế. Nếu quả vậy, thì thử xem, bạn và tôi chính là cây vả may mắn đó! Và nhất là, hãy biết, người làm vườn - Chúa Giêsu - cam kết “vun xới chung quanh và bón phân cho nó!”. Điều quan trọng cần lưu ý là Ngài không nhìn cây vả như một thứ đáng bỏ đi; Ngài là Thiên Chúa của những cơ hội thứ hai, cam kết chăm sóc ‘đất linh hồn’ chúng ta theo cách tốt nhất để nó cung cấp những gì cần thiết hầu cây vả có thể sản sinh hoa trái. Nơi nào còn sự sống, nơi đó còn hy vọng! “Lòng thương xót của Thiên Chúa luôn tươi mới mỗi sớm mai!” - Max Lucado.

Cây vả thật tốt phước. Một năm đã chậm, nói gì ba năm! Vậy mà nó có đến ‘năm thứ tư’. Ân sủng nảy nở tốt nhất trên mảnh đất tan vỡ! Thiên Chúa luôn cho con người cơ hội; không chỉ thời gian, Ngài còn dịu dàng ‘bón phân ân sủng’; Ngài làm tất cả những gì có thể để ‘đất linh hồn’ sinh trái, trái của Thánh Thần. “Người làm vườn không bao giờ bỏ cuộc với mảnh đất mình yêu!” - Philip Yancey. Ngài hằng ban Thánh Thần để dạy dỗ bảo ban, “Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại cũng cho xác phàm hay chết của anh em được sống!” - bài đọc một. Họ sẽ sinh trái vì có Thánh Thần, Đấng luôn giục giã họ tìm kiếm Thiên Chúa, “Lạy Chúa, đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Chặt nó đi, để làm gì cho hại đất!”. Một lời buộc tội khủng khiếp! Thật kinh hãi khi nghĩ rằng, cuộc sống của tôi cũng có thể vô tích sự như vậy. Chặt nó đi! Bản án thật rõ ràng. Thế nhưng, nó sẽ sớm được dỡ bỏ. Tôi có biết ơn đủ về lòng thương xót của Chúa đối với ‘đất linh hồn’ tôi, gia đình tôi, cộng đoàn tôi? Ôi, chiếc rìu không chặt vào tôi, nhưng Giêsu, Người Làm Vườn tốt bụng sẽ lo liệu mọi việc! Ngài liệu thế nào? Ngài chịu rìu chặt thay cho chúng ta, chịu cả việc đóng chặt thân mình vào thập giá. “Không phải đinh đã giữ Ngài trên thập giá, mà là tình yêu!” - Billy Graham; “Cây một dược chỉ cho phép nhựa thơm của nó tươm ra khi nó bị thâm tím; nước hoa rỉ ra từng giọt qua các vết rách của vỏ bọc chúng!” - Luis Martínez.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để cuộc sống của con trở nên vô tích sự, chỉ để choán đất; tệ hơn, hại đất!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

NGƯỜI KHIÊM NHƯỜNG SẼ ĐƯỢC QUÝ MẾN, YÊU THƯƠNG

(Suy niệm Tin mừng Luca (Lc 18, 9-14) trích đọc vào Chúa nhật 30 thường niên)

Người khiêm nhường thật diễm phúc vì vừa được Thiên Chúa yêu mến vừa được mọi người quý chuộng. Vì thế, Chúa Giê-su thường dạy chúng ta phải sống khiêm nhường. Ngài nói: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên.”

Để minh họa cho bài học của mình, Chúa Giê-su dùng dụ ngôn “Chọn chỗ cuối.” Ngài nói: Khi được mời dự tiệc cưới, khách mời đừng tự ý ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật tầm cỡ đến sau, bấy giờ chủ nhà sẽ mời người ấy nhường chỗ cho vị khách đến sau thì thật là mất mặt. Tốt hơn, khách mời nên chọn chỗ cuối và khi được chủ nhà mời lên trên thì sẽ được vinh dự trước mặt những người đồng bàn (Lc 14, 7- 11).

Ngoài ra, qua dụ ngôn “Người biệt phái và người thu thuế”, Chúa Giê-su cũng dạy ta sống khiêm nhường. Ngài đề cập đến một người biệt phái tự phụ, vênh vang, phô trương công đức của mình, tự cho mình thánh thiện, đạo đức và khinh thường người khác. Ông nói: “Xin tạ ơn Chúa vì con không như bao kẻ khác, không tham lam, không bất chính, không ngoại tình, không như tên thu thuế kia!”

Rồi ông phô trương thành tích đạo đức của mình: “Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.”

Quả là ông có nhiều thành tích tốt lành ít ai bì kịp. Thế nhưng ông không nhận được ơn lành của Thiên Chúa vì ông ta như chiếc bình đầy tràn, đầy kiêu căng tự phụ, nên chẳng còn chỗ cho Chúa rót ân sủng vào.

Trong khi đó, người thu thuế vốn biết thân phận tội lỗi của mình nên chỉ đứng ở đằng xa, thậm chí không dám ngước mặt lên, chỉ biết đấm ngực mà nguyện rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.”

Anh nầy đến với Chúa như một chiếc bình trống rỗng, nghĩa là với lòng khiêm nhường, thống hối và khao khát được Chúa tuôn đổ ơn tha thứ… nên đã được Thiên Chúa rót đầy tình yêu thương và sự thứ tha.

Với dụ ngôn nầy, Chúa Giê-su ghi sâu bài học đáng nhớ nầy vào tâm khảm chúng ta: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 18,14).

Chúa hạ bệ người kiêu căng

Lời Mẹ Maria thốt lên khi viếng thăm bà Ê-li-da-bét cho ta biết rằng Thiên Chúa sẽ hạ bệ những người kiêu căng. Mẹ nói:

“Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.”

Ngoài ra, người tự cao cũng bị người đời ghét bỏ.

Trong giao tế hằng ngày, người có tính tự cao, tự phụ, tỏ ra trỗi vượt người khác trong lối sống lẫn trong ứng xử, nói năng… chắc chắn sẽ bị mọi người xa lánh, chê bai…

Chúa nâng cao những kẻ khiêm nhường

Trái lại, Chúa tỏ lòng yêu mến kẻ khiêm nhường. Điều nầy được Mẹ Maria khẳng định:

“Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Ngài nâng cao mọi kẻ khiêm nhường…”

Và qua dụ ngôn “Người biệt phái và người thu thuế”, Chúa Giê-su cũng cho chúng ta biết mặc dù người thu thuế mang đầy tội lỗi, đáng bị lên án, nhưng nhờ có thái độ khiêm tốn và hoán cải, nên được Chúa thương xót và tha thứ.

Ngoài ra, trong đời sống thường ngày, những người biết hạ mình, khiêm nhường trong lời ăn tiếng nói, trong cách ứng xử… thì luôn được mọi người tôn trọng, quý mến.

Như thế, quả đúng như lời Chúa Giê-su dạy: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai tự hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”

Lạy Chúa Giê-su

Qua sứ điệp Tin mừng hôm nay, Chúa trao cho chúng con bí quyết để được Thiên Chúa và mọi người yêu mến, đó là không tôn mình lên, không bao giờ tự cao tự đại nhưng biết sống khiêm tốn với mọi người.

Xin cho chúng con biết vận dụng bài học quý báu nầy vào cuộc sống để luôn được hạnh phúc an vui. Amen.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Tin mừng Luca 18, 9-14

9 Đức Giê-su còn kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác:10 "Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế.11 Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia.12 Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.13 Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.14 Tôi nói cho các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên."

 

Ơn gọi truyền giáo trong hơi thở của thời đại mới

Hội Thánh long trọng cử hành Khánh nhật Truyền giáo năm 2025 vào Chúa nhật XXIX thường niên. Ngày đặc biệt này mời gọi mọi Kitô hữu nhìn lại và sống sâu hơn ơn gọi truyền giáo của mình.

Với Giáo Hội Việt Nam, Khánh nhật Truyền giáo năm nay mang ý nghĩa rất riêng: Chỉ ít tuần trước, Hội đồng Giám mục Việt Nam đã gửi toàn Dân Chúa Thư Chung năm 2025, với chủ đề trọng tâm: "Loan báo Tin Mừng trong bối cảnh mới của thời đại" giữa lúc thế giới chuyển mình mạnh mẽ, còn con người lại khát khao tìm kiếm niềm tin và tình thương hơn bao giờ hết.

Các Đức Giám mục tha thiết mời gọi, từ giáo sĩ đến từng giáo dân, từ cộng đoàn dòng tu đến mỗi gia đình nhỏ bé, hãy làm mới lại lòng nhiệt thành truyền giáo. Không phải bằng chương trình lớn lao, mà bằng chứng tá của tình yêu, của cầu nguyện, của đời sống trung thực và phục vụ khiêm nhường mỗi ngày.

Chúng ta hiệp lòng cầu xin Chúa Thánh Thần khơi dậy trong từng người ngọn lửa hăng say loan báo Tin Mừng; để qua lời nói, ánh mắt, việc làm của chúng ta, nhiều người nhận ra khuôn mặt hiền từ của Chúa Kitô.

Lắng nghe Hội đồng Giám mục, một lần nữa chúng ta nhìn lại căn tính của mình: Chúng ta, những người được sai đi, những môn đệ thừa sai của Chúa Kitô giữa lòng thế giới.

1. Đón nhận giáo huấn của Hội Thánh với lòng hiếu thảo và tỉnh thức.

Thư Chung không cho thấy một mệnh lệnh, nhưng là tiếng nói mục tử, nhẹ mà sâu, quen mà mới: Truyền giáo không là "đi xa" hay của một nhóm người đặc biệt, mà là hơi thở thường ngày của đời Kitô hữu.

Như người mẹ dạy con sống đúng căn tính, Hội Thánh nhắc, mọi người đã chịu phép Rửa đều được sai đi. Dù nông dân chân lấm tay bùn, công nhân ở nhà máy, người trẻ nơi phố thị..., đều có thể làm chứng cho Tin Mừng bằng chính cách sống, cách yêu, cách làm việc trung thực và đầy bác ái.

2. Truyền giáo cần khôn ngoan và khéo léo trong bối cảnh mới.

Thế giới thay đổi quá nhanh. Xã hội Việt Nam mở ra với bao luồng tư tưởng, văn hóa, niềm tin... khác nhau. Truyền giáo trong bối cảnh ấy không thể chỉ là lời nói, mà phải là lối sống đối thoại, cởi mở, thấm đượm nhân bản.

Thư Chung mời gọi truyền giáo bằng chứng tá hơn bằng khẩu hiệu, bằng tình huynh đệ hơn tranh luận. Trong cộng đồng những người chưa có niềm tin hay anh chị em tôn giáo bạn, trong khu xóm hay nơi công sở, người tín hữu được mời gọi sống hiền hòa, kính trọng, và đồng hành. Chính sự khiêm tốn và chân thành ấy là con đường khôn ngoan mà Chúa Thánh Thần hướng dẫn, để hạt giống Tin Mừng âm thầm nảy mầm.

Ở nhiều nơi, truyền giáo không còn "ra đi đến vùng xa" mà ở lại thật sâu trong đời sống người khác. Nhằm lắng nghe, cảm thông, chia sẻ, và làm sáng lên dung mạo nhân hậu của Thiên Chúa qua từng việc nhỏ. Kitô hữu không chỉ "nói" về Chúa, mà làm cho người khác cảm thấy Chúa đang ở giữa họ.

3. Ơn gọi truyền giáo: Từ trái tim yêu mến đến đôi tay dấn thân.

Không ai có thể truyền giáo mà không có tình yêu. Thư Chung khơi lại ngọn lửa ấy, ngọn lửa yêu mến Hội Thánh, yêu mến con người, và yêu mến quê hương Việt Nam.

Truyền giáo không tách rời lòng yêu Tổ quốc. Khi góp phần xây dựng xã hội công bằng, nhân ái, tôn trọng phẩm giá con người, chúng ta đang sống Tin Mừng giữa đời. Vì thế, ơn gọi truyền giáo của người Việt Nam hôm nay cần được thể hiện trong văn hóa hiếu hòa, khiêm tốn, nhân nghĩa và trung tín, để đức tin trở nên men, nên muối, chứ không phải là rào cản.

Mỗi giáo xứ, mỗi gia đình, mỗi người trẻ hãy là "ngọn đèn nhỏ" Chúa đặt vào lòng đời. Không cần làm điều lớn, chỉ cần trung tín với điều nhỏ mà Chúa giao. Một lời tha thứ, một hành động sẻ chia, một lời cầu nguyện âm thầm..., là hạt mầm truyền giáo, mà Chúa Thánh Thần sẽ làm nở hoa.

4. Để Chúa Thánh Thần hướng dẫn.

Nếu Thư Chung là bản hướng dẫn, thì Chúa Thánh Thần là người thầy nội tâm, âm thầm soi sáng từng bước đi. Ngài dạy ta biết phân định giữa nhiệt thành và liều lĩnh, giữa can đảm và nóng vội, giữa quảng đại và phô trương.

Hội Thánh Việt Nam được mời gọi đi sâu vào đời sống cầu nguyện, đào sâu Lời Chúa, sống hiệp thông, vì chỉ trong Thánh Thần, chúng ta mới thật sự "được sai đi". Không phải để thắng ai, mà để làm cho tình yêu thắng. Không phải để mở rộng quyền lực, mà để mở rộng lòng người.

Khi ấy, dù miền quê hay đô thị, hải ngoại hay trong nước, Kitô hữu Việt Nam vẫn chỉ thở chung một hơi thở: "Này con đây, xin sai con đi!" (Is 6, 8).

Xin Chúa Thánh Thần thắp sáng trong chúng ta lửa yêu mến, giúp đón nhận Thư Chung như lời mời gọi nên thánh giữa lòng đời. Nhờ lòng khôn ngoan, hiền hòa, can đảm của chúng ta, Ngài làm cho nơi ồn của thế giới, vang lên lời dịu dàng của Tin Mừng: "Chúa đang ở đây, Chúa đang yêu thương".

Ước chi nhờ từ tiếng nói ấy, lòng người được chạm đến - để nảy sinh một tình cảm, rồi lớn lên thành lòng yêu mến Chúa, yêu mến Hội Thánh, yêu những người mang danh Kitô hữu. Chính từ tình mến đó, họ sẽ dễ mở lòng hơn để đón nhận ánh sáng đức tin.

Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG

Subcategories