3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

HAI CÁCH HIỂU CÂU KHÓ HIỂU

Quen tai với những lời dịu dàng của Chúa, nào là “Hãy học cùng tôi vì tôi hiền lành và khiêm nhường trong lòng ;” nào là “Phúc cho ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp…” mà hôm nay nghe từ miệng Chúa những câu ghê người : “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”

Ta phải hiểu thế nào đây ? Có 2 cách hiểu :

  1. Chính Giêsu là Đấng Thiên Sai

-Gioan Tẩy Giả khi bị tù đã nghi ngờ không biết ông Giêsu em họ mình có phải là Đức Kitô, là Đấng Chúa sai đên không. Và ông Giêsu đó đã ngầm bảo cho Gioan là chính mình là Đấng Thiên Sai, vì khi Đấng ấy đến thì “kẻ què được đi, điếc được nghe, mù được thấy, người chết sống lại…”

-Kinh Thánh và Do thái giáo chắc chắn biết rõ chủ đề chia rẽ trong gia đình vào thời buổi cuối cùng trước khi Đấng Thiên sai đến.

Sách Talmud, sách giảng giải bậc nhất của Do Thái giáo đã viết : “Thế hệ lúc con vua Đavít (tức Đấng Thiên Sai) đến là thế hệ mà con gái chống đối mẹ mình, nàng dâu chống đối mẹ chồng…”

Còn sách Tiên tri Mikê (7,6) nói về thời buổi cuối cùng khi Đức Kitô đến như sau : “Quả thật, con trai khinh thường cha, con gái đứng lên chống lại mẹ, nàng dâu chống mẹ chồng, người trong nhà lại hoá ra thù địch.”

Vậy, thay vì nói chính tôi là Đấng Thiên Sai, Đấng phải đến, thì Đức Giêsu nói “tôi đến gây chia rẽ mẹ chồng nàng dâu, con trai với cha, con gái với mẹ…” vì đó là những lời sấm, những hình ảnh Thánh Kinh dùng để chỉ ngày Chúa đến.

Ví như cô kia thách cậu nọ :

Bao giờ rau diếp làm cột đình,

gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta.

Rồi bất ngờ có ngày anh lấy cô thật, anh Bất lấy chị Ngờ thật, thì thay vì nói hôm nay hai người lấy nhau, thiên hạ nói : hôm nay rau diếp làm cột đình, hôm nay gỗ lim thái ghém.

Thành ra chưa chắc Chúa có chia rẽ hay không, nhưng vì Kinh Thánh và sách Talmud nói, khi Đức Kitô đến, ngài sẽ chia rẽ nàng dâu mẹ chồng… thì Giêsu, thay vì nói chính mình là Đấng Kitô Thiên Sai, sẽ nói bóng gió : ta đến gây chia rẽ.

Mà có khi Ngài chia rẽ thật, vì Ngài đến đâu chia rẽ đó. Và đó là cách hiểu thứ hai.

  1. Ngài đến gây chia rẽ

Không phải Ngài đến có mục đích gây chia rẽ, mà là Ngài đến, kẻ yêu Ngài và kẻ ghét Ngài trở nên xa nhau, chia rẽ. Vợ chồng trẻ đang thương nhau, có kẻ thứ ba xuất hiện là một cô gái, chồng mến cô gái này, còn vợ thì ghét cay ghét đắng, thế là vợ chồng chia rẽ nhau vì người thứ ba đến. Ngài đến gây chia rẽ.

-Khi bế trẻ Giêsu trên tay, cụ Simeon nói : đứa trẻ này sẽ nên cớ cho nhiều người vấp phạm, chia rẽ

-Trong dân chúng, có những người nghe các lời Đức Giêsu giảng thì nói : “Ông này thật là vị ngôn sứ.” Kẻ khác rằng : “Ông này là Đấng Ki-tô.” Nhưng có kẻ lại nói : “Đấng Ki-tô mà lại xuất thân từ Ga-li-lê sao ? Nào Kinh Thánh đã chẳng nói : Đấng Ki-tô xuất thân từ dòng dõi vua Đa-vít và từ Bê-lem, làng của vua Đa-vít sao ?” Vậy, vì Người mà dân chúng đâm ra chia rẽ.

-Trong nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói : “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sa-bát” ; kẻ thì bảo : “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy ?” Thế là họ đâm ra chia rẽ. (Giống y hệt vụ việc cha Long lòng Chúa Thương Xót hôm nay !)

-Các tông đồ, môn đệ cũng chia rẽ nhau vì một lời quá chói tai của Đức Kitô Giêsu : Thịt Ta thật là của ăn, Máu Ta thật là của uống.

-Chia rẽ để phân biệt trắng đen, trúng sai, trung kiên hay bất tín. Thực tế chia rẽ đã xảy ra. Đó là lý do khiến người La-mã ghét Ki-tô giáo, bởi vì nó khiến gia đình phân tách.

Perpetua thuộc gia đình quý tộc, bị bắt vì Đạo. Cha của nàng vẫn là dân ngoại, thuyết phục nàng bỏ đạo. Chỉ vào chiếc bình nàng lễ phép nói với cha : “Thưa cha, người ta có thể gọi vật này bằng một cái tên nào khác hơn là cái bình không ? Đối với con cũng thế, con không thể cho mình một cái tên nào khác ngoài danh hiệu là Ki-tô hữu.” Tức quá, ông đánh đập nàng tàn nhẫn, rồi bỏ đi nhiều ngày không tới.

Perpetua có một đứa con còn đang bú và nàng rất khổ vì phải xa con. Đứa bé kiệt sức nên người ta đưa lại cho mẹ nó, và nàng quên hết đau khổ vì có con bên cạnh.

Vì biết Perpetua con gái mình sắp bị án tử, người cha lại đến với những lời thảm thiết : “Con ơi, hãy thương đến mái tóc bạc của cha, hãy nhớ đến đôi tay cha đã dưỡng nuôi con. Hãy nhớ tới mẹ con, anh em con và đến con nhỏ của con nữa, nó sống làm sao nếu không có con. Con hãy bỏ Đạo, bỏ đi điều đã làm cho chúng ta mất tất cả.

Tuy rất cảm động và đau khổ, Perpetua chỉ ngẹn ngào trả lời : “Thưa cha, tại tòa án sẽ biết được đâu là điều Chúa muốn, bởi vì chúng ta không thuộc về mình.”

Người cha còn cho đem đứa trẻ đến năn nỉ : “Con hãy thương đến đứa con nhỏ của con.”

Tuy nhiên trước tòa án, cùng với các bạn khác, Perpetua đã công khai tuyên bố trung thành với Chúa và bằng lòng hi sinh tất cả.

Ngay cả trong gia đình tin Chúa cũng xảy ra chia rẽ. Cha của Phan-xi-cô muốn chàng theo nghề buôn bán để được giàu sang, còn chàng lại quyết tâm theo tiếng Chúa gọi sống nghèo khó tận cùng, thế là bố con chia rẽ nhau.

Sẽ không có chia rẽ giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, khi… ai nấy sống đúng với danh hiệu Kitô hữu, tức là bằng hữu, là fan, là cùng phe với Chúa Giêsu Kitô. Amen.

 

Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

BA CHỐNG LẠI HAI, HAI CHỐNG LẠI BA

Có bạn bè và tình bạn với họ là điều đáng mong đợi để cuộc sống chan hòa và vui vẻ hơn. Nhưng một trong những cách dễ đánh mất tình bạn với họ là kiên quyết với xác tín của mình, hoặc ít nhất là công khai niềm tin của mình, dù biết rằng niềm tin ấy đụng chạm tới họ. Chắc hẳn là không ít người trong chúng ta từng mất đi một người bạn, hoặc ít nhất là từng làm phiền lòng một người thân yêu bằng cách quyết giữ một nguyên tắc nào đó và hành động theo nguyên tắc đó.

Một người chú của bạn bỏ vợ, ly hôn và dự định cưới người khác. Bạn đứng trước lựa chọn: tham dự đám cưới để làm hài lòng chú, dù điều đó có thể bị hiểu là đồng tình với việc chú bước vào tình trạng ngoại tình; hoặc bạn từ chối tham dự đám cưới để giữ vững nguyên tắc “một vợ một chồng”, chấp nhận nguy cơ rạn nứt mối quan hệ. Điều lý tưởng là hai bên có thể trao đổi thẳng thắn: bạn giải thích lý do không thể tham dự, và chú của bạn tôn trọng niềm tin của bạn, như thế tình thân giữa bạn và chú ấy vẫn nguyên vẹn. Nhưng thực tế, điều này hiếm khi xảy ra. Chú ấy sẽ quy kết rằng ai không công nhận hành động của chú ấy nghĩa là từ bỏ chú ấy.

Một số người, khi lật mở Tân Ước, sẽ tìm thấy câu Kinh Thánh nói: “Để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha” (Gioan 17:21). Đối với họ, thông điệp chính của Kinh Thánh là sự hiệp nhất, tìm điểm chung, sự đồng thuận, sự thống nhất. Động lực này là dễ hiểu; hầu hết chúng ta đều muốn tránh tranh cãi và tránh né sự khó chịu mà ngay cả một sự bất đồng nho nhỏ nào đó cũng có thể gây ra. Chúng ta muốn hòa thuận với mọi người, và chúng ta muốn mọi người hòa thuận với chúng ta. Chúng ta nhận ra rằng sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau. Chúng ta có thể không ngần ngại nêu lên ý kiến riêng của mình khi bất đồng với người xa lạ, nhưng dường như lại là một chuyện hoàn toàn khác khi đó là bất đồng với gia đình hoặc bạn bè. Khi tình cảnh đó xảy ra, chúng ta có khuynh hướng “dĩ hòa vi quý”, ngay cả điều đó không có nghĩa là đạt được một số điểm chung.

Nhưng những câu Kinh Thánh khác làm cho bức tranh trở nên trọn vẹn. “Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo” (Mátthêu 10: 34). “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ …” (Luca 12: 51). Tại sao lại gươm giáo, tại sao lại chia rẽ? Là do nguyên tắc. Sống theo nguyên tắc sẽ không dẫn đến sự chia rẽ nếu mọi người đều đồng ý với cùng một nguyên tắc, nhưng thực tế lại không như vậy. Cách duy nhất để tạo ra sự thống nhất là một trong hai bên phải thay đổi. Thông thường, điều này không xảy ra. Do đó có hai lựa chọn cho ai muốn cố gắng cứu vãn mối liên hệ: học cách sống với sự bất đồng hoặc giả vờ là không có bất đồng, nghĩa là sống một cuộc sống không thật, ít nhất là đối với vấn đề này và đối với những người có liên quan.

Thanh kiếm khi chém ra sẽ không thể tránh khỏi việc chém trúng cả bên này lẫn bên kia. [1]

Người cầm kiếm cũng cảm nhận được hậu quả, dù là về mặt cảm xúc, đạo đức, tương quan hay thậm chí là thể lý. Nói ra một sự thật phũ phàng có thể làm tổn thương người nghe, và cũng có thể khiến người nói phải trả giá: mất đi tình bạn, gây ra căng thẳng. Đấu tranh cho công lý có thể làm tổn thương kẻ áp bức, nhưng cũng có thể mang lại khó khăn cho chính người đấu tranh.

Bất cứ hành động cương quyết nào cũng đều mang đến những tổn thất không thể tránh khỏi cho tất cả những người liên quan, chứ không chỉ riêng cho mục tiêu dự định.

Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI nói rằng hòa bình thực sự, hòa bình của Chúa Giêsu, không thoát khỏi sự chia rẽ. Ngài nói như sau:

“Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu có nói một câu luôn thu hút sự chú ý của chúng ta và cần được hiểu đúng đắn. Trên đường lên Giêrusalem, nơi cái chết trên thập giá đang chờ đợi Ngài, Chúa Kitô đã hỏi các môn đệ: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng” (Lc 12: 51-53).

Bất cứ ai có chút hiểu biết về Tin Mừng của Chúa Kitô đều biết rằng đó là sứ điệp hòa bình tuyệt vời; như Thánh Phaolô đã viết, Chúa Giêsu “chính là bình an của chúng ta” (Êphêsô 2:14), Đấng đã chết và sống lại để phá đổ bức tường thù hận và khai mở Vương quốc Thiên Chúa là tình yêu, niềm vui và bình an.

Vậy thì lời của Chúa Kitô có thể được giải thích thế nào? Chúa Kitô ám chỉ điều gì khi Ngài nói Ngài đến để đem “sự chia rẽ” (Luca 12: 51) hay đem “gươm giáo” (Mt 10: 34)?

Lời Chúa Kitô muốn nói rằng bình an mà Ngài đến để mang lại cho chúng ta không đồng nghĩa với việc không có xung đột. Trái lại, bình an của Chúa Giêsu là kết quả của một cuộc chiến liên tục chống lại sự dữ. Cuộc chiến mà Chúa Giêsu quyết tâm ủng hộ không phải là chống lại loài người hay thế quyền loài người, mà là chống lại Satan, kẻ thù của Thiên Chúa và loài người.

Bất cứ ai muốn chống lại kẻ thù này, khi trung thành với Thiên Chúa và với điều thiện, nhất thiết phải đối mặt với những hiểu lầm và đôi khi là sự ngược đãi thực sự.

Vì vậy, tất cả những ai muốn theo Chúa Giêsu và dấn thân trọn vẹn cho chân lý, phải biết rằng họ sẽ gặp phải sự chống đối và bất chấp ý muốn của mình, họ sẽ trở thành dấu chỉ chia rẽ giữa mọi người, ngay cả trong chính gia đình mình. Thật vậy, tình yêu thương cha mẹ là một điều răn thánh thiện, nhưng để sống một cách chân thực, điều răn này không bao giờ được đặt lên trên tình yêu dành cho Thiên Chúa và tình yêu dành cho Chúa Kitô.

Vì vậy, noi theo bước chân Chúa Giêsu, theo lời nói nổi tiếng của Thánh Phanxicô thành Assisi, các Kitô hữu trở thành “khí cụ bình an”; không phải là một thứ hòa bình hời hợt chóng qua và bề ngoài, mà là một thứ hòa bình đích thực, được theo đuổi với lòng can đảm và sự bền bỉ trong cam kết hằng ngày để chiến thắng sự dữ bằng sự thiện: “Đừng để cho sự ác thắng được mình, nhưng hãy lấy thiện mà thắng ác” (Rm 12: 21) và đích thân trả giá cho điều này.

Đức Trinh Nữ Maria, Nữ Vương Hòa Bình, đã chia sẻ cuộc chiến đấu của Chúa Giêsu, Con Mẹ, với Ma Quỷ, cho đến khi chịu tử đạo, và tiếp tục chia sẻ cuộc chiến này cho đến tận thế. Chúng ta hãy cầu xin sự chuyển cầu của Mẹ, để Mẹ giúp chúng ta luôn là chứng nhân cho hòa bình của Chúa Kitô và không bao giờ sa ngã đến mức thỏa hiệp với sự dữ.” [2]

Vậy thì chia sẻ Lời Chúa như thế nào mà không gây ra chống đối?

  • Lòng tốt mở đường cho Tin Mừng. Khi nói về Chúa Giêsu, hãy tôn trọng và tử tế. Nhiều người quay lưng với Kitô giáo không phải vì họ không tin, mà vì cách ứng xử thiếu yêu thương của người rao giảng về Chúa Kitô. Lời chia sẻ dịu dàng thường khiến người khác dễ mở lòng hơn.
  • Trung thực tạo nên sự tôn trọng. Đừng cố khoác cho mình “chiếc áo tâm linh” hoàn hảo. Hãy dám nói “Tôi không biết” hoặc thừa nhận khi mình sai. Khi người nói về Chúa Kitô dám thừa nhận yếu đuối của mình và xin lỗi người khác, họ thường được tôn trọng hơn.
  • Những cuộc trò chuyện bình thường lại quan trọng nhất. Không cần kịch bản cầu kỳ, chỉ cần trò chuyện chân thành, tôn trọng nhau. Nếu người khác không muốn nói, đừng ép buộc. Hãy kiên nhẫn và xây dựng niềm tin trước.
  • Bạn chỉ có thể chia sẻ điều bạn biết rõ. Đọc Kinh Thánh, cầu nguyện và học hỏi giúp bạn “thông thạo” Lời Chúa như học một ngôn ngữ mới. Nhiều người ngại chia sẻ vì chưa thật sự hiểu đức tin của mình.
  • Hãy chia sẻ đúng Lời Chúa. Cốt lõi không phải là nói về hỏa ngục, về các điều phải giữ hay các hội đoàn, các giáo xứ, Giáo hội, mà là: Chúa Giêsu đến cứu tội nhân. Kể cho họ nghe về thập tự giá và lý do Ngài chịu chết, bắt đầu từ chính Chúa Giêsu.
  • Đừng nói quá nhiều, hãy lắng nghe người khác. Chia sẻ đức tin là trò chuyện, không phải diễn thuyết. Hãy để Chúa dẫn dắt câu chuyện thay vì nhồi nhét mọi điều bạn nghĩ rằng bạn biết và muốn nói cho người khác biết.
  • Kiên trì với “hành trình dài lâu”. Đức tin thường phát triển qua thời gian, qua nhiều câu hỏi và nghi ngờ. Chia sẻ Lời Chúa không chỉ một lần, mà là cả một hành trình, tin cậy Chúa hành động đúng thời điểm.

Bạn sẽ có lúc thất bại. Khi thiếu lòng tốt, sự chân thành hay kiên nhẫn, hãy nhận lỗi và xin Chúa tha thứ. Cãy nhớ rằng: Chúa vẫn vẽ được đường thẳng bằng những đường cong.

Phêrô Phạm Văn Trung

[1] https://www.catholic.com/magazine     

[2] https://www.vatican.va/content/benedict-xvi/en/angelus/2007/documents/hf_ben-xvi_ang_20070819.html

Người quản lý trung tín và khôn ngoan

Trong một thời gian ngắn các nước Á Châu đã phải chứng kiến sự ra đi của nhiều lãnh tụ. Trước hết là việc chạy trốn của ông Fujimori. Ông Fujimori đã làm tổng thống nước Peru đến nhiệm kỳ thứ 2. Nhưng vì tham nhũng, ông đã phải trốn chạy về Nhật. Tiếp đến là ông Estrada, tổng thống nước Philippin. Ông đã thắng cử với số phiếu áp đảo. Nhưng cuối cùng phải từ chức cũng vì tội tham nhũng. Gần đây là ông Wahid, tổng thống Inđônêsia. Ông đã sang Mỹ tị nạn cũng vì tham nhũng. Tất cả chỉ vì họ đã làm sai nhiệm vụ. Họ chỉ là quản lý chứ không làm chủ đất nước. Dân mới làm chủ. Nhưng họ đã không làm tốt nhiệm vụ quản lý. Nên họ đã bị sa thải.

Chúng ta cũng là người quản lý của Thiên Chúa. Thật vậy, sự sống, tài năng, trí thông minh, sức khoẻ sắc đẹp, tất cả đều là ơn Chúa ban. Nói tóm lại, tất cả những gì ta có, tất cả những gì ta là, đều là của Chúa. Chắc chẳng có ai dám tự hỏi: Tại sao tôi không cao hơn, không mập hơn? Tại sao tóc tôi không vàng hoe, mắt tôi không xanh biếc? Tại sao tôi không có tài hội họa, có giọng ca hay? Ta không thể hỏi như vậy, vì ta không có quyền gì trên đó. Tất cả đều là của Chúa. Chúng ta chỉ là quản lý. Chúa trao sự sống, tài năng, trí thông minh cho ta gìn giữ trong một thời gian. Nói theo ngông ngữ Trịnh Công Sơn tất cả những thứ đó chỉ “ở trọ” nơi ta.

Con chim ở trọ cành tre,

Con cá ở trọ trong khe nước nguồn…

Môi xinh ở trọ người xinh,

Duyên dáng ở trọ đôi chân Thuý Kiều…

Tôi nay ở trọ trần gian

Mai sau về chốn xa xăm với Người.

Một ngày kia Chúa sẽ đòi ta tính sổ. Lúc đó ta phải nộp cho Chúa cả vốn lẫn lãi.

Là người quản lý, ta phải có những đức tính nào? Thưa, Chúa muốn ta là người quản lý trung tín và khôn ngoan.

Là quản lý trung tín, ta phải biết sinh lợi những tài sản Chúa trao. Phải biết phát triển sao cho thân xác ngày càng khoẻ mạnh, trí thông minh ngày càng sáng suốt, những tài năng ngày càng đạt đến mức tinh vi hoàn hảo.

Là quản lý trung tín, ta phải biết chia sẻ. Chúa ban sức lực, tài năng không phải để ta ích kỷ vun quén cho bản thân, nhưng để ta dùng mà phục vụ. Người có của mắc nợ người nghèo. Người có tài mắc nợ xã hội. Nghệ sĩ mắc nợ khán giả. Giám đốc mắc nợ công nhân. Bác sĩ mắc nợ bệnh nhân. Linh mục mắc nợ giáo dân. Cha mẹ mắc nợ con cái.

Là quản lý trung tín, ta không được phải bội. Không được dùng những ơn Chúa ban để chống lại Chúa. Đừng dùng sức mạnh mà áp bức người khác. Đừng dùng tài năng phục vụ lợi nhuận riêng mình. Đừng dùng trí thông minh gieo rắc nọc độc tư tưởng. Đừng biến thân xác thành món hàng mua bán. Nhưng dùng tất cả để phục vụ Chúa. Dùng tất cả để làm cho Chúa được yêu mến, được vinh danh hơn.

Là quản lý không ngoan, ta phải biết nhìn xa. Sự sống, tài năng, sức lực, trí thông mình chỉ ở trọ nơi ta một thời gian. Phải làm cho chúng biến thành vĩnh cửu. Nhiều lần Chúa Giêsu đã dạy ta: “Hãy dùng tiền của chóng qua ở đời này mà mua lấy bạn hữu. Để sau này họ sẽ đón rước ngươi vào chốn đời đời”. Hôm nay Người dạy ta: “Hãy sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng chẳng thể hao hụt, là kho tàng ở trên trời, nơi không có trộm cắp bén mảng, cũng không có mối mọt đục phá”. Lạ lùng hơn nữa, cách gây dựng kho tàng trên trời khác hẳn với cách gây dựng kho tàng trần gian. Để gây dựng kho tàng trần gian, ta phải hà tiện, ích kỷ, thu tích cho mình. Trái lại, để gây dựng kho tàng trên trời, ta phải biết cho đi. Càng cho đi lại càng giàu có. Càng phân phát lại càng dư thừa. Càng ban tặng lại càng phong phú.

Là quản lý khôn ngoan, ta phải tỉnh thức. Cuộc đời ở trọ mau qua. Chúa lại hay đến bất ngờ. Nên ta phải tỉnh thức đợi chờ. Đợi chờ không phải là thụ động ngồi đó khoanh tay. Đợi chờ là phải tích cực làm việc. Thắt lưng vào, thắp đèn lên để làm việc cho minh chính như giữa ban ngày. Để phục vụ không bao giờ ngừng. Dù Chúa có đến lúc nào, Chúa cũng thấy ta đang mặc quần áo công nhân phục vụ. Dù có bất ngờ như kẻ trộm, Chúa cũng thấy quản lý đang phục vụ anh em, phân phát lúa thóc cho họ.

Lạy Chúa, xin nhắc cho con luôn luôn nhớ rằng con là người quản lý của Chúa, để dù ở đâu, dù làm gì, con cũng luôn làm cho Chúa, luôn tỉnh thức sống dưới ánh mắt của Chúa. Amen.

KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG

1- Bạn có lần nào nghĩ rằng thân xác cùng với những gì bạn có thực sự không phải là của bạn không?

2- Trong quá khứ bạn đã là người quản lý trung tín và khôn ngoan của Chúa chưa?

3- Phải làm thế nào để trở thành người quản lý trung tín và khôn ngoan?

4- Làm sao để biến những gì ta đang có thành vĩnh cửu?

 

TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

CHỌN CẢ HAI

Thứ Bảy Tuần 19 Thường Niên C

“Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó”.

Chuyện kể về một cậu bé Ba Lan. Từ nhỏ, Raimund ước ao đến với Chúa Giêsu và nên giống Ngài. Mới 12 tuổi, trong một giấc mơ, Mẹ Maria hiện ra với cậu, trên tay là hai vương miện để Raimund chọn; chiếc trắng tượng trưng đức trong sạch, chiếc đỏ tượng trưng phúc tử đạo. Raimund trả lời, “Con chọn cả hai!”. Cậu bé ấy sẽ là Maximilien Kolbê, “Người Con Điên của Đức Mẹ”, vị thánh linh mục đã chết thay cho một tử tù.

Kính thưa Anh Chị em,

Vì đã ‘chọn cả hai’ từ tấm bé, Maximilien Kolbê được Chúa ban vô vàn ân sủng và cậu được toại nguyện. Trong Tin Mừng hôm nay, một chi tiết ‘thường bị bỏ quên’ là khi các trẻ đến với Chúa Giêsu, Ngài đặt tay và cầu nguyện cho chúng.

Câu hỏi thú vị là việc đặt tay của Chúa Giêsu có tác dụng gì đối với các trẻ? Có chứ! Hành động của Ngài sẽ ban cho các em vô vàn ân sủng dẫu các em không ý thức. Điều này cũng đúng trong cuộc sống chúng ta. Chúng ta không gặp Chúa Giêsu về mặt thể chất nhưng chúng ta cũng có thể ‘chọn cả hai’ - chọn làm điều tốt đẹp lòng Ngài - nhờ sự đụng chạm của Ngài mỗi ngày. “Ân sủng không luôn vang dội như tiếng sấm; đôi khi, nó chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến ta thay đổi mãi mãi!” - Max Lucado.

Ngài chạm đến chúng ta khi chúng ta rước lễ, nuôi dưỡng chúng ta theo những cách vượt quá những gì có thể tưởng tượng. Quyền năng hiện diện của Ngài đủ để biến đổi cuộc sống chúng ta theo những cách thức mạnh mẽ với muôn vàn ơn thánh. Vấn đề là chúng ta thường tiếp nhận Ngài nhưng xem ra, chưa mở lòng hoàn toàn cho chiều sâu vô tận của ân sủng dịu ngọt từ Ngài. “Chúa đến không chỉ để an ủi, nhưng để tái tạo con người bạn từ bên trong ra ngoài!” - Brennan Manning.

Nếu cảm nhận được sự chạm đến thực sự của ân sủng, chúng ta sẽ biến đổi và có những chọn lựa như Kolbê, như Giosuê và dân Chúa, “Giờ đây, anh em cứ tuỳ ý chọn thần mà thờ! Phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ phụng thờ Đức Chúa!” - bài đọc một. Đó là những con người đã chọn Chúa làm gia nghiệp, “Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

‘Chọn cả hai!’. Có chọn lựa tốt lành nào mà chúng ta không nhờ ơn Chúa? Vấn đề là làm sao tâm hồn chúng ta được như đoá quỳ luôn quy về Ngài, Mặt Trời Giêsu. Lời Chúa mời gọi bạn và tôi trở nên thơ bé, ước ao chạm Ngài. Đừng quên, từ tấm bé, chúng ta đã học biết việc Rước Chúa thiêng liêng; Ngài có trăm ngàn cách để chạm đến linh hồn chúng ta. Chớ gì ngày sống của chúng ta được Ngài viếng thăm nhiều lần - không chỉ qua Thánh Lễ - nhưng giữa bao công việc, khi chúng ta dừng lại để thờ lạy yêu mến Ngài; từ đó, có thể đưa ra những chọn lựa Ngài yêu thích. Nào ai biết, những chọn lựa của chúng ta có khi rất bất ngờ và rất đáng ngạc nhiên. “Khi dám ‘chọn cả hai’, bạn đang để trái tim mình rộng mở cho kế hoạch lớn của Ngài!” - Rick Warren.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin bẻ cong ý riêng con, để thẳng hướng về Ngài mà dám chọn làm theo ý Chúa từ những việc cỏn con trong từng ngày sống!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

Tỉnh thức trong đêm tối

“Anh em hãy sẵn sàng” (Lc 12 40)

Sợi chỉ đỏ :

– Bài đọc I : Trong đêm Vượt qua, Chúa đã giải phóng dân do thái khỏi ách nô lệ Ai cập.

– Tin Mừng : Chúa Giêsu dạy các môn đệ phải tỉnh thức như người đầy tớ đợi chủ về.

– Bài đọc II : Tổ phụ Abraham tin tưởng vào lời Chúa hứa và ra đi nhưng không biết sẽ tới đâu.

 

I. Dẫn vào Thánh lễ

Anh chị em thân mến

Lời Chúa hôm nay kêu gọi chúng ta hãy tỉnh thức. Tỉnh thức để làm gì ? Bài Tin Mừng hôm nay nói “để đợi chủ về”. Nghĩa đầu tiên là đợi chờ ngày Chúa Giêsu lại đến ; nghĩa thứ hai là ngày chết của mỗi người ; nghĩa thứ ba là những lúc Chúa đến viếng thăm ban ơn cho ta. Trong cả 3 trường hợp ấy, chỉ có ai tỉnh thức, sẵn sàng và nhanh nhạy mới gặp được Chúa và được Chúa thưởng.

Chúng ta hãy tham dự Thánh lễ sốt sắng và xin Chúa giúp chúng ta luôn tỉnh thức.

 

II. Gợi ý sám hối

– Nếu Chúa bảo chúng ta phải chết ngay hôm nay thì chắc chúng ta không kịp chuẩn bị, và do đó số phận đời đời của chúng ta rất đáng sợ.

– Nếu bây giờ Chúa như vị Thanh tra đến kiểm tra những việc bổn phận của chúng ta, Ngài có hài lòng không ?

– Chúa Giêsu đã dạy : “Hãy bán tài sản đời này để sắm lấy kho tàng không bao giơ hư nát trên trời”. Chúng ta có làm theo Lời Chúa không ?

 

III. Lời Chúa

1. Bài đọc I (Kn 18,6-9)

Việc được Thiên Chúa giải phóng khỏi ách nô lệ Ai cập luôn là một kỷ niệm sâu đậm trong tâm khảm người do thái mọi thời và mọi nơi. Bởi vậy người do thái sống ở diaspora vào thế kỷ I trước công nguyên vẫn luôn tưởng nhớ đêm giải phóng ấy. Trong đoạn trích này, tác giả sách Khôn ngoan khuyên họ hãy luôn sống xứng đáng là con cháu của thế hệ đã xuất hành khỏi Ai cập bằng cách luôn tin tưởng vào những lời hứa của Thiên Chúa.

2. Đáp ca (Tv 32)

Tv này thuộc loại Tv minh triết, ca tụng sự quan phòng và những kỳ công Thiên Chúa đã làm trong quá khứ.

3. Tin Mừng (Lc 12,32-48)

Từ chìa khóa của đoạn Tin Mừng này là “Tỉnh thức”. Chúa Giêsu dùng 2 dụ ngôn để minh họa bài học tỉnh thức :

a/ Dụ ngôn người đầy tớ : Tỉnh thức như một người đầy tớ đang đợi chủ đi ăn cưới không biết sẽ về lúc nào (Tiệc cưới ở do thái kéo dài không biết đến bao giờ mới kết thúc, có khi kết thúc buổi chiều, có khi mãi tới nửa đêm hay muộn hơn nữa). Người đầy tớ ấy “thắt lưng cho gọn” (tư thế sẵn sàng làm việc), và “thắp đền cho sẵn” (để khi chủ về thấy lối mà vào nhà. Tư thế sẵn sàng phục vụ). Nếu biết rõ lúc nào chủ về thi dễ hơn nhiều, vì chỉ cần chờ gần tới lúc đó mới thắt lưng và thắp đèn. Nhưng vì không biết chừng nào chủ về nên phải sẵn sàng luôn. Vừa nghe thấy một tín hiệu nhỏ cho biết chủ sắp về tới là mau mắn làm việc và phục vụ ngay. Như thế tỉnh thức đi kèm với sẵn sàng và nhanh nhạy.

– Tỉnh thức để làm gì ? Dụ ngôn nói “để đợi chủ về”. Nghĩa đầu tiên là đợi chờ ngày Chúa Giêsu lại đến ; nghĩa thứ hai là ngày chết của mỗi người ; nghĩa thứ ba là những lúc Chúa đến viếng thăm ban ơn cho ta. Trong cả 3 trường hợp ấy, chỉ có ai tỉnh thức, sẵn sàng và nhanh nhạy mới gặp được Chúa và được Chúa thưởng.

b/ Dụ ngôn quản gia trung thành (41-48) : dụ ngôn này nói riêng cho những người có trách nhiệm lãnh đạo. Luca dùng hay dùng danh từ “quản lý” để chỉ những kẻ lãnh đạo (x. 16,1.3.8). Người lãnh đạo được Thiên Chúa giao coi sóc giáo đoàn phải trung thành phục vụ mọi người cho tới khi Chúa Quang lâm. Khi đó người ấy sẽ được trọng thưởng. Trái lại nếu nghĩ rằng Chúa chậm Quang lâm để rồi lạm dụng chức vụ để lo cho bản thân (ăn uống lu bù) và ngược đãi kẻ khác (đánh đập tôi trai tớ gái) thì khi đến Ngày Quang lâm sẽ bị trừng phạt nặng. Chúc vụ càng cao thì hình phạt càng nặng. Ý chính là trung thành trong nhiệm vụ được giao.

 

4. Bài đọc II (Dt 11,1-2.8-19) (Chủ đề phụ)

Trong đoạn trích này, tác giả thư do thái ca tụng đức tin của tổ phụ Abraham : do tin vào lời Chúa, ông đã bỏ quê hương xứ sở ra đi mà không cần biết trước sẽ đi tới đâu ; do đức tin, ông đã dám đem đứa con duy nhất sinh ra trong lúc tuổi già để giết làm lễ vật dâng lên cho Chúa.

 

IV. Gợi ý giảng

* 1. Sống với sự bấp bênh

Trong tất cả mọi chuyến bay, khi máy bay vừa cất cánh và đã ổn định đường bay, các tiếp viên hàng không đều chi dẫn cho hành khách phải làm những gì khi rủi mà máy bay gặp tai nạn. Sự việc này có nghĩa là mặc dù chuyến bay đã được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, nhưng người ta vẫn chưa dám chắc là sẽ an toàn 100 %, do đó phải chuẩn bị đối phó với điều bất ngờ.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng ban cho chúng ta những chỉ dẫn cho chuyến bay cuộc đời. Ngài bảo chúng ta phải luôn tỉnh thức sẵn sàng, như một người đầy tớ chuẩn bị sẵn mọi thứ để chờ chủ về bất cứ lúc nào.

Lời dạy của Chúa rất hợp lý, bởi vì cuộc sống con người rất bấp bênh. Càng sống nhiều năm, con người càng cảm nhận sự bấp bênh của cuộc sống : người ta có thể chết ở bất cứ tuổi nào, bất cứ ở đâu và chết vì đủ thứ lý do.

Ở những vùng thường bị lũ lụt, người ta luôn chuẩn bị sẵn sàng để nếu có lũ thì tài sản không bị hư hao. Vào mùa hè thường xảy ra hỏa hoạn, người ta cũng nhắc nhau lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Đối với nhà cửa và tài sản, chúng ta biết chuẩn bị sẵn sàng, vậy tại sao không biết chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống đời đời ?

 

* 2. Chuẩn bị thế nào ?

Chuẩn bị sẵn sàng không có nghĩa là đã hoàn thành hết mọi việc phải làm (được như vậy thì càng tốt, nhưng ít ai được như vậy), mà là lúc nào cũng đang làm tốt việc bổn phận.

Một tu sĩ kia đang quét nhà trong tu viện. Chợt một người đến hỏi “Nếu một giờ nữa anh phải chết thì anh sẽ làm gì ?” Vị tu sĩ trả lời “Tôi cứ tiếp tục quét nhà cho xong”.

Làm tốt việc bổn phận không phải chỉ là làm cho xong việc bổn phận đó, mà còn là làm cách vui vẻ và với lòng yêu mến. Cựu Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc, ông Dag Hammarskjold đã để lại câu sau đây : “Có ngày nào mà niềm vui thì lớn còn nỗi buồn thì nhỏ không ?” Và chính ông trả lời : “Thưa có, ngày nào chúng ta biết sống với bổn phận và chu toàn bổn phận thì ngày đó chúng ta sẽ thấy niềm vui thật lớn và thấy những nỗi buồn thật nhỏ nhoi”. Thi hào Tagore cũng có một câu tương tự : “Tôi ngủ mơ thấy đời sống là vui. Tôi thức giấc thấy đời sống là bổn phận. Tôi làm việc và thấy bổn phận là niềm vui”.

Cách đây vài năm, một thầy dòng Phanxicô kia phụ trách một trường giáo dục các trẻ em hư hỏng. Trong một chuyến đi vận động các nhà hảo tâm trợ giúp tài chánh cho trường, Thầy đã bị tai nạn xe và chết. Nhiều người tội nghiệp cho Thầy vì chết đột ngột quá. Nhưng cũng có nhiều người khác cho rằng Thầy đã chết một cách tuyệt đẹp, bởi vì chết đang khi thi hành bổn phận mình. (FM)

 

* 3. Sẵn sàng chết

Tại chùa Tô Châu, có một nhà sư tên Viên Thủ Trung, tu hành đắc đạo, nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài độ 5 tấc, có một cái nắp mở ra đóng vào được.

Khách đến chơi trông thấy cười nhạo nói rằng :

– Ngài chế ra cái này dùng để làm gì ?

Nhà sư trả lời :

– Người ta sống tất có chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết phú quí, công danh, tài sắc, thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời chẳng biết đến cái chết là gì… Mỗi khi có việc không vừa ý, tôi cầm lấy cái quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên tâm trong tâm hồn ngay.

Thật là hiếm, những con người luôn ngẫm suy về cái chết của chính mình, và còn hiếm hơn nữa, những con người xem cái chết như người bạn đồng hành, giúp họ vượt qua những nỗi chán chường trong cuộc sống như nhà sư Viên Thủ Trung trong câu chuyện trên đây. Phần nhiều, người ta bôn ba để kiếm sống, họ lo thu tích cho nhiều của cải, vội vã thụ hưởng những thú vui trần tục, họ sống như thể sẽ không bao giờ phải chết. (TP)

 

4. Hành trình trong đức tin

Trong một bài đăng trên báo The Tablet (Ngày 1 tháng 4 năm 2000), Pastor Ignotus viết rằng có hai cách để sống cuộc đời mình : một là làm như một người lập chương trình, hai là làm như một kẻ hành hương.

Người lập chương trình muốn kiểm soát toàn bộ đời mình và đặt chương trình cho từng giai đoạn cuộc đời theo những mục tiêu định sẵn, đó là những thứ mà xã hội coi là thành đạt. Người lập chương trình tốn rất nhiều thời giờ để bắt chước kiểu sống của những khác và theo đuổi những giá trị của những người khác. Thế nhưng nếu không đạt được những mục tiêu ấy thì họ sẽ thất vọng ê chề.

Còn người hành hương thì trái lại. Đó là người đón nhận cuôc sống như một quà tặng bao gồm cả mặt phải và mặt trái của nó. Người hành hương không thể kiểm soát tất cả những gì xảy đến trong đời mình, nhưng biết thưởng thức tất cả những điều ấy, xem tất cả là những cơ hội cho mình lớn lên. Không như người lập chương trình, người hành hương không bao giờ cảm thấy dễ chịu hay khó chịu với những giá trị mà những người khác trong xã hội nhắm tới.

Nói tóm lại, người lập chương trình không biết sống theo đức tin. Còn người hành hương thì luôn sống theo đức tin. Người hành hương ý thức rằng cuộc đời có nhiều việc khó lường nhưng biết chấp nhận chúng. Người hành hương đặt mình trong bàn tay Thiên Chúa, phó thác đời mình cho Thiên Chúa chở che. Vì biết sống giây phút hiện tại nên người hành hương có thể sống tròn đầy cả cuộc đời mình.

Ông Abraham (bài đọc I) là một tấm gương của người hành hương trong đức tin. Nghe theo lời Chúa gọi, ông rời bỏ quê hương, lên đường đi đến một xứ sở mà Chúa hứa ban cho ông mặc dù ông chưa biết xứ sở ấy ở đâu. Ông đi chỉ vì ông tin vào lời Chúa hứa, thế thôi.

Chúng ta là con cháu Abraham, nên chúng ta phải noi gương đức tin của Abraham. Cuộc đời đầy dẫy những chuyện khó lường. Chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng chúng ta cứ mạnh dạn tiến bước vì chúng ta biết rằng chúng ta không cô đơn trong cuộc hành trình, có Chúa cùng bước với chúng ta. Hơn nữa chúng ta còn biết rằng nơi mà Chúa dẫn chúng ta tới chính là Đất Hứa, một nơi đầy tràn bình an và hạnh phúc. (FM)

 

5. Chuyện minh họa

a/ Được chọn cách chết

Một tên hề kia chuyên làm trò cho nhà vua vui. Nhưng một hôm hắn lở nói một câu xúc phạm khiến nhà vua nổi giận truyền xử tử hắn. Tuy nhiên vì những công lao bấy lâu nay của hắn nên nhà vua cho hắn được chọn cách chết. Sau một hồi suy nghĩ, hắn tâu : “Xin cho hạ thần được chết già !”

Lời bàn : Tên hề này là một người may mắn vì được chọn cách chết và lúc chết của mình. Chúng ta không được may mắn như hắn đâu. Cho nên phải luôn sẵn sàng.

b/ Ở với con

Một bà mẹ kể : tối đó, khi tôi đang dọn giường cho đứa con nhỏ, nó thỏ thẻ : “Mẹ ơi, mẹ ở với con khi con ngủ nhé !” Nghĩ đến bao việc nhà chưa làm sau một ngày ở sở, tôi đã tính ra ngoài để nó ngủ một mình. Chợt một ý tưởng nảy ra trong trí, tôi đến nằm bên con, đặt tay con trong tay mình. Và trong lúc đứa con chìm vào giấc mộng, ý tưởng đó biến thành lời nguyện : “Lạy Chúa, xin giúp son sống thế nào để khi bước vào hoàng hôn cuộc đời, con có thể âu yếm nói với Cha trên trời : “Cha ơi, Cha ở với con khi con ngủ nhé !”

 

V. Lời nguyện cho mọi người

Chủ tế : Anh chị em thân mến, trung thành làm tròn mọi bổn phận đối với Chúa và tha nhân là phương thế tốt nhất để đón chờ Chúa trở lại trong vinh quang. Với quyết tâm luôn tỉnh thức và chờ đợi Chúa đến, chúng ta cùng dâng lời cầu xin :

1. Hội thánh không ngừng kêu gọi con cái mình tỉnh thức và cầu nguyện / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các vị mục tử / biết tìm mọi phương thế thích hợp / để giúp các tín hữu luôn luôn tỉnh thức và cầu nguyện không ngừng.

2. Trong đời sống thường ngày / có lắm người sống như mình không bao giờ chết / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho mọi người hiểu rằng / cái chết không buông tha bất cứ một ai / và nhiều khi xảy đến hết sức bất ngờ.

3. Tận tụy phục vụ tha nhân / là một trong những cách tỉnh thức đón mừng Chúa đến / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các Kitô hữu / biết hết lòng phục vụ Chúa nơi những người đói khổ nghèo nàn.

4. Siêng năng lãnh nhận các bí tích / và tích cực sống lời Chúa dạy trong Tin mừng / là sẵn sàng / là tỉnh thức như Chúa dạy / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta / biết luôn chuẩn bị thật tất tâm hồn / để khi Chúa gọi trở về với Chúa / không ai bị Người khiển trách bất cứ điều gì.

Chủ tế : Lạy Chúa, giữa bao sóng gió của cuộc đời, chúng con dễ ngã lòng nản chí và lơ là trong việc chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ quyết định với Chúa là vị Thẩm phán công minh. Vậy xin Chúa ban ơn trợ giúp cho chúng con. Chúng con cầu xin

 

VI. Trong Thánh Lễ

– Trước kinh Lạy Cha : Khi đọc những lời “Xin Cha tha nợ chúng con”, chúng ta hãy xin Chúa tha thứ những tội chúng ta không chu toàn bổn phận hằng ngày như một người đầy tớ trung thành.

– Sau kinh Lạy Cha : “Lạy Cha xin cứu chúng con khỏi mọi sự dữ, nhất là sự dữ tệ hại là chết khi chưa kịp chuẩn bị gì cả. Xin đoái thương cho những ngày chúng con đàng sống được bình an…”

 

VII. Giải tán

Cuộc đời chúng ta đầy những bổn phận : bổn phận với Chúa, bổn phận với Giáo Hội, bổn phận với xã hội, bổn phận với gia đình v.v. Trong tuần này chúng ta hãy cố gắng chu toàn tất cả mọi bổn phận ấy một cách vui vẻ và trong tâm tình yêu mến.

 

Sợi Chỉ Đỏ

Subcategories