CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - HOC PHAM - THƠ XUÂN NHÂM DẦN

  •  
    Hoc Pham
     
    Thu, Feb 3 at 8:57 AM
     
     
    Hôm nay ngày mùng 3 Tết Nhâm Dần ( nhằm ngày 3 tháng 2 năm 2022 ) . Miến Bắc Texas tràn ngập tuyết . Nhiệt độ xuống 22 độ F ( Wind Chill chỉ còn 10 . Tương đương Âm 10 độ C ). Xin mời đọc lại vài bài thơ cũ của Nguyễn Bính cho đỡ buồn . Nguyễn Bính có ba bài : " Xuân Tha Hương " - " Xuân Lại Tha Hương " - " Xuân Vẫn Tha Hương  " . Cái Tha hương của Tác giả chỉ là từ Hà Nội vào Huế rồi Sài Gòn thôi ...chứ chưa phải ra nước ngoài . Tôi chỉ biết có hai bài " Xuân Tha Hương " và " Xuân Vẫn Tha Hương " . Vị nào biết bài " Xuân Lại Tha Hương " xin giới thiệu để mọi người cùng biết .PH.
            XUÂN VẪN THA HƯƠNG  - Nguyễn Bính -
         Gửi Chị Trúc 
       Bốn biển vẫn chưa yên sóng gió,
       Xuân này em chị vẫn tha hương.
       Vẫn ăn cái tết ngoài thiên hạ,
       Son sắt say hoài rượu viễn phương.
       Em đi non nước xa khơi quá,
       Mỗi độ xuân về bao nhớ thương.
       Mỗi độ xuân về em lại thấy,
       Buồn như tên lính ở biên cương.
       Thời chưa gặp đó,nằm suông mãi,
       Suông cả ân tình rượu cũng suông.
       Trước mặt bút nghiên sầu tịch mịch,
       Quanh mình chăn chiếu rộn tang thương.
       Một thân quán trọ sầu phong tỏa,
       Đốt ngọn đèn lên bóng rợn tường.
       Đêm ba mươi tết quê người cũng,
       Tiếng pháo giao thừa dậy tứ phương.
       Chị ạ,em không người nước Sở,
       Nhớ nhà đâu mượn địch Trương Lương.
       Đất khánh tình riêng nhòe mắt lệ,
       Quê nhà ! Ôi chị! Ôi quê hương.
       Từ em lưu lạc ngoài muôn dặm,
       Một đoạn đường đi ,một đoạn trường.
       Xuống biển kết thân cùng cá mú,
       Lên rừng làm bạn với chim muông.
       Thôn dã từng quen mùi đạm bạc,
       Thị thành thêm chán miếng cao lương.
       Vụng tính bỏ rơi đi hạnh phúc,
       Xảy tay đánh vỡ mất thiên đường.
       Trăm ván cờ cao,trăm ván bại,
       Nước ngườii thêm thẹn tiếng mang chuông.
       Trò đời cúi mặt xem thiên hạ,
       Thực đáng cười thay ,thực đáng thương.
       Trọc phú ti toe bàn thế sự,
       Đĩ già tấp tểnh nói văn chương.
       Đã coi đồng bạc to như núi,
       Lại học đòi theo thói Mạnh Thường.
       Lẳng lơ đi võng ,đi tàn cả,
       Gái chính chuyên kia đứng vệ đường.
       Đất đổi hoa màu,nhà đổi chủ,
       Trâu quên mục tử,ngựa quên chuồng.
       Thay đen, đổi trắng bao canh bạc,
       Vẽ nhọ,đeo râu mấy lớp tuồng.
       Cửa quan chẳng mở ,đầu Viên bạc,
       Tri kỷ không ai mắt Tích Cuồng.
       Trói vo hồn lại ba đồng bạc,
       Bán rẻ đời đi nửa đấu lương.
       Chao ôi giả dối,ôi mai mỉa,
       Sống chật phồn hoa một lũ Mường.
       Chị ơi,tất cả là vô nghĩa,
       Chả nhiễu điều nào phủ giá gương.
       Tay trắng bạn bè đều lánh mặt,
       Sa cơ thân thích cũng coi thường.
       Sông lạnh thấy đâu người gọi gió,
       Trăng tà tìm mãi kẻ mài gươm.
       Áo xanh bạc nửa màu sương gió,
       Xót kẻ ăn nằm trong gió sương.
       Đầy vơi tâm sự cùng ai tỏ,
       Mộng lạnh đem xuân chiếu lạnh giường.
       Quê nhà gối chiếc thôi rồi kẻ,
       Chia nửa vầng trăng với dặm trường.
       Son phấn hững hờ niềm sắt đá,
       Sông hồ vò võ nỗi yên cương.
       Chị ạ,duyên em mà chẳng đẹp,
       Chỉ vì không đọc chuyện Tây Sương.
       Người yêu buổi ấy lên xe cưới ,
       Cũng khóc cho tròn ý nhớ thương.
       Khấp như xử nữ vu quy nhật,
       Lệ có thành sông chuyện cũng thường.
       Trò đời chẳng hẹn nhau lần gặp,
       Đập nát cho rồi nửa mảnh gương.
       Duyên mới đẹp lòng người xử nữ,
       Đầu sông ai nhớ cuối sông Tương.
       Tàn lạnh lòng em từ buổi ấy,
       Với tình thôi hết cả tơ vương.
       Chị ở quê chồng,xuân có đẹp?
       Con đò bến cũ có thê lương?
       Nêu cao,pháo nổ,trầm thơm ngát,
       Hoa bưởi ,hoa cam rụng ngập vườn.
       Mưa xuân rắc bụi quanh làng mạc,
       Gái lịch trai thanh chật phố phường.
       Lá lộc hồ tơ,tay ngọc hái.
       Tháng ba đò trẩy hội chùa Hương.
       Nhưng dù tết đẹp hay xuân đẹp,
       Chắc chị chưa hề nguôi nhớ thương.
       Ngườ đi buổi ấy tàn hoa phượng,
       Cõi Thục xa xăm mấy dặm trường.
       Phong ba từ nổi trong đời chị,
       Tóc rối xuân xanh,má nhạt hường.
       Qua đò mấy độ sầu sông nước,
       Dệt mộng bao lần tủi phấn hương.
       Tháng hẹn chờ rơi cơn lá úa,
       Đêm tàn đợi khuyết cái trăng suông,
      Tài cao chỉ tổ trời đất ghét,
       Một thân oan khổ có trăm đường.
       Cuối thu mưa nát lòng dâu bể,
       Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng.
       Thôi!Em cầu nguyện,em van vái,
       Một sớm thanh bình mặt đại dương.
       Bao giờ em được về quê cũ,
       Dâng chị bài thơ xuân cố hương.
     ( Sài Gòn - Tháng Chạp năm Nhâm Ngọ 1942 )
       Nguyễn Bính.
               Xuân Tha Hương
    Tác giả: Nguyễn Bính
    Gửi Chị Trúc 
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Ôi, chị một em, em một chị
    Trời làm xa cách mấy con sông
    Em đi trăng gió đời sương gió
    Chị ở vuông tròn phận lãnh cung
    Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm
    Trăm hờn nghìn giận một mùa đông
    Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống
    Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng...
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
    Chị vẫn môi son vẫn má hồng?
    Áo rét ai đen mà ngóng đợi
    Còn vài hôm nữa hết mùa đông!
    Cột nhà hàng xóm lên câu đối
    Em đọc tương tư giữa giấy hồng
    Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
    Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
    Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
    Một mình em vẫn cứ tay không
    Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
    Chị gửi cho em một cánh hồng
    Tha hương chẳng gặp người tri kỷ
    Một cánh hoa tươi đủ ấm lòng
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng...
    Chao ơi, Tết đến em không được
    Trông thấy quê hương thật não nùng
    Ai bảo mắc duyên vào bút mực
    Sòng đời mang lấy số long đong
    Người ta đi kiếm giàu sang cả
    Mình chỉ mơ hoài chuyện viễn vông
    Em biết giàu sang đâu đến lượt
    Nợ đời nặng quá gỡ sao xong?
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Tết này, ô thế mà vui chán
    Nhưng một mình em uống rượu nồng
    Rượu cay nhớ chị hồi con gái
    Thương chị từ khi chị lấy chồng
    Cố nhân chẳng biết làm sao ấy
    Rặt những tin đồn chuyện bướm ong
    Thôi, em chẳng dám đa mang nữa
    Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng
    Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc
    Chấp nối nhau hoài cũng uổng công!
    (Một trăm con gái đời nay ấy
    Đừng nói ân tình với thủy chung!)
    Người ấy xuân già chê gối lẻ
    Nên càng nôn nả chuyện sang sông
    Đò ngang bến dọc tha hồ đấy
    Quý hoá gì đâu một chữ đồng!
    Vâng, em trẻ dại, em đâu dám
    Thôi, để người ta được kén chồng
    Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ
    Chịu làm sao được những đêm đông
    Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ
    Không yêu thì thực dễ như không!
    Chị ơi, Tết đến em mua rượu
    Em uống cho say đến não lòng
    Uống say cười vỡ ba gian gác
    Ném cái chung tình xuống đáy sông
    Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu"
    Tình đời "Diệp tống lãng lai phong"
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một chút lòng
    Sương muối gió may rầu rĩ lắm
    Còn vài hôm nữa hết mùa đông
    Xuân đến cho em thêm một tuổi
    Thế nào em cũng phải thành công
    Em không khóc nữa, không buồn nữa
    Đây một bài thơ hận cuối cùng
    Không than chắc hẳn hồn tươi lại
    Không khóc tha hồ đôi mắt trong
    Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé?
    Đốt pháo cho thơm với rượu hồng
    Xa nhà xa chị tuy buồn thật
    Cũng cố vui ngang gái được chồng
    Em sẽ uống say hơn mọi bận
    Cho hồn về tận xứ Hà Đông
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Với lá thư này là tất cả
    Những lời tâm sự một đêm đông
    Thôn gà eo óc ngoài xa vắng
    Trời đất tàn canh tối mịt mùng
    Đêm nay em thức thi cùng nến
    Ai biết tình em với núi sông
    Mấy sông mấy núi mà xa được
    Lòng chị em ta vẫn một lòng
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Cầu mong cho chị vui như Tết
    Tóc chị bền xanh, má chị hồng
    Trong mùa nắng mới sầu không đến
    Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng
    Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
    - Xa nhà, rượu uống có say không ?
    Sài Gòn - Quý Mùi - Tháng Chạp 1943 - Nguyễn Bính