TÊN EM LÀ MỘT DÒNG SÔNG
- Details
- Category: 3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa
Chúa Nhật 7 Thường Niên C
Tha thứ cho người khác để con được thứ tha. Tha thứ không phải là mê muội không biết phân biệt đúng sai, không phân biệt được tốt xấu, nhưng tha thứ chính là lấy sự hy sinh, lấy lòng quảng đại của mình khuất phục sự ác.
Trước đây khi đọc được đoạn Tin mừng này (x. Lc 6, 27-38) có lẽ tôi cảm thấy khó chịu vì khó thực hiện, nhưng đến tuổi này tôi không còn cảm thấy quá khó khăn nữa, không phải vì tôi đã tốt, đã thánh thiện. Đơn giản chỉ vì tôi già đủ để không còn quá ngạc nhiên với cuộc sống. Thật vậy, sẽ đến một lúc nào đó người ta không còn hận, người ta cũng không còn ghét người tổn thương họ, nhưng là đón nhận và chấp nhận. Vì tình yêu Thiên Chúa mà tôi đón nhận chị và vì tình yêu ấy mà tôi chấp nhận chị bằng chính cả con người tôi.
Không hề đơn giản để chấp nhận một điều ác, càng không hề đơn giản để chấp nhận người tổn thương mình. Bởi đó chả khác nào là sự xúc phạm. Nhưng thời gian lại dạy tôi phải trở nên cao thượng. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho bản thân, buông tha người khác cũng là buông tha chính mình. Buông bỏ một điều bất hạnh cũng là để bản thân được hạnh phúc. Thế nên, bây giờ tôi mới thấy sự cần thiết của tha thứ. Tha thứ không chỉ khiến mình cao thượng, nhân từ hơn mà lại còn vĩ đại hơn nữa.
Có nhiều trận chiến, nhưng không trận chiến nào huy hoàng cho bằng cuộc chiến thắng chính mình. Ai tha thứ được cho bản thân, người ấy mới có khả năng tha thứ cho tha nhân. Ai một khi còn không thể thoát ra khỏi vỏ ốc của chính mình thì người ấy không thể nào tha thứ cho người khác. Một khi ai đó đã thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân người đó mới có thể dễ dàng đến với tha nhân.
Không gì vĩ đại bằng tha thứ, cũng không gì cao thượng bằng cho đi. Cho đi sự tha thứ, cho đi sự thương yêu là món quà vô giá của cuộc sống. Đôi khi thất bại lại chính là chiến thắng. Thay vì hoan hỉ trong huy hoàng, mình cứ chọn sự âm thầm tha thứ. Sức mạnh của thinh lặng lớn hơn cả sự chết. Thế nên, hãy tập cho cái tâm thật bình an và bình thản để đón nhận mọi bất ổn của cuộc đời bằng sự tha thứ và thương yêu.
Ai không thể tha thứ, người đó không thể làm người. Ai không thể đón nhận bất ổn của cuộc sống người đó không thể tồn tại. Đón nhận người khác không phải là thập giá, nhưng chính là thánh giá đưa ta đến vinh quang bất diệt của sự thiện. Trong trận chiến này, bạn là người thắng, tôi là người thua, nhưng bù lại bạn ra đi mãi mãi còn tôi kiên cường đứng lại, lặng lẽ và dũng cảm như sao sáng trên bầu trời mà chả cần mong ai biết ai quen. Quả thật, sự thiện bất diệt là vậy.
Hôm nay Chúa Giêsu dạy ta yêu thương kẻ thù thực ra là yêu thương chính bản thân ta. Bởi oán ghét người khác là đang hành hạ chính mình. Nên thôi: “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em...” (x. Lc 6, 27-38) không phải vì chính họ mà là vì chính anh em. Bởi cho đấu nào thì sẽ được trả lại bằng đấu ấy.
Sẽ đến một lúc người ta tha thứ không phải vì một ai khác mà là vì bản thân chẳng còn muốn nói, chả còn muốn chấp, chả còn sân si... người ta buông bỏ bởi ý thức oán hận người xấu chả khác nào mình còn xấu hơn họ. Hãy vì bản thân, hãy vì Đấng đã tha thứ cho mình mà nhân từ với người khác.
Có lẽ kẻ tha thứ nhiều nhất chính là người tội lỗi nhất. Bởi họ ý thức chính Thiên Chúa là Đấng đã cho họ tha thứ và thương yêu.
Lạy Chúa, làm người như bao người con cũng từng trải qua những cú sốc cực độ vì bị đối xử tàn nhẫn, tráo trở... Thế nhưng, thời gian đã tôi luyện con trở thành một người khác, chả muốn sân si để hủy diệt chính mình. Càng ngày con càng khám phá ra mầu nhiệm của sự tha thứ. Tha thứ để mình bị hóa ra không, bị hủy diệt và càng bị hủy diệt thì mình lại càng bất tử. Con chọn bị quên lãng ở đời này cho dù có phải làm một ngôi sao cô đơn, lẻ loi trên bầu trời rực sáng cũng không sao cả. Bởi không gian vô tận, vũ trụ bao la này vẫn không bằng ân huệ nhưng không của Thiên Chúa. Như chị thánh Têrêsa bé nhỏ, xưa kia con ôm ấp trong mình ước mơ tên gọi được ghi dấu ở trên trời, thì ngày nay con lại mơ ước tên mình tồn tại lặng lẽ như dòng sông giữa bầu trời giông tuyết hay đêm đen dày đặc. Con vẫn đứng vững nơi ấy như biểu tượng của một niềm tin bất diệt vào Chân Thiện Mỹ không gì khuất phục - Đấng là ơn cứu độ và hạnh phúc của con. Có Ngài con mới có thể đứng vững trước mặt Thiên Chúa và người ta...
M. Hoàng Thị Thùy Trang