Đối với người làm việc thì tiền công không được kể là ơn mà phải kể là nợ; còn đối với người không làm nhưng chỉ tin vào Đấng xưng công chính kẻ vô đạo thì đức tin của người ấy được kể là công chính.
Ngay vua Đa-vít cũng nói như vậy về phước hạnh của người mà Đức Chúa Trời kể
là công chính KHÔNG bởi việc làm:
“ Phước cho người được tha vi phạm, được khỏa lấp tội lỗi;
Phước cho những ai mà Chúa sẽ chẳng bắt tội." ROMA/La mã 4:4-8
Tôi đi làm 40 tiếng, cuối tuần được lãnh lương thì dĩ nhiên, KHÔNG phải là ơn của chủ hãng.
Nhưng nếu tôi NGHỈ Ở NHÀ mà được lãnh lương 40 tiếng, như đi làm thì gọi là ƠN của chủ hãng.
CŨNG thế, Lời Chúa cho biết PHƯỚC Là ĐƯỢC THA tội.
Do bản án tử hình Chúa Jesus Ki Tô chịu mà anh chị em và tôi được Tha tội.
Được Chúa Cha coi là thánh đồ, được sự sống Vĩnh phúc.
CHúng ta không được kể là công chính căn cứ vào việc lành, công Đức của mình.
Cám ơn Chúa Amen.
Sent from my iPad