Lạy Chúa, xin cứu con – Chương 1
- Details
- Category: 6. Văn Hóa & Gia Đình
Con Ma Nói: “Con Chỉ Muốn Được Thêm Một Cơ Hội Mà Thôi.”
Hôm đó, con ma ấy đã xuất hiện tại ngưỡng cửa nhà chúng tôi vào khoảng 8 giờ tối. Nó chỉ còn da bọc xương, trắng ởn, và run lẩy bẩy bên dưới mớ giẻ rách bươm.
Dưới ánh sáng mập mờ, thật khó mà đoán được tuổi tác của con ma này. Tôi lần tìm đôi mắt của nó để đoán thử, nhưng đôi mắt của nó thật vô hồn, không nói lên một điều gì. Đôi mắt lúp sụp bên trong hai cái hốc sâu hoắm, ánh sáng soi không thấu.
Từ dáng vẻ cái xác rã rượi ấy lò dò đi tới, tôi đoán tinh thần của nó đã chết, đang vật vờ, chờ đến khi thân xác quị ngã là xong. Nó không phải chờ đợi gì lâu. Giả sử tôi đã từng gặp qua một đứa trẻ “đã-quá-muộn-không-còn-giúp-gì-được-nữa,” thì đó chính là con ma này đây.
Tôi ôm chằm con ma vào lòng, và kéo vội vào phòng cấp cứu của chúng tôi, trong lúc lòng tôi cầu nguyện thật tha thiết.
Suốt ba ngày, con ma ấy vẫn chờn vờn hấp hối. Nó thổ mửa. Nó không thể ngủ. Nó co giật. Rồi nước mắt. Rất nhiều nước mắt.
Và cuối cùng, trong một lúc dịu lại rất ngắn ngủi sau những cơn co giật, con ma (tôi tưởng như vậy) đã lên tiếng. Tiếng của nó khò khè ồ ề. Nghe phát điếng cả hồn vía.
Nó nói:
“Mẹ em bị ung thư hồi em lên 10 tuổi.
“Em chưa bao giờ sống với cha em. Em nghĩ là ông ấy thực sự không muốn có em – nhưng ông ấy rất yêu thương mẹ em.
“Sau khi mẹ em qua đời, ông ấy bị xúc động quá mức. Ông ấy đấm đá em lăn lộn, bảo em là đồ phế thải, đáng ra em, chứ không phải mẹ em, phải chết.”
Con ma dừng lại, nhắm nghiền đôi mắt.
“Thế rồi, em đi lang thang khắp các góc phố để lánh mặt cha em, và em đã sa vào ma túy năm em học lớp sáu.
“Thế rồi ông ấy đuổi em ra khỏi nhà. Chuyện đó xảy ra đã năm năm rồi. Kể từ đó, em phiêu bạt trên các đường phố.
“Bây giờ em chỉ muốn thế giới này để cho em được yên thân. Em chỉ muốn chết quách cho rồi.”
Con ma lăn lộn trên giường, rồi quay mặt vào tường.
Tôi đến gần, vỗ về nhè nhẹ đôi vai của con ma, vì sợ sức nặng bàn tay của tôi có thể làm thân xác đã nhừ tử của nó phải buốt nhức thêm.
Dù sao, chúng tôi cũng phải giúp con ma này cắt cơn nghiện trước đã, dụ cho nó ăn uống, rồi dắt đến gặp các chuyên viên tư vấn. Nó đã sống như một cái xác ướp: thụ động, câm nín, vô cảm.
Tôi vẫn còn nhớ lúc ấy tôi đã nghĩ trong đầu:
“Mình làm hết khả năng, nhưng chẳng được gì cả. Thằng bé này có lẽ đã quá muộn rồi….”
Thế rồi, vào chiều tối của một ngày thứ Ba, một điều đã xảy ra mà tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể quên được.
Lần đầu tiên, con ma nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nói:
“Em đã quyết định một điều.”
Nó nhấn giọng:
“Em đã quyết định phải sống,”
Rồi nhấn mạnh thêm một lần nữa:
“Em thực sự phải sống.”
Đó không phải là một con đường dễ dàng trơn tru. Suốt nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng, Michael (tên của con ma) đã phải chiến đấu chống lại những cơn nghiện vật vã gào thét trong người của nó. Đã từng có một thời, heroin là câu trả lời duy nhất, là lối thoát nhanh nhất và chắc chắn nhất giúp đứa trẻ xa tránh một cuộc sống mà không ai cần thiết hoặc đếm xỉa đến nó. Giờ đây, heroin đã trở nên đồ bị Michael nguyền rủa. Suốt nhiều đêm, chúng tôi nắm chặt tay đứa trẻ khi nó vật vã lăn lộn và la thét trên giường, chiến đấu để duy trì mạng sống và ước mơ muốn tiếp tục sống của nó.
Thời gian vẫn trôi qua, Michael bắt đầu kêu lên:
“Lạy Chúa, xin giúp con. Con hối hận về những gì con đã làm…
“Con chỉ muốn được thêm một cơ hội mà thôi.”
Sau cùng, vào một ngày kia, hy vọng đã đến và chứng nghiện đã hoàn toàn dứt hẳn. Việc ấy giống như mặt trời bỗng nhiên tái xuất hiện trong cuộc đời của Michael – 18 tuổi, quá muộn, nhưng cuối cùng, đã đến. Michael tràn ngập niềm vui, nó ngồi đó, ngay trên những bậc thềm nhà chúng tôi và thổn thức, với những dòng nước mắt lặng lẽ, âm thầm, và thanh thản.
Sau đó, bệnh tình của Michael hồi phục rất nhanh. Nó là một đứa trẻ sáng dạ. Chúng tôi đã giúp nó hoàn tất chương trình trung học phổ thông và nộp đơn xin học bổng để vào đại học.
Đó là chuyện của năm ngoái.
Hôm nay, Michael ghé đến chào thăm chúng tôi. Ký ức của tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh của con ma ngày nào.
Michael cho tôi biết hiện giờ em vừa làm việc như một nhân viên thú y tập sự, vừa theo đuổi chương trình đại học chính qui toàn thời gian – và được toàn những điểm tối đa!
Michael nói:
“Cám ơn, Soeur!”
Gặp ai, Michael cũng cứ lặp đi lặp lại:
“Cám ơn, em muốn thực lòng cám ơn.”
Tôi cũng nói với Michae:
“Soeur cũng cám ơn em. Nhưng không biết giữa Soeur và em, ai hạnh phúc hơn ai đấy nhé.”
Tôi ước mong các bạn cũng ở đó. Vào đêm đầu tiên ấy, và cả hôm nay nữa.
Tôi muốn nói, tôi quá biết thực tế không phải lúc nào cũng dễ dàng như đọc những dòng chữ này. Thật thương tâm khi nghe những đứa trẻ bị bỏ rơi, bị đánh đập và tuyệt vọng, và có thể chúng sẽ chẳng bao giờ biết một điều gì khác ngoài chuyện bị bỏ rơi, bị đánh đập, để rồi rơi vào tuyệt vọng.
Thiên Chúa biết các bạn cũng có những quan tâm, những âu lo và ưu tư riêng của các bạn. Tuy nhiên, hôm nay, tôi đã gặp một con người mà chính các bạn đã đem lại cho nó một cuộc sống mới. Không hơn không kém. Michael đã được tái sinh, và sự sống của nó chính là món nợ đối với những con người tốt lành như các bạn.
Tôi chẳng biết phải nói thế nào, ngoài những lời như thế. Trong cái thế giới quá tốc độ, quá phức tạp, quá vật chất và quá tất bật này – các bạn đã băng mình và đã thực hiện được một điều rất cao cả và có lẽ là điều duy nhất thực sự quan trọng: đó là các bạn đã đem lại cho tha nhân cuộc sống của họ.
Tôi không thể nào cảm ơn các bạn cho đủ về những gì các bạn đã mang lại cho Michael và cho hàng trăm, hàng trăm những đứa trẻ khác nữa tối nay sẽ xuất hiện tại ngưỡng cửa nhà chúng tôi. Có lẽ cũng đã đủ – tôi hy vọng như vậy – khi các bạn biết tất cả chúng tôi đều mang ơn và ghi ơn các bạn, và chúng tôi không bao giờ ngừng cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã gặp thấy chúng tôi.
Không bao giờ.
Một lần nữa, xin cảm ơn các bạn. Rất nhiều. Và xin hãy nhớ, các bạn luôn luôn ở trong lời cầu nguyện của tôi….
NẾU NHƯ
Mọi đôi môi đều nói lên sự thật,
Mọi kiêu hãnh đều bị dẹp bỏ,
Thói tham lam bị kiềm chế và hãm dẹp,
Và tính ganh tị chịu khuất phục.
Nếu như tình yêu thương thống trị vũ trụ,
Lòng nhân ái được gieo vãi nơi mọi chủng tộc,
Khi ấy người ta có thể nhìn vào tấm gương
Và thấy được Thiên Chúa với thánh nhan của Người….
Bài thơ của một bé gái đường phố, 16 tuổi
Sr. Mary Rose McGeady