CAC BÀI ĐỘC GIẢ GỞI TỚI - MẸ MARIA LÀ CỬA THIÊN DÀNG
- Details
- Category: 21. Các Bài Độc Giả Gửi Tới
MỘT QUÂN NHÂN .
Trong cuộc tấn công vào Golssborough thuộc tiểu bang Caroline do tướng Soster chỉ huy, một quân nhân trẻ bị trúng đạn, đồng đội coi như anh đã chết, bỏ lại chiến trường.
Anh không nói được, nhưng còn biết rõ tình trạng mình. Xa xa nghe như có tiếng chân đội cứu thương đi cấp cứu, anh thầm thĩ:
Lạy Mẹ Chúa Trời, con đang mắc tội trọng, xin Mẹ đừng để con chết không được gặp linh mục.
Như đáp lại nguyện vọng của anh, đội cứu thương tới nơi anh nằm. Nhưng thấy anh gần tắt thở, họ nói dửng dưng:
Thôi, ăn thua gì nữa mà cứu hắn, chưa đem về đến cơ quan là đã ngỏm rồi ấy mà.
Anh ta nghe thấy rõ ràng. Nhưng họ bỏ anh lại đó, tiếp tục tìm các thương binh khác. Thấy bị loài người bỏ rơi, anh thiết tha nài xin Mẹ đừng để anh mang tội mà chết. Đội ý tá đã đi khá xa thì một người còn có lòng nhân đạo hơn cả bọn, nói với đồng đội.
Phải trở lại cứu anh ta chứ. Để một người chết mà không hết cách cứu chữa, tôi không đành.
Y tá đó trở lại với mấy người nữa, lúc tới gần người lích bị thương họ thấy anh ta còn đủ sức để nói được câu:
Vì lòng mến Chúa xin đem tôi về với.
Họ đặt anh lên băng ca, đem về cơ quan, ở đó có nhiều thương binh khác cũng đang hấp hối. Khi tìm được hết thương binh, họ đem cả về quân ý viện Newbern do các bà dòng De la Merci săn sóc. Trong cuộc hành trình đằng đẵng gần ba ngày ấy, lớp người xấu số lại bị tăng thêm đau khổ vì mang nỗi mệt nhọc. Nhưng rồi họ cũng được nghỉ ngơi và săn sóc chu đáo.
Bác sĩ thăm bệnh, nhìn thấy những vết thương người quân nhân đã khẩn thiết cầu xin Đức Mẹ, nói với các bà dòng rằng anh ta không còn một chút hy vọng bình phục. Anh gần chết rồi, có thể 1 thoáng nữa là xong.
Khi giải phẫu, anh ta bất tỉnh, một bà dòng túc trực ngay bên cạnh giường đợi phó linh hồn cho anh. Sau một lúc bà thấy anh như muốn tìm vật gì, và khi tìm được rồi anh ta mở to mắt đầy hoan hỷ.
Ghé xuống thăm dò nguyên cớ niềm vui ấy và nói với anh vài lời êm dịu, bà dòng thấy anh ghì chặt bộ áo Đức Mẹ trên ngực, anh nói:
Thưa bà, xin bà ngợi khen Mẹ Thiên Chúa cho tôi với. Đức Mẹ đã nghe lời tôi cầu nguyện mà không bỏ rơi tôi.
Rồi bằng những câu gián đoạn, anh kể lại sự sợ hãi phải chết trong tội trọng ngoài mặt trận và lời cầu nguyện anh đọc lại nhiều lần:
Lạy Trinh Nữ nhân từ, con đang mắc tội trọng, xin Mẹ đừng để con chết khi con chưa gặp linh mục. Anh tiếp:
Thưa bà, bây giờ bà tìm ngay cho tôi một linh mục; tôi chẳng sống mấy tí nữa, mà đã lâu năm rồi tôi không xưng tội.
Cha tuyên úy bệnh viện bèn đến giúp, với lòng sốt sắng hăng hái, anh xin Chúa tha thứ, chịu phép xức dầu và của ăn đàng.
Lúc bà dòng giúp anh cám ơn Chúa, anh tỏ tâm sự với bà:
Từ thuở nhỏ tôi đã sống đời du đãng. . . Sau lần rước lễ bao đồng, không lần nào tôi chịu các Bí tích nào nữa. Nhưng tôi vẫn còn một chút yêu mến Đức Mẹ, vì khi còn thơ ấu, mẹ tôi, một phụ nữ quả cảm người Ái Nhĩ Lan, đã trồng trong lòng tôi mầm sống tình yêu ấy.
Khi nhập ngũ vào tiểu đoàn mới thành lập cấp tốc kỳ vừa qua, tôi đã đặt mình dưới sự bảo trợ của Đức Mẹ, Mẹ đã phù trì che chở tôi.
Chịu các phép Bí Tích rồi, anh khá hơn được vài giờ nữa, nhưng vì anh lại mệt, chiều ngày thứ hai sau khi đến bệnh viện anh đã từ trần bình an trong Chúa.
Nguồn:Dongcong.net
0 Comments
Press Enter to post.