HÒA LỜI CẢM TẠ
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM C
Lòng biết ơn là tình cảm nói lên sự trân trọng và ghi nhớ công ơn mà ai đó
đã làm ơn cho mình. Có thể xem lòng biết ơn như cơ sở giúp nhận ra hay thẩm
định phẩm chất đạo đức của một người.
Thánh Gioan Vianey có lần kể: Ngày nào Chúa cũng sai hai thiên thần
xuống trần gian ghi những lời cầu khẩn của loài người. Một vị chuyên thu nhặt
lời cầu xin; còn vị kia thu nhặt những tâm tình tạ ơn.
Ngày nào cũng vậy, chiếc giỏ đựng lời cầu xin của thiên thần thứ I đầy ắp,
thậm chí phải nén xuống thì những lời cầu xin mới không tràn ra. Còn chiếc giỏ
đựng những tâm tình tri ân của thiên thần thứ II hầu như chẳng có gì.
Mỗi chiều hai vị đều trình các giỏ của mình lên Chúa, đều nghe Chúa phán
chỉ một lời khiến các vị thuộc nằm lòng, nhưng cũng làm các vị buồn não nuột:
"Con người thường chỉ biết nhận và không biết cho đi. Họ cứ xin xỏ điều này
điều kia, nhưng chỉ biết thụ ơn mà không nhớ đến kẻ đã thi ân cho mình".
Hôm nay thánh Luca kể lại việc Chúa chữa mười bệnh nhân phong, nhưng
chỉ có một người ngoại giáo trở lại tạ ơn Chúa. Chúa hỏi anh ta: "Không phải tất
cả mười người đều được lành sạch cả sao? Còn chín người kia đâu? không thấy
họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa mà chỉ có người ngoại bang này?".
Lời hỏi của Chúa như đượm buồn, như pha lẫn nỗi khao khát muốn gặp lại
những kẻ mà Chúa đã ban ơn.
Chúa buồn không vì bị phụ ơn mà vì cả một số đông không hiểu biết tình
trạng thiêng liêng của mình trước mặt Chúa, không hiểu được rằng, lành bệnh
trên thân xác không quan trọng bằng việc được Chúa ban ơn tha thứ để chữa
lành linh hồn.
Chúa khao khát muốn gặp lại họ không phải để thỏa mãn niềm vui được họ
mang ơn, nhưng một khi gặp lại Đấng ban ơn cho mình, họ sẽ càng lớn lên, càng
trưởng thành trong lòng tin, sự trông cậy và yêu mến mà họ dành cho Chúa,
nhằm mang lại ích lợi cho họ khi họ có thể chạm đến ơn cứu độ của Chúa.
Hãy nhớ: Ơn cứu rỗi không thuộc về cả mười người, nhưng chỉ thuộc về
người ngoại, kẻ đã có lòng biết ơn, đã quay lại mang theo lòng biết ơn để trình
diện trước mặt Chúa. Chúa nói với người ngoại: "Lòng tin c-a anh đ. c/u ch0a
anh", chứ không phải nói với cả mười người lời ấy.
Vô ơn không khiến người ban ơn thiệt thòi mà chỉ làm tâm hồn kẻ chịu ơn
thêm chật hẹp. Nó cho thấy nhận thức giới hạn của người thọ ơn. Nó nói lên sự
không cùng đẳng cấp với kẻ biết mang ơn. Nó cũng cho mọi người biết bộ mặt
thật của người thọ ơn. Thật lòng mà nói: Vô ơn không chỉ là thái độ của một
người kém văn minh mà còn kém văn hóa.
Người Mỹ, dù họ giàu đến đâu, sự phát triển của họ có đẩy đến mức độ nào,
và họ có trở thành siêu cường quốc của thế giới đi nữa, đồng tiền của họ dù