2. Cảm Nghiệm Sống Lời Chúa

CẢM NGHIÊM SỐNG LC - TGP SAIGON - THỨ HAI

  •  TGM NGUYỄN NĂNG

    Thứ Hai tuần 28 Thường niên năm II - Cứng lòng tin (Lc 11,29-32)

    Tin mừng: Lc 11,29-32

    29Khi dân chúng tụ họp đông đảo, Đức Giêsu bắt đầu nói: “Thế hệ này là một thế hệ gian ác; chúng xin dấu lạ. Nhưng chúng sẽ không được thấy dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ông Giôna.

    30Quả thật, ông Giôna đã là một dấu lạ cho dân thành Ninivê thế nào, thì Con Người cũng sẽ là một dấu lạ cho thế hệ này như vậy.

    31Trong cuộc Phán Xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với những người của thế hệ này và bà sẽ kết án họ, vì xưa bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của vua Salômôn; mà đây thì còn hơn vua Salômôn nữa.

    32Trong cuộc Phán Xét, dân thành Ninivê sẽ chỗi dậy cùng với thế hệ này và sẽ kết án họ, vì xưa dân ấy đã sám hối khi nghe ông Giô-na rao giảng; mà đây thì còn hơn ông Giôna nữa.

     

    1. Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

    Sứ điệp: Những phép lạ Chúa làm đủ để chứng tỏ Ngài là sứ giả của Thiên Chúa, là Con Thiên Chúa. Thế nhưng người Do thái đã không tin. Đây cũng là thảm kịch của con người ngày nay.

     Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, người Do thái đã trả giá lòng tin của họ bằng cách đòi cho được những dấu lạ là bằng chứng về một Thiên Chúa quyền năng và tình thương, luôn sẵn sàng đáp ứng mọi nhu cầu và khát vọng của con người. Họ đòi dấu lạ, nhưng lại không tin vào các phép lạ Chúa làm.

    Lạy Chúa, đôi lúc nghĩ về dân Do thái ngày xưa, con tức giận và thầm oán trách họ cứng lòng tin. Nhưng khi nhìn lại con, có thể con đã không tốt hơn họ bao nhiêu, mà có lẽ còn tệ hơn. Trong thế giới hôm nay, con người ngày càng đánh mất ý thức về sự thánh thiêng, và không còn nhận ra quyền năng Thiên Chúa đang hoạt động trong thế giới. Con cũng đang quay cuồng trong đời sống vật chất, ảnh hưởng các trào lưu tục hóa, làm niềm tin của con bị lung lay tận gốc rễ. Có những lúc vì quá thất vọng, chán nản ê chề, con đã cầu mong Chúa thực hiện một phép lạ nào đó như là dấu chỉ Chúa vẫn thương con. Khi không được như ý, con lại oán trách Chúa và nghi ngờ Chúa.

    Lạy Chúa, một cách vô tình, con đã coi Chúa như là đầy tớ phải làm theo ý con muốn. Xin Chúa thương tha thứ cho sự xúc phạm của con. Xin ban cho con một tâm hồn khiêm tốn để con tin vào Chúa và đón nhận Lời Chúa. Xin ban cho con đôi mắt của niềm tin, để thay vì đòi Chúa làm phép lạ, con sẽ thấy được quyền năng Chúa vẫn đang hoạt động trong các biến cố, trong cuộc sống thường ngày nơi chính cuộc đời con. Amen.

    Ghi nhớ: “Không ban cho dòng giống này điềm lạ nào ngoài điềm lạ của tiên tri Giona”.
    Kính chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - TGP VŨ VĂN THIÊN - CN28TN-C

  •  TGM VŨ VĂN THIÊN

    CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN – NĂM C

    LÒNG BIẾT ƠN

    Có một thời, người ta có khuynh hướng bỏ hẳn lời cám ơn trong mối tương quan hằng ngày. Trong thời bao cấp, những nghi thức giao tế bị coi là những hủ tục và tàn dư của thời phong kiến. Người ta chủ trương cuộc sống sòng phẳng, không ai mắc nợ ai, cho nên không ai phải cám ơn ai. Hậu quả là những gương mặt khô như ngói ở những văn phòng hành chính, những cái nhìn lạnh nhạt ở nơi công cộng và những lời nói trống không trong giao tiếp với những người lớn tuổi hơn mình.

    Cuộc sống thiếu lời cám ơn sẽ trở nên khô khan, đơn điệu, giống như vườn thiếu cây xanh. Lược bỏ phép lịch sự sẽ biến cuộc sống này thành sa mạc hoang dã. Có lẽ vì đã nhận ra hậu quả đáng tiếc của quan niệm này nên gần đây, một số cơ quan mở những lớp dạy cười, dạy nói lời cám ơn và chào hỏi cho nhân viên của mình.

    Biết nói lời cám ơn nhau, con người cũng cần thể hiện lòng biết ơn đối với Thượng Đế. Đó là một trong những mục đích quan trọng của các tôn giáo. Đó cũng là nội dung của lời cầu nguyện Kitô giáo. Thông thường, chúng ta đến với Chúa chỉ để xin ơn. Ít khi chúng ta bày tỏ lòng khâm phục, tri ân và mến mộ đối với Chúa và các thánh. Chúa Giêsu hôm nay khiển trách những người cùi đã được ơn mà không biết cảm tạ Thiên Chúa. Trong mười người cùi được ơn chữa lành, duy nhất có một người quay lại tạ ơn Chúa Giêsu mà người đó lại là người ngoại. Khi ghi lại lời phàn nàn của Chúa, chắc hẳn Thánh Luca cũng nhằm phê phán những người Do Thái luôn cậy mình là dân riêng của Chúa nhưng lại không sống đúng với danh dự cao quý đó. Không những thế, họ lại coi thường những người ngoại. Dưới cái nhìn của Chúa Giêsu, một người ngoại lại mang một tâm hồn đạo đức và biết tạ ơn Chúa. Và như thế, người ấy không còn phải là “người ngoại” nữa, vì đã biết dâng lời tạ ơn Chúa và nhận ra quyền năng của Ngài. Ý tưởng này, chúng ta cũng thấy trong sách Các Vua quyển thứ hai, với trường hợp ông Naaman, một vị tướng của Syria. Sau khi được chữa khỏi, dù là người ngoại, ông đã trở thành một “tín hữu” vì ông tuyên xưng Thiên Chúa của người Ítraen là Thiên Chúa thật: “Nay tôi biết rằng: trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại trừ ở Ítraen”. Việc xin một khối lượng đất đủ hai con la chở được để đem về quê hương đã chứng minh niềm tin chân thành ấy.

    Nhờ biết sống tâm tình tạ ơn Chúa, chúng ta luôn nhận ra Ngài hiện diện trong cuộc đời. Việc tạ ơn Chúa cũng giúp chúng ta nhìn cuộc sống lạc quan hơn, bởi vì vũ trụ và cuộc sống này là do Chúa tạo dựng. Ngài kêu gọi chúng ta bằng khả năng của mình, cộng tác với Ngài để tô điểm cho trần gian thêm tươi đẹp. Nếu cuộc sống trần gian còn nhiều khiếm khuyết là do con người chưa thiện chí cộng tác với Chúa trong công trình sáng tạo của Ngài. Thậm chí có người còn đi ngược với chương trình sáng tạo của Chúa, phá vỡ sự hài hòa của môi trường cuộc sống và gây tai họa cho đồng loại cũng như cho thiên nhiên. Một khi sống tâm tình tạ ơn và tôn thờ Chúa, chúng ta sẽ được Chúa ban những ơn cần thiết phần hồn phần xác. Thiên Chúa như người cha yêu thương con cái. Ngài biết chúng ta cần thiết những gì. Ngài cũng biết rõ những gì đem lại ích lợi đích thực và lâu dài cho chúng ta. Chính Ngài sẽ ban cho chúng ta những ơn lành, theo ý của Ngài và nhằm đến những điều tốt đẹp cho mỗi chúng ta. Cách đây vài ngày (ngày 4-10), chúng ta vừa mừng kính thánh Phanxicô thành Átsidi, cũng gọi là thánh Phanxicô khó khăn. Thánh nhân là người yêu thiên nhiên vũ trụ, vì qua thiên nhiên, ngài khám phá ra sự hiện diện quyền năng của Chúa. Nếu những loài cỏ cây, những bông hoa vô danh nhỏ bé mà còn được Chúa trang điểm yêu thương săn sóc như thế, huống chi con người chẳng lẽ Chúa không thương. Dưới cái nhìn của vị thánh nghèo, mọi vật mọi loài đều luôn cất tiếng ca tụng Chúa, làm thành một bản giao hưởng bất tận tuyệt vời.

    Lòng biết ơn đối với Chúa không chỉ dừng lại ở ngôn từ nơi môi miệng, nhưng phải thể hiện qua việc tuân giữ giáo huấn của Người. Cũng như trong mối tương quan trong gia đình, con cái không thể chỉ biết ơn cha mẹ bằng những lời khuôn sáo, mà lòng biết ơn và yêu mến cha mẹ cần phải được chứng tỏ bằng những việc làm đích thực. Tuân giữ Lời Chúa là cách thể hiện lòng biết ơn tốt đẹp nhất. Một khi chú tâm tuân giữ Lời Chúa, chúng ta mới có khả năng thông truyền Lời Chúa cho anh chị em mình.

    Tin vào lòng thương của Chúa giúp chúng ta kiên vững trong gian nan đau khổ. Thánh Phaolô, một tù nhân vì Chúa Giêsu, đã khích lệ con thiêng liêng của mình là Timôthê. Ngài khẳng định: dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Thiên Chúa luôn trung thành.

    “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. Lời cầu xin thống thiết kèm theo sự xác tín của những người cùi đã được Chúa nhận lời. Họ đã được lành bệnh sau khi đi trình diện với các tư tế theo Luật ông Môisen đã quy định. Người tín hữu khi đến với các linh mục là những tư tế của Tân Ước để thú nhận mọi tội lỗi nơi tòa giải tội cũng được Chúa tha thứ và chữa lành. Qua hành động trung gian của các linh mục, chính Chúa Giêsu chúc lành và nâng đỡ chúng ta, nhờ đó, chúng ta có thể trở lại hòa nhập với đời sống cộng đoàn, nhất là chúng ta được nối kết trong mối tình thân thiêng liêng với Chúa, nhờ lòng yêu mến thiết tha mà chúng ta bày tỏ với Người.

    +TGM Giuse Vũ Văn Thiên
    Kính chuyển:
    Hồng
     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH - CN28TN-C

  •  LM MINH ANH
     
    CN28TN-C

    GỌI TÊN NHỮNG ÂN SỦNG

    TIN MỪNG LUCA 17, 11-19

    “Còn chín người kia đâu?”. (CÂU 17)

    Một bà mẹ quê ở tuổi 85, rất hiểu biết. Vào một buổi chiều, con trai bà điện thoại thăm bà. Như mọi khi, trước khi gác máy, bà không quên nói, “Cám ơn con!”. Vậy mà, ba tiếng “cám ơn con” chiều ấy cũng là lời cuối bà dành cho đứa con trai yêu. Và cho đến nay, mỗi ngày dâng lễ, đọc đến chỗ cầu cho các linh hồn, con trai bà không bao giờ quên cầu cho ba mẹ mình. Cũng công bằng thôi! Cậu ấy là Linh mục, một người luôn được mẹ dạy ‘gọi tên những ân sủng!’.

    Kính thưa Anh Chị em,

    ‘Gọi tên những ân sủng!’, đó cũng là những gì Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay thì thầm với chúng ta. Vì nhiều lúc, chúng ta nhìn mọi sự ‘chúng ta có’, những gì ‘chúng ta là’ gần như là đương nhiên. Ấy thế, trong cuộc đời, không có gì là đương nhiên cả; mọi sự là hồng ân!

    Một đôi khi, chúng ta có thể chậm chạp để ‘gọi tên những ân sủng’ đến với mình; chúng ta có thể hài lòng nhại lại với những gì mình thiếu hơn là những gì đã nhận được. Người ta thường viết trên cát những ân phúc và những xúi quẩy thì khắc vào cẩm thạch! Thật là xót xa, nhưng đó là một thực tế và cách nào đó, đây cũng là thái độ của chín người phong cùi được lành sạch vốn quá vô tình trong Tin Mừng hôm nay. Trước thái độ của họ, Chúa Giêsu tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu?”.

    Chín người phong cùi được lành không đủ khả năng biểu lộ chí ít một chút biết ơn; có chăng cũng chỉ hời hợt, chiếu lệ và nông cạn không sâu quá làn da của họ. Dường như chỉ những lở loét bên ngoài nơi họ biến mất, còn bên trong, xem ra chẳng có gì thay đổi. Sau kinh nghiệm đắng cay của những năm tháng tật bệnh mà nay được lành, có lẽ họ sẽ quay về nếp cũ, thói cũ và thái độ cũ. Họ không rút ra một bài học nào từ những đớn đau quá khứ, và đây mới là điều tệ hại, nó tệ hơn cả chứng bệnh gớm ghiếc trước đó; tệ hại này có tên là “Vô ơn!”. Như tướng quân Naaman trong bài đọc thứ nhất, người Samari ngoại giáo đã quay lại để cảm ơn và tôn vinh Chúa. Không chỉ lành lặn bên ngoài, anh được hồi phục bên trong; không chỉ thân xác, nhưng cả linh hồn; không chỉ thể lý, nhưng cả lòng tin. Đọc được điều đó nơi anh, Chúa Giêsu nói, “Anh hãy đứng dậy mà về, lòng tin của anh đã cứu chữa anh!”.

    Thánh Bênađô nói, “Sự vô ơn là bức tường ngăn cách giữa Thiên Chúa và các tạo vật, là đập ngăn chặn suối nguồn với dòng sông”. Và chúng ta biết, “những lời ca tụng của chúng ta không thêm gì cho Chúa nhưng đem lại ơn cứu độ cho chúng ta”; nuôi dưỡng nơi chúng ta lòng biết ơn. Vì thế, càng sống trong tâm tình tạ ơn và ngợi khen, chúng ta càng được Chúa ban ơn. Và vô thần, xét cho cùng, cũng chỉ là vô ơn!

    Anh Chị em,

    “Còn chín người kia đâu?”. Sao họ không trở lại cám ơn Chúa? Vậy nếu quả hai tiếng cám ơn đã trở thành hiếm hoi trên môi miệng chúng ta, thì đây hẳn là một báo động đáng sợ; nó có thể là dấu hiệu của sự cạn kiệt tình Chúa, khô khốc tình người. Bởi lẽ, khi ơn nghĩa bị chối bỏ, thì sự ràng buộc và tình liên đới cũng trở nên mong manh; tình người bị coi thường, niềm tin tôn giáo chỉ còn là một cái gì bên lề vốn còn thua cả thời trang. Tin Mừng nhắc nhở chúng ta biết ơn trời, biết ơn người, hãy ‘gọi tên những ân sủng!’. Giữa bao hồng ân, hành động ngợi khen và tạ ơn tuyệt vời nhất đối với chúng ta là Thánh Lễ. Trên hết, trong Thánh Thể, chúng ta tạ ơn Thiên Chúa vì những ơn lành và ân sủng Chúa ban; đặc biệt, ân phúc lớn lao từ quà tặng của Con Thiên Chúa và tất cả những gì tuôn chảy từ đó. Việc chúng ta tham gia vào hành động tạ ơn tuyệt vời này, giúp duy trì trong chúng ta khả năng nhìn mọi sự bằng con mắt đức tin với một lòng biết ơn sâu sắc nhất định ngay cả trong những nghịch cảnh.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin đừng để con hối tiếc về những gì người khác có mà con không có; cho con biết ‘gọi tên những ân sủng’, những gì đang dẫy đầy mà Ngài đã ban tặng!”, Amen.  

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - CN28TN-C - LM NGUYỄN MINH HÙNG

 
  • HÒA LỜI CẢM TẠ
    CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM C
    Lòng biết ơn là tình cảm nói lên sự trân trọng và ghi nhớ công ơn mà ai đó
    đã làm ơn cho mình. Có thể xem lòng biết ơn như cơ sở giúp nhận ra hay thẩm
    định phẩm chất đạo đức của một người.
    Thánh Gioan Vianey có lần kể: Ngày nào Chúa cũng sai hai thiên thần
    xuống trần gian ghi những lời cầu khẩn của loài người. Một vị chuyên thu nhặt
    lời cầu xin; còn vị kia thu nhặt những tâm tình tạ ơn.
    Ngày nào cũng vậy, chiếc giỏ đựng lời cầu xin của thiên thần thứ I đầy ắp,
    thậm chí phải nén xuống thì những lời cầu xin mới không tràn ra. Còn chiếc giỏ
    đựng những tâm tình tri ân của thiên thần thứ II hầu như chẳng có gì.
    Mỗi chiều hai vị đều trình các giỏ của mình lên Chúa, đều nghe Chúa phán
    chỉ một lời khiến các vị thuộc nằm lòng, nhưng cũng làm các vị buồn não nuột:
    "Con người thường chỉ biết nhận và không biết cho đi. Họ cứ xin xỏ điều này
    điều kia, nhưng chỉ biết thụ ơn mà không nhớ đến kẻ đã thi ân cho mình".
    Hôm nay thánh Luca kể lại việc Chúa chữa mười bệnh nhân phong, nhưng
    chỉ có một người ngoại giáo trở lại tạ ơn Chúa. Chúa hỏi anh ta: "Không phải tất
    cả mười người đều được lành sạch cả sao? Còn chín người kia đâu? không thấy
    họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa mà chỉ có người ngoại bang này?".
    Lời hỏi của Chúa như đượm buồn, như pha lẫn nỗi khao khát muốn gặp lại
    những kẻ mà Chúa đã ban ơn.
    Chúa buồn không vì bị phụ ơn mà vì cả một số đông không hiểu biết tình
    trạng thiêng liêng của mình trước mặt Chúa, không hiểu được rằng, lành bệnh
    trên thân xác không quan trọng bằng việc được Chúa ban ơn tha thứ để chữa
    lành linh hồn.
    Chúa khao khát muốn gặp lại họ không phải để thỏa mãn niềm vui được họ
    mang ơn, nhưng một khi gặp lại Đấng ban ơn cho mình, họ sẽ càng lớn lên, càng
    trưởng thành trong lòng tin, sự trông cậy và yêu mến mà họ dành cho Chúa,
    nhằm mang lại ích lợi cho họ khi họ có thể chạm đến ơn cứu độ của Chúa.
    Hãy nhớ: Ơn cứu rỗi không thuộc về cả mười người, nhưng chỉ thuộc về
    người ngoại, kẻ đã có lòng biết ơn, đã quay lại mang theo lòng biết ơn để trình
    diện trước mặt Chúa. Chúa nói với người ngoại: "Lòng tin c-a anh đ. c/u ch0a
    anh", chứ không phải nói với cả mười người lời ấy.
    Vô ơn không khiến người ban ơn thiệt thòi mà chỉ làm tâm hồn kẻ chịu ơn
    thêm chật hẹp. Nó cho thấy nhận thức giới hạn của người thọ ơn. Nó nói lên sự
    không cùng đẳng cấp với kẻ biết mang ơn. Nó cũng cho mọi người biết bộ mặt
    thật của người thọ ơn. Thật lòng mà nói: Vô ơn không chỉ là thái độ của một
    người kém văn minh mà còn kém văn hóa.
    Người Mỹ, dù họ giàu đến đâu, sự phát triển của họ có đẩy đến mức độ nào,
    và họ có trở thành siêu cường quốc của thế giới đi nữa, đồng tiền của họ dù
  • không có biên cương nhưng lan ra mọi ngỏ ngách của thế giới, thì trên mọi tờ
    bạc của họ cũng đều cho cả thế giới thấy niềm xác tín lớn lao vào Thiên Chúa:
    "In God We Trust - Chúng Con Tín Thác Vào Chúa"!
    Tôi đã từng học thuộc lòng bài thơ: "Trời đành chịu thua", dù không còn nhớ
    tác giả, không còn nhớ mình đã học nó năm nào, chỉ biết là thời cấp I, nhưng nội
    dung bài thơ, dù nhiều chục năm đi qua đời mình, tôi vẫn không quên được:
    "Ngày xưa hạn hán cầu trời,Ngày nay hạn hán thì người trị ngay.Trị đêm rồi lại
    trị ngày,Cho tên giặc hạn biết tay của người.Vừa làm vừa thách cả Trời,
    muốn tắm mát thì mời xuống đây.Nước kia ở dưới đất này,Đào sâu vét kỹ nước
    đầy mương ao.Thách trời cứ hạn nữa vào,Đồng ta đủ nước hoa màu vẫn xanh.
    Chiều chiều nghe tiếng phát thanh,Người chăm thủy lợi Trời đành chịu thua".
    Tôi không thể hiểu, sao tôi lại có thể học những điều vô ơn đến vậy?!
    Là Kitô hữu, trên hết mọi sự, chúng ta cần xác tín mạnh mẽ vào Thiên Chúa
    để sống trọn lòng biết ơn dành cho Ngài. Hãy luôn nhận thức, Chúa khao khát
    yêu con người, khao khát tuôn đổ ngập tràn mọi ơn cho con người, khao khát
    cháy bỏng được ôm ấp, được dắt dìu con người với tấm lòng rộng lượng vô biên
    đến mức trời không thể đo, đất không thể dò, vũ trụ không thể sánh ví. Chỉ một
    mình Thiên Chúa từ muôn đời cho đến muôn đời đã trót yêu con người.
    Mời bạn cùng tôi cất cao lời Thánh vịnh 32, để chúng ta cùng hòa chung lòng
    cảm tạ Chúa:

    Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG