3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - THỨ HAI CN21TN-A

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Sun, Aug 23 at 10:13 PM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     
    5 PHÚT LỜI CHÚA
    24.08.20  THỨ HAI TUẦN 21 TN

    Thánh Ba-tô-lô-mê-ô, tông đồ

    Ga 1,45-51

    CHÚA THẤY-THẤY CHÚA-GẶP CHÚA

     

    Đức Giê-su nói: “Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh dưới cây vả, nên anh tin! Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa.”  (Ga 1,50)

    Suy niệm/SỐNG: Khi ông Phi-líp-phê giới thiệu Đức Giê-su là Đấng Cứu Thế, ông Na-tha-na-en –chính là ông Ba-tô-lô-mê-ô trong Nhóm Mười Hai– thoạt đầu tưởng rằng chẳng có gì đáng bận tâm về con người mang tên Giê-su, con bác thợ Giu-se, đến từ Na-da-rét, một nơi “nào có chi hay”.

    Nhưng khi được trực tiếp gặp Ngài, ông mới vỡ lẽ Ngài đã thấy ông từ trước, đã biết ông còn hơn ông biết chính mình, và cho biết ông sẽ còn được thấy “những điều lớn lao hơn”.

    Bạn thân mến, lâu nay chúng ta vẫn tưởng rằng mình tìm thấy Chúa, nhưng đúng hơn Chúa vẫn luôn hiện diện bên cạnh chúng ta, và tỏ ra cho chúng ta sự chăm sóc đầy yêu thương của Ngài qua các biến cố vui buồn của đời sống.

    Trong hành trình đức tin, hãy luôn nhớ có Chúa đồng hành với bạn và tha nhân, nhờ đó Chúa sẽ cho bạn thấy “những điều lớn lao hơn nữa.” Thay vì nhìn dưới lăng kính chủ quan đầy định kiến hay tự hào về mình và coi thường người khác.

    Bạn và tôi hãy sống dưới cái nhìn yêu thương của Chúa và nhìn tha nhân bằng cái nhìn bao dung của Ngài.

    Sống Lời Chúa: Để tập quen với cái nhìn của Chúa, mỗi ngày bạn dành thời gian chiêm ngắm Chúa Giê-su trong Tin Mừng, nhờ đó cách suy nghĩ và hành động của Ngài có thể thấm nhiễm vào đời sống của bạn.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, chúng con thường cố gắng ‘tốt khoe – xấu che,’ không dám sống thật con người của mình. Xin Chúa cho chúng con biết can đảm sống sự thật, để chúng con nhìn thấy Chúa, bước theo Chúa trên con đường về quê trời. Amen.

     gpmytho

     

     

 

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC = CN21TN-A

HÃY SỐNG NIỀM XÁC TÍN

“Phần các con, các con nghĩ, Thầy là ai?” Chúa Giêsu hỏi như vậy.

Người ta quan niệm về Thầy thế nào, không quan trọng. Đã theo và sống với Thầy, thấy việc và nghe lời Thầy giảng, đã ít nhiều kinh nghiệm về Thầy, vậy nơi tâm hồn và cuộc đời của các con, Thầy là ai mới là điều cần thiết, mới quan trọng, mang tính định hướng cho lẽ sống, lý tưởng sống của các con.

Lời hỏi ấy, xưa Chúa hỏi các tông đồ, nay Chúa cũng đang chất vấn từng người chúng ta, những tông đồ thời đại mới của Chúa.

Chúng ta đã sống với Chúa, đã tin tưởng Chúa, đã lãnh nhận không biết bao nhiêu hồng ân và tình thương của Chúa, đã có kinh nghiệm về Chúa từ trong cầu nguyện, trong cảm nghiệm nội tâm đến từng ngày trải qua giữa cuộc sống đời thường. Vậy Chúa là ai đối với cuộc đời và lẽ sống của chúng ta?

Lời hỏi ấy cần phải có câu trả lời, không phải trên môi miệng, nhưng trong niềm xác tín của riêng tư từng người.

Chính câu trả lời cho lẽ sống của đời mình trước Chúa sẽ quyết định nếp nghĩ, nếp sống, cung cách sống, tình yêu, tương quan, cách hành xử giữa cá nhân ta với Chúa và với tha nhân.

Câu trả lời mà thánh Phêrô dâng lên Chúa, phải là câu tâm niệm trọn kiếp người của chúng ta: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”.

Từ nay, chỉ có Chúa là Thiên Chúa duy nhất của cõi lòng ta, Người làm chủ vận mạng đời ta, Người hằng sống và đưa ta đến cõi hằng sống ấy.

Nếu đã tin Chúa, nếu quả thật, cuộc đời chỉ có Chúa là gia nghiệp, ta không ngừng gắn bó với Chúa, luôn sống trong tương quan và dưới cái nhìn của Chúa.

Vì Chúa là tất cả của đời người, nên ta cởi bỏ nỗi thèm khát vật chất, niềm ham mê nhục dục, sự tìm kiếm quyền lực, nổi nan, danh giá… ở đời này.

Ai cũng biết, cũng nhìn nhận, bản thân còn đầy yếu đuối, dễ đổ gục, dễ bị lôi kéo vào những ma trận giả tạo của thế gian. Nhưng biết là một chuyện, còn sửa mình lại là chuyện khác. Ta cần quyết tâm đứng lên để chạy về phía Chúa. Dù có chết, nhất định không ở lì trong tội, trong sự yếu đuối, cả đến sự lỡ lầm.

 Mỗi ngày hay mỗi tuần đến nhà thờ không phải cho đủ bổn phận, mà hãy vì lòng mến, vì khao khát tìm về nhà Chúa. Hãy thực tâm xác tín mãnh liệt vào Đấng đã chết và sống lại cho mình, vì mình.

Hãy nhớ, Ngay sau lời tuyên xưng đức tin của thánh Phêrô và việc Chúa trao quyền cai quản Hội Thánh cho thánh Phêrô, Chúa lập tức loan báo sự khổ nạn sắp tới của mình, mà chính đoàn môn đệ sẽ được tham dự và dấn thân vào.

Như vậy, người môn đệ theo Chúa không phải để nhận vinh quang phú quý đời này. Họ chỉ có một con đường duy nhất mà Chúa của họ đã đi. Đến lượt mình, họ cũng sẽ đặt bước chân đời mình trong bước chân của Chúa. Đó là đường thánh giá.

Vì thế, nếu Chúa đã sống phận người với tất cả bấp bênh tăm tối, và chết đau thương, thì tôi, một khi theo Chúa, xác tín vào Chúa, tôi sẽ đón nhận những thử thách trong đời mình như thánh giá mà tôi đã quyết tâm chọn lựa và trung thành ôm lấy suốt đời, không nao núng, không bất an, không miễn cưỡng, nhưng luôn biết tháp nhập vào thánh giá của Chúa tôi.

Theo Chúa ai cũng muốn, nhưng nếu không bền, theo nửa chừng, hay chỉ theo khi cuộc sống yên hàn, không có vấn đề, đó không phải là điều Chúa muốn.

Chắc chắn Chúa không cần những môn đệ khi phải đối diện với gian nan thử thách, lại ngại ngùng, muốn bỏ cuộc.

Chúa đòi cách quyết liệt sự trung thành của chúng ta.

Vì thế, trên tất cả mọi sự, ta cần luôn ý thức: theo Chúa, là luôn tín thác vào Chúa tuyệt đối, dám liều mạng sống của mình, dám để cho mình trở nên khó nghèo về vật chất bằng buông bỏ mọi ước vọng trần tục, mọi thèm khát bất chính, mọi mưu toan có nguy cơ đi ngược lợi ích thiêng liêng.

Nói cho cùng: Theo Chúa là phải đi với Chúa bằng bàn tay không!

Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG

Chia sẻ Bài này:
 

Related posts

 
 

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - THỨ BẢY CN20TN-A

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Sat, Aug 22 at 3:54 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    5 PHÚT LỜI CHÚA

    22.08.20  THỨ BẢY TUẦN 20 TN

    Đức Ma-ri-a, Nữ Vương

    Lc 1, 26-38

    CÙNG SỐNG, CÙNG CHẾT VÀ CÙNG VINH QUANG VỚI CHÚA

     

    Sứ thần liền nói: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su, Người sẽ nên cao cả, và được gọi là Con Đấng Tối Cao.” (Lc 1,30-32)

    Suyniệm/SỐNG: Ta có thể nói như cha Cantalamessa rằng: “Không ai cùng chịu đau khổ với Chúa Giê-su đến mức như Đức Ma-ri-a, cũng như không ai được tôn vinh bên Chúa Giê-su bằng Đức Ma-ri-a.” 

    Quả vậy, từ khi nhập thể, Đức Giê-su gắn bó với Mẹ Ma-ri-a như hình với bóng: từ lúc còn trong lòng Mẹ, Mẹ đi đâu, Con đi theo đấy; khi Con trưởng thành, Con ở đâu, Mẹ cũng có mặt ở đó: Con dự tiệc cưới Cana, cũng có mặt Mẹ; Con đi rao giảng Tin Mừng, có thấp thoáng bóng Mẹ; Con chịu đóng đinh, Mẹ có mặt dưới chân thập giá.

    Thì nay Con bước vào vinh quang Thiên quốc, thì Mẹ được cất lên làm Nữ Vương vũ hoàn.

    Mời Bạn CHIA SẺ: Nhớ rằng ngoài người mẹ trần gian, bạn còn có một người mẹ trên trời là Đức Ma-ri-a.

    Bạn hãy siêng năng đến cầu nguyện với Đức Mẹ, và nhớ lấy ngài làm “gương soi” cho mình.

    Sống Lời Chúa: Mỗi ngày trước khi đi ngủ, tôi nhớ ít nhất đọc 3 kinh Kính mừng và cầu nguyện với Đức Mẹ.

    Cầu nguyện: Lạy Mẹ Ma-ri-a, khi đọc sách Tin Mừng, lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ lên đường. Mẹ đi giúp bà I-sa-ve, Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc cưới Cana. Và cuối cùng, Mẹ đã theo Ngài đến tận núi Sọ. Xin Mẹ dạy chúng con đừng sợ lên đường mỗi ngày, đừng sợ đáp lại những tiếng mời gọi mới của Chúa. Amen. (Rabbouni)

     gpmytho

     

     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - CN21TN-A

CHIA SẺ TIN MỪNG HÀNG TUẦN

CN21TN-A- Hai cách sống đạo: «Đạo tuyên xưng» và «Đạo sống thật»

 

► Video: https://youtu.be/v_m1exoSAQY

 

ĐỌC LỜI CHÚA

  • Is 22,19-23:(22) Chìa khoá nhà Đa-vít, Ta sẽ đặt trên vai nó. Nó mở ra thì không ai đóng được, nó đóng lại thì không ai mở được. (23) Ta sẽ làm cho nó vững chắc như đinh đóng cột, nó sẽ nên như ngai vinh hiển cho nhà cha nó.

 

  • Rm 11,33-36:(33) Sự giàu có, khôn ngoan và thông suốt của Thiên Chúa sâu thẳm dường nào! Quyết định của Người, ai dò cho thấu! Đường lối của Người, ai theo dõi được! 

 

 

  • TIN MỪNG: Mt 16,13-20

 

Ông Phêrô tuyên xưng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa


(13) Khi Đức Giêsu đến vùng kế cận thành Xêdarê Philípphê, Người hỏi các môn đệ rằng: «Người ta nói Con Người là ai?» (14) Các ông thưa: «Kẻ thì nói là ông Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Êlia, có người lại cho là ông Giêrêmia hay một trong các vị ngôn sứ». (15) Đức Giêsu lại hỏi: «Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?» (16) Ông Simôn Phêrô thưa: «Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống». (17) Đức Giêsu nói với ông: «Này anh Simôn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời. (18) Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phêrô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. (19) Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy». (20) Rồi Người cấm ngặt các môn đệ không được nói cho ai biết Người là Đấng Kitô.



CHIA SẺ

 

Câu hỏi gợi ý:

  1.      Khi Phêrô tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu, ông có thật sự tin ở bên trong, hay chỉ tuyên xưng ngoài miệng mà thôi? Xét lại những tuyên xưng của chúng ta, chúng ta có xác tín đích thực bên trong rồi mới tuyên xưng ra bên ngoài? hay chỉ là tuyên xưng ngoài miệng mà thôi?2.       Câu Đức Giêsu nói với Phêrô cần được hiểu thế nào? Đó có thể là một lời mời gọi mọi Kitô hữu ý thức hãy trở nên đá tảng làm nền móng Giáo Hội không?

 

Suy tư gợi ý:


  1. Phêrô tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu

 

Phêrô là một trong ba môn đệ được Đức Giêsu yêu quí nhất –hai người kia là Gioan và Giacôbê– vì ông là một con người thuần thành, chân thật và nhiệt tình, mặc dù có chút ít sốp nổi, bốc đồng. Điều đáng quí nhất là tư tưởng, lời nói và hành động của ông là một, không bất nhất, không mâu thuẫn nhau.

 

Khi tuyên xưng Đức Giêsu là «Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống», thì đích thực ông nghĩ như vậy, ông sống như vậy, và ông hành động đúng như vậy. Vì thế, ông đã tuyên bố những điều phát xuất từ trái tim ông như: «Dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã (…) Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy» (Mt 26,33.35). Tuy nhiên, ông không ngờ được sự yếu đuối, hèn nhát vẫn là mẫu số chung của con người, trong đó có ông. Khi nói những điều ấy, ông không ngờ được là có ngày ông bị Đức Giêsu trách: «Simon, anh ngủ à? Anh không thức nổi một giờ sao?» (Mc 14,37), hoặc ông không ngờ lời báo trước của Đức Giêsu lại có thể ứng nghiệm được đối với ông: «Gà chưa kịp gáy hai lần, thì anh đã chối Thầy đến ba lần» (Mc 14,72).



2.  Việc tuyên xưng của chúng ta thì sao?

 

Phêrô cả đời chỉ tuyên xưng và sống hết mình với niềm tin đó, và ông cũng chết vì niềm tin đó. Ông không kết án những ai không tuyên xưng hoặc tuyên xưng khác với mình. Còn chúng ta thì sao?

 

Có lẽ có nhiều người trong chúng ta tuyên xưng đức tin rất mạnh, rất lớn tiếng, trong những nghi thức rất long trọng, trước mặt rất nhiều người. Và chúng ta sẵn sàng kết án hoặc tỏ ra khó chịu với những ai không tuyên xưng như chúng ta, hoặc tuyên xưng khác với chúng ta. Nhưng cuộc sống của chúng ta thì lại xem ra khá độc lập với việc tuyên xưng ấy. Chúng ta tuyên xưng một đằng, nhưng sống và hành động một đằng khác. Tại sao thế?

 

– Vì nhờ tuyên xưng mà chúng ta được lên chức, được gia nhập một cộng đoàn, một tổ chức, một hội nào đấy, rất có thể có lợi cho cuộc sống hay sự thăng tiến của chúng ta. Mà tuyên xưng thì rất dễ, chẳng mất một giọt mồ hôi nào, cho dù có tuyên xưng mạnh mẽ, lớn tiếng hay trọng thể đến đâu. Còn sống theo lời tuyên xưng ấy là cả một vấn đề gay go, phải «đổ mồ hôi, xót con mắt», hoặc phải «trầy da tróc vẩy», phải đau đớn, thậm chí phải chết. Vì thế, rất nhiều người tuyên xưng mà không sống lời tuyên xưng ấy.

 

– Vì tự bản chất của vấn đề, việc suy nghĩ trong thâm tâm và việc tuyên xưng ra bên ngoài có thể độc lập với nhau hoặc mâu thuẫn nhau, nhất là nơi những người thiếu thành thật. Câu «khẩu Phật, tâm xà» nói lên sự mâu thuẫn ấy có thể xảy ra. Còn việc suy nghĩ và việc hành động lại thường đi đôi với nhau, người ta suy nghĩ thế nào thì họ hành động như vậy: tư tưởng hướng dẫn hành động. Chỉ với những người thành thật và có sức mạnh nội tâm, thì việc suy nghĩ bên trong, tuyên xưng bên ngoài, và hành động hay cách xử sự luôn luôn nhất quán, trùng hợp nhau. Tuy nhiên, với những người ý chí yếu đuối, dù rất thành thật, thì hành động đôi khi đi ngược lại với suy nghĩ và lời nói, vì «lực bất tòng tâm», như trường hợp Phêrô chối Chúa chẳng hạn.



3.  Linh đạo «tuyên xưng» và linh đạo «sống»

 

Trong đời sống Giáo Hội, việc tuyên xưng ra ngoài miệng đóng vai trò quan trọng. Một số bí tích quan trọng đòi buộc phải có hành vi tuyên xưng như một điều kiện quan trọng không thể thiếu, như rửa tội, truyền chức và hôn phối. Một số nghi thức tôn giáo để gia nhập một cộng đoàn nào đó cũng vậy: khấn dòng, tuyên hứa hay cam kết để gia nhập hội đoàn. Trong thánh lễ, ta tuyên xưng đức tin trong kinh tin kính, trong lời tung hô sau truyền phép. Việc tuyên xưng ấy rất cần thiết, nhưng rất có thể vẫn có nhiều trường hợp người ta tuyên xưng một đằng, mà nghĩ, hành động, hay sống lại một đằng khác. Vì người Kitô hữu chúng ta rất thường xuyên tuyên xưng điều này điều kia, nên đôi khi chúng ta tuyên xưng một cách vô ý thức, rất máy móc, và quên không cố gắng sống cho phù hợp với những tuyên xưng ấy. Vô tình hay hữu ý chúng ta có thể trở thành những kẻ «ngôn hành bất nhất», trái với mệnh lệnh của Đức Giêsu: «Hễ "có" thì phải nói "có", "không" thì phải nói "không". Thêm thắt điều gì là do ác quỷ» (Mt 5,37). Muốn biết chúng ta có phải là loại người như thế hay không, hãy thử xét xem ta sống có khác với những người không tuyên xưng như ta hay không, nếu khác thì khác như thế nào, và ở mức độ nào. Lẽ ra người tuyên xưng và kẻ không tuyên xưng phải sống khác xa nhau lắm!

 

Đối với con người –vốn không đọc được những suy nghĩ bên trong người khác– thì việc tuyên xưng ra bên ngoài là quan trọng. Nhưng đối với Thiên Chúa, Đấng thấu suốt tâm hồn người ta, thì việc ta sống đúng theo suy nghĩ hay quyết tâm của ta mới là quan trọng. Vì thế, người sống đạo nội tâm không nên đặt quá nặng việc tuyên xưng. Có những người tự hứa hay tự khấn với Thiên Chúa điều gì, chỉ mình và Thiên Chúa biết với nhau, và họ cố gắng giữ thật trọn vẹn lời khấn hứa ấy. Những người này có giá trị rất lớn lao trước mặt Thiên Chúa, hơn rất nhiều những người tuyên khấn thật trọng thể – trước vô số người tham dự, trong đó có cả những nhân vật cao cấp trong Giáo Hội nghe và nhận lời tuyên khấn ấy – nhưng lại không giữ lời tuyên khấn ấy. Thế nhưng lắm người coi việc làm cho thật trọng thể lời tuyên khấn còn quan trọng hơn cả việc sống trung thực lời tuyên khấn ấy. Họ tuyên khấn thật trọng thể chỉ để khuyên người khác giữ, còn chính họ không thèm giữ!

 

Thiết tưởng thái độ nội tâm khi tuyên xưng mới là quan trọng, người Kitô hữu cần nhấn mạnh đến thái độ đó hơn cả chính việc tuyên xưng ra ngoài! Sự xác tín ở bên trong phải có trước đã, còn việc tuyên xưng tuy cần thiết về mặt xã hội hoặc Giáo Hội, nhưng chỉ là phụ thuộc! Xác tín bên trong không có, mà lại tuyên xưng bên ngoài thì thật là giả dối!



4.  Những người xác tín thật sự bên trong rồi mới tuyên xưng ra bên ngoài là những viên đá nền tảng của Giáo Hội

Sau khi Phêrô tuyên xưng đức tin, một đức tin có thật bên trong, một đức tin mà ông sẵn sàng sống chết với nó, thì Đức Giêsu tuyên bố: «Anh là Phêrô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi» (Mt 16,18-19). Điều đó cho thấy những ai có đức tin mãnh liệt thật sự, và chứng tỏ đức tin ấy bằng cuộc sống, bằng những hành động phù hợp, thì Đức Giêsu muốn những người ấy là đá tảng của Giáo Hội. Quả thật Giáo Hội rất cần những Kitô hữu như thế, cho dù họ là giáo hoàng, giám mục, linh mục, tu sĩ hay giáo dân! Chức vụ hay phẩm trật của họ trong Giáo Hội không phải là chuyện quan trọng cho bằng phẩm chất Kitô hữu của họ! Càng thiếu phẩm chất Kitô hữu mà càng giữ những chức vụ cao trong Giáo Hội, thì càng làm hại Giáo Hội, càng làm Giáo Hội suy yếu, chứ chẳng phải là làm nền tảng cho Giáo Hội đâu! Thật vậy, Giáo Hội đã phải nhiều phen điêu đứng và bị lung lay vì những ông giáo hoàng hay giám mục kém phẩm chất! Những vị này chỉ tuyên xưng đức tin ra bên ngoài để được phong chức, mà không có niềm xác tín đích thực bên trong! Những vị ấy dù có là giáo hoàng cũng không thể là đá tảng của Giáo Hội được!

 

Qua việc tuyên xưng đức tin của Phêrô và lời tuyên bố tín nhiệm của Đức Giêsu, ta thấy mọi Kitô hữu – không trừ ai – đều được kêu gọi trở nên đá tảng của Giáo Hội bằng một đức tin có thật, sâu xa, mãnh liệt, và được tuyên xưng ra bên ngoài không chỉ bằng lời nói, mà chủ yếu bằng hành động, bằng chính đời sống dấn thân của mình. Giáo Hội mà thiếu những Kitô hữu như thế – dù họ chỉ là giáo dân – thì đã bị đào thải và sụp đổ từ lâu rồi. Giáo Hội mà có thật nhiều Kitô hữu như thế thì «quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi», và sẽ là một nhịp cầu chắc chắn nối liền thế giới với Thiên Chúa. Một Giáo Hội như thế sẽ là một hồng phúc cho cả nhân loại.




CẦU NGUYỆN


Lạy Cha, từ trước đến nay, lời Đức Giêsu nói với thánh Phêrô con cứ nghĩ là Ngài chỉ nói với những vị mà Ngài chọn làm giáo hoàng mà thôi. Nhưng nghĩ sâu xa và phổ quát hơn, con nhận ra Ngài nói với tất cả mọi Kitô hữu, Ngài mời gọi họ trở nên đá tảng của Giáo Hội, bằng cách bắt chước Phêrô: thật sự xác tín về Thiên Chúa và Đức Giêsu ở bên trong, rồi sau đó tuyên xưng ra bên ngoài bằng chính đời sống của mình. Xin giúp con biết quảng đại đáp lại lời mời gọi ấy. Amen.

 

Nguyễn Chính Kết

___________________

 

Bấm vào đây để đọc bài đào sâu: 
Đức Giêsu hỏi ta: Ngài là gì đối với ta?

(https://chiasethanhuu.blogspot.com/2020/08/tn21b.html). 

 

Posted by Nguyen Chinh Ket at 11:21 AM

Email ThisBlogThis!Share to TwitterShare to FacebookShare to Pinterest

 

No comments:

 

Post a Comment

Newer Post Older Post Home

Subscribe to: Post Comments (Atom)

Chia sẻ


http://1234chiase.blogspot.com

Blog Archive

Chia sẻ


1234chiase.blogspot.com

   

Simple theme. Powered by Blogger.

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - FR BRIAN 21SUNDAY-A

  •  
    Mo Nguyen
     
    Fri, Aug 21 at 6:06 PM
     
     

    TWENTY-FIRST SUNDAY IN ORDINARY TIME YEAR A

                                23 AUGUST 2020

     

    picture.jpg

    The Status and Identity of God        Himself  

     

                                 THE IDENTITY OF JESUS: 21st SUNDAY A

                                                  (Matthew 16: 13-20)

     

    “Who was Jesus?”, and “Who is Jesus?” These are the most basic questions we can ask about him. The start of questions about Jesus may be traced to his own life-time, as we see from our gospel today. According to Matthew, he put this question to his first followers: “Who do people say the Son of Man is?” (8:17). Next, Jesus asks a second question, this time one that invites his followers to take a personal stand, and state what Jesus means to them: “But you,” he says, “who do you say I am?” (8:29). Peter answers for his group: “You are the Christ [the Messiah], the Son of the living God.” Jesus was, in fact, asking his disciples about his relationship to God, on the one hand, and his relationship to the human race, on the other.

     

    The New Testament, and more particularly the gospels, are our chief source of knowledge about Jesus. Knowledge of him is also provided in the creeds (our professions of faith) and in our prayer services (such as the Mass). Knowledge of him is also given in those truths which our Church proclaims as revealed by God. Knowledge of him is also available in the faith of Christian people.

     

    This latter source can be a problem, however, as too many people put a full stop after the statement “Jesus is God”. They omit or overlook the words that need to be added for the full picture. Those words are: “and man together”. So the full statement of faith in Jesus is this: “Jesus is God and man together”, together in one concrete being. He is not a hybrid - partly man, and partly God. He is not man + God. He is 100% fully, perfectly and completely human, and at the same time and in one concrete being, he is fully, perfectly and completely divine, yet living his divinity on earth within the limits of humanity. That, I admit, is a great mystery, the mystery of the Incarnation.

     

    Jesus, as totally human and not just divine, is not the first Superman. As the Fourth Eucharistic Prayer puts it so well, “he shared our human nature in all things but sin” (cf. Hebrews 4:15). To overlook or neglect his humanity is to overlook the real limitations as well as the real strengths he shares with us as a fellow human being.

     

    While Jesus was all along fully divine, and, in fact, came in time to be honoured as the Second Person of the Blessed Trinity, he lived his divinity on earth in a fully human way, and with all the limitations that go with being human. So, I have to answer “NO” to each of the following claims that are sometimes made about him: - “As a boy, Jesus had the intelligence and will of a grown-up person.” “NO!”; “When he was a baby and a child Jesus knew everything – past, present and future.” “NO!” “Jesus only seemed to be human. Really he was just God.” “NOI” “Jesus ate and drank, but he didn’t really need to, because he was God.” “NO!” “The body of Jesus on earth was really different from ours.’’ “NO!” “Because he was God, Jesus did not actually need a body. In fact, Jesus only appeared to have a body.” ‘NO!” None of those statements are true or can be true. For they are all incompatible with being fully human, and with being fully divine in a fully human way.

     

    Being a man of the first century means too that Jesus did not have the knowledge, skills and expertise of a modern human being. His age and his world are so different from ours. He had no experience and no knowledge of computers, CDs, DVDs, MP3s, Bluetooth, I-pods, i-pads, podcasts, zoom streaming, mobile phones, aeroplanes, motorcars, interstate and overseas travel, radio, television, newspapers, supermarkets, weapons of mass destruction, and space probes. To answer the question, then, whether he, a first-century man, could have made a computer and a television set, the same reply has to be given. “NO! DEFINITELY NOT!”

     

    Our conclusion must be that in thinking and speaking about Jesus, the divine and the human in one concrete being must always be kept together. But, as I’ve stressed, some people don’t take his humanity seriously, or at least not seriously enough. They see his humanity as largely swamped or even replaced by his divinity. They find it hard, then, to grasp and accept the fact that Jesus had to grow in knowledge, to face real temptations, and to discover his own vocation, his own career path.

     

    The memory of Jesus raises another important question: - “What is the difference between knowing Jesus and knowing about him?” To know Jesus personally is to respond to his person and message, to share our lives with him, to follow him, and therefore to change our lives and become better people, more human and humane people. Knowing him involves an experience of his presence, friendship with him, following him, imitating him, trust and prayer. But the knowledge which comes from an inter-personal relationship with him gives rise to a desire, and perhaps even a yearning, a hunger and a craving, to know more about him, to learn more about his values and the way he lived his life. Faith in him, then, is a matter of both the heart and the head. When we hear or read about him, then, we expect to hear him in his words and see him in the gospel stories about him.

     

    So, fellow followers of Jesus! Let’s look for his presence and his friendship in all the ways available to us! In our search for him, may we discover him as the humanity of God, the human expression of God, the human face of God, the human heart of God, God’s body-language! One like us as a fellow human being, except that unlike you and me, he was always completely faithful to God and to whatever God wanted of him!  What a great big difference is that!

     

    Fr Brian Gleeson, SJ.

     

    Christian Song "The Status and Identity of God Himself":

    https://www.youtube.com/watch?v=xHaVGb4yBNg

     

    sing.jpg

    " Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên chúa hằng sống". (Mt 16:13-20):

    https://www.youtube.com/watch?v=1HMZIw9NEvY

     

Subcategories