20. Những Bài Về Đức Mẹ

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ -

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Sat, Mar 27 at 12:00 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    CÙNG ĐỨC MẸ CHỊU ĐAU KHỔ TRONG MÙA CHAY


     

    Hồi tôi còn nhỏ, Đức Maria luôn là một hình ảnh về người mẹ xa cách đối với tôi. Bởi vì Đức Mẹ hoàn hảo về nhân đức và vô nhiễm, tôi không thể liên hệ với Mẹ. Quá trình đấu tranh của tôi có vẻ khá khó khăn. Tôi luôn hình dung ra sự ngoan ngoãn, sự dịu dàng, sự nhẫn nại và sự khiêm nhường của Đức Mẹ, nghĩ về Thánh Gia có những ngày và những buổi tối lặng lẽ, tôi thấy không phù hợp với tôi.

    Rồi tôi trở thành mẹ. Tình mẫu tử đã biến đổi tôi bằng rất nhiều cách, nhưng có một cách quan trọng mà Đức Mẹ đã thực sự trở nên Mẹ của tôi và rất thân thiện với tôi. Đó là cách hiểu sâu về nỗi đau khổ của Đức Mẹ.

    I. CUỘC TỬ ĐẠO KHÔNG ĐỔ MÁU CỦA ĐỨC MẸ

    Trong Mùa Chay, chúng ta thường tập trung vào Cuộc Khổ Nạn của Đức Kitô, và đúng như vậy. Nhưng chúng ta có nhận ra rằng mọi điều Ngài trải qua cũng diễn ra trong Trái Tim Đức Mẹ? Chúa Giêsu chịu chết vào ngày hôm đó thì Đức Mẹ cũng chịu tử đạo trong lòng.

    Đa số các học giả về Thánh Mẫu học đều công nhận rằng Đức Mẹ không trải qua đau đớn khi sinh con, cũng không phải khổ sở vì đau đớn khi hấp hối. Nhưng Đức Mẹ vẫn bị các nỗi đau khác như đau lòng và đau khổ (thập giá cuộc đời). Thập Giá của Chúa Giêsu cũng là của Đức Mẹ. Nỗi đau xé nát lòng Đức Mẹ khi ông Simêon nói tiên tri về Chúa Giêsu là dấu hiệu cho người đời chống báng và làm duyên cớ cho nhiều người ngã xuống hoặc đứng lên (Lc 2:34-35).

    Từ đó, Đức Mẹ nhận cuộc khổ nạn của riêng Mẹ, và Đức Mẹ chỉ hết đau khổ khi về trời cả hồn xác. Dưới chân Thập Giá, khi Chúa Giêsu nói: “Này là con của Mẹ”, Đức Mẹ biết nỗi đau khổ của mình được chuyển đổi từ việc trải nghiệm sự đau khổ của Con Yêu sang nỗi đau khổ của loài người bị rắc rối vì tội lỗi.

    II. BA CÁCH CHỊU ĐAU KHỔ

    ĐGM Jacques-Benigne Bossuet, một tác giả tâm linh thế kỷ XIX, đã chia sẻ trong tác phẩm kinh điển của ngài là quyển “Meditations on Mary” (Chiêm Niệm về Đức Maria), một cách suy nghĩ hay về những gì chúng ta có thể học hỏi từ nỗi đau khổ của Đức Mẹ. Ngài nói rằng có ba cách chịu đau khổ mà chúng ta cũng trải nghiệm và cách mà Thiên Chúa tác động nơi linh hồn chúng ta để hoàn toàn bình an trong mỗi tình huống.

    a. NỖI BUỒN HOÀN TOÀN BỊ LOẠI BỎ

    Trong trường hợp này, Gm. Bossuet giải thích rằng “nỗi đau khổ hoàn toàn được làm cho nguôi ngoai, và chúng ta được an ủi”. Lúc đó như thể đau khổ của chúng ta được lấy đi, đó là ân sủng kỳ diệu. Một số người có thể hiểu điều này, trong khi những người khác lại không hiểu được. Đó là ân sủng siêu nhiên hiếm có, thế nên chúng ta phải biết tạ ơn nếu điều đó xảy ra với chúng ta.

    Trong trường hợp này, Thiên Chúa cho phép linh hồn chúng ta cảm nghiệm sự bình an trọn vẹn, bởi vì Ngài loại bỏ mọi nỗi buồn cho chúng ta. Có lẽ Đức Mẹ đã nhận được ơn an ủi này, nhưng cũng rất có thể nỗi đau khổ của Đức Mẹ vẫn còn, bởi vì Đức Mẹ muốn chịu đau khổ vì yêu mến Chúa.

    b. LINH HỒN RẮC RỐI VÌ SỰ DỰ NHƯNG KIÊN NHẪN CHỊU ĐỰNG

    Đức Giám mục Bossuet cho biết rằng linh hồn của chúng ta trong tình trạng này vẫn nhận biết nỗi buồn và đau khổ nhưng sẵn sàng chịu đựng. Đó là khi chúng ta chiến đấu với các thập giá của mình, có thể chúng ta vẫn thấy sợ hãi hoặc coi thường đau khổ. Theo Gm. Bossuet, chúng ta phải cố gắng duy trì sự bình an và không xao xuyến.

    Sự bình an của Đức Mẹ không bao giờ bị dao động, cho dù có những nỗi đau khổ và rắc rối – ngay cả khi Đức Mẹ nói với Chúa Giêsu khi gặp lại nhau sau ba ngày thất lạc: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con!” (Lc 2:48). Sự lo lắng của Đức Mẹ không như sự lo lắng của chúng ta. Đó là mối quan tâm vì không biết Con Trẻ thế nào, chứ Đức Mẹ không phiền lòng chi cả.

    c. CHÚNG TA BIẾT ĐAU KHỔ NHƯNG KHÔNG PHIỀN LÒNG VÌ NÓ

    Mức đau khổ này là lúc chúng ta vừa nhận biết đau khổ của mình vừa bị rắc rối vì nó. Lúc đó, có vẻ như Thiên Chúa ban các đặc ân “soi sáng” để Ngài “ban thêm sức mạnh cho chúng ta”, mặc dù chúng ta vẫn “chịu sự mãnh liệt của nó, nhưng vẫn không mất sự bình an trong tâm hồn”.

    Trong hành trình Mùa Chay của chúng ta, hãy tưởng tượng rằng Đức Mẹ đồng hành với chúng ta giống như chúng ta đi theo Chúa Giêsu lên Đồi Can-vê vậy. Cũng như Đức Mẹ, chúng ta có thể đau nhói tim cả ngàn lần vì đau khổ và hấp hối, nhưng chúng ta cầu xin Đức Mẹ nâng đỡ bằng nhiều ơn thánh để làm cho chúng ta bình tĩnh mà không dao động khi chúng ta trải qua đau khổ vì yêu mến Chúa.

    JEANNIE EWING

    TRẦM THIÊN THU 
     
     

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ - LỄ MẸ TRUYỀN TIN

  •  
    Anh Le

    Lễ Mẹ Truyền Tin

    Lời Chúa: Lc 1,26-38

    26 Bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.

    28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói : "Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà." 29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.

    30 Sứ thần liền nói : "Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. 31 Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận."

    34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần : "Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng !"

    35 Sứ thần đáp : "Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. 37 Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được."

    38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói : "Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói." Rồi sứ thần từ biệt ra đi.

    Suy niệm:

    Hai cuộc truyền tin

    Hôm nay lễ Mẹ truyền tin. Lời Chúa dẫn đưa chúng ta đến một khung cảnh thật bình dị, ấm cúng nơi mái nhà nhỏ bé miền quê Nagiaret. Nơi đó đã diễn ra một cuộc đối thoại lịch sử giữa sứ thần Chúa và cô thôn nữ Maria. Sứ thần Chúa đã viếng thăm đột ngột. Đột ngột quá nên chẳng có gì chuẩn bị từ tinh thần đến vật chất đối với cô Maria. Sứ thần thì chủ động – Maria thì bối rối. Lời sứ thần nói như đã được chuẩn bị chu đáo. Còn Maria thì phân vân, đắn đo từng lời. Sứ thần Chúa đã mang đến cho cô một thông điệp thật bất ngờ và quá cao vời. Cao vời đến nỗi cô không dám nghĩ mình được phước đức như vậy? Vì có bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ là Mẹ Đấng Cứu Thế? Có bao giờ phận nữ nhi thường tình như cô lại được giao trọng trách cao quý như vậy? Cô đã không dám tin điều đó. Vì cô cảm thấy mình bất xứng và bất tài. Thế nhưng, sứ thần Chúa đã trấn an cô. Cô được chọn không vì tài năng hay sắc đẹp. Cô được chọn vì cô hằng sống đẹp lòng Thiên Chúa. Từ trời cao Chúa đã nhìn thấy tấm lòng cô. Một tấm lòng thanh khiết vẹn tuyền. Một tấm lòng bao dung độ lượng. Một tấm lòng bác ái yêu thương. Nhưng tất cả những phẩm chất đó vẫn không thể giúp cô hoàn thành chương trình của Thiên Chúa. Cô phân vân và do dự. Vì phận nữ nhi yếu đuối, vì việc phu thê cô chưa bước tới. Sứ thần Chúa đã trấn an cô: “Thánh Thần Chúa sẽ ngự xuống trên cô, và quyền năng Chúa sẽ rợp bóng trên cô”. Maria với tấm lòng quảng đại và niềm tín thác sắt son đã thưa “xin vâng để chương trình Thiên Chúa được thực hiện.

    Ngược lại, trước đó sáu tháng. Cuộc đối thoại giữa sứ thần và Giacaria cũng diễn ra trong âm thầm, ấm cúng. Sứ thần Chúa cũng đề nghị với Giacaria về việc Thiên Chúa sắp làm nơi ông. Nhưng ông đòi dấu lạ. Lòng tin của ông đòi bằng chứng. Sứ thần Chúa đã để ông câm lặng, như dấu chỉ về những điều mà Thiên Chúa sắp làm cho gia đình ông. 

    Có thể thấy hai cuộc truyền tin nhưng hai thái độ khác nhau. Maria thì tin vào quyền năng Chúa có thể thực hiện được mọi sự. Giacaria thì hoang mang lo lắng. Maria để Chúa thực hiện theo ý định của Chúa. Giacaria đòi dấu lạ để kiểm chứng. Chính hai thái độ đón nhận sứ điệp khác nhau nên kết quả cũng khác nhau. Maria thì hết lời ngợi khen Chúa. Giacaria thì câm nín. Nhưng dầu trong cách đón nhận nào, thì Thiên Chúa vẫn thực hiện chương trình của mình trong sự cộng tác của con người. 

    Điểm chung của Maria và Giacaria chính là đời sống hằng đẹp lòng Thiên Chúa. Dầu ở hoàn cảnh cô thôn nữ nhà quê hay một tư tế đền thờ. Các ngài đã làm tất cả chỉ để đẹp lòng Chúa. Các ngài đã sống hết mình với bổn phận bằng tình yêu nồng nàn với Chúa và tha nhân. Cuộc sống của các ngài luôn rạng ngời biết bao hy sinh làm nên nhân đức. Các ngài đã sống đẹp giữa dòng đời đến nỗi từ trời cao Thiên Chúa luôn hài lòng về các ngài. 

    Phải chăng đó cũng là cách sống chung của những người con cái Chúa? Là người ky-tô hữu chúng ta phải lan tỏa hương thơm bác ái cho anh em. Là người ky-tô hữu chúng ta phải sống sao cho người khác nhận ra chúng ta là môn đệ của Chúa bằng chính đời sống yêu thương và phục vụ. Khi chúng ta sống hết mình vì Chúa, Chúa sẽ làm tất cả những điều tốt đẹp xuống trên cuộc đời chúng ta, như chính Ngài đã nói: “Các con hãy lo tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài, còn các sự khác Ngài sẽ ban cho sau”. Điều đó Chúa đã thực hiện trên cuộc đời của Maria, của Giacaria. Khi các ngài sống hết mình phụng thờ Chúa, thì Chúa lại làm biết bao điều cao siêu trên cuộc đời các ngài.

    Nguyện xin Mẹ Maria là Đấng hằng đẹp lòng Thiên Chúa, xin cầu bầu cùng Chúa cho mỗi người chúng ta biết thể hiện nhân cách làm con cái Chúa qua đời sống bác ái yêu thương, qua đời sống thanh khiết vẹn toàn như Mẹ. Amen

    Lm.Jos Tạ duy Tuyền

     

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Mon, Mar 22 at 2:09 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     
    CHUYỆN KỂ VỀ MẸ MARIA
    Nhờ Mẹ Hướng Dẫn
     

     

    Năm 1120, một người Anh giầu có và đạo đức tên là Becket, cùng với người đầy tớ đi viếng thánh địa Jerusalem.  Trên đường về, thầy trò Becket bị quân Hồi Giáo Amurth bắt bỏ ngục vì ghét đạo Công  Giáo.

     

    Trong ngục, đã có rất đông người Công giáo.  Thấy Becket khôi ngô, khôn ngoan thông thái, vua thương tình giảm hình khổ cho ông.  Ðôi khi còn mời vào đồn để hỏi han phong tục nước Anh nữa.  Vua có nàng công chúa nhan sắc, thấy các người Công giáo bị tù đầy cách can đảm, thì lấy làm lạ, động lòng thương Becket, và ước ao biết rõ lai lịch Ðạo Công giáo.

     

    Một hôm, công chúa đánh bạo gặp riêng Becket hỏi về đạo và quê quán của ông.  vì lòng kính mến Ðức Mẹ thiết tha, Becket đã hướng công chúa vào đạo, về lòng nhân lành của Ðức Mẹ, và đọc kinh Kính Mừng, kinh hãy nhớ, kinh lạy nữ vương cho công chúa nghe.  Công chúa tỏ ý xin Becket giúp mình theo Công giáo.  Becket hồ nghi chưa dám nhận lời.  Sau một năm rưỡi, hai thầy trò thoát ngục về tới quê nhà bằng an.

     

    Công chúa nghe biết tin, buồn bã khóc lóc, nài xin Ðức Mẹ của Becket ban cho mình được phúc tử đạo.  Ðức Mẹ đã nhận lời công chúa và Becket, nên soi lòng công chúa bỏ đền vua, ban đêm trốn sang London là quê hương của Becket.  Tới London vì không biết tiếng nên lang thang ngoài phố.  Mọi người thấy một thiếu nữ ăn mặc lạ kỳ thì ra xem.  Rất may đầy tớ của Becket đã bị giam tù trước, cũng ra xem, liền nhận ra công chúa vua Amurth, liền dẫn về cho Becket.  Ông liền dẫn nàng vào Ðức giám Mục bày tỏ mọi sự: Ðức Giám Mục nhận công chúa vào đạo, sau khi thuộc các kinh và thông thạo giáo lý, Ngài đã rửa tội cho công chúa và đặt tên thánh là Mathida.

     

    Sau khi lãnh nhận phép thánh tẩy, Ðức Giám Mục còn lo liệu cho công chúa kết bạn với Becket.  Hai vợ chồng giữ đạo sốt sắng, hết lòng mến yêu Ðức Mẹ.  Sau sinh được con trai đặt tên là Thoma Becket.  Nhờ mẹ dạy dỗ săn sóc từ thuở nhỏ, Thoma Becket rất yêu mến Ðức Mẹ và nhân đức lạ thường. Trước làm quan đệ nhị trong nước, sau bỏ thế gian làm linh mục rồi Giám Mục, sau cùng được phúc tử vì đạo.  Giáo Hội đã tôn phong ngài lên bậc hiển thánh, lễ kính ngày 29 thàng 12 hằng năm.

    tinmung.net
     

 

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ = TÔI LÀ NỮ TỲ CỦA CHÚA

Tôi là Nữ Tì của Chúa

Chín tháng trước khi mừng lễ Giáng Sinh, Giáo hội mừng lễ Truyền Tin.  Lễ Truyền Tin là lễ trọng, lễ Con Thiên Chúa xuống thế giới này làm người.  Mầu nhiệm Nhập Thể là mầu nhiệm lớn, đã bắt đầu từ giây phút này đây.  Nhưng sự trọng thể và lớn lao ấy lại diễn ra rất đỗi bình thường và bé nhỏ.

Galilê là vùng đất của dân ngoại, Nadarét chỉ là một tỉnh nhỏ ít danh tiếng.  Đây là nơi sinh sống của Chị Maria, một thiếu nữ đã đính hôn với ông Giuse.  Sứ thần Gáprien được Thiên Chúa sai đến với người trinh nữ Do-thái ấy vào lúc Chị đang sống đời sống thường nhật như các cô gái khác.  Chị sống bên cha mẹ, chờ ngày về nhà chồng.  Chị có biết đời mình sắp bước vào một khúc quanh mới không?

Thiên Chúa cần Chị Maria cho công trình cứu độ thế giới của Ngài.  Lễ Truyền Tin là lễ Thiên Chúa hỏi ý một thụ tạo, một thiếu nữ nhỏ bé.  Ngài tôn trọng tự do mà Ngài đã ban cho Chị, Ngài cần sự ưng thuận của Chị.  Qua trung gian sứ thần Gáprien, Thiên Chúa muốn Chị làm Mẹ của Con Ngài.  Người Con ấy là Vua thuộc dòng Đavít, là Đấng Mêsia, là Con Thiên Chúa.

Chị Maria đã hết sức bối rối trước lời chào của sứ thần.  Lời chào ấy khiến Chị phải suy nghĩ và sợ hãi (c. 29, 30).  Và khi được báo tin mình sẽ thụ thai, Chị đã hỏi lại: “Việc ấy sẽ xảy ra như thế nào?” vì cho đến nay Chị vẫn còn là trinh nữ, chưa về chung sống với Giuse (c. 34).

Trước khi nói tiếng Xin Vâng, Chị Maria đã suy nghĩ cầu nguyện nhiều.  Chị biết mình được Thiên Chúa mời gọi bước vào cuộc phiêu lưu.  Cuộc hôn nhân với Giuse, người mà Chị yêu mến, hẳn sẽ không như cũ.  Điều gì sẽ xảy ra nếu Chị mang thai bây giờ?  Giuse sẽ nghĩ sao?  Ai sẽ tin chuyện Chị được thụ thai bởi Thánh Thần (c. 35)?  Maria đã nói tiếng Xin Vâng không phải vì thấy rõ con đường Chúa muốn.

Xin Vâng là mềm mại, buông mình để Chúa dẫn đi giữa đêm đen, yên tâm không phải vì mình làm chủ được tương lai, nhưng vì tin nó nằm trong tay Chúa.  Xin Vâng là để cho những dự tính và ước mơ của mình bị tan vỡ.

Chị Maria đã dám chấp nhận mọi hậu quả khi nói tiếng Xin Vâng.  “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa.” (c. 38).  Tiếng Xin Vâng của Chị Maria đã cho Con Thiên Chúa có chỗ trong thế giới.  Nhờ những tiếng Xin Vâng của tôi, Đức Giêsu đi vào được thế giới hôm nay.  Tôi có kiên nhẫn cưu mang ngài trong đời tôi, để cho ngài lớn lên cứng cáp, trước khi sinh ra ngài cho môi trường tôi đang sống không?

******************************************

Lạy Ðức Trinh Nữ Maria, Mẹ Thiên Chúa, xin gìn giữ nơi con quả tim của trẻ thơ tinh tuyền và trong ngần như dòng suối.  Xin ban cho con quả tim đơn sơ, mau quên những nỗi buồn phiền.  Một quả tim hào hiệp dám hiến thân, dịu dàng để cảm thông.  Một quả tim trung thành và quảng đại, không quên ơn, không báo oán.  Xin tạo cho con quả tim hiền từ và khiêm tốn, yêu mà không mong được yêu lại, hân hoan xóa mình đi để Con của Mẹ có chỗ trong lòng người khác.  Một quả tim vĩ đại và bất khuất, không khép lại trước những kẻ vô ơn, không chán nản trước người lạnh nhạt.  Một quả tim khắc khoải lo tìm vinh danh Chúa Giêsu Kitô, quả tim mang vết thương vì yêu Ngài, vết thương chỉ lành khi được sống với Ngài trên trời.  Amen. 

 

 Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Chia sẻ Bài này:
 

FacebookTwitterLinkedInPinterestViber

Related posts

 
00:00
 
04:47
 
 
 

Bài Giảng Chúa Nhật 5 Mùa Chay B

Video Player
 
00:00
 
28:52
 
 
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
 
 

Chuyên Mục

 
 
 
 

NHỮNG BÀI VỀ ĐỨC MẸ

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Tue, Mar 2 at 1:13 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

    Chỉ Ðức Mẹ Mới Cứu Ngươi Khỏi Tay Ta
     

     Ðang thời thánh Phanxicô Borgia ở Roma làm Bề trên cả Dòng Chúa Giêsu thì có một người khách lạ xin gặp, thánh nhân ngăn trở nên nhờ cha Acosta ra gặp thay, khách lạ liền xưng thú:

    "Tôi là linh mục năng đi giảng thuyết nhiều nơi và đã được danh tiếng, nhưng đã trở nên xấu xa vì đã phạm sự thánh, làm lễ khi mang tội trọng, tiếp theo là đã để trọng tội, muôn vàn tội ác, nên đã ngã lòng chẳng còn trông cậy Chúa tha thứ cho nữa.

    Bỗng có một hối nhân đến xứng tội và xưng thú trùng hợp kỳ lạ. Xưng tội đoạn, ông đã tỏ ra ngã lòng không còn trông cậy Chúa nhân lành được nữa và cam đoan mình sẽ mất linh hồn. Thấy hối nhân tuyệt vọng, tôi khuyên bảo, yên ủi một đôi lời xin hối nhân hãy cậy trông vào lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa, Ngài sẵn sàng tha thứ mọi tội lỗi miễn là chúng ta thống hối và tin tưởng vào lòng thương Ngài. Tôi khuyên bảo xong, hối nhân liền đứng dậy khiển trách tôi nặng lời:

    -Ông khéo khuyên bảo người khác chẳng tự khuyên bảo mình. Sao ông không thống hối tội lỗi và quyết chí chừa. Sao ông lại ngã lòng trông cậy Chúa Thương xót? Ta là Thiên thần Chúa sai xuống cảnh cáo ông, ông hãy cấp tốc thống hối và chừa tội, Chúa nhân lành sẵn sàng tha thứ cho ông.

    Nghe mấy lời Thiên thần cảnh tỉnh, tôi sợ hãi quá sức, dốc quyết sửa mình. Nhưng thương hỡi, chưa được mấy ngày tôi lại sa phạm như trước! Một lần kia, tôi táo bạo dâng lễ đang khi mang tội trọng. Vừa truyền phép Mình Thánh xong, liền nghe tiếng Chúa phán từ chén Thánh:

    - Cha hằng làm ơn cho con, sao con cứ bất nhân phản bội Cha mãi. 

    Nghe tiếng Chúa phán dạy, tôi đau đớn ăn năn, quyết chí cải thiện một lần nữa. Nhưng hỡi ơi! Chẳng khỏi bao lâu tôi lại trở về đường cũ nết xưa và cứ liều lĩnh phạm đến phép Thánh Thể bằng hành lễ và rước Chúa khi còn mang tội trọng.

    Hôm nay, đang ngồi một mình trong phòng, bỗng có một người cao lớn, mặt mày dữ tợn, tay cầm Bánh Thánh và Chén Thánh đến trước mặt tôi mà mắng trách:

    - Ngươi có biết Ðấng ta cầm trên tay đây là ai không? Ngươi chẳng nhớ lại vô vàn số ơn phúc Ngài đã ban xuống cho ngươi ư? Ngươi là tên bất nhân bạc nghĩa, Thiên Chúa sai ta xuống phạt ngươi ngay bây giờ.

    Người ấy vừa nói vừa rút gươm bên mìmh, giơ lên toan chém. Tôi khiếp sợ thất kinh sấp mình xuống mà van xin:

    - Lạy Thiên thần của Chúa, xin vì công nghiệp Ðức Mẹ Maria Vô nhiễm Nguyên tội, thương tha cho con, cho con được sống thêm mấy ngày nữa, con quyết chí sửa mình thật và đền bù tội lỗi con.

    Người đó tiếp lời:

    -Phúc cho ngươi, vì ngươi đã cậy trông vào công nghiệp của Ðức Maria Mẹ Thiên Chúa. Vì chỉ có một mình Ðức Mẹ có thể cứu ngươi khỏi tay ta. Nhưng ta bảo cho ngươi biết, ngươi không cải thiện thật lòng, ngươi sẽ mất linh hồn đời đời.

    Tôi nghe lời ấy thì khiếp vía kinh hồn nên chạy đến cùng cha, xin cha thương tôi, giúp gỡ mình khỏi tay quỉ để chừa bỏ tội lỗi, trở về cùng Chúa. Cha Acosta an ủi, khuyên bảo vị linh mục tội lỗi trở về cùng Chúa, giúp ngài xưng tội chung, thống hối thật lòng rồi dạy ngài vào dòng ăn chay hãm mình cải thiện. Ngài đã vâng nghe, sống đời đạo hạnh và tốt lành.

    xuanha.net