CAC BÀI ĐỌC GIA GỞI TỚI - GIÁO XỨ ĐỨC MẸ VIỆT NAM
- Details
- Category: 21. Các Bài Độc Giả Gửi Tới
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
TÌNH YÊU GIA ĐÌNH
“Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh vì bạn hữu của mình.” (Jn. 15:13). Khi tôi vừa đọc xong câu Lời Chúa của Thánh Gioan Thánh Sử biên soạn trên đây, tôi bắt đầu cầu nguyện, xin Chúa soi sáng mở lòng trí cho con được thấu hiểu về đề tài: TÌNH YÊU GIA ĐÌNH. Rồi bỗng nhiên, Chúa hiện đến trong tâm trí tôi, khiến tôi bàng hoàng sung sướng, vì tôi được tiếp rước Chúa đang hiện diện trong tâm hồn mình, tôi say đắm chiêm ngưỡng Chúa Giêsu đang đưa bàn tay phải khum lại , hai ngón tay đeo nhẫn + ngón út thả chụm xuống, cò ba ngón cái + trỏ +giữa chụm lại chỉ ngước lên, trong khi Chúa mở rộng Trái Tim Chúa ra, bên trên có hình Thánh Giá nhỏ và có muôn tia lửa tỏa cháy nơi Thánh Tâm Chúa.
Tôi bồi hồi xúc động, cảm tạ Chúa, rồi tôi trầm tư suy nghĩ xem lửa nơi Thánh tâm Chúa thấy đâu có giống như lửa bình thường mà chúng ta dùng để nấu nướng; lửa này cũng không tạo ra ánh sáng, để cho chúng ta nhìn rõ mà phân biệt được con trâu hoặc con bò ở ngoài đồng; lửa này cũng chẳng phải dùng để giúp chúng ta nhìn cho thật rõ mà luồn một sợi chỉ qua lỗ kim. Cho nên, chắc hẳn lửa phát xuất từ nơi Thánh Tâm Chúa phải có ý nghĩa tuyệt đối, để tỏ ra dấu chỉ rằng Tình Yêu của Chúa luôn luôn bừng cháy; chỉ vì yêu thương nhân loại tội lỗi mà Chúa muốn dùng Cây Thánh Giá để chuộc tội cho Thiên Hạ.
Thế rồi, tự nhiên ơn Chúa soi sáng cho tôi chợt nghĩ ra ba hình thái gia đình: một là Gia Đình Thiên Chúa Ba Ngôi; hai là Gia Đình Hội Thánh Công Giáo và ba là chính bản thân gia đình tôi .
Đầu tiên là Gia Đình Thiên Chúa Ba Ngôi.
Từ khi Thiên Chúa Ngôi Cha tạo tác nên Nguyên Tổ Adam và Eve giống hình ảnh Chúa. Hai Tổ Tông loài người đã sa ngã phạm tội và làm mất quyền thừa tự được làm con cái Thiên Chúa: ” Thiên Chúa muốn mọi người được cứu độ” (1 Tm 2, 4). Chính Đức Giêsu có nói đến điều này trong cuộc đàm thoại với Ni-cô-đê-mô:”Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi trao ban chính Con Một của Ngài, để những ai tin vào Người Con ấy thì không phải hư nát, nhưng được sống đời đời” (Ga 3, 16).
Ngôi Hai Thiên Chúa là Chúa Giêsu đã từ bỏ tước vị ngang hàng với Thiên Chúa, để khiêm nhường nhận lấy thân phận tôi đòi của con người. Người đã sai Tổng Lãnh Thiên Thần Gabriel tới loan báo và xin phép Trinh Nữ Maria để được nhập thể, ngõ hầu Người có thể bắt đầu chương trình Ơn Cứu Độ, chuộc lại quyền làm con cái Thiên Chúa cho nhân loại, bằng giá Máu tình yêu cao quí nhất của chính Con Chiên Thiên Chúa, Đấng gánh tội trần gian.
Ngôi Ba Thiên Chúa, Đức Chúa Thánh Thần, giữ nhiệm vụ ban phát Bảy Ơn Thánh Sủng của Người để soi sáng, ban sức mạnh, thánh hóa và canh tân Giáo Hội Công Giáo là Hiền Thê của Chúa Giêsu. Đức Chúa Thánh Thần chính là Linh Hồn của Giáo Hội, vì sau Ngày Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống trên các Thánh Tông Đồ, các Ngài được đầy Ơn Chúa Thánh Thần, các Ngài không còn sợ Người Do Thái, các Ngài đã can đảm rao truyền những điều về Chúa Giêsu Phục Sinh.
Như vậy, Ba Ngôi trong Gia Đình Thiên Chúa hằng có sự cộng tác mật thiết trong yêu thương ngõ hầu mang lại nguồn ơn cứu rỗi cho nhân loại
Kế đến là Gia Đình Hội Thánh Công Giáo.
Trước khi hoàn tất Chương Trình Cứu Độ Nhân Loại, Chúa Giêsu đã thiết lập Hội Thánh Công Giáo và ban quyền cho Thánh Phêrô, Vị Giáo Hoàng Tiên Khởi, đứng đầu cai quản Hội Thánh Chúa. Chúa yêu thương Giáo Hội như tình phu thê, vì Giáo Hội là Thân Thể Màu Nhiệm Chúa Kytô và cũng chính là Hiền Thê của Chúa Kitô. Giáo hội kính mến Chúa Kitô là Hiền Phu của mình, nên trong vai trò là Hiền Mẫu của đoàn con cái Chúa, Mẹ Giáo Hội hằng kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu qua lời cầu xin và cậy nhờ Bảy Ơn Thánh Sủng của Chúa Thánh Thần hướng đạo, để biết đường dạy dỗ, chăm lo săn sóc cho đoàn chiên Dân Thiên Chúa hoàn vũ bằng Sáu Điều Răn Hội Thánh, các Công Đồng, các Kinh Hạt, các Sắc Chỉ, các Thư Luân Lưu, các Huấn Dụ v.v…
Về phần Con cái trong Hội Thánh Chúa hằng được dạy dỗ cho hiểu biết rằng: một khi họ đã đón nhận Phép Thánh Tẩy gia nhập Hội Thánh Chúa, họ phải cầu xin Chúa mở tai họ ra, để họ biết lắng nghe Lời Chúa, biết thực hành Lời Chúa bằng đức bác ái đối với anh chị em đồng loại của mình. Đồng thời, họ cũng biết phải cầu xin Chúa mở môi miệng họ ra, để họ cất lời ca ngợi khen, cảm tạ Chúa muôn trùng.
Như thế, Gia Đình Hội Thánh mới hội đủ bốn tín lý kiên định: duy nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền.
Sau cùng là chính bản thân gia đình tôi.
Gia đình tôi là một gia đình tỵ nạn chính hiệu, nghĩa là chúng tôi hoàn toàn 100% mắc nợ lòng trắc ẩn của Chính Phủ và toàn Dân Úc. Khi chúng tôi được Đại Ân Nhân Nước Úc ban quyền tỵ nạn cho gia đình tôi, để chúng tôi có cơ hội xây dựng lại cuộc đời trên Quê Hương Mới với hai bàn tay trắng.
May mắn sống trong nền văn hóa Tây Phương nơi Quê hương thứ hai này, vợ chồng và bốn người con của chúng tôi nhớ lời Tổ Tiên dạy:”Đáo giang tuỳ khúc, nhập gia tuỳ tục”. Cho dù vợ chồng chúng tôi là Người Việt sinh trưởng và đã lập gia đình ở Việt Nam, hai con sinh ở Việt Nam, khi hai cháu đến Úc mới năm tuổi; còn hai con sau đều sinh trưởng tại Úc. Khi gia đình tôi được phép định cư vĩnh viễn ở Nước Úc, chúng vẫn cố bảo tồn những nét đẹp trong gia đình Việt Nam. Đồng thời, với cương vị là cha, là mẹ trong gia đình, chúng tôi tự nhận thấy mình có trách nhiệm phải hội nhập vào nền Văn Hoá Mới để học hỏi và sống hài hòa với mọi sắc dân trong xã hội mới.
Có năm điểm tuyệt vời nổi bật đáng ghi nhận nhất mà vợ chồng con cái trong gia đình tôi đã áp dụng hơn ba mươi năm nay:
*Một là phải biết khi nào phải nói lời cảm ơn;
*Hai là cần can đảm xin lỗi khi biết mình đã xúc phạm tới người khác;
* Ba là vợ chồng con cái cư xử với nhau bằng tình bạn, chứ không đối xử phân ranh giới với nhau như trong Văn Hoá Việt Nam ở quê nhà;
* Bốn là phải chia sẻ công bằng mọi công việc hằng ngày trong gia đình,thay vì để cho Người Vợ, Người Mẹ gánh 2/3 công việc nội trợ như trong các gia đình Việt Nam bên quê nhà;
* Năm là dành ít thời giờ hỏi han, chuyện vãn với nhau về những sinh hoạt trong ngày, thời gian thuận tiện nhất là trong bữa cơm chiều.
Cho nên, nhờ áp dụng câu: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, nên tình yêu trong gia đình tôi ngày càng hạnh phúc.
Nói tóm lại, trong đề tài: TÌNH YÊU GIA ĐÌNH, thể hiện qua ba hình thái khác nhau, gồm có:
· Gia Đình Thiên Chúa Ba Ngôi mà chúng ta nhận thấy hằng có sự liên kết mật thiết trong tình yêu, để mang lại nguồn ơn cứu độ cho nhân trần;
· Gia Đình Hội Thánh Công Giáo với bốn tín lý cố hữu: duy nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền
· và chính bản than gia đình tôi , nhờ chúng tôi uyển chuyển thực thi câu: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, để tăng lực cho tình yêu trong gia đình tôi ngày càng hạnh phúc.
Theo thiển nghĩ của tôi, tô xin trích câu nói của Đức Cha JB Bùi Tuần: “Tình yêu cho đi mà không được nhận lãnh là tình yêu thừa“.
Câu này có ý ví Tình Yêu trong Gia Đình Thiên Chúa Ba Ngôi đã ban tặng Ơn Cứu Độ cho mỗi người chúng ta, nhưng có biết bao nhiêu con người đã thờ ơ, không muốn lãnh nhận quà tặng vô giá này.
Điển hình nữa là trong Gia Đình Hội Thánh Công Giáo, qua các Đấng Chăn Chiên Lành thay mặt Chúa, các Mục Tử luôn tận tụy thương yêu, chăm sóc cho đoàn chiên, giúp cho từng con chiên đạt được cứu cánh phần rỗi trên đường lữ thứ trần gian tiến về Quê Thật Thiên Đàng. Ấy thế mà, cũng có một thiểu số con chiên cố tình tách ra khỏi đoàn chiên, liều mình đi lạc, làm mồi cho sói dữ, làm uổng phí công ơn hy sinh của các Chủ Chiên.
Sau cùng, cụ thể như ngay trong nhiều gia đình công giáo tốt lành, đôi khi cũng có một thiểu số gia đình chẳng may phát sinh ra một hai người con liều thân lao vào cuộc sống hoang đàn, theo ý riêng, bỏ nhà ra đi theo bạn bè hư hỏng, chối từ tình yêu êm ấm, hạnh phúc của cha mẹ và anh chị em ruột thịt trong gia đình dành cho chúng.
Lời cuối cùng, tôi xin phép đề nghị: trong mỗi gia đình của chúng ta hãy luôn luôn nỗ lực xây dựng và củng cố TÌNH YÊU GIA ĐÌNH bằng cách ghi tạc lời của Thánh Augustin:”Cứ yêu đi, rồi làm bất cứ điều gì bạn muốn” (Love then do whatever you wish).
Fx Nguyễn Văn Mơ
Mùa Giáng Sinh ở San Antonio
Nguyên Nhung
Đó là câu chuyện của nước Mỹ, những đứa bé được chào đời từ tinh trùng của người cha để lại, cất giữ trong những ống nghiệm được đông lạnh. Để làm gì thì không ai hiểu, nhưng đã làm cho tôi vô cùng xúc động, khi nhìn thấy hình ảnh những đứa bé trai hay gái, giống y hệt như hình ảnh người cha đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở về. Những người tình hay người vợ ấy đối với tôi họ phải có một tấm lòng can đảm và một tình yêu vô cùng mãnh liệt, khi dám chấp nhận hoàn cảnh cô đơn và đóng vai người mẹ của đứa con không một lần ân ái. Có thể trước khi ra đi người lính đã linh cảm thấy được thân phận mình trong bối cảnh chiến tranh “cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”, nên anh ta đã để lại cho người tình một chút hy vọng mong manh, kỷ vật vô gía của tình yêu chân thật nếu như một ngày nào đó thân xác ấy đã tan thành tro bụi.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
“Chị đang ở đâu, có chuyện gì thế?”
Giọng chị có vẻ rời rạc:
“Chị đang ở San Antonio, lên đây lâu rồi, chăm sóc cho con bé sinh nở không có ai. Cả nhà giận lắm, nhất là anh ấy đổ hết mọi thứ lên đầu chị là đã cho con bé đi học xa. Không ai hỏi han gì tới nó, nhưng chị thì không thể được, cháu sinh được 4 tháng rồi nhưng cái buồn thì thấm tận gan phổi cả mẹ lẫn con.”
Tôi an ủi chị:
“Chuyện ấy theo em không có gì quan trọng, nhất là đối với giới trẻ ở bên này, chị liệu thu xếp cho cháu hợp thức hoá là xong.”
Chị tức tưởi rồi oà lên khóc:
“Nếu nghĩ như cô thì mọi chuyện đã dễ giải quyết, cùng lắm thì mình muối mặt với họ hàng bè bạn một ít lâu rồi cũng đâu vào đấy. Đằng này, cha con bé không còn nữa, nó chết rồi, rơi máy bay chết tận chiến trường Iraq. Con bé không có cha, cha nó là một người lính, hai đứa học cùng trường với nhau. Rồi nó nhập ngũ, cứ đi đi về về rồi để lại cho con bé cái bào thai trong bụng mẹ, không hiểu sao con chị nó ngu thế, học hành chưa xong mà đã làm mẹ, trời ơi là trời!”
Nghe chị rên rỉ khóc lóc, tôi hiểu nỗi thất vọng trong lòng người mẹ đã kỳ vọng bao điều tốt đẹp ở tương lai đưá con gái, chưa gì đã chịu cảnh góa bụa. Thở dài vì câu chuyện không vui trong mùa Giáng Sinh, tôi hẹn với chị là sẽ lên thăm chị ngay trong tuần lễ áp Lễ Giáng Sinh năm ấy.
Tính nhạy cảm khiến tôi có thể tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, ngầy ngật buồn vì hình ảnh người lính cô đơn về phép ngồi trên ghế đá, cũng như có những buổi tối trời mưa đi đâu về, tôi vẫn thương thầm cho người cảnh sát phải làm nhiệm vụ của anh ta lái chiếc xe tuần cảnh lẫm lũi đi vào những con đường vắng. Ở đó có bao nhiêu nguy hiểm rình rập họ, bóng tối và sự ác thường đồng loã với nhau làm cho cuộc sống đầy những bất trắc.
Chị đón tôi với khuôn mặt hốc hác trong chiếc áo dạ xậm màu, chiều đông lạnh lại càng lạnh hơn vì gió, gió luồn vào tận xương mặc dù ở đây trời hiếm khi có tuyết. Trên đường lái xe về nhà, chị kể thêm cho tôi nghe về đứa con gái duy nhất của anh chị, hiện tại hay tương lai đời nó chỉ là một màu xám xịt khi làm mẹ một đưá con không cha. Tôi không đồng ý với chị về cách suy nghĩ đó, chỉ đến khi bước vào căn chung cư nằm khá xa thành phố, nhìn thấy đứa con gái của chị đang bế đứa con xinh như một thiên thần nép đầu trên ngực mẹ nó, ánh đèn nhấp nháy từ một cây Noel nhỏ đặt trên bàn, có chân dung của người lính trẻ thì tự nhiên tôi cũng thấy nghẹn ở ngực. Sự cảm động đến bất chợt khi nhìn ngắm một hạnh phúc quá đớn đau, mà vẫn là hạnh phúc vì vẻ đẹp thiên thần của đứa trẻ thơ, tương phản với nổi u uẩn của mẹ nó và tấm hình của người cha đã tử trận.
Cháu chào tôi với một nụ cười gượng gạo trên đôi môi góa phụ còn ngây thơ và nét xuân sắc tuổi trẻ, lòng tôi chùng xuống khi tiến đến chìa tay để bế đứa bé vào lòng:
“Chao ơi! Cháu tôi xinh quá, con gái phải không?”
Liếc nhìn qua tấm hình người lính, con bé giống bố như đúc ở mái tóc tơ vàng óng, nước da trắng hồng , riêng chỉ đôi mắt màu nâu đen hơi buồn là của mẹ.
Chị ngồi xuống bên tôi, giọng buồn bã:
“Vâng, cháu con gái mai sau lại làm khổ mẹ, chị cũng muốn chết vì mẹ con nó…”
Tôi đưa mắt nhìn chị như ra dấu không nên nói những lời dằn vặt ấy với đứa con gái đang đau khổ của mình. Đứa bé nhìn tôi toét miệng cười, bốn tháng tuổi mà nhìn nó bụ bẫm như đứa sáu tháng. Chao ơi! Nụ cười ấy, ánh mắt ấy mới chính thật là đôi mắt thiên thần, chính chị đang có trong tay một thiên thần mà không cảm thấy được điều ấy sao?
Buổi tối hôm đó không khí dường như ấm cúng hắn lại vì sự có mặt của tôi. Bữa cơm ngon hơn, đưá cháu gái đã tươi tỉnh hơn khi thấy tôi luôn nựng nịu cháu bé với tất cả sự trìu mến của một người có tính yêu trẻ con, và đứa bé đã biết loi choi trong vòng tay của mẹ, nụ cười ánh mắt ấy có tiền chắc gì đã mua được. Khuya hôm đó tôi hơi khó ngủ vì suy nghĩ lung tung, ra tìm nước uống thì đúng lúc đó tôi thấy hắt lên tường cái bóng người mẹ ôm con trong đêm khuya, dưới ánh đèn ngủ mù mờ căn phòng nhỏ. Cho mãi đến bây giờ hình ảnh ấy vẫn y nguyên trong lòng tôi, tôi lặng người đứng nhìn phía sau lưng của người mẹ xoã mái tóc mây, ôm đứa con thơ trong lòng để ru ngủ khi đứa bé thức vào lúc nửa đêm vì khát sữa. Giá như có cái máy chụp hình tân kỳ như bây giờ để thu vào hình ảnh ấy, nó sẽ là một bức ảnh giá trị hơn nhiều tuyệt phẩm khác mà không cần phải có nhiều màu sắc rực rỡ.
Hình ảnh ấy cũng làm tôi chạnh lòng khi nhớ đến thời chiến tranh, đất nước tôi đã có biết bao nhiêu góa phụ tuổi hai mươi ngồi ôm con trong nỗi cô đơn như vậy. Buổi sáng mùa đông từ trong khung cửa sổ của căn chung cư, nhìn ra bên ngoài hàng cây trơ trụi lá, vài con chim vẫn ríu rít tìm mồi. Tôi tìm cách hỏi chuyện đứa cháu để hiểu nó hơn, khác hẳn với tâm trạng buồn rầu của bà mẹ, tôi thấy nó có vẻ bình thản và bằng lòng với kỷ vật vô gía là đứa con xinh xắn trong vòng tay của mình, chính tình yêu là một mãnh lực tuyệt vời để cháu bằng lòng với hoàn cảnh.
Một nụ cười tuy không tròn lắm nở trên đôi môi héo hắt của chị:
“Cô đi chùa từ khi nào thế?”
Tôi cười to lên để trêu chị:
“Em không đi chùa và cũng không đi tìm Phật ở chùa, nhưng em có cái duyên để những câu hay hay lại bất chợt đến với em, và nó đã nằm lại để tự nhiên biến thành triết lý Sống.”
Không để chị nói thêm, tôi tiếp tục giải tỏa cho chị những thành kiến khắt khe đã thấm vào tư tưởng hằng bao năm nay:
“Chị cứ làm đi và sẽ thấy kết quả của lời em nói, đừng sợ ai cười hay lên án vì tuổi bảy mươi cũng chưa gọi là lành, huống gì cháu còn quá trẻ. Sống chết với tình yêu để có một kỷ niệm giữ lại trong đời đâu phải là điều đáng khinh. Không ai chia cho mình được cái xui, cái hên, hạnh phúc hay đau khổ chỉ có mình gánh chịu thì mình cũng đừng sợ tiếng chì tiếng bấc của người khác. Chị phải thuyết phục anh, giận hờn rồi cũng nguôi ngoai, đớn đau bao nhiêu rồi cũng lắng xuống. Hai cháu trai trưởng thành đã có gia đình riêng, chỉ còn anh chị thui thủi vào ra ở nhà thì tại sao không mang cháu về, ông bà hủ hỉ với cháu bé, săn sóc cháu cho mẹ nó trở lại trường học. Em nghĩ sau lần này nó sẽ ý thức được bổn phận trách nhiệm của một người mẹ, cháu sẽ làm lại cuộc đời tốt đẹp hơn”.
Hình như thấm thiá với những lời phân giải của tôi, thái độ của chị đối với con gái dễ chịu hẳn trong những ngày tôi ở chơi với mẹ con chị. Cháu đẩy xe cho con đưa mẹ và khách đi dạo phố, thăm một vòng các nơi như cổ thành Alamo rợp bóng cây xanh, nơi ấy ngày xưa cũng là bãi chiến trường, những ụ súng hay lô cốt xung quanh bức tường thành đã để lại trong lịch sử nước Mỹ bao nhiêu trang giấy đánh đổi bằng máu xương của người lính thời chiến tranh.
Chúng tôi đi bộ trên bờ sông San Antonio River Walk, nó còn được gọi là khu Paseo Del Rio, một khúc sông hẹp nhưng thơ mộng nhờ những con đường lát đá ven bờ sông. Một bên vách đá dựng đứng có dây leo chằng chịt, nhiều cây cầu bắc ngang sông dành cho người đi bộ, đường đi lên lại chạy thẳng vào những phố xá thương mại rất đông người qua lại. Trên đường phố vẫn thấy nhiều bóng dáng những người lính trẻ, vai mang ba lô, chắc họ lang thang chờ chuyến xe về với gia đình trong những ngày Lễ đặc biệt, hay chờ chuyến bay để ra một chiến trường nào đó không chừng. Những khuôn mặt trai trẻ ấy lại gợi cho tôi nghĩ đến bố của đứa bé tội nghiệp, ra đời mà không hề được nâng niu trong đôi tay của bố.
Một thời gian sau tôi nghe chị khoe đã thuyết phục được chồng để đem con và cháu về lại Houston, tôi cũng mừng cho chị. Đứa con gái đã trở lại trường tiếp tục học chuyên ngành và cuối cùng ra trường với tấm bằng dược sĩ. Ngày con ra trường, nhìn thấy đứa cháu bé bỏng ngày nào của mình tung tăng chạy đến trao cho mẹ nó bó hoa hồng thật tươi thắm, tự nhiên chị bật khóc. Mừng mà khóc, những đau khổ ngày nào trôi đi theo dòng nước mắt, y như những gì tôi nói nếu những lúc con cái vấp ngã, cha mẹ không giơ tay ra nâng dậy thì chắc kết quả là đi luôn xuống vực thẳm. Đứa cháu bé bỏng ngày nào tưởng là nỗi bất hạnh của mẹ nó nay là món quà vô giá mà thượng đế đã ban cho gia đình. Anh chị vui hẳn lên vì trong nhà đã có thêm tiếng cười tiếng khóc con trẻ, con bé lớn lên càng ngày càng xinh đẹp và dễ thương, chính nó đã mang niềm hạnh phúc vô bờ bến cho tuổi gìa đỡ hiu quạnh.
oOo
Cách đây hai năm cũng vào mùa Giáng Sinh, vợ chồng bạn tôi từ Canada sang chơi, nhân dịp này tôi lại đến San Antonio lần thứ hai vào mùa đẹp nhất trong năm. Đẹp bởi vì ban ngày, River Walk giống như người con gái thanh xuân với vẻ xinh tươi mơn mởn ngồi phơi nắng giữa ban trưa. Ban đêm, River Walk vào mùa Giáng Sinh lại tăng thêm phần quyến rũ, nồng nàn như một bông hồng đã khoe hết vẻ đẹp mãn khai của nó dưới sương khuya.
Một tuần lễ trước Giáng Sinh trời thật lạnh, dòng sông hẹp uốn quanh thành phố bỗng trở nên huyền ảo tuyệt vời vì ánh đèn giăng mắc khắp nơi, từ những quán cà phê, tiệm ăn, những “building” nằm dọc theo hai bên bờ phản chiếu xuống mặt nước, y hệt một bức tranh nhiều màu sắc rực rỡ. Chúng tôi co ro đi sát vào nhau tìm hơi ấm, bờ sông thấp hơn mặt đường nên ít gió, hầu hết hàng quán ven bờ sông vào mùa này đều có những lò sưởi thiết bị như những cột đèn, phả hơi ấm cho khách ngồi uống cà phê ngoài trời không bị lạnh, người đi dạo cũng nhờ vậy cũng ấm áp được đôi chút.
Người ta đốt những ngọn nến lồng trong giấy hoa đặt trên những bệ đá hai bờ sông, ánh nến lung linh phản chiếu xuống mặt nước xẫm màu đẹp lạ lùng. Trời lạnh như cắt vào xương tuỷ mà các đôi tình nhân vẫn ngồi sát vào nhau trong quán cà phê thưởng thức nhạc Giáng Sinh, chưa kể có những quán cà phê vài người nghệ sĩ đang chơi đàn guitar, những bản nhạc Giáng Sinh qua tiếng đàn “guitar espagnol” vui tươi, réo rắt, khách bộ hành đi qua không quên đặt vài đồng lẻ thưởng cho ban nhạc đã cống hiến cho họ một đêm vui.
Mọi người xuống thuyền đi dạo phố đêm San Antonio, những chiếc thuyền hoa người chen nhau lên xuống. Bạn tôi thì thầm:
“Đâu thua gì Venise, nhất là mùa này hình như còn có phần đẹp hơn nữa đấy.”
Tôi chưa bao giờ tới Venise và chỉ thưởng thức trên phim ảnh, nhưng quả thật San Antonio vẫn có gì gần gũi quyến luyến hơn vì nó thuộc tiểu bang tôi đã sống gần hai mươi năm nay. Càng về đêm, quán cà phê, quán ăn vẫn đông khách, người đi thuyền vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Thuyền nổ máy tách bến rồi đi vào những khúc sông tối nhưng ánh đèn từ hàng cây, nhà cửa hai bờ sông phản chiếu dưới lòng sông lại rực rỡ như hội hoa đăng. Khi thuyền chạy qua một bến sông gần nhà thờ, dòng nhạc Giáng Sinh do các em bé trình diễn trên bờ vang vang những bản nhạc quen thuộc mùa Giáng Sinh vọng tới, tiếng chuông leng keng đưa tâm hồn mọi người trở về những mùa Noel trong cuộc đời.
Chắc hẳn mỗi người đang trôi nổi nỗi niềm riêng về những mùa Noel trong dĩ vãng, tôi cũng thấy lại hình ảnh mình những năm còn trẻ tuổi, tiếng hát trong trẻo tuổi thanh xuân vút lên âm điệu “Đêm Thánh Vô Cùng” cùng với ca đoàn thời đi học. Đêm thơm mùi hoa sứ, ngôi thánh đường với những tiếng chuông ngân niềm hy vọng. Đêm Noel của tuổi niên thiếu với tiếng đàn phong cầm trong ngôi nhà thờ nhỏ, tâm hồn còn tinh khôi và đơn sơ như con chiên non nằm trước máng cỏ.
Thế rồi tôi lại miên man nhớ tới mùa Giáng Sinh ở San Antonio hơn mười năm trước với gia đình người chị họ. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ đã làm ấm lại những trái tim buồn bã, bây giờ họ đã tìm được hạnh phúc, khép lại một quá khứ buồn rầu để có một tương lai sáng sủa. Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
Nguyên Nhung
-----------------------------
TỔ ẤM GIỮA GIÔNG TỐ
Tổ ấm vừa là cái nôi dạy tôi làm người nhưng cũng là lớp học vỡ lòng hướng dẫn tôi biết yêu. Tổ ấm trong tôi không chỉ ấm khi êm ả nhưng nó vẫn luôn ấm trong những khi bão giông.
Ngồi trên ban công của nhà Dòng, tôi bất giác nhìn ra những giọt mưa đang nhẹ buông giữa buổi chiều buồn ảm đạm. Mưa rơi ngoài trời hay trong lòng tôi mà làm cho lòng tôi ướt sũng khi hình ảnh của người mẹ đang tảo tần hôm sớm nơi quê nhà ùa về bất tận. Gió cuộn từ nơi đâu làm cho bao ký ức về gia đình từ đó lũ lượt kéo nhau về. Tổ ấm, tiếng gọi thân thương mà bất kì ai sinh ra trong cuộc đời đều mong được ủ ấp trong đó.
Không chỉ đơn thuần khi ta có một mái nhà thật to và vài ba con người sống chung trong đó chưa chắc là tổ ấm. Vậy mà chỉ là một mái tranh nghèo thôi nhưng lại được sưởi ấm bằng tình cảm vợ chồng thiêng liêng và tình yêu thương, chăm sóc lại trở nên một tổ ấm mà bất kì ai đã ở đều không muốn rời xa.
Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày mình còn sống ở quê. Căn nhà chỉ có khoảng 50m2 cho năm người sống. Ba tôi là một tài xế lái xe. Mẹ tôi là một phụ nữ tảo tần với gánh hàng ăn để lo cho ba miệng ăn còn đang trong tuổi chơi, tuổi học. Cuộc sống cứ thể trôi qua, gia đình tôi cũng phải chật vật để kiếm từng đồng. Vào một ngày nắng đẹp hơn mọi ngày, tôi chẳng biết lý do tại sao ba tôi lại dọn dẹp khu bếp nơi mẹ vẫn hằng ngày nấu nướng cho gánh hàng của mình. Cuộc sống nhà tôi tuy nghèo xen lẫn vất vả nhưng tình yêu của ba và mẹ dành cho anh chị em chúng tôi luôn tràn trề, chan chứa. Hôm ấy, ba tôi làm một bữa cơm thịnh soạn với 5 con cá mú chiên giòn cùng với một chén nước mắm tỏi ớt. Bên cạnh đó, ba tôi cũng bày thêm một dĩa rau muống luộc và một tô nước luộc rau với chanh. Một bữa cơm thịnh soạn được bày lên bàn và nhẹ nhàng đậy lồng bàn lại. Tôi nào biết rằng đó là bữa cơm cuối cùng mà ba tôi dành tặng cho cả nhà.
8 giờ tối, chị gái tôi gọi điện về, bên đầu dây bên kia tôi chỉ nghe được một câu: “Nhà lo dọn dẹp, ba chết rồi”. Xung quanh tôi như tối sầm lại và dường như tai tôi hóa rè ra với những điều vừa đón nhận. Kể từ sau khi ba tôi đi, tôi vẫn dùng chính chiếc chăn mà ba tôi dùng lúc còn sống để giữ ấm cho mình như thể muốn níu kéo chút hơi ấm của một bàn tay mạnh mẽ vừa đi qua trên cuộc đời mình.
Khoảng thời gian sau đó tôi sống cùng với mẹ. Anh trai của tôi lại tiếp tục lên đường để hoàn tất chương trình nghĩa vụ quân sự. Chị gái tôi thì lên Sài Gòn học. Tôi ở lại quê vừa đi học mà cũng vừa chia sẻ cuộc sống cùng mẹ. Dường như, mọi vất vả, khó khăn với tôi trong khoảng thời gian đó lại trở nên những nấc thang để tôi sống mạnh mẽ hơn. Hồi đó, tôi dành dùm hết số tiền lì xì của mình để nói mẹ dẫn tôi đi mua một chiếc nhẫn vàng có khắc hình Thánh Giá. Tôi giữ chiếc nhẫn như vật bất ly thân và coi nó như là vật báu. Khoảng một năm sau đó, gia đình tôi lâm vào cảnh khó khăn kinh tế khiến mẹ tôi không còn đủ vốn để có thể tiếp tục kinh doanh gánh hàng ăn của mình. Mỗi buổi sáng khi đi học, tôi thấy mẹ nằm co ro trên giường, có vẻ như việc ngồi dậy để nghĩ xem ăn sáng món gì lúc ấy là một điều xa xỉ. Trưa đi học về, tôi còn trong túi áo đúng 20.000đ. Tôi dùng số tiền đó mua một hộp cơm 18.000đ và để dành 2.000đ còn lại mà trả tiền gởi xe khi đi học. Tôi mang hộp cơm về nhà, tôi và mẹ cùng chia nhau một hộp cơm. Tôi cố tình nhường cho mẹ miếng thịt to nhất vì tôi còn trẻ và còn khỏe. Mẹ thấy thế liền nhường lại cho tôi. Hai mẹ con chẳng ai nói ai lời nào, nhìn nhau rồi nước mắt đã rơi tự bao giờ.
Trong lúc túng bấn lúc ấy, tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc hằng ngày chạy lên nhà thờ để cầu nguyện xin Chúa thương giúp đỡ gia đình mình. Đang vật lộn với những đau khổ và dằn vặt về nỗi bất lực của bản thân, tôi bất chợt nhìn xuống tay mình và phát hiện ra mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn vàng đã làm phép. Tôi đeo chiếc nhẫn ấy với lời nhắc nhở rằng mình dành cuộc đời này cho Chúa theo con đường dâng hiến. Bất ngờ, tôi nghĩ rằng mình sẽ bán chiếc nhẫn đi để đưa cho mẹ. Con tim nói rằng bán nhưng cái đầu lại bảo không. Con tim nó nói bán đi để có tiền lo cho gia đình, còn cái đầu lại bảo nhẫn làm phép rồi bán đi không phải lẽ cho lắm. Trở về nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ủ rũ ngồi nhìn ra cửa sổ với đôi mắt buồn với cuộc đời lênh đênh, mà gia đình tôi đang phải cố gắng chèo chống.
Chiều đã buông và mọi người đã trở về sau một ngày dài làm việc, tôi nghe đâu đó những tiếng cười đùa từ những mái nhà xung quanh. Xa xa, tôi nghe những tiếng leng keng của chén đũa của nhà nào đó đang dùng cơm tối. Chợt nhận ra mình và mẹ cũng chưa có gì lót dạ chiều nay. Tôi liền theo phản xạ cho tay vào túi thì một sự thật phũ phàng rằng trong đó chỉ là hư không.
Cuối cùng, tôi mang chiếc nhẫn của mình đến tiệm và bán nó. Tối đó, tôi và mẹ cũng vẫn cùng nhau ăn chung một hộp cơm. Khi chuẩn bị đi ngủ, tôi choàng tay ôm mẹ và nói: “Mẹ! Mẹ cầm tiền để mai ăn uống rồi bán hàng nè”. Mẹ tôi ngạc nhiên lắm vì chẳng biết tiền ở đâu ra, nhưng tôi hiểu cảm giác đó của mẹ. Tôi liền trấn an: “Mẹ yên tâm! Tiền con bán chiếc nhẫn đó”.
Vất vả vẫn còn đó, tôi vẫn sống trong ngôi nhà đó với người mẹ tảo tần khuya sớm với nồi bún bò. Chiếc nhẫn đã làm được điều kỳ diệu đó là mang lại cho mẹ tôi một tia hy vọng trong hành trình dài phía trước của hai mẹ con. Phải mất gần 5 năm sau, anh trai và chị gái của tôi mới ổn định công việc. Gia đình tôi bắt đầu sang trang mới từ đấy.
Vâng, khi nói về tổ ấm, người ta thường nói về những hạnh phúc, những yêu thương và những thành công. Đằng này tôi lại đi nói về sự đau khổ và vất vả. Tổ ấm với tôi nó không chỉ là gia đình nhưng nó còn là hơi ấm của tình yêu xen lẫn hy sinh. Tổ ấm là một điều rất thiêng liêng với tôi vì nó mang lại cho tôi một con tim biết rung những nhịp đập thổn thức nỗi đau của người gần bên tôi. Tổ ấm vừa là cái nôi dạy tôi làm người nhưng cũng là lớp học vỡ lòng hướng dẫn tôi biết yêu. Tổ ấm trong tôi không chỉ ấm khi êm ả nhưng nó vẫn luôn ấm trong những khi bão giông.
Hôm nay, khi ngồi viết ra những dòng tâm sự này, tôi đã trở thành một tu sĩ Dòng Tên trẻ với biết bao hoài bão, với ước ao dâng cuộc đời cho những sứ mạng phía trước. Trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống, tôi hiểu rằng tổ ấm là nơi tôi trở về để sống lại những yêu thương ngay cả trong giông tố. Xin cho những ai đang có tổ ấm luôn biết trân quý những gì mình có. Vì yêu thương mới làm nên một tổ ấm thực sự.
JB Nguyễn Phi Long, S.J.(dongten.net
)
![]()
THE SUITCASECÁI VA-LIUID09duf
A man died, when he realized it, he saw God coming closer with a suitcase in his hand.Khi một người đàn ông nhận thức rằng mình đã chết, ông thấy Thượng Đế/Chúa đến gần hơn với một cái va-li trong tay.God said: Alright son, it’s time to go.Thượng Đế bảo: Nầy con, đã đến lúc đi rồi.
Surprised the man responded: Now? So soon? I had a lot of plans...Ngạc nhiên, người đàn ông trả lời: Bây giờ sao? Mau quá vậy? Con có nhiều dự định...- I'm sorry but it’s time to go._ Rất tiếc nhưng đã đến giờ đi rồi.
- What do you have in that suitcase? the man asked.Người đàn ông hỏi: Thượng Đế có gì trong cái va-li đó vậy?God answered: Your belongings.Thương Đế trả lời: Những gì thuộc về nhà ngươi.- My belongings? You mean my things, my clothes, my money?_ Những gì thuộc về con? Ý Thượng Đế muốn ám chỉ những đồ đạc, áo quần, tiền bạc của con?God answered: Those things were not yours; they belonged to the earth.Thượng Đế trả lời: Những cái đó đã không phải của nhà người; chúng thuộc vào trần gian.
- Is it my memories? The man asked.Người đàn ông hỏi: Có phải nó là ký ức của con?
God answered: Those never belonged to you; they belonged to Time.Thượng Đế trả lời: Những cái đó đã không bao giờ thuộc về nhà người; chúng thuộc vào Thời Gian.- Is it my talents?_ Có phải là những tài ba của con?
God answered: Those were never yours; they belonged to the circumstances.Thượng Đế trả lời: Những thứ đó đã không bao giờ là của nhà ngươi; chúng tuỳ thuộc vào những tình huống.
- Is it my friends and family?_ Có phải là các bạn và gia đình?
God answered: I'm sorry they were never yours; they belonged to the path.Thượng Đế trả lời: Rất tiếc chúng đã không bao giờ là của nhà ngươi; họ thuộc vào con đường (mà nhà người đã đi qua).
- Is it my wife and son?- Có phải là vợ và con trai của con?
God answered: They were never yours; they belonged to your heart.Thượng Đế trả lời: Họ đã không bao giờ là của nhà ngươi; họ thuộc vào trái tim của nhà ngươi.
- Is it my body?_ Có phải là thân xác con?
God answered: that was never yours; it belonged to the dust.Thượng Đế trả lời: Cái đó đã không bao giờ là của nhà ngươi; nó thuộc vào cát bụi.
-Is it my soul?_ Có phải là linh hồn của con?God answered: No, that is mine.Thượng Đế trả lời: Không, cái đó là của ta.
Full of fear, the man took the suitcase from God and opened it just to find out the suitcase was empty.Đầy sợ hãi, người đàn ông lấy cái va-li từ Thượng Đế/Chúa và mở nó ra mà chỉ thấy nó trống trơn.With a tear coming down his cheek, the man said: I never had anything???Với một giọt nước mắt lăn xuống gò má, người đàn ông thốt lên: Con đã chẳng có gì cả sao???God answered: That is correct, every moment you lived were only yours.Thượng Đế trả lời: Đúng đó, chỉ mỗi thời gian ngắn ngủi nhà người đã sống là của nhà ngươi.Life is just a moment--A moment that belongs to you. For this reason enjoy this time while you have it.Cuộc đời chỉ là thời gian ngắn ngủi--Một thời gian ngắn ngủi thuộc về bạn.Don't let anything that you think you own stop you from doing so.Đừng đề bất cứ cái gì bạn nghĩ rằng bạn làm chủ ngăn bạn làm như thế.Live Now!Hãy sống bây giờ!Live your life!Sống đời của bạn!Don't forget to be happy; that is the only thing that matters.Đừng quên sống hạnh phúc; đó mới là điều đáng quan tâm.Material things and everything else that you fought for stay here.Những gì vật chất và mọi thự khác mà bạn tranh đấu ở lại đây.YOU CAN'T TAKE ANYTHING WITH YOU...BẠN KHÔNG THỂ MANG BẤT CỨ GÌ THEO BẠN ...
Share this reflection with anyone you love or appreciate. Enjoy every second you live.Hãy san sẻ quan điểm nầy với bất cứ người nào mà bạn thương yêu hay quý báu. Hãy hưởng thụ mỗi giây bạn sống.(Người dịch: Vương Đằng, 6/2015)------------------------