16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - LM MINHANH -TÔI PHẢI LÀM GÌ?

  •  
    LM MINH ANH - HUẾ
    Sun, Dec 12 at 12:00 PM
     
     
     

    HỌC CÁCH VUI MỪNG

    “Vậy chúng tôi phải làm gì?”.

    Một ông già rất hạnh phúc được hỏi, điều gì có thể cướp đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời ông. Ông nhanh nhẩu trả lời, “Những điều chưa bao giờ xảy ra! Vì tôi luôn luôn ‘học cách vui mừng!’”

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Vì tôi luôn luôn ‘học cách vui mừng!’”. Thật ý nghĩa, câu trả lời của cụ già tốt lành! Mùa Vọng, mùa của hy vọng, của niềm vui; cũng là mùa ‘học cách vui mừng’, đang khi chúng ta chuẩn bị mừng Chúa Giáng Sinh, bằng một kinh nghiệm thực sự về việc đổi mới tâm hồn. Vì thế, ngay giữa Mùa Vọng, Giáo Hội không thể kiềm chế việc ‘mừng sớm’ niềm vui phở lỡ của ngày đại lễ, có thể nói như thế, dù vắn vỏi. Bởi đó, Chúa Nhật hôm nay được gọi là “Chúa Nhật Gaudete”, “Hãy vui lên!”.

    Thánh Lễ hôm nay tràn ngập hân hoan, ngay cả ‘màu tím đợi chờ’ của lễ phục cũng được chuyển sang ‘sắc hồng tươi vui’. Từ ca nhập lễ cho đến các bài đọc, tất cả toát lên một niềm hỷ hoan phấn khởi. Ngôn sứ Sôphônia trong bài đọc thứ nhất gióng tiếng, “Hỡi thiếu nữ Sion, hãy cất tiếng ca! Hỡi Israel, hãy hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan và nhảy mừng hết tâm hồn!”; Thánh Vịnh đáp ca cũng phớn phở, “Hãy nhảy mừng và ca ngợi, vì ở giữa ngươi có Đấng Thánh của Israel thật cao cả!”; thánh Phaolô trong bài đọc hai cũng không giấu được cảm xúc nức lòng, “Anh em hãy vui luôn trong Chúa! Tôi nhắc lại một lần nữa, anh em hãy vui lên!”.

    Thật ra, niềm vui phải là tâm trạng căn bản của những con cái Chúa! Nó không phải là một cái gì giả tạo hay gượng ép, nhưng là một điều gì đó bộc phát tự nhiên từ bên trong; từ sự chia sẻ với Chúa Kitô về tầm nhìn và cuộc sống của Ngài. Niềm vui lẽ ra là kinh nghiệm bình thường của những người con Chúa; thế nhưng, có khá nhiều người không may, họ không có kinh nghiệm hoặc xác tín đó. Đôi khi người ta có ấn tượng rằng, niềm vui không phải là kinh nghiệm của nhiều Kitô hữu. Cách nào đó, họ tin rằng, tôn giáo là một bổn phận khá khắt khe; rằng, một người sẽ không sống một đời Kitô hữu tốt lành trừ khi họ phải hy sinh điều này, từ bỏ điều kia; nghĩa là họ phải từ bỏ nhiều niềm vui có sẵn cho những người ngoại đạo. Dường như họ nghĩ rằng, trở thành Kitô hữu nghĩa là chỉ sống ‘nửa đời người’, và điều đó như là giá phải trả cho một cuộc đời tốt đẹp!

    Không đâu, suy nghĩ như thế là một đáng tiếc lớn lao! Bởi lẽ, toàn bộ mục đích của việc Chúa Giêsu xuống thế là mang đến tự do, niềm vui và bình an cho mọi người, không chỉ ở tương lai nhưng ‘ở đây và lúc này’. Không ai tự do hơn người Kitô hữu; họ đi theo Chúa Kitô không phải để khổ đau, nhưng để sống trong niềm vui. Tôi không phải là một người Công Giáo vì tôi phải như vậy; tôi là một người Công Giáo bởi tôi không thể tưởng tượng tôi sẽ là một người nào khác. Với thánh Phêrô, chúng ta xác tín, “Chúng con sẽ đi với ai? Chỉ Thầy mới có lời ban sự sống đời đời!”.

    Thế nhưng, điều này là có thật. Niềm vui của Kitô hữu sẽ không dễ dàng có được nếu chúng ta không biết ‘học cách vui mừng’. Nghĩa là học nên giống Chúa Giêsu mỗi ngày, đi con đường Ngài đi, tuyệt đối làm vui lòng Chúa Cha trong vâng phục, yêu thương và phục vụ theo những lối hẹp của Tin Mừng, Bát Phúc. Đó là niềm vui được biến đổi, một niềm vui thiên quốc của con cái Chúa.

    Anh Chị em,

    “Vậy chúng tôi phải làm gì?”. Những người Do Thái trong Tin Mừng hôm nay đã hỏi Gioan như thế. Mùa Vọng, mùa chúng ta ‘học cách vui mừng’ bằng việc tự đặt câu hỏi ấy cho mình. Chúa Thánh Thần sẽ cho mỗi người biết câu trả lời; có thể Ngài cũng nói những lời tương tự như Gioan đã nói, “Ai có hai áo, hãy cho người không có; ai có của ăn, cũng hãy làm như vậy!”; “Đừng đòi gì quá mức ấn định!”; “Đừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai!”. Và chỉ có Chúa Thánh Thần mới có những câu trả lời chính xác, cấp thiết cho linh hồn mỗi người! Bên cạnh đó, với tư cách là Kitô hữu, dù là giáo dân, tu sĩ hay linh mục… chúng ta hãy giúp cho người khác ‘học cách vui mừng’, đưa họ đến với sự hoán cải chân chính, một cuộc hoán cải vốn biến đổi họ trong Chúa Giêsu, và điều này sẽ mang lại niềm vui thực sự trong cuộc sống của họ và cuộc sống của chúng ta.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa Thánh Thần, xin dạy con ‘học cách vui mừng’ trong những ngày Mùa Vọng này; vì chỉ có Ngài mới biết con cần phải làm gì để có được một niềm vui đích thực cho linh hồn con!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     



     
     

SỐNG TỈNH THỨC - BẠN MƠ - CN3MV-C

  •  
    Mo Nguyen
    Sat, Dec 11 at 11:28 AM
     
     

    CN 3C-Vọng : “Anh là kẻ có tội”

     Đời Chiến Quốc, nhà du thuyết Tô Tần sang nước Sở, phải đợi suốt ba ngày mới được vào ra mắt vua Sở.

    Gặp vua Sở, nói xong câu chuyện, Tô Tần xin cáo biệt đi ngay. Vua Sở bảo: “Quả nhân nghe tiếng tiên sinh quý như nghe tiếng một bậc danh nhân xưa. Nay tiên sinh đã không quản xa xôi, đến chơi với quả nhân, lại không chịu ở lại là cớ làm sao ?”

    Tô Tần thưa: “Tôi xem ra thấy nước Sở này có đồ ăn đắt hơn ngọc, củi đắt hơn quế, quan khó được trông thấy như ma, vua khó được yết kiến như trời. Nay nhà vua muốn bắt tôi ở lại để ăn ngọc, thổi quế, nhờ ma thấy trời hay sao?

    Vua Sở khẩn khoản nói: “Xin mời tiên sinh cứ ở lại, quả nhân đã hiểu rõ quá rồi”.

    Một đất nước mà vật giá đắt đỏ, “gạo châu củi quế”, vua quan xa cách dân chúng, thì nhân dân trong nước khổ sở biết bao. Cái đáng khen của vua Sở là sau khi nghe Tô Tần bình phẩm về tình hình kinh tế chính trị của đất nước mình, thì ông liền nhận ra sai lầm và quyết tâm sửa chữa.

     

    Mỗi lần mùa vọng đến, lại có một Tô Tần xuất hiện để vạch ra những lỗi lầm của chúng ta và nhắc chúng ta sám hối canh tân. Đó chính là Gioan Tẩy giả: “Có tiếng kêu trong hoang địa. Hãy dọn đường cho Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi” (Lc 3,4)

    Đám đông hỏi ông rằng : "Chúng tôi phải làm gì đây ?" Ông trả lời : "Ai có hai áo, thì chia cho người không có ; ai có gì ăn, thì cũng làm như vậy." Cũng có những người thu thuế đến chịu phép rửa. Họ hỏi ông : "Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì ?" Ông bảo họ : "Đừng đòi hỏi gì quá mức đã ấn định cho các anh." Binh lính cũng hỏi ông : "Còn anh em chúng tôi thì phải làm gì ?" Ông bảo họ : "Chớ hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người ta, hãy an phận với số lương của mình."

     

    Nếu Tô Tần là nhà du thuyết cho nước Sở, thì Gioan chính là ngôn sứ của dân tộc Do Thái. Ông đã thấy các nhân vật đạo đời: Từ hoàng đế Tibêriô đến quan tổng trấn Philatô, từ vua Hêrôđê, Philip, Lyxaria cho đến các vị thượng tế Anna và Caipha; lòng người đầy những khúc quanh lồi lõm, thung lũng hố sâu, núi đồi hiểm trở.

    Gioan nhắc lại lời tiên tri Isaia: “Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy; khúc quanh co, phải uốn cho ngay; đường lồi lõm, phải san cho phẳng” (Lc 3,5). Ông kêu gọi mọi người sửa sang đường sá. Những con đường quan trọng chính là đường vào cõi lòng.

    Phải lấp cho đầy những hố sâu tham lam ích kỷ hẹp hòi.

    Phải uốn cho ngay những lối nghĩ quanh co, tính toán lệch lạc.

    Phải san cho phẳng những núi đồi ngạo nghễ của tự mãn, tự kiêu.

    Phải bạt cho thấp những gồ ghề lồi lõm của bất công, bất chính.

    Nếu sám hối là dọn đường của lòng mình, thì chúng ta hãy dẹp bỏ những chướng ngại của tâm hồn, để Chúa có thể đến và ngự lại trong đó.

     

    Bác sĩ Karl Menhinger, trưởng khoa tâm bệnh học của Mỹ đã làm nhiều người kinh ngạc với quyển sách của ông tựa đề: "Điều gì đang xảy đến cho tôi?". Ông bắt đầu bằng câu truyện trào lộng khiến mọi người suy nghĩ :

    Năm 1972, vào một Chúa nhật tháng 9, ở  một góc phố đông người qua lại tại Chicago, xuất hiện một nhà giảng thuyết, đang khi các nhân viên vội vã đi ăn trưa. Nhà giảng thuyết chỉ vào người này nói: "Anh là kẻ có tội". Đoạn ông im lặng một lúc rồi chỉ người kia nói: "Cô là kẻ có tội!... "

    Khách qua đường thấy thế thì lấy làm lạ, kinh sợ. Họ lấm lét nhìn ông rồi quay đi vội vã, rồi lại quay lại lén nhìn ông.

     

    Chắc chắn Gioan Tẩy Giả ngày xưa cũng gây tác động như thế trên dân chúng khi ông xuất hiện ở sông Giođan, khiến mọi người nhận biết tội lỗi mình mà ăn năn thống hối, từ người thu thuế, đến binh lính, và dân thường, để đón nhận ơn cứu rỗi của Chúa Cứu Thế. Họ xúm lại nhờ ông chỉ dạy điều gì phải làm, việc chi phải lánh để được Chúa tha tội, để được hưởng nhờ ơn cứu độ.

    Tôi có tội không? Tôi cần ăn năn sám hối để chờ mong Chúa đến với tôi không ? Đức giáo hoàng Phanxicô trong một trả lời phỏng vấn, khi được hỏi đột ngột : “Ngài nghĩ gì về mình ? Ngài là ai ?” ĐGH hơi bối rối, nhưng buột ra được lời đáp mà ĐGH sau này tự khen là quá hay, quá đúng : “Tôi là người tội lỗi.” Nói về Năm Lòng Thương Xót Chúa, Đức thánh cha thường nhắc đi nhắc lại : tôi là một tội nhân.

    Thánh Gioan Tông đồ nói với chúng ta: "Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở  trong chúng ta... Tôi viết cho anh em những điều này, để anh em đừng phạm tội. Nhưng nếu có ai phạm tội, thì chúng ta có một Đấng Bảo Trợ trước mặt Chúa Cha: Đó là Đức Giêsu,” (1Ga.1,8-2,1) Đấng đang đến cứu độ chúng ta. (Theo Cha Mark Link).

     

    Nếu Gioan Tẩy Giả là ngôn sứ chuẩn bị cho Chúa đến lần đầu, thì chúng ta sẽ là sứ giả chuẩn bị cho Người đến từng ngày trong cuộc sống của anh em.

    Thiên Chúa chỉ có thể đến gặp con người trên những con đường ngay thẳng, phẳng phiu. Và ơn cứu độ của Người cũng chỉ ban cho những ai rộng tay đón nhận.

    Lạy Chúa, thật là khó khi nhận mình lầm lỗi, và cũng không dễ dàng khi phải sửa chữa lỗi lầm.

    Xin ban cho chúng con ơn sám hối, dám đi đến những hành động cụ thể, và can đảm chấp nhận cắt tỉa đớn đau, để chúng con xứng đáng đón rước Chúa đến, mang nguồn vui ơn cứu độ. Amen.

     

    Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

    góp nhặt

     

     

SỐNG TỈNH THỨC -

  •  
    Chi Tran chuyển

     
     

    Cảnh giác về những lỗi tưởng là nhỏ

     

    1.
    Tôi mới đọc lại sách Tông Đồ Công vụ, thấy đoạn sau đây khiến tôi lo cho chính mình và cho Hội Thánh hiện nay:

    “Có một người tên là Khanania cùng với vợ là Xaphira bán một thửa đất. Ông đồng ý với vợ giữ lại một phần tiền, rồi đem phần còn lại đặt dưới chân các Tông Đồ. Ông Phêrô mới nói: ‘Anh Khanania, sao anh lại để Xatan xâm chiếm lòng anh, khiến anh lừa dối Thánh Thần, mà giữ lại một phần giá thửa đất? Khi đất còn đó thì nó chẳng còn là của anh sao? Bán đi rồi thì anh chẳng có quyền sử dụng tiền bán đó sao? Sao anh lại rắp tâm làm việc ấy? Anh đã không lừa dối người phàm, mà lừa dối Thiên Chúa.’ Nghe những lời ấy, Khanania ngã xuống tắt thở. Tất cả những ai nghe kể lại chuyện này đều rất sợ hãi. Các thanh niên đến liệm xác ông và đem đi chôn.


    “Khoảng ba giờ sau, vợ ông đi vào mà không hay biết chuyện đã xảy ra. Ông Phêrô lên tiếng hỏi: ‘Chị nói cho tôi hay: anh chị bán thửa đất được bấy nhiêu, phải không?’ Chị ta đáp: ‘Vâng, được bấy nhiêu thôi.’ Ông Phêrô liền nói: ‘Sao anh chị lại đồng lòng với nhau để thử thách Thần Khí Chúa? Kìa những người đã chôn cất chồng chị còn đứng ở ngoài cửa, họ sắp khiêng cả chị đi đấy!’ Lập tức bà ta ngã xuống dưới chân ông Phêrô và tắt thở. Khi vào, các thanh niên thấy bà đã chết, liền khiêng đi chôn bên cạnh chồng. Toàn thể Hội Thánh và tất cả những ai nghe kể chuyện này đều rất sợ hãi.” (Cv 5,1-11)


    2.
    Chuyện trên đây dạy tôi điều này: Có những lỗi ai cũng tưởng là lỗi nhỏ, thế mà hậu quả lại quá nặng nề. Vợ chồng ông Khanania dâng cúng của cải cho Hội Thánh, nói là có bao nhiêu thì dâng cúng hết, nhưng thực sự vẫn giữ lại một phần nhỏ. Thế là hai ông bà đã bị thánh Phêrô kết án nặng nề như sau:

    - Để Satan xâm chiếm lòng mình,
    - Lừa dối Chúa Thánh Thần, hậu quả là bị chết đau đớn.

    3.
    Chuyện trên đây là một bài học cho tôi và cho các môn đệ Chúa trong tình hình hiện nay.

    + Nói không đúng sự thực, mà lại cho là chuyện bình thường.
    + Nói dối, để tìm lợi cho cộng đoàn đức tin, mà tưởng đó là việc lành.
    + Nói có hại cho người khác mà vẫn an tâm.

    4.
    Đức Mẹ cho tôi thấy hình ảnh vợ chồng Khanania đang xuất hiện đó đây, ngay tại Hội Thánh Việt Nam lúc này.

    5.

    Xin Mẹ thương cứu chúng ta. 
     
    Giám mục GB. Bùi Tuần 

     

     “Theo Báo Công giáo và Dân tộc, website: cgvdt.vn”.
     

SỐNG TỈNH THỨC- CON MẮT NHÌN DƯỜNG

  •  
    Mo Nguyen
    Sat, Dec 4 at 10:23 PM
     
     

    CN 2C Mùa Vọng : Con mắt nhìn đường

     

    Dọn đường là chủ điểm của bài Tin Mừng hôm nay với lời rao giảng của Gioan Tẩy Giả. Dọn đường là để đi. Muốn đi được, phải thấy rõ đường. Đường quanh co không cho ta thấy rõ để đi, cần uốn thẳng con đường. Núi đồi che lấp tầm nhìn, cần bạt xuống để nhìn con đường cho tỏ mà phóng xe nhanh.

    Đó là lối triển khai đề tài thông thường nhất : nói đến con đường. Nay có một cách khai triển khác, tôi mượn ý nơi linh mục Dũng Lạc Trần Cao Tường để giới thiệu đến anh chị em: đó không phải con đường trước mặt mà là con mắt nhìn đường.

    Đường thẳng thênh thang mà mắt nhìn vào bụi, thì chắc hẳn cũng sẽ đâm xe vào bờ… ruộng. Đường rộng thênh thang, thẳng băng trước mặt, mà mắt nhắm lại, thì cũng chẳng khác gì bị núi đồi lấp che.

    Phim "Mùi Đu Đủ Xanh" do một người Việt bên Pháp là Trần Anh Hùng đạo diễn, đã được trình chiếu khắp bên Âu cũng như bên Mỹ. Mùi là một cô bé nhà nghèo nhưng mắt luôn tươi sáng và yêu đời. Vì cô nhìn thấy sức sống trong từng cọng cỏ, từng con dế, từng cành lá đu đủ xanh, từng động tác của công việc dù xem ra tầm thường. Tất cả đều đang tuôn chảy sức sống tràn trề nhảy múa thênh thang.

    Bé Mùi phải đi làm con ở (ôsin) cho một gia đình nhà giầu. Nhà này giầu của mà lại nghèo lòng. Đứa con trai ông chủ có tính ác, thích giết chết những con vật vô tội, như lấy nến nóng chảy nhỏ xuống đàn kiến cho chúng giẫy giụa chết. Mà chính bé Mùi cũng bị hành hạ gần như vậy. Bé bị đuổi mấy lần. Mỗi lần di chuyển thì "hành lý" của Mùi chẳng có gì ngoài một cái túi xách đựng một bộ quần áo cũ rách, nhưng… không quên mang theo cái hộp đựng dế. Mùi rất thích súc vật và cây cối. Mỗi lần có chuyện buồn thì chẳng phải phí tiền đi "bác sĩ tâm bệnh" như ngày nay, mà Mùi chỉ cần đưa hộp dế ra săn sóc, chơi giỡn với chúng. Mỗi lần làm việc vất vả, mồ hôi nhễ nhãi, Mùi chỉ cần mở cửa sổ nhìn ra vườn đàng sau, thì tự nhiên mắt Mùi sáng lên long lanh, nụ cười tươi nở no tròn, cả con người như rạo rực lên nguồn sinh khí mới, nhẹ nhàng nên bay cao.

    Trái lại, ông chủ nhà chẳng mấy khi biết cười…, con mắt lờ đờ như mất hồn. Nét mặt ông luôn luôn đăm chiêu tư lự. Ông thường hay bỏ nhà đi kiếm chác tí tình lẻ ở ngoài phố chợ. Chắc ông nghĩ hạnh phúc nằm ở chỗ này chỗ kia. Con đường đi tìm hạnh phúc sao dài dằng dặc và kham khổ đến thế! Đang khi ông được một người vợ thật hiền dịu, có tình người, luôn kiên nhẫn chung thủy, mặc dù bao chuyện trớ trêu của ông... Để đến một ngày ông đi chán phải trở về với bệnh tật thân tàn ma dại, bà vợ vẫn nhẫn nhục thứ tha và săn sóc cho ông.

    Đối với Mùi thì đường tìm hạnh phúc ở ngay trong bếp, ngay sau vườn, bên cành đu đủ xanh, bên hộp dế nhỏ. Có phải đi đâu xa? Còn ông chủ thì cứ mải miết đi tìm, chẳng bao giờ thấy! Ông bị bệnh mắt nặng, cần phải đi bác sĩ nhãn khoa để khám mắt và đeo kính thì mới có thể nhìn thấy được.

    Quả thực, con mắt của nhiều người cũng đang bị bệnh nặng giống như ông chủ trong Phim Mùi Đu Đủ Xanh: mắt bị mờ tối vì quá nhiều chuyện khiến không còn biết đường nào mà đi nữa. Tiếng hát Khánh Ly cất lên lời và nhạc Trịnh Công Sơn về “Những con mắt trần gian” thật đáng cho ta suy nghĩ:

    Những con mắt trần gian, xin nguôi vết nhục nhằn. Những con mắt muộn phiền, xin cấy lại niềm tin. Những con mắt quầng thâm, xin tươi sáng một lần...

    Những con mắt thù hận, cho ta đời lạnh căm... Những con mắt bạc tình, cháy tan ngày thần tiên... (Ngày ra đi với gió, ta nghe tình đổi mùa. Rừng đông rơi chiếc lá, ta cười với âm u. Trên quê hương còn lại, ta đi qua nửa đời chưa thấy được ngày vui. Đường trần rồi khăn gói, mai kia chào cuộc đời, nghìn trùng cơn gió bay... )

    Dọn đường cho Chúa đến hay lên đường đi gặp Chúa, đích vẫn như nhau : Gặp được Chúa. Ấy vậy mà nhiều người có sẵn đường đó mà con mắt nhìn không thấy đường để đi gặp Chúa. Hoặc cũng nói được như sau: Chúa sẵn đó mà nhìn không thấy Chúa, vì mang “những con mắt trần gian,” “những con mắt mang hình viên đạn”…

    Đi tìm hạnh phúc, xây tổ ấm gia đình, mà nhiều người cứ phải nhớn nhác đi kiếm chác ngoài đường. Riết mà hạnh phúc như vẫn ngoài tầm tay.

    Trong "Tiếng Chim Hót," Anthony de Mello có kể như thế này:

    Một người thấy ông bạn láng giềng cứ lom khom tìm mãi một cái gì trên nền đất, dưới ánh đèn đường nên hỏi:

    - Ông bạn tìm gì vậy?

    Người láng giềng liền trả lời: Tôi tìm chìa khóa đánh rơi.

    Thế rồi cả hai cùng chăm chú, lom khom cố gắng tìm tiếp. Một hồi lâu người này chợt nhận ra một điều gì nên hỏi người láng giềng mất chìa khóa:

    - Mà ông bạn làm rơi nó ở đâu vậy?

    Ở trong nhà thì phải.

    - Nhưng tại sao ông bạn lại tìm ở đây?

    Vì ở đây có đèn điện sáng hơn.

    Có thể nhiều người cũng đang đi tìm chìa khóa hạnh phúc gia đình ở ngoài mái nhà như vậy. Cứ thấy ánh sáng hào nhoáng văn minh là như con thiêu thân đâm rầm vào. Rồi lăn ra chết. Nơi Tivi, nơi quảng cáo, nơi các đua đòi theo sức ép... Phải làm thêm giờ, phải kiếm thêm tiền, phải có xe bóng, phải có nhà sang...(con cái thì phải học thêm, phải học thêm đến mụ người !). Nhiều thứ phải lắm. Khiến gia đình bị bỏ rơi hoang tàn, rồi cũng từ đó mà sinh ra một xã hội rối loạn như đang thấy hiện nay.

    Có lẽ ta còn nhớ huyền thoại về con chim xanh, mà Mỹ đã dựng thành phim do Elizabeth Taylor thủ vai chính. Ai có được con chim xanh là có hạnh phúc. Con chim xanh mang lại hạnh phúc, đó là lời sấm. Thế là người kia cất bước đi tìm, vượt suối băng ngàn, chiến đấu với các yêu tinh quỉ dữ để dành cho được con chim xanh, nhưng rồi vẫn không được. Quay trở về nhà, thì thấy con chim xanh đậu ngay trên cành bên cánh cửa sổ xanh của nhà mình.

    Chúa không ở đâu xa. Hay nói theo chủ đề của Tin Mừng hôm nay: Con đường đến gặp Chúa không ngàn trùng muôn dặm, không nghìn trùng xa cách đâu. Chỉ giơ tay là với tới. Quan trọng là cặp mắt ta có nhận ra Chúa đang ở gần ta không thôi.

    “Mùi đu đủ xanh” tìm được hạnh phúc không phải nơi nhà lầu gác tía nhưng nơi từng cành lá đu đủ xanh, từng cọng cỏ, từng con dế, từng động tác của công việc dù xem ra tầm thường.

    Trong một tấm thiệp Giáng Sinh, hình hang đá Bê Lem, họa sĩ này không hề vẽ vách núi, cũng không có lều tranh. Hài nhi Giêsu nằm gọn ngủ ngon ở giữa. Thân mình Đức Maria và Thánh Giuse cúi khum xuống thành mái nhà che chở, giữ hơi ấm, ánh sáng lung linh giữa đêm đen lạnh buốt.

    Bí quyết hạnh phúc nằm ở con mắt nhìn, ẩn sâu trong tim.

    Mùa Vọng là mùa chờ đợi. Không phải là lại đi tìm và chờ đợi mãi đâu xa, mà là hồi phục lại con mắt nhìn, tức là con mắt của niềm tin, để thấy được điều đang chờ đợi mong tìm đã ở ngay bên rồi, ngay trong nhà mình, trong tim mình, như lời Kinh Thánh qua miệng Gioan hô lên trong hoang địa:

    "Hãy thống hối vì Nước Trời đã gần bên...”

    Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

    (theo ý của lm Dũng Lạc Trần Cao Tường)

     

     

SỐNG TỈNH THỨC - MƠ NGUYỄN - VỌNG TỬ - CN1MV-C

  •  
    Mo Nguyen
     

    CN I MÙA VỌNG : Vọng tử

     

    Năm nay Mùa Vọng đến khá sớm, nghĩa là còn khá lâu mới tới Noel. Đầu Mùa Vọng mà vẫn còn dính 4 ngày của tháng 11, tháng cầu cho các những người đã chết. Bởi đó, dựa vào giao thoa của thời gian, ta sẽ suy nghĩ về đề tài chờ (mùa vọng) chết (tháng 11). Chờ chết. Vọng tử

    Vương Nguyên Mỹ dọn tiệc mời khách, có một người khách rất tinh thông thuật số, gieo quẻ đoán vận, nên khách khứa hăng say bu vào hỏi về tử vi bói toán số mạng. Vương Nguyên Mỹ chủ nhân mới nói : “Tôi tự mình cũng biết coi bói vậy”. Có người hỏi ông ta xem thử thế nào, họ Vương trả lời: “Tôi và các ngài ai cũng phải chết”. (trích Hài Tùng)

    Đúng, đó là chân lý. Là sự thật, dẫu là phũ phàng: tất cả mọi người đều phải chết.

    Vì thế có thể nói cách bi quan rằng: sống là chờ chết (như người bệnh nặng hết thuốc chữa chỉ còn nằm giường chờ chết). Triết hiện sinh còn quan niệm bi quan hơn thế: "Con người là hữu thể để chết". Sein zum Tode (Heidegger). Càng sống thêm một ngày càng đi gần tới nấm mồ. Càng thở thêm một phút càng thấy quan tài rõ hơn một chút. Đó là cái nhìn bi quan.

    Còn cái nhìn hy vọng của Kitô hữu: sống là chờ Chúa đến.

    Con người ta ai cũng phải chết. Con người ai cũng phải đối diện với ngày Chúa đến. Đó là chân lý bất di bất dịch. Nhưng ngày giờ nào thì không ai rõ. Không ai biết được!

    Bởi thế Chúa mới nói phải tỉnh thức. Tức là phải sống trong tư cách của người tỉnh thức.

    1) Thức mà không tỉnh

    Có nhiều cái thức mà không tỉnh. Có nhiều người thức mà  chứ chẳng tỉnh tí nào. Họ là ai?

    -Họ là những kẻ thức thâu đêm tới sáng để ăn thua đủ bên canh bạc trên chiếu. Họ thức mà không tỉnh, nhưng mê ông bác thằng bần.

    -Những kẻ thức mà mê chứ không tỉnh. Họ là người mê làm giàu: làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm, Chúa nhật làm thêm cũng được. Họ không nhớ lời Chúa : trước hết tìm kiếm Nước Trời, còn mọi sự đời sẽ được cho sau.  

    -Những kẻ thức mà mê chứ không tỉnh là những kẻ thức trong mê man say đắm xác thịt. Thân xác thì thức để chờ đợi thỏa mãn cơn khát vọng của nhục dục, nhưng tâm hồn thì đã ngủ mê trong tội lỗi.

    -Những kẻ thức mà mê chứ không tỉnh, đó là những người có kiến thức, có tri thức rồi trở nên kẻ kiêu ngạo, họ thức trong kiến thức hạn hẹp của mình để lên án chỉ trích người này người kia. Họ quên lời Vua Kitô: Ai  xét đoán anh em, sẽ bị xét đoán.

                -Cũng có những kẻ xem ra thực thi đúng lời Chúa hôm nay: tỉnh thức và cầu nguyện, nhưng lại trong một cung cách sai :

    Cha Anthony de Mello, nhà tu đức nổi tiếng người Ấn Độ kể:

    Một hôm con trai của Giáo chủ đạo Bà La Môn bên Ấn Độ được mời vào một gia đình khá giả. Bà chủ nhà vốn có lòng hiếu khách, trổ tài nấu ăn cho vui lòng khách quý.

    Tiếc thay khi dọn bữa lên, bà khiêm tốn xin lỗi khách vì cái mùi khen khét của các món ăn. Bà phân trần vì muốn bữa cơm thật ngon nên trong khi nấu nướng, bà lo cầu nguyện, quên chú tâm vào việc nấu ăn.

    Vị khách mỉm cười đáp: “Việc cầu nguyện là điều rất cần và rất tốt. Nhưng lần sau khi làm bếp, bà hãy cầu nguyện với quyển sách dạy nấu ăn hơn là cuốn Kinh Thánh Koran.”

    Thế giới sẽ ra sao, nếu gần 2 tỉ người Kitô giáo thức dậy là vào ngay nhà thờ cầu nguyện, và mê man với việc ở lại trong Nhà Thờ, chỉ trừ có giờ ăn, giờ ngủ !

    CĐ Vatican gọi một trong những tội của thời đại này, là con người đã xao nhãng việc trần thế. Dĩ nhiên có cách thức vừa làm việc vừa cầu nguyện được, nhưng chắc hẳn không phải là ở mãi trong Nhà Thờ : lấy ai đi chợ, lấy ai dọn bàn.

    Người ta nói rằng tôn giáo là một thứ thuốc phiện ru ngủ tín đồ. Tuy nói thế là không đúng, nhưng sở dĩ có người nói thế một phần cũng là do chúng ta : nhiều người trong chúng ta chỉ coi tôn giáo là một nơi an ủi (chỉ đến với Chúa khi gặp chuyện buồn phiền) và một chỗ bảo hiểm an toàn (đọc kinh cầu nguyện để được Chúa che chở, cứu nguy). Họ đến nhà thờ để tìm kiếm những chuyện siêu nhiên (phép lạ, ơn đặc biệt) trong khi quá lơ là với những trách nhiệm trần thế. Đạo như thế đúng là thuốc phiện và người giữ đạo như thế đúng là người thức mà như đang mê ngủ.

    Trên đây ta đã tạm liệt kê những người thức chờ Chúa đến mà không tỉnh. Họ thức trong mê: mê đỏ đen, mê làm giàu, mê lạc thú, kể cả mê cầu nguyện mà quên việc bổn phận hằng ngày…, cũng vẫn là thức mà không tỉnh.

    2) Cái tỉnh đúng đắn

    -Cái tỉnh đúng đắn là nhận chân rằng : số phận vĩnh cửu của ta tùy thuộc cách sống hiện tại của ta. Cuộc sống hiện tại trong thời gian là mầm cho cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Mầm tốt sẽ trở thành cây tốt, mầm xấu sẽ trở thành cây xấu. Khi chết rồi là không thể sữa chữa được nữa.

    -Cái tỉnh đúng đắn nhất là biết sẵn sàng đón tiếp Chúa đến bất cứ lúc nào. Nói cách khác, sống mà như sẵn sàng chết. Một câu nói lừng danh : BẠN CHƯA SẴN SÀNG SỐNG CHO TỚI KHI NÀO BẠN SẴN SÀNG CHẾT. “You are not ready to live until you’re ready to die”. Tức là: Bạn chưa biết sống nếu bạn chưa biết chết. Bạn sẽ không biết sống thế nào, nếu bạn chưa biết ta chết làm sao. Chết là lúc gặp Chúa.

    Hãy thử xem bạn muốn gặp Chúa ra sao, thì bạn sẽ sống theo như vậy.

    Một bà đạo đức được Chúa hứa đến thăm vào ngày bà cầu xin.

    Sáng sớm hôm đó, bà lo dọn dẹp nhà cửa, trang hoàng thật lộng lẫy, rồi ngồi chờ Chúa. Nghe tiếng gõ cửa, bà tin là Chúa đến, vội chạy ra mở  cửa... Nhưng đó là người ăn xin. Bà buồn bã đóng cửa lại.

    Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa. Bà vội mở cửa nhanh hơn vì chắc là Chúa đến... Nhưng đó là một người mù. Và cửa đóng lại.

    Mấy phút trôi qua, lại có tiếng gõ cửa. Bà nghĩ nhất quá tam, chắc chắn Chúa đến nên chạy nhanh mở cửa. Thì ra là một người ăn mặc rách rưới, bà vừa buồn vừa giận, nói: Tôi bận đón Chúa, tôi không giúp anh được!

    Rồi màn đêm xuống cũng chưa thấy Chúa đến. Bà buồn rầu than:

    - Chẳng biết Chúa bận việc gì mà quên lời hứa. Mòn mỏi quá bà ngủ quên và thấy Chúa đến nói:

    Ta đã đến với con 3 lần, mà cả 3 lần đều bị con đuổi đi !...

    Trên bia mộ trong một nghĩa trang, có mấy dòng chữ đáng ta suy nghĩ.

    Những gì tôi có, nay đã thuộc về người khác.

    Những gì tôi đã mua sắm, nay người khác hưởng dùng.

    Những gì tôi làm phúc và cho đi, nay thuộc về tôi.

    Đó chính là cách thức tỉnh thức thích hợp khi ta chờ Chúa đến.

     

    Anphong Nguyễn Công Minh, ofm
    góp nhặt