16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - TÔI ĐÃ THỰC SỰ CHẾT?

  • Chi Tran

    MÌNH ĐÃ THỰC SỰ CHẾT TỪ KHI NÀO ?
     
    10 tuổi: Bố mẹ dặn bạn phải HỌC GIỎI, để sau này có được 1 công việc ỔN ĐỊNH, rồi còn kiếm tiền nuôi thân.
    14 tuổi: Bố mẹ tiếp tục dặn bạn phải CỐ HỌC THẬT GIỎI, để thi được vào 1 trường CẤP 3 tốt, rồi còn thi ĐẠI HỌC nữa.
    18 tuổi: Bạn thi đỗ vào 1 trường ĐẠI HỌC, đúng như tâm nguyện của bố mẹ. Với 1 chuyên ngành cũng khá hot, mà bạn nghĩ là xã hội sẽ cần.
    22 tuổi: bạn TỐT NGHIỆP đại học, nhưng chuyên ngành của bạn lại không dễ tìm việc như bạn nghĩ. Mấy năm đầu bạn phải chạy shipper, rồi Grab, Be,...đủ thứ nghề để kiếm sống.
    26 tuổi: bạn tìm được 1 CÔNG VIỆC, tiền lương không nhiều, nhưng cũng tạm ỔN ĐỊNH. Bạn thường xuyên phải làm muộn đến tận khuya để hoàn thành xong công việc của mình
    30 tuổi: bạn KẾT HÔN, cô ấy do 1 người quen giới thiệu cho bố mẹ bạn. Bạn chưa muốn cưới do lương còn chưa đủ nuôi thân, nhưng rồi để chiều lòng bố mẹ, bạn gật đầu đồng ý.
    34 tuổi: Sức khỏe bạn ngày càng yếu đi, công việc thì ngày một nhiều hơn, lời hứa thăng tiến lại tiếp tục được lùi vô thời hạn. Cô vợ rỉ tai bạn: "Con trai mình tháng sau lên mẫu giáo lớn, song ngữ 7 triệu/tháng".
    Bạn nhíu mày, cô ấy to tiếng: "Anh đã như vậy, anh muốn con cũng như anh sao?" Bạn lặng đi, rút điện thoại chuyển khoản cho vợ thêm 3 triệu, tiền ấy bạn tính sẽ tự thưởng cho mình bộ Vest mới, vì mới được tăng thêm 10% lương sau 3 năm cống hiến hết mình.
    38 tuổi: Thằng bé vào lớp 1. Cô chủ nhiệm nói: "Năm đầu tiên rất QUAN TRỌNG ! Phụ đạo một tháng khoảng 3 triệu". Bạn lặng đi. Đang tính đi học 1 khóa đầu tư để thoát nghèo, nhưng thôi, thấy người ta bảo đầu tư cho con cái là khoản đầu tư mang lại lợi nhuận tốt nhất.
    42 tuổi: Thế rồi nó cũng sắp lên được cấp hai, thầy chủ nhiệm nói: "Năm ĐẦU TIÊN rất quan trọng", bạn cười: "vâng, em đang tính cho cháu đi học thêm". Dự định năm nay mua 1 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, nhưng chắc thôi, lo cho con ăn học trước đã, rồi tính sau.
    46 tuổi: Một ngày, khi vừa đi học về, thằng bé chạy đến ôm bạn và nói: "Ba, con muốn học Piano. Ba mua cho con 1 chiếc đàn nha". Câu "Ba làm gì có tiền" những năm tháng gần đây, bạn đã nói quá nhiều, nhưng lần này không hiểu sao KHÔNG NÓI NÊN LỜI.
    50 tuổi: Con trai thi được vào 1 trường ĐẠI HỌC cũng không tồi lắm, chắc có lẽ cũng tốt hơn trường bạn ngày xưa. Như vậy là tốt rồi.
    Lại đúng chuyên ngành của bố. Chắc giờ cũng dễ tìm việc, nhưng mà học phí sao lại cao vậy nhỉ? Không biết còn phải đầu tư cho nó học đến bao giờ.
    54 tuổi: Hôm nay con trai bạn TỐT NGHIỆP đại học. Bạn lấy hết cam đảm, xin cấp trên kém hơn bạn 15 tuổi cho phép được nghỉ buổi sáng, tới trường dự lễ tốt nghiệp của con. Rồi còn đi mua cho nó cái XE MÁY nữa..ĐÃ HỨA mấy năm nay rồi, mà ngày nào nó cũng hỏi.
    58 tuổi: Bạn đi làm về sau 1 chầu nhậu say khướt với Sếp, chỉ thẳng mặt thằng con: "Mày suốt ngày lông bông, chọn cái nghề tử tế mà làm, dẹp mẹ ba cái thứ ĐAM MÊ VỚ VẨN đi". Ấy thế thôi mà lại thành cãi lộn. Chỉ nhớ mang máng câu cuối nó nói: "Con không muốn sống CUỘC ĐỜI NHƯ BA".
    Bạn phát hiện ra mình đã già, không đủ lý lẽ để nói lại nó, chỉ biết hét lên: "Tao là thằng bố của mày đấy!" Ấy thế mà nó cũng bỏ nhà đi mấy ngày
    62 tuổi: Bạn nghe nói nhà nước chính thức cho tăng tuổi hưu của nam lên 65. Tin vui nhất trong cuộc đời, vậy là được NGỒI KHÔNG hưởng lương thêm 3 năm nữa.
    Thằng con cũng nói đến chuyện kết hôn. Vậy là lại phải chạy vạy lo cho nó cái đám cưới, để được như CON NHÀ NGƯỜI TA
    66 tuổi: Vậy là bạn đã NGHỈ HƯU được gần 1 năm. Bạn 1 mình nhâm nhi chén rượu cùng mấy cái chân gà luộc. Sống bằng đồng lương hưu quả không dễ dàng. Sau từng đó năm đi làm, thu nhập cũng có tăng, mà sao kiếm được đồng nào, là hết đồng đó.
    Hơn 40 năm làm việc cật lực, chỉ để dành tiết kiệm được có vài chục triệu. Không hiểu sao nước mắt bất chợt ứa ra, chắc là do rượu cay quá, chứ gần THẤT THẬP CỔ LAI HY rồi, ai lại khóc như đứa trẻ vậy?
    70 tuổi: Cả nhà làm lễ MỪNG THỌ cho bạn. Thằng con tặng bạn 1 chuyến du lịch Phú Quốc, vì cả cuộc đời vất vả, CHƯA CÓ DỊP đi nhiều. Nửa kia bên bạn cũng đã 40 năm cuộc đời; cãi vã, bất đồng cũng nhiều, mà có vẻ như cũng lâu rồi chưa được đi đâu. Lần này có lẽ cũng là cơ hội để cả hai HÂM NÓNG tình cảm.
    Chuẩn bị cả tháng trời, khi chỉ còn vài ngày nữa là lên đường, thì hỡi ôi, Covid khiến hãng bay hủy chuyến vô thời hạn
    74 tuổi: Năm Covid thứ 4, thế giới hiện giờ chỉ còn 1 nửa. Covid thực sự đã mang đến 1 KẾT QUẢ VÔ CÙNG TỒI TỆ mà năm đó loài người không bao giờ có thể mường tượng ra. Mọi người gọi nó là cái búng tay của Thanos.
    Giờ mọi thứ đã trở nên bình thường, thiên nhiên đã dần phục hồi trở lại, không khí đã trở nên trong lành hơn rất nhiều, biển đã xanh lại như xưa.
    Bạn quyết định sẽ cùng người vợ đã gắn bó và hy sinh cả cuộc đời cho gia đình, sẽ đi chơi một chuyến. Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi từ trong nhà ra đầu ngõ mua thuốc rồi quay về.
    78 tuổi: Bạn nằm trên giường bệnh, tỉnh lại sau cơn mê, xung quanh là toàn bộ người thân bạn bè, đồng nghiệp..vợ và con bạn bắt đầu khóc...Bạn nhận ra...bạn đang ở rất gần NGƯỠNG CỬA TỬ THẦN..Bạn muốn để lại chút tài sản cho con cháu, nhưng chợt nhớ ra, mình cũng đã bán sạch để chữa bệnh mấy năm qua.
    Đột nhiên bạn tự hỏi: Mình thực sự đã CHẾT từ khi nào? Bạn nhớ lại khoảnh khắc Khi bạn nhận tấm bằng TỐT NGHIỆP đại học. Rồi bạn tự hỏi, mình có thực sự đã 1 lần nào đó DÁM SỐNG cho BẢN THÂN mình???
    Câu hỏi dường như quá khó để trả lời. Bạn nhắm mắt và lại 1 lần nữa, như hàng trăm lần trước đó...
    (st)
    ----------------------------------------------

SỐNG TỈNH THỨC- LM MINHANH - HUẾ

  •  
    Hong Nguyen CHUYỂN

     
     

    MỘT CÁCH RẤT KHÁC

    “Tôi đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”.

    Một nhà tu đức nói, “Thập giá là cột thu lôi của ân sủng, làm tắt cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, để chỉ còn lại ánh sáng tình yêu của Ngài cho những người tin! Trên đường Đamas, một Saolô hung hãn đã bị cột thu lôi ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa quật ngã!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Hôm nay, Giáo Hội kính nhớ con người hung hãn đó, Phaolô, một người đã bị “ân sủng và tình yêu Thiên Chúa quật ngã”; đúng hơn, một vị thánh mà sự cải đạo của ngài, có thể nói, là một trong những sự kiện quan trọng nhất sau cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu vào những năm đầu của Hội Thánh. Ân sủng của Đấng Phục Sinh đã biến thất bại của con người này thành những ân phúc có tầm ảnh hưởng đến Kitô giáo ‘một cách rất khác!’.

    Với bài đọc thứ nhất, Phaolô cho biết, trước khi Chúa Kitô hiện ra với ông, ông “đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”; tuy nhiên, việc phục vụ này thể hiện theo một cách rất phá hoại! Phaolô đàn áp những người tin Chúa Kitô, được coi là “Đạo mới”; thế rồi, cuộc hiện ra của Ngài trên đường Đamas với câu hỏi, “Saolô, Saolô, sao ngươi bắt bớ ta?”, kèm theo một lời dằn mặt lạnh lùng, “Đưa chân đạp mũi nhọn thì khốn cho ngươi!” đã khiến Phaolô dừng bước. Kể từ đó, Chúa Kitô đã biến đổi một “Saolô”, có nghĩa là tìm kiếm, đòi hỏi và khát vọng, thành một “Phaolô”, có nghĩa là hèn mọn, nhỏ bé và khiêm hạ. Phaolô đã đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước, để rồi, với ân huệ của Thánh Thần, phục vụ Thiên Chúa theo ‘một cách rất khác’. Thay vì bắt bớ những ai tin Chúa Kitô, Phaolô loan báo tin mừng về tình yêu và ân sủng của Ngài.

    Với sứ mệnh các tông đồ lãnh nhận qua Phúc Âm hôm nay, được Thánh Ca đáp ca tóm tắt, “Hãy đi rao giảng Tin Mừng khắp thế gian!”, Phaolô tiếp tục rao giảng Chúa Kitô cho mọi loài tạo vật, vốn “Không một tạo vật nào có thể phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” như ngài viết trong thư Rôma. Cũng như với bài đọc hôm nay, Phaolô chia sẻ trải nghiệm của mình về cuộc gặp gỡ Chúa Kitô như một kinh nghiệm về ánh sáng, về sự yếu hèn khi phải lệ thuộc vào người khác, về những thất bại cần có; nhờ đó, Phaolô được biến đổi ‘một cách rất khác’ nếu không nói là hoàn toàn mới, bởi ân sủng của Thánh Thần!

    “Một luồng ánh sáng chan hoà từ trời chói rạng quanh tôi. Tôi ngã xuống đất”; “Mắt tôi vẫn mở mà không thấy gì”. Một nghịch lý mang nhiều ý nghĩa! Không phải lúc nào mắt mở, cũng có thể nhìn thấy. Lúc Phaolô tưởng mình sáng nhất thì lúc đó, Chúa cho ông thấy sự tăm tối nhất của đời mình. Ngài biến ánh sáng của Phaolô thành đêm tối; Ngài bắt Phaolô phải nhắm mắt để thấy rằng, sự bốc đồng theo kế hoạch riêng của mình là mù tối, và tình yêu trong trái tim Ngài là vô biên. Dưới ánh sáng của tình yêu đó, Phaolô tiến về phía trước, không phải trên một con đường hạn hẹp như trước, nhưng là một đại lộ thênh thang xứng tầm vị tông đồ mai ngày; nói cách khác, Thiên Chúa quật Phaolô từ một con người chễm chệ trên lưng ngựa xuống tận đất; để sau đó, nâng Phaolô lên, đến tầm mức “vị tông đồ của dân ngoại”. Thế nhưng, hình ảnh người ta cầm tay dắt Phaolô là một trong những hình ảnh đẹp nhất của một ‘Saulô’ chập chững trong hành trình của một cuộc đời mới, nơi ‘một con người mới’ trong Chúa Kitô!

    Anh Chị em,

    Kiêu hãnh và tự phụ, Phaolô là hoạ ảnh mang dáng dấp của cả nhân loại hiện đại trước Corona; đó cũng là hoạ ảnh của mỗi người chúng ta. Như nhân loại, chúng ta tự tin, tự tôn và tự kiêu; một ‘Saolô’ mắt mở nhưng không thấy gì. Dịch bệnh nổ ra, mọi kế hoạch của con người bị quật ngã, một Đamas của nhân loại và của mỗi người, khiến chúng ta trở nên một ‘Phaolô’ khiêm tốn, nghèo hèn và cậy trông. Quan hệ của Phaolô với Thiên Chúa từ Đamas cũng trở nên sâu sắc hơn; từ đó, Phaolô bắt đầu liên hệ với những người khác theo cách Thiên Chúa liên hệ với họ. Cũng thế, với Corona, chúng ta ý thức rằng, càng gần Thiên Chúa, trái tim chúng ta càng rộng mở, và chân trời của chúng ta càng bao la; từ đó, chúng ta liên hệ với những người khác theo cách mang mọi người lại với nhau trong tất cả sự đa dạng của họ ‘một cách rất khác!’.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin cho con biết mềm mại uốn mình theo Thần Khí, ngõ hầu con được biến đổi ‘một cách rất khác’, để mỗi ngày, khi càng gần Chúa, con càng hữu ích cho tha nhân hơn!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     



     

SỐNG TỈNH THỨC - MỜI CHÚA ĐẾN NHÀ

  •  
    Chi Tran chuyển



    Mời Chúa đến nhà
    ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
    Những ngày tháng cuối năm các đám cưới đua nhau tổ chức. Mùa cưới rộ lên làm cho mùa đông bớt vẻ ảm đạm tiêu điều. Đám cưới nào thường cũng vui. Trong đám cưới người ta chỉ nói chuyện vui. Nhưng niềm vui kéo dài được bao lâu? Những lời chúc trăm năm hạnh phúc có thật sự đem hạnh phúc đến cho đôi tân hôn và làm cho họ hạnh phúc suốt đời không? Nhìn vào thực trạng đời sống gia đình hôm nay, ta thấy có được hạnh phúc gia đình là một điều rất khó, hạnh phúc trăm năm thì lại càng khó lắm.
    Đám cưới Cana hôm nay cũng suýt lâm vào cảnh bế tắc. Tiệc đang nửa chừng thì hết rượu. Hết rượu là một bất trắc không ngờ. Trong gia đình, những bất trắc có thể đưa đến bất đồng. Bất đồng dễ đưa tới bất hoà. Đã bất hoà thì đường đến bất hạnh không xa.
    Đám cưới Cana thực khôn ngoan nên đã mời Chúa Giêsu đến dự tiệc. Việc Chúa Giêsu đến tham dự bữa tiệc cưới nói lên sự quan tâm của Thiên Chúa đối với con người. Thiên Chúa yêu thương con người nên đã đến ở giữa loài người. Không những đến ở giữa loài người. Thiên Chúa còn trở nên một người bạn thân thiết của con người, đồng hành với con người, chia vui sẻ buồn với con người. Chưa bao giờ người ta thấy một Thiên Chúa gần gũi đến thế, thân tình đến thế. Với tình than, Thiên Chúa đã đến chia vui với gia đình trong dịp đại hỷ. Và việc Thiên Chúa đến nhà đã cứu gia đình mới khỏi cảnh bất hạnh ngay trong ngày đầu tiên chung sống.
    Có lẽ ai trong chúng ta cũng muốn mời Chúa đến nhà. Sự hiện diện của Chúa giúp ta vượt qua được những bất trắc trong đời sống gia đình. Những bất trắc thì nhan nhản trong đời sống hằng ngày.
    Việc thiếu rượu của gia đình Cana nói lên những thiếu thốn của gia đình chúng ta. Có những thiếu thốn về vật chất: cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thiếu thốn tiền cho con đi học, thiếu thốn thuốc men khi bệnh tật. Có những thiếu thốn về tinh thần: thiếu quan tâm chăm sóc lẫn nhau, thiếu khuyên bảo dạy dỗ con cháu, thiếu kính trọng trong đối xử, thiếu tế nhị trong lời nói. Nhưng trầm trọng nhất là những thiếu thốn về đời sống đạo đức: thiếu đức tin, thiếu lòng đạo đức sốt sắng, thiếu công bằng bác ái, thiếu trách nhiệm duy trì đời sống đức tin trong gia đình.
    Đời sống gia đình lúc đầu rất vui, nhưng sau đó, nếu không khéo gìn giữ sẽ trở nên nhạt nhẽo như nước lã. Nhạt nhẽo vì tình nghĩa phai dần. Nhạt nhẽo vì những bổn phận nặng nề, nhàm chán. Nhạt nhẽo vì những khuyết điểm không tránh được của mọi người.
    Những thiếu thốn và những nhạt nhẽo ấy hầu như vượt ngoài khả năng giải quyết của ta, nên ai cũng muốn mời Chúa đến nhà để Chúa cứu gia đình khỏi sự tan vỡ, sụp đổ.
    Thế nhưng mời Chúa đến không phải là tổ chức làm phép nhà cho long trọng, ăn tân gia cho linh đình. Mời Chúa đến không phải chỉ là làm bàn thờ cho đẹp, treo thật nhiều ảnh tượng. Muốn mời Chúa đến, việc đầu tiên cần thiết là phải làm theo ý Chúa. Như Đức Mẹ dạy các gia nhân: “Người bảo gì thì phải làm theo”. Nhờ làm theo lời Chúa mà gia đình Cana thoát khỏi cảnh xấu hổ, hạnh phúc gia đình được bền vững.
    Gia đình muốn sống trong vui tươi, muốn giữ vững được hạnh phúc hãy làm theo Lời Chúa. Đọc Phúc Âm, học hỏi và đem ra thực hành. Để Lời Chúa hướng dẫn mọi lời ăn tiếng nói của mình. Để Lời Chúa soi sáng những suy nghĩ của mình. Để Lời Chúa điều khiển mọi việc làm của mình. Lộc Xuân mà chúng ta rút được trong ngày Tết phải là châm ngôn hướng dẫn toàn bộ đời sống gia đình trong suốt năm mới này.
    Sống theo Lời Chúa, gia đình sẽ được Chúa dẫn dắt vượt qua những thiếu thốn. Sống với Chúa, hạnh phúc gia đình sẽ luôn nồng nàn tươi mới như chất rượu ngon. Sống trung thành kết hiệp với Chúa, gia đình sẽ được Chúa đưa vào dự bữa tiệc cưới trên trời, lúc đó chàng rể đích thật là Đức Kitô sẽ cho ta nếm thử rượu tuyệt ngon trên thiên đàng, đó là hạnh phúc không bao giờ tàn phai.
    Lạy Chúa, xin đến với chúng con. Lạy Chúa, xin hướng dẫn chúng con. Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con. Amen.
    KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
    1. Gia đình bạn có kinh nghiệm gì về những thiếu thốn?
    2. Gia đình bạn có kinh nghiệm gì về sự nhạt nhẽo tình nghĩa?
    3. Bạn đã có kinh nghiệm về việc thực hành Lời Chúa trong gia đình chưa?
    4. Có bao giờ bạn cảm thấy gia đình bạn được Chúa cứu thoát khỏi hiểm nguy, thử thách, thất bại?
     

SỐNG TỈNH THƯC - LM MINHANH- HUẾ

  •  
    LM MINH ANH - HUẾ


     

    MỘT AI ĐÓ Ở CÙNG

    “Thân phụ tôi là Saolê định giết anh!”.

    Abraham Lincoln là một tổng thống bị nhiều chỉ trích; đặc biệt, trong những năm nội chiến. Dù biết mình có những sai lầm, nhưng ông quyết tâm không bao giờ làm tổn hại đến tính chính trực của mình. Quyết tâm này mạnh mẽ đến nỗi ông nói, “Tôi ước được hoàn thành kế hoạch của chính quyền này, để nếu cuối cùng, khi rời chức vụ, tôi đã đánh mất mọi bạn bè trên trái đất, thì tôi sẽ ít nhất còn lại một người, và người bạn đó sẽ ở bên tôi, trong tôi; ‘một ai đó ở cùng’ tôi!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    ‘Một ai đó ở cùng’ Abraham Lincoln, xem ra cũng là ‘một ai đó ở cùng’ Đavít và Chúa Giêsu! Thật thú vị, Lời Chúa hôm nay cho thấy điều đó. Đavít và ‘Hậu duệ của ông’ xem ra không chút run sợ trước cái chết đang rình rập mình. Bởi lẽ, sau khi chiến thắng Gôliát trở về, Đavít gặp phải sự ghen tức cực độ của Saolê, đến nỗi vua tìm cách giết ông; cũng như sau khi Chúa Giêsu chữa lành người bại tay, Ngài bị giới lãnh đạo tôn giáo tìm cách loại trừ.

    Bài đọc Samuel tiết lộ đầu dây mối nhợ cho tà ý của Saolê. Đó là việc các phụ nữ bên xướng, bên hoạ, múa nhảy chào đón người hùng Đavít trở về, “Saolê giết hàng ngàn, Đavít giết hàng vạn!”. Tiếng thơm dân chúng dành cho Đavít khiến Saolê cay cú và lo lắng, “Như vậy, nó chỉ còn thiếu ngai vàng”. Saolê quyết định loại Đavít! May thay, Gionathan, con của Saolê, cho biết, “Thân phụ tôi là Saolê định giết anh!”. Về phần mình, Gionathan ra sức thuyết phục cha bỏ ý định tà khúc này; và Saolê đã thề, dù chỉ trước mắt, để Đavít lại hầu cận vua. Dĩ nhiên, dù biết dã tâm của Saolê, nhưng Đavít vẫn không tỏ ra khiếp đảm. Bởi lẽ, đã có ‘một ai đó ở cùng’ Đavít! Không ai khác, đó là Chúa các đạo binh, Đấng đã cho Đavít hiển thắng Gôliát. Thánh Vịnh đáp ca hé lộ sự thật này, “Tôi tin tưởng vào Thiên Chúa và không còn sợ hãi!”.

    Điều tương tự cũng đã xảy ra với Chúa Giêsu! Một khi Ngài đã trở nên quá thu hút, dân chúng các vùng đổ xô đến Ngài, thì Ngài cũng hiểu rằng, giới biệt phái và nhóm Hêrôđê đã toa rập với nhau, làm nên một liên minh và tôn giáo chính trị kiên quyết tiễu trừ Ngài. Tuy nhiên, như Đavít, Chúa Giêsu nhận thức rằng, đã có ‘một ai đó ở cùng’ Ngài. Đấng ấy chính là Chúa Cha, cũng là Đấng Ngài phó mình cho công trình cứu độ theo kế hoạch của Cha. Bên cạnh đó, Chúa Giêsu còn tỏ lộ, giờ của Ngài chưa đến! Rồi đây, khi giờ đó đến, Ngài sẽ đón nhận nó bằng việc kiên định lên Giêrusalem; dù ở đó, Ngài biết rõ thập giá và cái chết đang đợi Ngài.

    Với Chúa Giêsu, điều khiến Ngài lo lắng chính là sự cứng lòng của một số người, đáng kể nhất là giới lãnh đạo Do Thái; cùng lúc, Ngài lo lắng về sự hời hợt của những kẻ tìm kiếm Ngài. Với Ngài, tìm kiếm Ngài là chưa đủ, Ngài muốn mọi người biết Ngài là ai, và nhất là họ phải nhận ra ‘một ai đó ở cùng’ Ngài, ở trong Ngài. Ngài muốn những cuộc tìm kiếm và gặp gỡ Ngài phải vượt quá những thoả mãn tức thời về nhu cầu vật chất. Ngài đến, mang cho con người một điều gì đó nhiều hơn thế, mở ra cho cuộc đời mỗi người một chân trời rộng lớn hơn. Đó là tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, đó là Vương Quốc Nước Trời.

    Anh Chị em,

    Nhờ một người bạn, là con vua, ở bên mình, Đavít giữ được mạng sống; chúng ta may mắn hơn Đavít ngàn lần, bạn của chúng ta là Giêsu, Con Một của Vua các vua, Chúa các chúa. Không chỉ ở bên cạnh, Ngài ở trong chúng ta, và chúng ta ở trong Ngài; chúng ta giữ được mạng sống không chỉ ở đời này nhưng được cả sự sống đời đời. Vậy thì ai có thể hãm hại được chúng ta! Phaolô đã trải nghiệm, “Có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được chúng ta!”. Lịch sử Giáo Hội đã chứng minh rằng, các nhà truyền giáo, các vị tử đạo dẫu biết rằng, theo Chúa Giêsu, làm chứng cho Ngài, có thể bị giết chết; nhưng các ngài hầu như không hề tỏ ra sợ hãi, bởi đã tin rằng, ‘một Ai Đó ở cùng’ các ngài. Ngày nay, chúng ta đang đối mặt với bao nhiêu thách thức, khó khăn; dịch bệnh vẫn xám xịt trước mắt… nhưng với tâm thức là con cái Thiên Chúa, chúng ta hãy can đảm đứng vững và dám đương đầu với mọi sự. Vì lẽ, chúng ta tin với niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa; rằng, “Ngài luôn ở với chúng ta!”.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin cho con chỉ biết sợ hãi, một khi con làm mất lòng Chúa; và biết sợ hãi hơn, khi trong con, vắng bóng ‘một Ai Đó ở cùng’”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

SỐNG TỈNH THỨC - HÃY ĐỌC VÀ Ý THỨC

  •  
    Chi Tran chuyển
     


    HÃY ĐỌC ĐỂ ĐỜI SAU KHÔNG HỐI TIẾC 
    HÃY ĐỌC VÀ Ý THỨC 
     
    CẦN MỞ LÒNG QUẢNG ĐẠI ĐỐI VỚI NGƯỜI NGHÈO KHÓ
    Trong cuộc đời tôi, vị linh mục đã viết, 
    - “Tôi để ý với sự ngạc nhiên là có rất ít người công giáo giàu lòng quảng đại với người nghèo khó, mặc dù đó là lệnh của Thiên Chúa muốn họ phải làm như vậy.”
    “Tôi cũng đã có nói, có một số người công giáo rất quảng đại, rất tốt bụng. Người thì lo cho người nghèo, người thì chăm kẻ bệnh như : cùi, lao phổi, ung thư, thần kinh tâm trí, tất cả có bạn bè của họ. Người thì giúp đỡ giới trẻ, người khác thì thích giúp đỡ người già. 
    Tất cả các thành phân của những người nghèo khó trong xã hội đều được giúp đỡ… Nhưng chúng tôi đã nói, số lượng những người quảng đại cần phải có nhiều hơn và họ cần phải rộng lượng hơn nữa.”

    “Có thể ta có vài người làm vậy, nhưng với tôi, tôi chưa được gặp một ai.”

    Thật sự những lời này của vị linh mục này không có sai tí nào cả. Cách tốt nhất là hãy phổ biến cuốn sách này ra cho mọi người biết, để các linh hồn đau khổ kia có thêm hàng trăm người bạn nữa. Không ai đã đọc mà có thể từ chối sự giúp đỡ cho họ. 

     
    Bản dịch từ sách của LM Paul O’Sullivan   
    --------------------------------------