16. Sống Tình Thức

SÔNG TỈNH THỨC -LM CAO HUY HOÀNG

CHỦ ƠI, NẾU CÓ VỀ, XIN GẶP EM Ở TÂM DỊCH

Với các Ki-tô hữu Công Giáo, sống là để chuẩn bị cho cái chết và sự sống lại, để được sống đời đời trong Nước Thiên Chúa. Vì thế, chết chưa phải là chấm dứt đời người, nhưng lại là bước chuyển tiếp quan trọng: đó là đón Chúa đến để đưa con người vào sự sống mới. Chết là một phần quý giá trong hành trình, vì nếu không chết, sẽ không có sống lại, và chẳng có đời sau! Có người nói vui rằng: cái chết đáng quý, vì nếu không có nó, thế giới này loạn ngay, con người còn mãi ác!

Quả thực, con người ắt tử, sự chết là chắc chắn, mà giờ chết thì bất ngờ. Vì thế, Chúa bảo hãy “tỉnh thức và sẵn sàng” để đón Người đến. Tỉnh thức không phải là hoang mang, bàng hoàng, lo sợ, nhưng là nhận biết sự chết là có thật, không tránh khỏi. Sẵn sàng là chuẩn bị cho sự chết, cho giờ Chúa đến, cho chuyến đi xa. Đã tỉnh thức thì phải sẵn sàng. Nói tỉnh thức mà không sẵn sàng là người liều lĩnh đánh mất ý nghĩa quý giá của sự chết, và chứng tỏ không tha thiết gì với sự sống lại và sự sống đời sau trong Nước Thiên Chúa.

Chúa Giê-su trong Tin Mừng Mt 24, 42-51, cho chúng ta biết sẵn sàng là luôn luôn chu toàn việc của chủ đã giao phó là: “phân phát lương thực cho đời”.

Những ngày này, Covid hoành hành trên khắp cả nước, mà trọng điểm là TP Sài Gòn! Có người bảo tỉnh thức và sẵn sàng là phải chuẩn bị tylenol, dầu gió, chanh gừng sả mật ong, mì gói, rau củ quả, gạo mắm dầu ăn đường tiêu bột ngọt… Hóa ra có vẻ như không phải chuẩn bị cho cái chết, cho Chúa đến, mà là chuẩn bị cho sự sống còn trong hồi sinh tử.

 

Có câu chuyện ở nhà quê rằng: Hai ông già tập thể dục trong sân nhà mình. Ông cố của bà sơ, đứng phía bên sân nhà nói qua: “Hôm qua, có 430 tu sĩ Công Giáo tình nguyện tham gia chăm sóc bệnh nhân covid ở các bệnh viện. Có bà sơ con út tui nữa. Lo quá lo. Sợ quá sợ. Bệnh viện là ổ dịch đó”. Ông già bên này, nghe vậy, ngẫm một tí, rồi trả lời: “Các soeurs ơi, nếu có soeur nào dính covid mà phải mất mạng, thì phúc cho soeur ấy biết dường nào, vì ông chủ về nhìn thấy soeur ấy “đang ban phát lương thực cho đời”, “đang ban phát tình thương cho bệnh nhân covid”. Bà sơ út con ông là nhất rồi, biết chửa?! “À há….!”.  Ông cố của bà sơ chân thấp chân cao, chấm phảy bước vào nhà. Lòng tự nhủ, nghe, mà thương út quá!

Hóa ra, tỉnh thức không phải là lo sợ, là sợ chết, là sợ nhiễm covid, nhưng tỉnh thức là bình thản tín thác, và sẵn sàng chu toàn bổn phận mà ông chủ đã giao. Bổn phận ấy là “ban phát lương thực cho tôi trai, tớ gái, là yêu người, là lo cho người có cái ăn, cái sống, cái yêu thương, cái an ủi, cái hy vọng, nhất là trong phút sinh tử này.

Vâng, sẵn sàng là luôn làm việc yêu người, luôn ở trong tình trạng ban phát, sẻ chia, cho đi lòng thương của Thiên Chúa:

-cho đi một chút chạnh lòng với những con người cùng khổ chúng quanh ta

-cho đi một cái khẽ chạm xuống những thương tích cuộc đời hôm nay, nợ nần, thất nghiệp, đói khát, thiếu thốn

-cho đi một ánh nhìn thông cảm những ai lỡ lầm lạc bước, chán nản, trách móc kêu trời khóc đất

-cho đi một nụ cười hy vọng nơi những tâm hồn buông xuôi mất phương hướng thất vọng ê chề

-cho đi một chén nước cầm hơi, một bó rau, một gói mì, một ổ bánh, một viên thuốc cho những người đang cách ly rất gần mà như xa vời vợi

-cho đi một nhiệt tình chăm sóc những bệnh nhân trên giường bệnh, đã không tự lo được cho mình, mà còn lo lắng cho cả nhà ngoài kia buồn thúi ruột vì chẳng thấy tăm hơi tin tức của mình

-cho đi những giọt mồ hôi nước mắt lắng lo, cầu mong cho người kịp có thuốc men, có máy thở mà qua cơn nguy kịch

-cho đi một lời nguyện thầm cho người hấp hối nấc nghẹn những hơi thở cuối đời trước mắt những người thân mà cả đời mình chưa hề quen biết

-cho đi cái vuốt mắt tiễn đưa người đi với lời cầu xin thượng lộ bình an về đến bến bờ vĩnh cửu

-cho đi…cho đi… cho đi…

-cho đi lời nguyện xin Chúa khoan hồng đại lượng thứ tha và đón nhận linh hồn người vào cung lòng xót thương của Thiên Chúa.

 

Chủ ơi! nếu có về, xin gặp em ở tâm dịch…nhé!

 

Lạy Chúa, xin cho các gia đình, cho mọi người luôn tín thác, bình an, sống yêu thương, và chia sẻ sự sống cho người, cho đời. Amen.

 

Cao Huy Hoàng, 22-7-2021

 

Mt 24, 42-51

Phúc Âm: Mt 24, 42-51

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con hãy tỉnh thức, vì không biết giờ nào Chúa các con sẽ đến. Nhưng các con phải biết điều này, là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông ta sẽ canh phòng, không để cho đào ngạch khoét vách nhà mình. Vậy các con cũng phải sẵn sàng, vì lúc các con không ngờ, Con Người sẽ đến.

“Vậy các con nghĩ ai là đầy tớ trung tín và khôn ngoan mà chủ đã đặt lên coi sóc gia nhân, để cứ giờ mà phân phát lương thực cho họ? Phúc cho đầy tớ ấy, khi chủ nó đến thấy nó đang làm như vậy. Thầy bảo thật các con, chủ sẽ đặt người ấy lên coi sóc tất cả gia sản ông. Nhưng nếu đầy tớ ấy xấu, nghĩ trong lòng rằng: “Chủ tôi về muộn”, rồi nó đánh đập các bạn đầy tớ, lại còn chè chén với lũ say sưa: chủ đầy tớ ấy trở về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, ông sẽ xé xác nó ra, và cho nó chung số phận với những kẻ giả hình: ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”.

Ðó là lời Chúa.

Chia sẻ Bài này:
 

FacebookTwitterLinkedInPinterestViber

00:00
 
04:47
 
 
 

Bài Giảng Lễ Chúa Nhật 16 Thường Niên B

Video Player
 
00:00
 
44:54
 
 
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
 
 

Chuyên Mục

 
 
 
 

SỐNG TỈNH THỨC - NHỮNG ĐAU KHỔ

  •  
    Chi Tran

     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    ĐAU KHỔ LÀM LUNG LAY ĐỨC TIN CỦA CHÚNG TA KHÔNG?
     
    Trong tình hình đại dịch Côvid 19 ngày càng lan rộng tới hầu hết các tỉnh thành trong nước Việt Nam, nhất là đang gia tăng mỗi ngày không ngừng tại Sài Gòn, hẳn không ít người vốn vẫn tin vào một Thiên Chúa đầy lòng thương xót nay cũng ít nhiều băn khoăn:
     
    “Cho đến khi nào, lạy Chúa? Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ? Tới bao giờ còn ngoảnh mặt làm ngơ?” (Tv 13: 2)
     
    Hoặc như tiên tri Khabacúc trách Chúa đã không nghe tiếng kêu của ông:
     
    “Cho đến bao giờ, lạy Chúa, con kêu cứu mà Ngài chẳng đoái nghe, con la lên: “Bạo tàn!” mà Ngài không cứu vớt” (Khabacúc 1, 2).
     
    Hay như tiếng kêu, trong sách Khải Huyền, của những vị tử đạo vì đức tin vào Chúa của họ:
     
    “Lạy Chúa chí thánh và chân thật, cho đến bao giờ Ngài còn trì hoãn, không xét xử và không bắt những người sống trên mặt đất phải đền nợ máu chúng con?” (Khải Huyền 6:10).
     
    Hoặc những ngày này có những bình luận trên các trang Facebook, ví dụ như:
     
    “Chúa ơi! Xin đừng trì hoãn nữa! Đó là ước nguyện của bao người đang đau khổ trong cơn đại dịch này”, và “Tình hình này sao sợ quá! Bàn tay Chúa đâu, con đang cần Ngài!”
     
    Vấn đề “Tại sao có đau khổ? Trong đau khổ, còn có thể tin vào Thiên Chúa là tình yêu không?” lại một lần nữa được đặt ra cho tâm trí của những Kitô hữu.
     
    Chúng ta hãy nghe Đức Cha Robert Barron, Giám mục phụ tá Tổng giáo phận Los Angeles, chia sẻ cách nhìn nhận của ngài về vấn đề này.
     
    Nếu chúng ta lật lại Kinh thánh, câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng hơn, dù nó vẫn là mầu nhiệm.
     
    Premier Christian Radio ở Anh vừa tài trợ một cuộc khảo sát điều tra xem cuộc khủng hoảng COVID đã ảnh hưởng đến niềm tin và thái độ tôn giáo như thế nào. Có ba phát hiện chính — cụ thể là 67% những người tự cho mình là “tôn giáo” nhận thấy niềm tin của họ vào Thiên Chúa bị thách thức, gần một phần tư trong số những người được hỏi nói rằng đại dịch khiến họ sợ chết hơn, và khoảng một phần ba những người được khảo sát nói rằng đời sống cầu nguyện của họ đã bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng.
     
    Justin Brierley, người dẫn chương trình nổi tiếng “Không thể tin được ?” nhận xét rằng anh ấy đặc biệt ấn tượng bởi số lượng đáng kể những người, do COVID, đã gặp khó khăn trong việc tin vào một Thiên Chúa yêu thương. Tôi cũng muốn tập trung vào phát hiện này.
     
    Tất nhiên, theo một nghĩa nào đó, tôi hiểu được vấn đề. Một sự phản đối hoàn toàn chuẩn xác đối với niềm tin vào Thiên Chúa, đó là sự đau khổ của con người , đặc biệt là khi nó đến thăm những trẻ em vô tội. Người biện hộ cho chủ nghĩa vô thần hoặc chủ nghĩa tự nhiên khá dễ dàng hỏi những tín hữu rằng, “Làm thế nào bạn có thể khẳng định sự tồn tại của một vị Thiên Chúa yêu thương nhưng lại để xẩy ra Holocaust – Lò thiêu người Do Thái, những vụ xả súng ở trường học, sóng thần giết chết hàng trăm nghìn người, đại dịch, v.v.?”
     
    Nhưng theo một nghĩa khác, tôi phải thú nhận rằng tôi thấy lập luận về sự dữ này hoàn toàn không thuyết phục, và tôi nói điều này chính xác với tư cách là một giám mục Công giáo — nghĩa là, với tư cách là người nắm giữ và giảng dạy giáo lý của Thiên Chúa có trong Kinh thánh. Tôi không nghĩ bất cứ ai đọc Kinh thánh cẩn thận đều có thể kết luận rằng niềm tin vào Thiên Chúa yêu thương không tương thích với đau khổ, một cách nào đó.
     
    Không có nghi ngờ gì về việc Thiên Chúa yêu thương Nôe, nhưng Ngài đã đưa Nôe vượt qua thử thách khôn lường của một trận lụt quét sạch gần như toàn bộ sự sống trên trái đất. Không nghi ngờ gì nữa, Thiên Chúa yêu thương Ábraham, nhưng Ngài lại yêu cầu tổ phụ đó sát tế con trai yêu dấu của ông là Isaác, bằng chính tay mình. Hầu như hơn bất cứ ai khác trong truyền thống Kinh thánh, Thiên Chúa yêu Môsê, nhưng Ngài lại ngăn không cho vị giải phóng vĩ đại vào Đất Hứa. Đavít là người làm vui lòng Chúa, là ca sĩ ngọt ngào của nhà Israel, nhưng Thiên Chúa trừng phạt Đavít vì tội ngoại tình và âm mưu giết người của ông. Giêrêmia được Thiên Chúa tuyển chọn cách đặc biệt để nói lời thánh thiêng, nhưng cuối cùng nhà tiên tri lại bị từ chối và bị đày đi lưu đày. Dân tộc Israel là chủng tộc duy nhất được Thiên Chúa tuyển chọn, là tư tế hoàng gia của Ngài, nhưng Thiên Chúa để cho dân Israel bị bắt làm nô lệ, bị lưu đày và bị đối xử tàn bạo bởi kẻ thù của họ. Và để thể hiện trọn vẹn động lực này, Thiên Chúa đã giao nộp Con Một của Ngài, Người Con bị tra tấn đến chết trên cây thập giá.
     
    Một lần nữa, điểm bất thường đối với cả những người tin và không tin ngày nay, là các tác giả Kinh thánh không thấy có gì mâu thuẫn giữa việc khẳng định sự tồn tại của một Thiên Chúa yêu thương và sự thật về những đau khổ của con người, thậm chí những đau khổ không đáng có mà lại xẩy đến với con người. Thay vào đó, các tác giả Kinh thánh đánh giá cao sự tồn tại đó, dù bí nhiệm, là thành phần trong kế hoạch của Thiên Chúa , và họ đưa ra nhiều cách giải thích khác nhau nhằm hiểu được điều này.
     
    Chẳng hạn, đôi khi, họ suy đoán, đau khổ đến với chúng ta như một hình phạt cho tội lỗi. Những lần khác, đau khổ có thể là một phương tiện mà Thiên Chúa dùng để thực hiện một cuộc thanh tẩy tâm linh trong dân Ngài. Vẫn còn những lần khác, và đó có thể là phương cách duy nhất, trong điều kiện của một vũ trụ hữu hạn, Thiên Chúa có thể mang lại một số điều tốt lành nhất định. Nhưng các tác giả Kinh thánh cũng thừa nhận một cách thường xuyên hơn rằng chúng ta không biết đau khổ phù hợp với thiết kế của Thiên Chúa như thế nào, và điều này chính là bởi vì tâm trí hữu hạn và mang tính thời gian lịch sử của chúng ta, ngay cả theo nguyên tắc mà nói, không thể hiểu được ý định và mục đích của một điều vô hạn, vì tâm trí chỉ liên quan đến toàn bộ không gian và thời gian. Thực tế, toàn bộ gánh nặng của sách Gióp là nhằm thể hiện điều này. Khi Gióp phản đối điều ông coi là sự bất công lớn đối với những đau khổ của ông, Thiên Chúa đáp lại bằng một bài diễn văn dài, trên thực tế là bài diễn văn dài nhất trong Kinh Thánh, nhắc nhở Gióp về những mục đích của Thiên Chúa mà người tôi tớ hèn mọn của Ngài không thể biết: “Con đã ở đâu khi ta đặt nền móng trái đất. . . ?”
     
    Một lần nữa, cho dù họ hiểu một nửa mục đích của sự đau khổ của con người hay hoàn toàn không hiểu nó, không tác giả Kinh thánh nào bị cám dỗ nói rằng điều ác không phù hợp với sự tồn tại của một vị Thiên Chúa yêu thương. Chắc chắn, họ đã than thở và phàn nàn, nhưng người nhận lời than thở và phàn nàn không ai khác lại chính là Thiên Chúa, Đấng mà họ tin chắc là yêu thương họ.
     
    Tôi không nghi ngờ một mảy may rằng ngày nay nhiều người vẫn cảm thấy đau khổ đặt ra một trở ngại không thể vượt qua đối với niềm tin vào Thiên Chúa, nhưng tôi vẫn tin rằng cảm thức này là cho thấy một thực tế là các nhà lãnh đạo tôn giáo đã khá kém trong việc giảng dạy giáo lý Kinh thánh về Thiên Chúa. Vì nếu sự đau khổ của con người làm suy giảm niềm tin của bạn vào Thiên Chúa, thì khá đơn giản, bạn đã không tin vào Thiên Chúa mà Kinh thánh trình bày.
     
    Tôi muốn nói rõ rằng không có điều nào ở trên nhằm làm sáng tỏ kinh nghiệm đau khổ khủng khiếp hoặc nhằm loại bỏ theo một cách khá tự tin những căng thẳng trí tuệ mà đau khổ đó tạo ra. Nhưng thực sự ý định của tôi là mời mọi người đi vào cuộc gặp gỡ sâu sắc hơn với mầu nhiệm của Thiên Chúa . Giống như Giacóp, người đã vật lộn cả đêm với thiên sứ, chúng ta không được từ bỏ Thiên Chúa mà phải vật lộn với Ngài. Sự đau khổ của chúng ta không được làm cho chúng ta gạt bỏ đi tình yêu thánh thiêng của Thiên Chúa, nhưng phải hiểu biết tình yêu đó vượt xa hơn những gì chúng ta từng tưởng nghĩ. Hoàn toàn có thể hiểu được rằng, giống như Gióp, chúng ta có thể hét lên phản đối Thiên Chúa, nhưng sau đó, giống như vị anh hùng thánh thiêng vĩ đại đó, chúng ta phải sẵn sàng nghe tiếng nói đáp trả của Thiên Chúa dành cho chúng ta, đưa chúng ta ra khỏi cơn lốc. (GM Robert Barron).
     
    Những trẻ em vô tội phải đau khổ thì sao?
     
    Chúng ta chỉ có thể đi vào mầu nhiệm nếu tin tưởng và để cho Chúa Cha nhìn chúng ta với tình yêu ...
     
    Cô Kathleen N. Hattrup, tác giả và biên tập viên của trang Aleteia phiên bản tiếng Anh, kể cho chúng ta đôi chuyện và chia sẻ:
     
    Cách đây hai tuần, một cậu bé 12 tuổi trượt tuyết cùng gia đình và hôm nay không có phản ứng gì nữa trong Phòng Cấp Cứu (ICU) vì bị nhiễm trùng do vi khuẩn làm sưng não. Một học sinh lớp 2 đang phải chiến đấu với căn bệnh ung thư não và đã phẫu thuật không thành công cách đây hai ngày và hôm nay sẽ bị rút hết máy móc y tế vì các cơ quan của em đang dần ngưng hoạt động.
     
    Điều đó khiến tôi nhớ lại một trong những bài phát biểu mạnh mẽ nhất của Đức Thánh Cha Phanxicô, vào năm 2015, khi Ngài gặp một nhóm trẻ em bị bệnh nặng và gia đình của chúng. Bài diễn văn của Ngài có sức mạnh không phải vì Đức Thánh Cha giải quyết được bí nhiệm lâu đời về sự đau khổ của trẻ em vô tội. Ngài không làm vậy. Ngài thừa nhận rằng Ngài không thể giải thích được.
     
    Nhưng đây là sự an ủi mà Ngài đưa ra, điều này không thể làm mất đi nỗi đau mà nhiều người đang cảm thấy, nhưng dù sao đó cũng là sự thật, là niềm an ủi thực sự. Chúng ta hãy học biết cách trả lời của Đức Thánh Cha. Ngài nói:
     
    “Cũng có một câu hỏi mà người ta không học được giải thích trong bài giáo lý. Đó là câu hỏi mà tôi thường xuyên đặt ra cho bản thân và nhiều người trong các bạn hỏi: "Tại sao trẻ em lại bị đau khổ như vậy?" Không có câu trả lời đâu. Đây là một mầu nhiệm. Tôi chỉ nhìn vào Chúa và hỏi: “Tại sao lại như thế?” Và nhìn lên Thập giá: “Tại sao Con của Thiên Chúa ở đó? Tại sao?” Đó là mầu nhiệm Thập giá.
     
    Tôi thường nghĩ đến Đức Mẹ, khi người ta trao lại cho Mẹ xác chết của Con Mẹ, đầy vết thương, vết khạc nhổ, máu me và bụi đất. Đức Mẹ đã làm gì? "Mẹ có xô Con Mẹ ra không?" Không, Mẹ ôm lấy Con Mẹ, Mẹ vuốt ve Con Mẹ. Đức Mẹ cũng không hiểu. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, Mẹ nhớ lại những gì Thiên thần đã nói với Mẹ: “Ngài sẽ là Vua, Ngài sẽ vĩ đại, Ngài sẽ là một nhà tiên tri…”; và chắc chắn, với thân xác đầy thương tích nằm trong vòng tay của Mẹ, thân xác đã đớn đau rất nhiều trước khi chết, trong lòng Mẹ, Mẹ như muốn nói với Thiên thần: “Nói dối! Tôi đã bị lừa dối ”. Mẹ cũng không có câu trả lời.
     
    Khi con trẻ lớn lên, đến một độ tuổi nhất định, khoảng hai tuổi, chúng không hiểu được thế giới là như thế nào, dù chỉ đôi chút. Và chúng bắt đầu đặt câu hỏi: “Bố ơi, tại sao? Mẹ ơi, tại sao? Tại sao là cái này?” Khi cha mẹ bắt đầu giải thích, chúng không nghe. Chúng lại hỏi một câu hỏi khác, tại sao điều này và tại sao điều kia? Nhưng thực sự chúng không muốn nghe lời giải thích. Với câu hỏi "tại sao?" chúng chỉ muốn thu hút sự chú ý của bố và mẹ của chúng. Chúng ta có thể hỏi Chúa: “Lạy Chúa, tại sao? Tại sao trẻ em phải đau khổ? Tại sao lại là đứa trẻ này? ” Chúa sẽ không nói lời nào với chúng ta, nhưng chúng ta sẽ cảm thấy ánh mắt của Ngài nhìn chúng ta và điều này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta.
     
    Đừng ngại hỏi Thiên Chúa, thậm chí thách thức Ngài. “Tại sao?” Có thể sẽ không có lời giải thích nào, nhưng ánh mắt của người cha sẽ tiếp thêm sức mạnh cho bạn để bạn tiếp tục. Và Ngài cũng sẽ ban cho bạn điều kỳ diệu mà người anh em này [theo một lời khai được đưa ra bởi bố của một trong những đứa trẻ bị bệnh] đã nói trong kinh nghiệm đôi của anh ấy, một cảm nghiệm vừa đau khổ vừa hy vọng: một cảm giác khác, một cảm giác kỳ lạ. Và có lẽ cảm giác dịu dàng này đối với đứa con ốm đau của bạn sẽ là câu trả lời, bởi vì đó là cái nhìn của người Cha. Đừng ngại hỏi Chúa: "Tại sao?" để thách thức Ngài: "Tại sao?" Mong anh chị em luôn mở lòng để đón nhận cái nhìn của người cha. Câu trả lời duy nhất mà Ngài có thể đưa ra cho anh chị em sẽ là: “Con của Cha cũng phải chịu đau khổ”. Đó là câu trả lời. Điều quan trọng nhất là ánh mắt đó. Và sức mạnh của bạn là ở đó: cái nhìn yêu thương của Chúa Cha.
     
    Bạn có thể hỏi, “Nhưng ngài, là một giám mục, ngài đã nghiên cứu thần học quá nhiều, thế mà nay ngài không còn gì để nói với chúng tôi nữa sao?” Không. Chúa Ba Ngôi, Thánh Thể, ân sủng của Thiên Chúa, sự đau khổ của trẻ em là một huyền nhiệm. Và chúng ta chỉ có thể đi vào mầu nhiệm nếu Chúa Cha nhìn chúng ta với tình yêu. Thật lòng tôi không biết phải với bạn điều gì vì tôi rất khâm phục sức mạnh của bạn, lòng dũng cảm của bạn. Bạn nói rằng bạn được khuyên nên phá thai, nhưng bạn nói: “Không, cứ để nó đến, nó có quyền được sống.” Không bao giờ, không bao giờ vấn đề được giải quyết bằng cách loại bỏ một người. Không bao giờ. Điều này sẽ xảy ra theo quy tắc của Mafia: “Có vấn đề, chúng ta hãy giải quyết nó…” Không bao giờ theo cách đó.
     
    Vì vậy, tôi đồng hành cùng anh chị em với tư cách là tôi, như tôi cảm thấy. Và, sự thật, lòng trắc ẩn mà tôi cảm thấy không phải chỉ là thoáng qua, không phải vậy. Tôi đồng hành với anh chị em trong cõi lòng của tôi trên con đường này, đó là con đường của lòng can đảm, là con đường của thập giá, và vẫn là con đường sẽ giúp tôi - tấm gương của anh chị em giúp tôi. Và tôi cảm ơn anh chị em đã rất can đảm. Nhiều lần trong đời, tôi đã là một kẻ hèn nhát, và gương của anh chị em là gương tốt cho tôi, điều đó tốt cho tôi. Tại sao trẻ em phải chịu đau khổ? Đó là một mầu nhiệm. Chúng ta cần kêu cầu Chúa như một đứa trẻ gọi bố và hỏi: “Tại sao? Tại sao?" để thu hút ánh nhìn của Thiên Chúa, điều này sẽ cho chúng ta biết một điều: “Hãy nhìn Con của Ta, Ngài cũng chịu cảnh như vậy” (Kathleen N. Hattrup).
     
     
     
    Lời Chúa nâng đỡ chúng ta.
     
    Chúng ta phải đọc to lời Chúa trong những hoàn cảnh khốn cùng nhất của chúng ta, ít nhất cho chính cá nhân mình. Thiên Chúa đảm bảo với chúng ta về quyền năng đáng kinh ngạc phát xuất từ lời của Ngài. Những lời này sẽ nâng chúng ta lên, củng cố chúng ta và cho chúng ta thấy niềm hy vọng mà chúng ta cần.
     
    Chúa Kitô đã tự gánh lấy mọi bệnh tật của chúng ta và chịu đựng những đau khổ của chúng ta để chúng ta thoát khỏi những bệnh dịch này. Hôm nay chúng ta có thể đang đau khổ hoặc bệnh tật trong thân thể, trong cõi lòng hoặc trong tâm trí của chúng ta, hãy công bố lời của Thiên Chúa trong cuộc sống của chúng ta.
     
    · Đệ Nhị Luật: 7,15 “Thiên Chúa sẽ đẩy xa anh em mọi bệnh tật, mọi dịch tễ khốc hại của Aicập mà anh em từng biết; Ngài sẽ không giáng những thứ đó xuống anh em, nhưng sẽ bắt những kẻ ghét anh em phải chịu.”
     
    · Giôsuê 1, 9: “Mạnh bạo lên, can đảm lên! Đó chẳng phải là lệnh Ta đã truyền cho ngươi sao ? Đừng run khiếp, đừng sợ hãi, vì Thiên Chúa, Thiên Chúa của ngươi, sẽ ở với ngươi bất cứ nơi nào ngươi đi tới.”
     
    · Thánh vịnh 27, 14:
     
    “Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào!
     
    Hãy cậy trông vào Chúa.”
     
    · Thánh vịnh 30, 3-4
     
    “Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ,
     
    con kêu lên cùng Chúa,
     
    và Ngài đã cho con bình phục.
     
    Lạy Chúa, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên,
     
    tưởng đã xuống mồ mà Ngài thương cứu sống.”
     
    · Isaia: 53,5
     
    “Chính Ngài đã bị đâm vì chúng ta phạm tội,
     
    bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm;
     
    Ngài đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an,
     
    đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành.”
     
    · Giêrêmia: 17.14
     
    “Lạy Thiên Chúa, xin chữa lành con, để con được chữa lành,
     
    xin cứu thoát con, để con được cứu thoát,
     
    vì vinh dự của con chính là Ngài !”
     
    · Gioan: 5.13 “Chính người chữa tôi khỏi bệnh đã nói với tôi: "Anh hãy vác chõng mà đi! " Họ hỏi anh: "Ai là người đã bảo anh: "Vác chõng mà đi"? " Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết là ai. Quả thế, Chúa Giêsu đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. Sau đó, Chúa Giêsu gặp người ấy trong Đền Thờ và nói: "Này, anh đã được khỏi bịnh. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn trước! " Anh ta đi nói với người Do thái: Chúa Giêsu là người đã chữa anh khỏi bệnh.”
     
    · Gioan 11,12 “Nói những lời này xong, Ngài bảo họ: "Ladarô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây." Các môn đệ nói với Ngài: "Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.”
     
    Gioan 16, 33: “Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.”
     
    Giacôbê 5: 13: “Ai trong anh em đau khổ ư? Người ấy hãy cầu nguyện. Ai vui vẻ chăng? Người ấy hãy hát thánh ca.”
     
    2 Côrintô 8, 9: “Quả thật, anh em biết Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Ngài vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có.”
     
    · Philíphê 4, 6-7: “Anh em đừng lo lắng gì cả. Nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện. Và bình an của Thiên Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết hợp với Chúa Kitô Giêsu.”
     
    · 1 Phêrô 2, 24: “Tội lỗi của chúng ta, chính Ngài đã mang vào thân thể mà đưa lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính. Vì Ngài phải mang những vết thương mà anh em đã được chữa lành.”
     
    · 1 Phêrô 5, 7: “Mọi âu lo, hãy trút cả cho Ngài, vì Ngài chăm sóc anh em.”
     
    Lạy Chúa Giêsu rất dịu dàng, với cùng một đức tin và một tình yêu như Mátta và Maria, chúng con xin ngỏ lời này với Chúa: “Lạy Thầy, những người mà con yêu thương đang bị dịch bệnh và đau khổ”, vì con cảm thấy cần sự giúp đỡ và lòng thương xót của Chúa. Chúng con đến để dâng những anh chị em ấy lên Chúa, xin Chúa ban cho họ ân sủng của Chúa, lạy Chúa Giêsu, để họ có thể lấy lại sức khỏe của mình.
     
    Xin tiếp thêm sức mạnh cho những anh chị em ấy, xin ở bên những anh chị em ấy trong thử thách này, xin Chúa giúp những anh chị em ấy có được những người yêu thương và chu đáo ở bên cạnh họ, và xin cho ánh sáng của Chúa mang lại cho họ niềm hy vọng.
     
    Chúa đã sống trong sự cô đơn và đau khổ trong cuộc khổ nạn của Chúa, xin hãy ban cho những anh chị em ấy biết rằng họ không bao giờ cô đơn, và Chúa không bỏ rơi họ, vì Chúa đã hứa: “Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28, 20).
     
    Chúng con cũng xin cho chúng con như vậy.
     
    Lạy Chúa, xin lắng nghe và nhậm lời cầu nguyện khiêm nhường này của chúng con, vì chỉ có Chúa mới biết điều tốt thật sự. Xin Chúa sớm đến với chúng con để công bố những điều kỳ diệu của Chúa và chúng con sẽ được chúc tụng Danh Thánh Chúa.
     
    Chúng con cậy vào Thánh ý Chúa Cha, là Đấng luôn luôn hành động vì lợi ích lớn lao hơn của con cái Ngài. Amen.
     
    Phêrô Phạm Văn Trung biên tập, từ Aleteia
     
     

SỐNG TỈNH THỨC - DÓN NHẬN VÀ SÁM HỐI

  •  
    Chi Tran

     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     

    Đón nhận và sám hối.

    13/07 – Thứ Ba tuần 15 thường niên.

    "Trong ngày phán xét, Tyrô và Siđon sẽ được xét xử khoan dung hơn các ngươi".

     

    Lời Chúa: Mt 11, 20-24

    Khi ấy, Chúa Giêsu quở trách các thành đã chứng kiến nhiều phép lạ Người làm mà không chịu sám hối: "Hỡi Côrôzain, khốn cho ngươi! Hỡi Bethsaiđa, khốn cho ngươi! Vì nếu đã xảy ra tại Tyrô và Siđon các phép lạ diễn ra nơi các ngươi, thì họ đã mặc áo nhặm, rắc tro mà ăn năn hối cải từ lâu rồi. Nên Ta bảo các ngươi: Trong ngày phán xét, Tyrô và Siđon sẽ được xét xử khoan dung hơn các ngươi.

    "Còn ngươi, hỡi Capharnaum, chớ thì ngươi nhắc mình lên tận trời sao? Ngươi sẽ phải rơi xuống địa ngục, vì nếu các phép lạ diễn ra giữa ngươi mà xảy ra tại Sôđôma, thì thành ấy đã tồn tại cho đến ngày nay. Vậy Ta bảo thật các ngươi: Trong ngày phán xét, Sôđôma sẽ được xét xử khoan dung hơn ngươi".

      

    * Các BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ

     

    Suy Niệm 1: Không sám hối

     

    Lời giảng đầu tiên của Đức Giêsu là một lời mời sám hối (Mt 4, 17).

    Những phép lạ Ngài làm cũng là một lời mời tương tự.

    Phép lạ không phải chỉ là những biểu lộ của uy quyền và tình thương.

    nhằm vén mở khuôn mặt của Thiên Chúa và của Con Ngài.

    Phép lạ còn là lời mời gọi đổi đời, vì Nước Trời đã gần đến.

    Đức Giêsu quở trách các thành đã lần lữa không chịu sám hối,

    dù họ đã được chứng kiến phần lớn các phép lạ Ngài làm (c. 20).

    “Khốn cho ngươi, hỡi Khoradin ! Khốn cho ngươi, hỡi Bếtxaiđa!”

    Đức Giêsu đã kêu than như một ngôn sứ, buồn phiền và đau đớn,

    trước sự cứng lòng của những nơi mà Ngài đã đặt chân và thi ân.

    Khoradin là một vùng ở tây bắc của Hồ Galilê (Mc 10, 13).

    Nay chỉ còn là cánh đồng gạch vụn, với dấu tích của một hội đường.

    Bếtxaiđa nghĩa là “nhà của cá”, nằm nơi sông Giođan đổ vào Hồ nói trên.

    Thành này ngày nay cũng biến mất, có lẽ vì bị tràn ngập bởi phù sa.

    Đức Giêsu đã so sánh hai thành này với hai thành dân ngoại Tia và Xiđôn.

    Nếu Tia và Xiđôn nhận được sự hiện diện của Đức Giêsu,

    hẳn họ đã ăn năn sám hối từ lâu rồi (c. 21).

    Caphácnaum được coi là trụ sở của Đức Giêsu khi thi hành sứ vụ.

    Nơi đây Ngài đã làm bao điều tốt lành (Mt 4, 13; 8, 5; 9, 1; 17, 24).

    Vậy mà có vẻ nó lại không muốn đón nhận Đấng mang ơn cứu độ.

    Phải chăng vì nó đã tự hào, tự cao trước những ơn Chúa ban?

    “Ngươi sẽ được đưa lên tới tận trời sao? Ngươi sẽ bị tống xuống âm phủ.”

    Đức Giêsu dám so sánh Caphácnaum với Xơđôm.

    Xơđôm là một thành phố trụy lạc, đã bị thiêu hủy hoàn toàn (St 19, 25).

    Ngài cho rằng Xơđôm mà được thấy những điều kỳ diệu Ngài làm,

    hẳn nó đã hoán cải và còn tồn tại đến nay (c. 23).

    Đến ngày phán xét, con người sẽ bị xét xử theo điều mình đã lãnh nhận.

    Lãnh ít thì sẽ được khoan hồng nhiều hơn.

    Mỗi người chúng ta thật sự chẳng rõ mình đã nhận được bao nhiêu.

    Chúng ta dễ có thái độ tự cao của những người được gần gũi Chúa.

    “Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt Ngài,

    và Ngài cũng đã từng dạy dỗ trên các đường phố của chúng tôi” (Lc 13,26).

    Nhưng điều quan trọng không phải là đã nghe giảng và đã thấy phép lạ.

    Điều quan trọng là sám hối.

    Những ơn lộc Chúa ban cho đời Kitô hữu lại đòi ta phải hoán cải nhiều hơn.

    Chúng ta không thể coi mình là Caphácnaum để khinh Xơđôm được.

    Thiên Chúa xét xử theo điều Ngài ban cho từng con người,

    từng nền văn hóa hay văn minh, từng vùng đất hay từng tôn giáo.

    Làm sao tôi có thể thấy được những phép lạ Chúa làm cho tôi mỗi ngày?

    Có những phép lạ xảy ra đều đặn và bình thường nên tôi không nhận ra.

    Mỗi cử chỉ yêu thương tôi nhận được cũng là phép lạ.

    Mong tôi đáp lại phép lạ đó bằng một cử chỉ yêu thương.

     

    Cầu nguyện:

    Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha ban cho con,

    những ơn con thấy được,

    và những ơn con không nhận là ơn.

    Con biết rằng

    con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng,

    biết bao ơn mà con nghĩ là chuyện tự nhiên.

    Con thường đau khổ vì những gì

    Cha không ban cho con,

    và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.

    Tạ ơn Cha vì những gì

    Cha cương quyết không ban

    bởi lẽ điều đó có hại cho con,

    hay vì Cha muốn ban cho con một ơn lớn hơn.

    Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha

    dù con không hiểu hết những gì

    Cha làm cho đời con.

    Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

     

    Suy Niệm 2: Tấm lòng chai đá

    (TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

    Tấm lòng chai đá vô tâm trước tiếng gọi thiêng liêng. Nghe mà không thấy vì ham mê trần thế, chỉ nghe được tiếng gọi trần tục. Tấm lòng chai đá vô ơn trước những ân huệ thiêng liêng vì mải mê tìm lợi lộc vật chất. Tấm lòng chai đá vô cảm trước sứ điệp sám hối vì không bao giờ chìm vào đáy sâu tâm hồn để biết vũng lầy tội lỗi xấu xa của mình, nên không ghê tởm mà tìm đường ăn năn trở về.

    Ca-phác-na-um và Cô-rô-za-in là những thị trấn lớn, trung tâm thương mại sầm uất. Những tàn tích của hội đường còn lại cho thấy hai thị trấn này thật giầu có, vào thế kỷ thứ 1 mà đã có những công trình kiến trúc sang trọng và tinh xảo. Có lẽ vì giầu có nên họ mải mê với tiền bạc. Tâm hồn họ không tìm thấy lối thoát trong vòng xoay vừa khắc nghiệt, vừa mê đắm của tiền bạc. Chúa Giê-su đã lấy đó làm trung tâm rao giảng Tin mừng. Chúa đã làm ở đó biết bao phép lạ. Nhưng cư dân ở đó vẫn dửng dưng. Nên Chúa đã phải lên tiếng cảnh báo họ sẽ phải chịu cuộc xét xử nghiêm khắc hơn những nơi khác.

    Cuộc đời Mô-sê là dấu chỉ. Công chúa Pha-ra-ô có tấm lòng mở rộng, nhậy cảm và quảng đại, nên đã đón nhận Mô-sê dù ông chỉ là một đứa trẻ của dân tộc nô lệ. Không những đón nhận, công chúa còn đưa ông vào cung điện để nuôi nấng dậy dỗ như một hoàng tử. Trong khi đó hai người đồng hương chỉ vì tự ái cá nhân đã chối từ ông. Có lẽ câu chuyện lạ lùng của Mô-sê đã được dân Do thái truyền tụng. Thế mà họ chẳng quan tâm đến ông, không chấp nhận lời khuyên giải có tình có lý của ông. Mà lại còn sinh lòng thù hận muốn làm hại ông. Thói tự ái kiêu căng cũng khiến tâm hồn họ ra vô cảm trước các giá trị thiêng liêng và cả trước vận mệnh dân tộc đang bị nô lệ nữa. Họ xứng đáng bị xét xử nghiêm ngặt hơn công chúa Pha-ra-ô (năm lẻ).

    A-khat nhờ biết lắng nghe tiếng Chúa, trông cậy vào Chúa nên dù yếu kém, chẳng sợ gì liên quân Ít-ra-en và A-ram. Hai vua cậy vào sức mình sẽ bị Chúa trừng phạt. A-khat biết cậy trông vào Chúa sẽ được Chúa cứu (năm chẵn).

    Xin cất khỏi mình con quả tim chai đá, ban cho con quả tim bằng thịt để con nhậy cảm trước Lời Chúa, trước các giá trị Tin Mừng và để con quảng đại thực hành Lời Chúa.

    ----------------------------------------------

     

     

SỐNG TỈNH THỨC - ĐỨC TIN TRƯỚC ĐẠI DỊCH

  •  
    Chi Tran

     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    ĐỨC TIN THỜI ĐẠI DỊCH

     Đại dịch Covid-19 vẫn đang trở nên quá khó hiểu và đáng sợ với hàng triệu người dân cả nước. Việt Nam đang chứng kiến hàng chục ngàn người nhiễm bệnh và một số đã phải ra đi. Nếu tình hình không mấy khả quan, số ca nhiễm và tử vong vẫn tiếp tục gia tăng từng ngày. Cuộc khủng hoảng này đang khiến cộng đồng đặt lại vấn đề về y tế, đạo đức và  hậu cần. Nhưng chính nó cũng đang chất vấn những người có đức tin. Đức tin của bạn như thế nào? Liệu nó có thể giúp bạn vượt qua cơn đại dịch này không? Ở đây, Cha James Martin, S.J. sẽ giúp bạn một vài phương thế sống đức tin thời đại dịch. 

     

    Chống lại sự hoang mang là phương thế đầu tiên. Điều này không có nghĩa là bạn sẽ không còn lo lắng nữa, hay cứ phớt lờ những lời khuyên hữu ích của các chuyên gia y tế và các biện pháp phòng chống dịch cộng đồng. Thi thoảng cảm thấy lo lắng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu lo lắng kéo dài, ảnh hưởng đến các hoạt động hằng ngày, và khiến bạn cảm thấy sợ hãi. Trước cơn khủng hoảng của đại dịch, làm sao con người có thể bình tĩnh vượt qua? Làm sao có thể cảm thấy bình an và hy vọng nội tâm? Chính Thiên Chúa sẽ mang lại niềm hy vọng, sự bình an cho bạn chứ không phải hoang mang, hãi sợ.

     

    Thánh Inhaxiô thường nói về hai chuyển động trong đời sống nội tâm: một lôi kéo bạn tiến gần tới Chúa, và một đẩy bạn ra xa Người. Chuyển động lôi kéo bạn ra xa Chúa, thánh Inhaxiô gọi là thần dữ, gây ra “sự cắn rứt, làm buồn phiền và đặt chướng ngại bằng cách gây băn khoăn, lo lắng với những lý lẽ giả tạo để người ta khỏi tiên tới.” (LT 315). Tin tưởng vào những lời dối trá, đồn thổi, hay đầu hàng chỉ khiến bạn thêm hoang mang, hoảng sợ mà thôi. Bạn nên tin tưởng vào những lời khuyên của các chuyên gia y tế hơn là của những người đang sợ hãi, lo lắng.

     

    Hoang mang dễ khiến bạn bối rối, hãi sợ dễ lấy đi ơn trợ giúp Chúa muốn ban cho bạn. Tất nhiên, hoang mang, sợ hãi không đến từ Thiên Chúa. Vậy điều gì đến từ Thiên Chúa? Thánh Inhaxiô nói rằng, Thần khí của Thiên Chúa, hay thần lành, “đem đến sự can đảm và sức mạnh, an ủi và ơn soi sáng cùng bình an.” (Lt 315). Và đây là cơ hội tin tưởng vào sự bình tĩnh và hy vọng bạn đang cảm nhận. Hãy lắng xuống và bắt đầu nghe lời thì thầm của Thần Khí. Chúa Giêsu sẽ đến bên và an ủi bạn: “Đừng sợ!” như Người đã nhiều lần trấn an các môn đệ năm xưa.


    Đừng sợ! Chính Thầy đây mà!

     

    Thứ đến, bạn chớ để mình trở thành con cái của sự dữ. Một câu chuyện thật buồn xảy ra ở NewYork thời điểm này năm ngoái. Khi một ông già người Trung Quốc bước lên tàu điệm ngầm, cả toa la hét, bỏ chạy, và bắt đầu những lời thoá mạ với ông vì cho rằng Trung Quốc đã để cho Covid-19 lây lan. Thật thế, trong những thời điểm căng thẳng, nhất là giữa đại dịch này, chống lại những cám dỗ đó của ma quỷ không phải chuyện dễ dàng. Đại dịch này có lẽ không phải là căn bệnh của Trung Quốc, hay vi rút Vũ Hán gì đó. Nó cũng không hẳng là một căn bệnh ngoại lai. Nó cũng không phải lỗi của ai cả. Đến cả những bệnh nhân Covid-19 cũng không hề đáng trách. Bạn có thể nhớ lại trình thuật Đức Giêsu chữa một người mù từ thuở mới sinh. Các môn đệ đã hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?”. Nhưng Đức Giêsu trả lời:”Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh.” (Ga9, 1-3) Dịch bệnh không phải là một hình phạt. Thế nên, bạn không thể đổ lỗi cho ai, cho một nhóm người, hay quốc gia nào. Đó có lẽ là mưu mô của ma quỷ. Hãy nhớ rằng, Covid-19 có thể ngăn cản rất nhiều thứ xung quanh bạn, nhưng nó không thể cản lối tình yêu.

     
    Covid-19 không thể cản lối tình yêu.

     

    Chăm sóc các bệnh nhân là phương thế thứ ba. Đại dịch này có thể là một chặng đường dài. Bất cứ ai trong số người thân, bạn bè của bạn cũng có thể trở thành nạn nhân cho nó. Vậy, làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ người khác là điều rất tuyệt vời lúc này, nhất là những người thân yêu, những người già cả, tàn tật, nghèo khó và vô gia cư. Có lẽ thực hiện các biện pháp phòng ngừa, ngăn chặn dịch bệnh lây lan là cần thiết, nhưng đừng quên rằng bổn phận cơ bản của các Kitô hữu là giúp đỡ tha nhân. Thật thế, trong cuộc phán xét chung, Đức Vua sẽ nói:“Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm.”(Mt 25, 36) Và cái kết là “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25,40).

     

    Vào thời Chúa Giêsu, người dân làm gì có cơ hội tiếp cận với sự chăm sóc y tế như hiện nay, và việc thăm viếng người bệnh trở nên cực kỳ nguy hiểm. Thế mà, Người vẫn khích lệ các môn đệ thăm viếng bệnh nhân trong mọi hoàn cảnh, và chính Người là mẫu gương sáng ngời cho nghĩa cử cao đẹp đó. Tiếp nối truyền thống ấy, Hội Thánh cũng tiếp tục khuyến khích con cái mình chăm sóc các bệnh nhân, thậm chí là giúp đỡ họ về mặt vật chất. Hôm nay, Đức Giêsu vẫn đang mời gọi bạn mở rộng con tim với những ai nghèo khổ, những người vô gia cư và lạc lõng. Người mời gọi bạn đến với những ai đang cần bạn và huấn luyện lương tâm của bạn qua những thực hành bác ái ấy.

     

    Phương thế thứ tư là cầu nguyện. Các nhà thờ tại Việt Nam cũng như nhiều nơi trên thế giới phải đóng cửa. Các Thánh Lễ và sinh hoạt giáo xứ cũng bị huỷ bỏ. Đó có lẽ là một giải pháp thận trọng và cần thiết để đảm bảo an toàn cho mọi tín hữu cũng như sức khoẻ cộng đồng. Nhưng chúng ta đang phải trả một cái giá quá đắt. Đối với rất nhiều người, Thánh Lễ và Thánh Thể là một nguồn an ủi rất lớn trong đời sống của họ. Thế mà nay còn đâu nữa! Họ cũng bị cô lập với cộng đoàn vào thời điểm họ rất cần sự trợ giúp.

     

    Chúng ta có thể làm gì đây? Đã có rất nhiều Thánh Lễ, buổi cầu nguyện online được diễn ra khắp nơi trên cả nước. Nhưng ngay cả khi bạn không thể tham dự được, bạn vẫn có thể cầu nguyện riêng. Khi đó, bạn sẽ hiểu rằng mình là một phần của cộng đoàn dân Chúa. Hơn thế nữa, rước lễ thiêng liêng, một truyền thống lâu đời trong các nhà thờ Công giáo, vẫn đang được nhiều Kitô hữu, nhiều nhóm, hội đoàn thực hiện. Nhờ thế, bạn có thể hiệp nhất với Thiên Chúa trong lời cầu nguyện của mình.

     

    Hãy sáng tạo! Có nhiều người đã suy niệm với Tin Mừng, tham khảo chú giải Kinh Thánh về các bài đọc, và cùng gia đình chia sẻ Lời Chúa. Có nhiều người cũng đã nhắn tin, gọi điện cho bạn bè, người thân, và chia sẻ kinh nghiệm cá nhân về Thiên Chúa ngay giữa cơn khủng hoảng của đại dịch. Thật thế, khi xưa, các bậc cha ông chúng ta đã cầu nguyện và chia sẻ, nâng đỡ đức tin cho nhau trong thời kỳ bách hại đạo. Hôm nay, noi gương các ngài, bạn và tôi cũng có thể làm như vậy. Khi xưa, Đức Giêsu đã dạy các môn đệ:”Nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho; vì đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ.” (Mt 18, 20 -21). Hôm nay, bạn và tôi cũng thể làm như vậy. Bạn nên nhớ rằng, nhà thờ là một cộng đoàn chứ không phải một toà nhà.

     

    Nhà thờ là một cộng đoàn chứ không phải một toà nhà.

     

    Phương thế cuối cùng là tin tưởng rằng Chúa luôn ở bên bạn. Hãy tin tưởng vào điều đó! Hàng triệu người dân Việt Nam, nhất là các bệnh nhân Covid-19, đang bị cách ly. Điều ấy càng khiến nỗi sợ hãi tăng lên bội phần. Có lẽ sẽ đến một ngày, bạn cũng có thể bị nhiễm Covid chăng? Rồi bạn sẽ tự hỏi: “Tại sao điều này lại xảy ra?”

     

    Dường như chẳng có câu trả lời thoả đáng cho bạn. Nhưng đằng sau đó là sự tồn tại của đau khổ. Điều này là một bí ẩn quá lớn. Trải qua nhiều thế kỷ, các vị thánh và các thần học gia đã tốn quá nhiều giấy mực cho vấn nạn này. Sâu xa hơn, bạn có thể tự hỏi, làm sao tôi có thể tin vào một Thiên Chúa mà tôi không hiểu?

     

    Thế nhưng, bạn và tôi biết rằng, Đức Giêsu thấu hiểu nỗi đau của bạn và đồng hành với bạn theo một cách rất riêng. Khi xưa, Người đã dành nhiều thời gian và tâm huyết cho các bệnh nhân. Người hiểu rõ mối nguy của bệnh tật, nhưng vẫn tiến lại gần, an ủi và chữa lành họ. Hôm nay, Người cũng hiểu rõ mọi nỗi sợ, lo lắng của bạn. Đức Giêsu hiểu thấu con người bạn không chỉ bởi Chúa là Chúa, Chúa biết rõ mọi sự, mà còn bởi Chúa cũng là con người giống bạn và “chịu thử thách về mọi phương diện” (Dt 4,15) như bạn cũng như kinh nghiệm mọi sự trên trần gian.

     

    Hãy đến với Người trong lời cầu nguyện, và tin tưởng Người sẽ lắng nghe và ở bên bạn.

    Hãy tin tưởng vào những lời cầu nguyện của tôi, của bạn, và của anh chị em Việt Nam chúng ta.

    Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta cùng nhau vượt qua đại dịch này.

     

    Lyeur Nguyễn

    Nguồn: https://www.americamagazine.org/faith/2020/03/13/faith-time-coronavirus

     
     

SỐNG TỈNH THỨC - NGƯỜI TRẺ HÔM NAY

  •  
    Chi Tran

     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    NGƯỜI TRẺ ĐỐI DIỆN VỚI TIẾNG GỌI CỦA CHÚA

     

    Chúng ta đừng sợ hãi khi nghĩ mình không đủ điều kiện để thưa tiếng xin vâng với lời mời gọi của Chúa; nhưng hãy ý thức rằng chúng ta thật hạnh phúc khi đã nhận ra tiếng Chúa đang gọi ta.

     

    Khởi đầu Tông huấn Đức Kitô hằng sống, Đức thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh: “Đức Kitô hằng sống! Người là niềm hy vọng của chúng ta, và một cách kỳ diệu Người mang sự tươi trẻ đến cho thế giới chúng ta, và mọi sự được Người chạm đến đều trở nên trẻ trung, mới mẻ, đầy tràn sức sống”[1]. Là người trẻ, chúng ta có quyền sống sự tươi trẻ ấy ở bất cứ đâu: trong gia đình, ngoài xã hội và thậm chí là chính nơi nội tâm của từng người chúng ta.

    Đừng bao giờ dừng lại khi vẫn còn có thể, hay nói cách khác, chúng ta đừng bao giờ mất niềm hy vọng, hãy luôn hy vọng cho dẫu không còn gì để hy vọng. Bên cạnh đó, chúng ta cũng hãy ý thức tuổi trẻ là khoảng thời gian đặc biệt mà Thiên Chúa dành riêng cho từng người để sống sung mãn sự lắng nghe, phân định và chọn lựa. “Chúng ta đừng bao giờ ân hận vì đã sống tốt lành ở tuổi thanh xuân, đã mở lòng ra với Chúa, và đã sống khác với thói đời. Những điều đó không làm tuổi thanh xuân mất gì, thay vào đó chúng kiện cười và làm tươi trẻ tuổi xuân của chúng ta”[2]. Đặc biệt, khi đối diện với tiếng Chúa, một tiếng gọi từ thẳm sâu nơi tâm hồn, là tiếng mời gọi yêu thương để từng cá nhân bước vào cuộc giao duyên huyền nhiệm với Thiên Chúa. Khi đó, chúng ta phải đối diện với Tiếng Gọi ấy như thế nào?

     

    Đầu tiên, chúng ta cần ý thức Tiếng Gọi xuất phát từ tình yêu thương vô bờ bến, vô điều kiện của chính Thiên Chúa, và khi lời mời gọi ấy được cất lên, cũng có nghĩa là Thiên Chúa đang muốn chúng ta yêu nến Ngài như Ngài đã yêu mến và tạo dựng nên ta. Hơn nữa, Thiên Chúa yêu thương ta trước và chính Ngài đang mời gọi chúng ta bước vào kế hoạch mà Ngài dành sẵn cho từng người, được tham dự trực tiếp vào lời mời gọi của Chúa Giêsu trước lúc đi chịu chết là:“anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến thầy”[3]; và khi sống lại vinh quang, Đức Giê su cũng mời gọi: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo”[4].

     

    Chúng ta đừng sợ hãi khi nghĩ mình không đủ điều kiện để thưa tiếng xin vâng với lời mời gọi của Chúa; nhưng hãy ý thức rằng chúng ta thật hạnh phúc khi đã nhận ra tiếng Chúa đang gọi ta. Khi nhớ lại điều kiện mà Chúa Giêsu đưa ra cho những người muốn theo Chúa, thật đơn giản: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo”[5], hoặc chúng ta cũng có thể bắt gặp tư tưởng ấy như sau: “Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được”[6].

    Chắc hẳn Chúa cũng chỉ đòi hỏi chúng ta như thế, đối với riêng tôi, việc đáp trả tiếng gọi của Chúa vừa là một sự can đảm nhưng cũng là một cuộc mạo hiểm. Can đảm và mạo hiểm là vì chúng ta không phải là một nhà tiên tri để có thể biết trước phía sau tiếng đáp trả xin vâng ấy sẽ là điều gì, hoặc giả như những thử thách và gian nan là điều kiện tất yếu phải có của tiếng thưa vâng ấy, thì liệu rằng chúng ta có biết được đó là những gì, hẳn là không.

     

    Khi thưa vâng với tiếng Gọi của Chúa, chúng ta đang sống trọng vẹn cho Đấng mà chúng ta tự nguyện đi theo. Đức Giêsu Kitô, vừa là Đấng tình yêu và là Thầy của mỗi chúng ta; cho nên khi đã đi theo Chúa, đừng bao giờ nghi ngờ hay nản lòng mỗi lúc gặp gian nan thử thách. Trong cuốn Để Nên Môn Đệ Đức Kitô, tác giả Edward Sri đã nêu lên 5 điểm và theo tôi đó cũng là cách để chúng ta ý thức rằng mình cần phải nỗ lực đáp trả hơn là luôn chán nản vì nghĩ mình không xứng đáng.

     “Thứ nhất, các môn đệ không chọn Đức Giêsu, những chính Người chọn các ông; kế đến, Đức Giêsu không chỉ là Thầy mà người còn là Chúa; Các môn đệ của Đức Giêsu không phải là những kiểu mẫu hoàn hảo, nhưng là khuôn mẫu của một tiến trình; Đức Giêsu không chỉ đóng vai trò như một khuôn mẫu để bắt chước, nhưng Người ngự trong chúng ta và biến đổi chúng ta từ bên trong; và cuối cùng là Đức Giêsu không an ủi chúng ta, Người kêu gọi chúng ta vác thập giá”[7].

     

    Chúng ta cũng hãy để cho Chúa đồng hành. Giống như hai môn đệ trên đường Emmaus, họ được Thiên Chúa đi sát bên, lắng nghe và cảm thông với những suy nghĩ và ước muốn của họ. Hơn nữa, chính Chúa cũng là Đấng giúp họ tìm lại được niềm hy vọng để rồi nhận ra Chúa và tiếp tục hành trình làm môn đệ và làm chứng cho Chúa Phục sinh. Nhưng để nhận ra Chúa, khám phá ra sự hiện diện của Người, luôn là một thách đố với từng người trẻ chúng ta.

    Đặc biệt khi sống đời thánh hiến mà cụ thể hơn nữa đối với những người trẻ sống đời thánh hiến, việc nhận ra sự hiện diện của Chúa cần phải được ý thức, sống và canh tân mỗi ngày trong cuộc đời. Với ý thức ấy, chúng ta sẽ có đủ tự tin vì Chúa vẫn đi ngay sát bên ta, dù đó là khó khăn hay thử thách gì, miễn là chúng ta chịu để cho Chúa đồng hành thì mọi việc sẽ trở nên đầy tràn hy vọng nơi Đức Kitô.

     

    Ngoài ra, khi thưa vâng cũng có nghĩa là chúng ta đang trực tiếp tham gia vào sứ mạng loan báo Tin Mừng của Chúa, nghĩa là ra đi làm chứng cho Tin Mừng và sự Phục sinh của Chúa. Nhưng trước hết, chúng ta được gọi để phụng sự Chúa cách tốt nhất, vì căn bản của đời sống thánh hiến là kết hợp mật thiết và trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Giêsu Kitô rồi sau đó mới là để phục vụ cho sứ mệnh.

    Căn tính chung và thiết yếu của đời sống thánh hiến là tự nguyện hiến thân theo Chúa Kitô để sống Tin Mừng một cách triệt để và trọn vẹn hơn trong đời sống khiết tịnh, khó nghèo và vâng phục[8]. Nhưng cũng thật khó để tôi luôn ý thức như vậy, bởi là một người trẻ sống đời thánh hiến, tôi cũng có lúc bị cám dỗ bởi việc mình làm hơn là việc mình là, hay cụ thể là công việc để tìm vinh danh mình hơn là tìm vinh danh Chúa. Chính vì thế, việc đầu tiên phải làm là để đời sống của mình trở nên giống Đức Giêsu, vì từ nay “tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi”[9].

     

    Bạn thân mến, bạn có nghĩ rằng mình đang được Chúa gọi cách đặc biệt để bước vào đời sống thánh hiến, điều ấy hoàn toàn có thể xảy ra chứ không phải là một chuyện không tưởng. Ơn gọi là một huyền nhiệm, chúng ta chẳng thể biết được rằng ở nơi đâu, trong hoàn cảnh nào và đối với ai thì Chúa sẽ gọi; nhưng quan trọng hơn hết là đừng hoang phí tuổi trẻ của mình để rồi lãng quên hay tránh né tiếng gọi của Chúa. Là một người trẻ, tôi cũng đã từng hoang phí đời mình khi cố tình bịt tai trước tiếng gọi của Chúa. Hoặc có những khi tôi thả mình trượt dài trong cuộc sống hưởng thụ của sự an nhàn, tiệc nghi và tự do làm mọi điều mình muốn. Chính ngay lúc ấy, Chúa gọi và rồi tôi nhận ra một luồng ánh sáng mới chiếu rọi vào tận tâm hồn đang đầy những xáo động của tôi.

    Đó là sự thật và thật may mắn khi tôi kịp nhận ra tiếng Chúa, để rồi những ngày tiếp theo, tôi luôn cảm thấy trong mình là nhiều băn khoăn và thao thức. Đã đến lúc tôi quyết định trả lời Chúa rằng: con đồng ý, để từ nay cả cuộc đời con là của Chúa; nhưng cũng từ đây, tôi nhận ra nhiều yếu đuối và bất toàn nơi con người mình mà trước giờ tôi vẫn tự hào về nó. Thật may là tôi bắt gặp được quyết định của Phêrô và Anrê khi được Chúa gọi trên bờ biển, “lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người”[10]. Và thế là tôi an tâm đi theo Chúa, đó là cả một quá trình dài, cho đến bây giờ khi đã là một tu sĩ, tôi vẫn cảm thấy lời mời gọi của Chúa là một huyền nhiềm trong cuộc đời tôi.

     

    Hãy can đảm và mạnh dạn trước tiếng gọi của Chúa, hãy trả lời rằng con sẵn sàng khi được Chúa gọi; bạn và tôi chúng ta cùng ý thức rằng Đức Giêsu đang muốn làm bạn với mỗi người chúng ta trong một mối tình huyền siêu. Chúng ta cũng nhớ tới lời nhắn nhủ của Đức thánh cha Phanxicô: “Cha muốn các con biết rằng khi Chúa nghĩ về mỗi người các con và về điều Ngài muốn ban cho các con, Ngài xem các con như một người bạn thân thiết của Ngài.

      Và nếu Ngài có kế hoạch ban cho các con một ơn, một đặc sủng sẽ giúp các con sống tận lực và trở thành một người hữu ích cho người khác, một người để lại một dấu ấn trong đời sống, thì đó chắc hẳn sẽ là một ân ban có sức đem lại cho các con niềm vui và niềm phấn khích hơn bất cứ gì khác trên thế giới này”[11]. Các bạn trẻ, các bạn cũng hãy lắng nghe và nếu được hãy hỏi Chúa xem: kế hoạch của Chúa dành cho con là gì?

     

    Giuse Lưu Hành, SDB