- Details
-
Category: 5. Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh
Lc 12,39-48
Còn lâu!
“Người đầy tớ nghĩ bụng: “Chủ ta còn lâu mới về” và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa.” (Lc 12,42)
Suy niệm: Cứ nghĩ “chủ ta còn lâu mới về,” nên người đầy tớ trong Tin Mừng “đánh đập tôi trai tớ gái,” “chè chén say sưa,” phung phí, gây thiệt hại tài sản của chủ, thay vì chăm sóc gia nhân, “cấp phát phần thóc gạo đúng giờ.” Thái độ ấy dẫn đến cái kết khủng khiếp là “bị loại bỏ” không thương tiếc khi chủ nhân thình lình trở về. Tất cả cũng vì chủ quan Còn lâu, khinh suất, “không biết ý chủ” làm anh đánh mất sự trung tín vốn có để trở thành kẻ bất tín đáng chê trách. Khi lần lữa, chần chờ chưa muốn thực hiện một công việc hay bổn phận, ta thường dựa vào hai chữ Còn lâu. Hai chữ Còn lâu ấy đã gây bao thất bại, thậm chí thảm bại cho rất nhiều người. Trong đời sống thiêng liêng, tâm thế Còn lâu ấy chặn đứng khả năng tỉnh thức của ta trước tiếng Chúa gọi.
Mời Bạn: “Thật bất ngờ” là câu nói trên môi miệng ta về sự ra đi đột ngột của một người, đồng thời là lời nhắc nhở người còn sống phải sẵn sàng. Ki-tô hữu là người biết ý của chủ nên cần ở trong tư thế chờ đợi liên lỉ để không phung phí ân sủng và thời gian Chúa ban. Loại bỏ ý nghĩ Còn lâu và sống tỉnh thức là điều bạn cần phải có.
Chia sẻ: Tâm thức Còn lâu có là phong cách sống lâu nay của bạn không? Bạn có muốn điều chỉnh cái nhìn đó cho phù hợp với Tin Mừng?
Sống Lời Chúa: Hôm nay bạn chu toàn công việc được giao phó như thể ngày cuối cùng của cuộc đời bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con không đợi chờ, con quyết sống phút hiện tại và làm cho nó đầy tình thương… Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh. (ĐHY P.X. Nguyễn Văn Thuận).
- Details
-
Category: 5. Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh
Lc 12,13-21
Thánh Gio-An Ca-Pét-Ra-Nô, Linh Mục
LÀM GIÀU TRƯỚC THIÊN CHÚA
“Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.” (Lc 12,21)
Suy niệm: Một người muốn lôi Chúa Giê-su vào vai trò “người xử kiện” cho vụ việc chia gia tài nhà ông ta. Ông này đã hành động dưới sự thúc đẩy của lòng tham chứ không phải để đòi lại sự công bằng. Đó là lý do Chúa kể câu chuyện người phú hộ. Ông không phải tranh dành của cải với ai. Nhưng lòng tham khiến ông chỉ nghĩ tới một mình ông. Ông độc thoại: “tự nhủ… nghĩ bụng… tự bảo…” Ông tìm sự an toàn nơi của cải, ông tính toán hưởng thụ: nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi cho đã. Cả hai người, ai có lý? Đức Giê-su cho chúng ta câu trả lời: “Đồ ngốc,… những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?” Và Ngài kết luận: “Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
Mời bạn: “Không ai có thể trưởng thành hay tìm thấy sự viên mãn bằng cách rút lui khỏi những người khác” (Fratelli Tutti 50). Thiên Chúa giao cho con người quản lý của cải để họ phục vụ thiện ích chung. Nhưng trở thành người quản lý trung tín là điều chẳng dễ dàng chút nào, vì ta luôn bị cám dỗ bởi lòng tham. Đâu là những “của cải” Thiên Chúa giao cho bạn và tôi? Phải chăng đó là của cải vật chất, môi trường sống, tha nhân sống quanh tôi, thời gian tôi đang có, và cả ơn đức tin? Tôi đã làm gì với những thứ ‘của cải’ đó? Có làm giàu chúng trước mặt Thiên Chúa không?
Sống Lời Chúa: Dành thời gian, tình yêu và sự quan tâm để chia sẻ với người thân cận, người đang “túng thiếu.”
Cầu nguyện: Xin cho con biết chia sẻ cho nhau những ‘của cải’ Chúa ban cho con, để con có được ‘của cải’ quan trọng nhất là sự sống trong Chúa. Amen.