8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - ĐỂ CÔ ẤY YÊN - LM MINH ANH

  • LM MINH ANH - HUẾ

     


     
     

    CẦN CHO SỰ THÁNH THIỆN

    “Hãy để cô ấy yên!”.

    E. M. Bounds nói, “Với niềm tin, linh hồn đi vào vườn cây ăn trái, vượt quá những lời hứa tuyệt vời và quý giá của Thiên Chúa; với cả bàn tay và trái tim, nó hái trái chín mọng và ngon nhất!”. Anon thì bảo, “Có những thời điểm, bất kể thái độ của cơ thể và tâm thần thế nào, linh hồn vẫn quỳ gối; bởi lẽ, thờ phượng và yêu mến ‘cần cho sự thánh thiện’ của nó!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Maria trong câu chuyện Tin Mừng hôm nay là kiểu mẫu cho một “linh hồn vẫn quỳ gối!”. Thật thú vị, cô cho biết, Chúa Giêsu đáng giá hơn bình dầu thơm trị giá 300 ngày công. Và còn hơn thế nữa! Ngài đáng để chúng ta đánh đổi cả bản thân. Tại sao? Bởi lẽ, Ngài là Đấng Thánh cứu độ, luôn mời gọi chúng ta nên thánh; Ngài ‘cần cho sự thánh thiện’ và hạnh phúc của chúng ta!

    Tông đồ Gioan đã tường thuật một cử chỉ hiếm hoi của Tin Mừng. Maria, một phụ nữ, rõ ràng đã ‘tỏ tình’ với Chúa Giêsu trước mặt mọi người! Cô không sợ dị nghị; thậm chí, còn lấy một cân nước hoa hảo hạng mà đổ lên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà lau. Cô đã dùng một cái gì kín đáo và quý giá nhất của phụ nữ để bày tỏ tình yêu với Đấng cô yêu mến. Điều lý thú là, Giuđa bất bình với hành động này; ông nghĩ, lẽ ra, bình dầu phải được bán để giúp người nghèo. Nhưng Tin Mừng cho biết, thực ra Giuđa chỉ quan tâm đến tiền, vì ông thường biển lận. Đáng chú ý hơn cả, là phản ứng của Chúa Giêsu; Ngài trách Giuđa và nói, “Hãy để cô ấy yên!”.

    Với Chúa Giêsu, đây là một hành động yêu thương, khiêm nhường và cao quý! Nước hoa này rất nhiều tiền. Đúng! Nhưng nếu ai khác nói điều này, thì có vẻ người ấy tự cho mình là trung tâm; đàng này, chính Chúa Giêsu nói, và Ngài thì hoàn toàn vô vị lợi! Vậy, điều này nói lên cái gì? Nó nói lên cái sâu thẳm nhất mà Maria đang cần! Khi đứng về phía cô, Chúa Giêsu cố tình tiết lộ điều mà mỗi người chúng ta cũng đang rất cần! Chúng ta cần tôn thờ Ngài, tôn vinh Ngài, biến Ngài trở thành trung tâm của cuộc đời mình. Không phải vì Ngài cần chúng ta đối xử với Ngài theo cách này, nhưng bởi ‘chính chúng ta’ cần đối xử với Ngài ‘theo cách này!’. Khiêm hạ tôn kính Ngài, yêu mến Ngài, là điều chúng ta ‘cần cho sự thánh thiện’ và hạnh phúc của chính mình! Chúa Giêsu biết điều này; vì vậy, Ngài thầm khen, nếu không nói là ‘tôn vinh’ Maria vì hành động này. Ngài tán thành hoàn toàn, và không ngần ngại bênh vực, “Hãy để cô ấy yên!”.

    Câu chuyện mời chúng ta cũng hãy làm như vậy. Nó mời chúng ta nhìn vào Chúa Giêsu, lấy Ngài làm trung tâm của niềm tin, yêu mến và tôn thờ; nó mời chúng ta sẵn sàng “đổ” hết công sức cho Ngài, tượng trưng bằng loại nước hoa trị giá 300 ngày công! Hãy cho phép “linh hồn luôn quỳ gối”. Không có gì là quá đắt đối với Chúa Giêsu! Không có gì đáng giá hơn một hành động thờ phượng! Vì nó ‘cần cho sự thánh thiện’ và hạnh phúc. Thờ phượng và yêu mến là một hành động sẽ biến bạn thành con người mà bạn phải trở thành, và vì bạn đã được tạo thành. Bạn được tạo thành để tôn vinh Chúa và yêu mến Ngài “hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực”. Thật ý nghĩa với xác tín của Thánh Vịnh đáp ca, “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!”. Ngài là Ánh Sáng, ban ánh sáng; Đấng Hằng Sống, ban sự sống, “Đấng tác tạo và mở rộng các tầng trời, ban hơi thở cho dân” mà Isaia nói đến trong bài đọc hôm nay.

    Anh Chị em,

    Hãy cho phép “tâm hồn luôn quỳ gối”. Chúa Giêsu đã nhận ra sự “quỳ gối” ngoài thân xác và cả trong trái tim của Maria, vì thế, Ngài nói, “Hãy để cô ấy yên!”. Giờ khổ nạn đang được đếm từng ngày, và đã mấy lần Ngài tiên báo. Ấy thế, đang khi các môn đệ dường như không mảy may thấu cảm, không một lời ủi an, không một chút cảm thông; thì Maria lại thực hiện một hành động yêu thương, khiêm nhường và cao quý. Chúa Giêsu đã bênh vực cô! Trong những ngày này, Giáo Hội mời chúng ta học nơi Maria để nhận ra Đấng Cứu Độ của mình. Ngài đáng cho chúng ta đập vỡ không những bình dầu và mái tóc mà cả con người của mình để yêu mến và phụng thờ. Chúng ta phải sống thánh thiện bởi Đấng chuộc chúng ta về là Đấng Thánh.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin kéo con vào nơi sâu thẳm lòng con, cho con biết hạ mình trước vinh quang Chúa; hết lòng yêu mến, phụng thờ, vì Chúa ‘cần cho sự thánh thiện’ và hạnh phúc của con!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -

 
TÂM HỒN THÁNH THIỆN TRONG NHỮNG VIỆC TẦM THƯỜNG ❤️
Chị thánh Têrêxa Hài Đồng đã sống một cuộc đời rất đơn sơ bình dị đến nỗi khi chị ốm nặng, một chị trong dòng đã nói: "Chừng nào chị Têrêxa chết, biết lấy gì để viết về chị trong Nhật ký của nhà dòng đây?"
Thế nhưng trong âm thầm khiêm hạ và qua những công việc tầm thường không ai hay, chị thánh Têrêxa đã đặt vào đó một lòng mến Chúa vô cùng cao cả.
Chị viết:
"Trong một thời gian kh lâu, vào giờ gẫm buổi chiều, chị ngồi sau lưng con hay có cử chỉ kỳ kỳ; đó là khi vừa quỳ vào chỗ, chị bắt đầu làm ra nhiều tiếng động lạ, giống như tiếng vỏ ốc cọ vào nhau; và chỉ có một mình con nghe thôi, vì tai con thính lắm (đôi khi lại quá thính). Thưa mẹ, con không sao diễn tả cho mẹ hiểu những tiếng sột soạt ấy làm cho con khó chịu đến mực nào; con muốn quay xuống nhìn một cái cho chị hiểu, vì chắc là chị không cố ý làm, và đó là phương thế duy nhất giúp chị thấy. Nhưng con nghĩ bụng: thà để như vậy thì hơn, trước là vì lòng mến Chúa, sau là khỏi làm phiền lòng chị em. Bởi đó, con ngồi yên và cố gắng kết hợp với Chúa cho quên những tiếng động ấy...
Nhưng vô ích, chúng như châm chích vào màng nhĩ, càng nghe càng khó chịu, không thể cầm trí mà nguyện gẫm được. Vì thế, con bèn tìm cách mà chịu đựng với tâm hồn thư thái, nghĩa là cố gắng cho mình yêu thích tiếng sột soạt khó nghe đó. Thay vì cố quên đi thì con lại tập trung tất cả trí khôn để nghe cho rõ như thể lắng nghe một khúc nhạc tuyệt diệu. Và như thế là việc nguyện gẫm của con (không phải là giờ nguyện gẫm an tĩnh đâu) đã biến thành việc dâng lên Chúa Giêsu khúc nhạc đó.
"Mẹ yêu mến, con là một tâm hồn thơ bé chỉ biết dâng lên cho Chúa những lễ vật nhỏ mọn như thế thôi, và những việc nhỏ mọn này làm cho tâm hồn con luôn thư thái an tịnh..."
Và chính lời Chúa giúp cho chị hiểu chị có thể nên thánh, có thể yêu mến Chúa bằng nhiều việc tầm thường nhất.
Chị có viết như sau:
"Thưa mẹ, như mẹ biết, con vẫn hằng ước ao được nên thánh. Song than ôi, mỗi lần sánh mình với các thánh, con đều nhận thấy giữa các thánh với con có một khoảng cách như giữa một ngọn núi chót vót cao và một hạt cát ti tiện dưới chân khách bộ hành. Con muốn tìm ra một phương pháp lên trời bằng một tiểu lộ vừa thẳng lại vừa không quá đài, một tiểu lộ hoàn toàn mới. Chúng ta đang ở trong thế kỷ phát minh, bây giờ không phải leo từng bậc thang nữa; những nhà giàu đã thay thang cổ điển bằng thang máy hiện đại thật là tiện lợi.
Phần con, con cũng muốn một cái thang máy để nâng con lên với Chúa Giêsu vì con nhỏ bé quá sức, chả sao lên được cái thang trọn lành dốc dác.
Thế là con đi tìm trong Kinh Thánh những chỉ dẫn cho biết thứ thang máy con ao ước và con đã đọc thấy những lời sau đây phát xuất từ miệng Đấng Khôn ngoan muôn đời: "Kẻ nào thật bé nhỏ thì hãy đến với Ta" (Châm ngôn 9,4).
****
Tối áp lễ Đức Bà Núi Carmêlô, một chị nhà tập nói với chị Têrêxa rằng: "Nếu sáng mai chị rước lễ xong rồi lập tức lìa trần, có lẽ sự ra đi tốt lành ấy an ủi em khỏi hết phiền muộn".
Chị thánh Têrêxa đáp lại: "Rước lễ rồi lìa trần! Lìa trần trong ngày lễ trọng! Không, em không muốn thế đâu: những linh hồn thơ ấu không thể học đòi như vậy được. Trong tiểu lộ em đang đi, chỉ có những cái tầm thường, giản dị thôi. Việc gì mà em đã làm, phải là việc các linh hồn thơ ấu cũng làm được hết!"
Trong hội đồng quyết định việc phong thánh cho chị Têrêxa, có một giáo chức thuộc giáo triều đã nói: "Đời chị Têrêxa không có gì lạ cả, chỉ toàn là những việc tầm thường thôi".
Đức Piô XI trả lời ngay: "Tôi chấp nhận việc phong thánh cho chị, vì chị đã làm những việc tầm thường".
Nguồn :
Xuanha
 
 ------------------------------------------------
 
 
 
 
 

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - LM MINH ANH

  •  
    LM MINH ANH

     
     

    KHÔNG THỂ PHI THƯỜNG HƠN

    “Trước khi có Abraham, thì Tôi, Tôi Hằng Hữu!”; “Ai tuân giữ lời Tôi, sẽ không bao giờ chết”.

    Khoảng năm 125 sau Công Nguyên, Aristeides, một người Hy Lạp, viết cho bạn mình; ông giải thích sự thành công lạ thường của “một tôn giáo mới”, Kitô giáo! Trong thư, ông nói, “Bất kỳ một người công chính nào trong các Kitô hữu rời khỏi thế giới, họ đều vui mừng dâng lời cảm tạ Thiên Chúa; họ mang theo thân xác mình những ca khúc và lời tạ ơn! Như ‘bất tử’, họ đang đi từ một nơi này đến một nơi khác gần đó; một sự dịch chuyển ‘không thể phi thường hơn!’.

    Kính thưa Anh Chị em,

    Nhận xét về sự ‘bất tử’ của Aristeides thật phù hợp với Lời Chúa hôm nay! Những ngày cuối đời, những gì cần nói, người ta phải nói, và Chúa Giêsu cũng không là một ngoại lệ. Hôm nay, Ngài đưa ra một tuyên bố khiến người Do Thái phải lấy đá ném Ngài, một tuyên bố ‘không thể phi thường hơn’, “Trước khi có Abraham, thì Tôi, Tôi Hằng Hữu!”.

    Ghi lại lời Chúa Giêsu, “Trước khi có Abraham, thì Tôi, Tôi Hằng Hữu!”, phượng hoàng Gioan khác nào đang chấp cánh bay về tận dẫn nhập lời tựa Phúc Âm của mình, “Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời, Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa”. Ngôi Lời đã có mặt cùng Chúa Cha ngay buổi đầu tạo dựng; Ngài xuất hiện trước cả Abraham, trước cả phút chào đời của bất cứ tạo vật nào! Tuy nhiên, Ngôi Lời lại đã hoá thành nhục thể; Ngài nên giống chúng ta mọi đàng, ngoại trừ tội lỗi. Xuống thế làm người, Ngài vẫn ở với Chúa Cha; trở về với Chúa Cha sau cái chết và phục sinh, Ngài vẫn ở với loài người; và giờ đây, Ngài vừa đang ở với Chúa Cha, vừa đang ở với chúng ta. Đây là sự hiện diện tất yếu của một tình yêu ngàn đời bất tử nơi Thiên Chúa, một sự hiện diện ‘không thể phi thường hơn!’.

    Chúa Giêsu nói, “Ai tuân giữ lời Tôi, sẽ không bao giờ chết!”. Phải chăng, đây là một tóm kết gọn ghẽ điều Chúa hứa với Abraham, một người xem ra “không bao giờ chết” mà sách Sáng Thế hôm nay tiết lộ, “Ta sẽ lập giao ước giữa Ta với ngươi… từ thế hệ này qua thế hệ khác”. Kỳ diệu thay! Giao ước Chúa lập với Abraham; cũng như về sau, với Đavít, “Dòng dõi ngươi sẽ trường tồn vạn kỹ”, đã nên hiện thực nơi Chúa Giêsu, một giao ước ‘không thể phi thường hơn!’. Một lần nữa, Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Giao ước lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi!”.

    Nói rằng, “sẽ không bao giờ phải chết”; ở đây, Chúa Giêsu nói đến cái chết linh hồn, cái chết đời đời. Ai giữ lời Ngài, sẽ không biết đến cái chết ‘kiểu đời đời’ này! Bởi lẽ, họ đã bắt đầu chia sẻ cuộc sống Thiên Chúa ‘ở đây và lúc này’, một cuộc sống vượt quá cái chết thể xác. Nếu trao phó đời mình cho Chúa, để lời Ngài uốn nắn, chúng ta sẽ bắt đầu sống cuộc sống không bị cái chết thể xác làm gián đoạn. Cuộc sống hiệp thông với Chúa đã bắt đầu từ bây giờ, sự hiệp thông này sẽ không bị phá vỡ bởi cái chết; đúng hơn, được đào sâu hơn qua cái chết! Nếu nhận ra ‘Chủ Nhân’ của sự sống và cái chết là ai, người Do Thái sẽ tò mò thay vì tức giận, hy vọng thay vì dể duôi, đón nhận thay vì báng bổ! Têrêxa Hài Đồng nói, “Không phải Thần Chết sẽ đến tìm tôi, nhưng là Chúa nhân lành. Tôi không sợ một cuộc chia ly như thế! Đó là cuộc chia ly gắn kết tôi với Đấng từ nhân. Một cuộc chia ly đáng ao ước, ‘không thể phi thường hơn!’”.

    Anh Chị em,

    “Ai tuân giữ lời Tôi, sẽ không bao giờ chết!”. Đó là một lời hứa tuyệt vời của Đấng Hằng Hữu, Đấng đã chết cho tội lỗi của con người và đã sống lại cho sự bất tử của nó! Ngài đang sống trong bạn, trong tôi, ngay trong thế giới thê lương này. Vì thế, ngày ngày, không chỉ khi còn sống, chúng ta hân hoan ca tụng Ngài, mà cả khi rời thế giới này, chúng ta mang theo thân xác những ca khúc tạ ơn! Là con của ‘Đấng Bất Tử’, chúng ta đang được thông chuyển sự sống thần linh và sống muôn đời với Ngài. Quả thế, tuân giữ Lời Thiên Chúa, thì ‘không thể phi thường hơn’; chúng ta đã quá vĩ đại! Do đó, đừng để cho sự tẻ nhạt của đời sống với những tân toan kéo ghì chúng ta xuống. Hãy sống tâm thế của con cái Thiên Chúa ngay giữa đời sống thường nhật này, “Tâm hồn luôn hướng lên cao cùng với lời tạ ơn trong mọi hoàn cảnh!”.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, Chúa đã gọi con cho một sứ vụ phi thường. Đừng để con hoá tầm thường; vì như vậy, con sẽ cản trở những công trình ‘không thể phi thường hơn’ Chúa dành cho con!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     

     

CẢM NGHIỆM SỐNG LC - LM MINH ANH

  •  


    LADY LIBERTY.jpg
     

    BÍ ẨN CỦA TỰ DO

    “Có nhiều kẻ đã tin vào Ngài”.

    Ngày kia, tượng Nữ Thần Tự Do xuất hiện trên trang bìa của một tạp chí, một ký giả nhận xét, “Thấy đỉnh đầu của bức tượng, tôi rất ngạc nhiên với mái tóc! Nhà điêu khắc phải khá chắc chắn rằng, đôi mắt duy nhất có thể nhìn thấy những chi tiết này sẽ là đôi mắt tinh tường của chim mòng biển. Anh không mơ về một ngày, ai đó sẽ bay qua đầu cô ấy; tuy nhiên, với lương tâm chính trực đối với nghệ thuật, cũng là ‘bí ẩn của tự do’ nơi người nghệ sĩ, anh đã dành cho mái tóc cô ấy những gì đã dành cho khuôn mặt, cánh tay, và ngọn đuốc trên tay Nữ Thần!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    ‘Bí ẩn của tự do’, một điều gì đó chúng ta sẽ gặp thấy trong Tin Mừng hôm nay! Một khi đối diện với Chúa Giêsu và lắng nghe Ngài, sẽ ‘không ai có thể thờ ơ quá lâu!’. Họ tự do chọn tin vào Ngài, hoặc loại trừ Ngài; đi về phía sự thật nơi Ngài, hoặc giết chết Ngài.

    Bối cảnh Tin Mừng là phép lạ Chúa Giêsu cho Lazarô trỗi dậy sau bốn ngày trong mồ. Gioan ghi nhận, “Có nhiều kẻ đã tin vào Ngài”; nhưng những người khác thì không! Trong thực tế, những người này còn đi xa hơn, họ tìm gặp nhóm Pharisêu, vốn thù nghịch với Chúa Giêsu, để “đổ dầu vào lửa”; họ liên kết với nhóm này để tìm thêm lý do hầu kết án Ngài bất cứ giá nào. Hậu kết của những toa rập này là cái chết thảm khốc của Con Thiên Chúa mà chúng ta sắp tưởng niệm khi Tuần Thánh đã đến ngoài ngõ. Và ‘bí ẩn của tự do’ của Thiên Chúa được hé lộ!

    Với các nhà lãnh đạo tôn giáo, phải chăng ‘bí ẩn của tự do’ nơi họ chính là quyền lực! Chúa Giêsu đang nổi tiếng và họ sợ rằng, sự nổi tiếng này sẽ khuấy động mọi thứ cùng với tác động bên ngoài của người La Mã. Bên cạnh đó, họ ghen tị vì Chúa Giêsu đã quá thu hút. Trước tình thế đó, Caipha đã đưa ra một lập luận ‘không thể khôn ngoan hơn’, “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt”. Nói cách khác, tốt hơn, nên “loại bỏ vấn đề” để mọi việc trở lại theo cách của nó! Họ quan tâm đến bản thân và địa vị hơn là lẽ thật. Mâu thuẫn biết bao, họ gán cho Chúa Giêsu là Ngài đã làm quá nhiều dấu lạ! Thì đã sao? Nếu quan tâm đến lẽ thật, họ đã thấy vinh hiển và quyền năng Ngài; đã tin nhận và đi theo Ngài. Ở đây, họ không thể nuốt trôi niềm kiêu hãnh, cũng như không thể buông bỏ quyền lực, ‘bí ẩn của tự do’ nơi họ!

    Vậy mà, thú vị thay, sự phản kháng và ý đồ đen tối của họ vẫn được Thiên Chúa tận dụng để đưa vào kế hoạch yêu thương của Ngài! Tự do của Thiên Chúa là tự do xót thương! ‘Bí ẩn của tự do’ nơi Ngài là điều lành được rút ra từ điều dữ. Vì thế, sự từ chối của con người dẫn đến việc Chúa Giêsu phải chết thay cho dân, là logic dẫn đến ơn cứu độ cho cả nhân loại! Vì thế, logic đầy tính tiên tri của Caipha sẽ là một logic có thời hiệu vĩnh viễn, “Không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối”. Thật tuyệt vời, với bài đọc hôm nay, Êzêkiel tiên báo, “Từ khắp nơi, Ta sẽ quy tụ chúng lại!”; Thánh Vịnh đáp ca có chung một tâm tình, “Chúa canh giữ chúng ta như mục tử canh giữ đàn chiên!”.

    Anh Chị em,

    Điều quý giá nhất mà Thiên Chúa tặng ban con người khi sáng tạo nó giống hình ảnh Ngài là sự tự do. Vì thế, khi Chúa Giêsu thực hiện một phép lạ, có kẻ tìm giết Ngài nhưng lại “Có nhiều kẻ đã tin vào Ngài”. Đúng là ‘bí ẩn của tự do!’. Mang lấy phận người, Con Thiên Chúa cũng rất tự do. Ngài tự do khỏi ràng buộc của xác thịt để hoàn toàn làm theo ý Cha kể cả cái chết ô nhục trên thập giá. Trong những ngày này, Giáo Hội mời gọi chúng ta chiêm ngắm Chúa Giêsu, hãy cùng Ngài bước vào cuộc thương khó, để yêu mến Ngài nhiều hơn, nhất là để hiểu ‘bí ẩn của tự do’ của Thiên Chúa. Ước mong sao, chúng ta học được nơi Chúa Giêsu, có được tự do nội tâm như Ngài mà chọn Thiên Chúa, đi theo Chúa và nhất là mang lấy thánh giá đời mình một cách mạnh mẽ, kiên cường và đầy ý nghĩa thay vì ta thán, càu nhàu hay chạy trốn nó!

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin dạy con nắm lấy ý muốn của Chúa với niềm thanh thản tuyệt đối, bất kể điều đó có thể gây khó khăn cho con thế nào. Bởi lẽ, đó là ‘bí ẩn của tự do’ nơi người môn đệ!”, Amen.

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng

     



     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - LM MINH ANH - THỨ NĂM

 

  • LM MINH ANH
     


     


     
     

    Ở LẠI TRONG LỜI

    “Nếu các ông ở lại trong lời của Tôi, các ông thật là môn đệ Tôi!”.

    Hudson Taylor, một Phaolô của thế kỷ 19, truyền giáo 51 năm tại Trung Hoa lục địa, đem về cho Chúa hàng vạn linh hồn. Những ngày cuối đời, ông nói với một người bạn, “Tôi rất yếu, tôi không thể đọc Thánh Kinh; thậm chí, tôi không thể cầu nguyện. Tôi chỉ có thể nằm yên trong vòng tay Chúa như một em bé, và hạnh phúc ‘ở lại trong lời’ của Ngài!”.

    Kính thưa Anh Chị em,

    “Hạnh phúc ‘ở lại trong lời’ của Ngài”, trải nghiệm của Hudson Taylor, một lần nữa, được cảm nghiệm qua hai bài đọc Lời Chúa hôm nay. Ba người bạn của Đaniel có một niềm tin sắt đá vào Chúa, đã ‘ở lại trong lời’ Ngài; và Chúa đã giải thoát họ. Cũng thế, Chúa Giêsu, một người đã ‘ở lại trong lời’ của Cha, chu toàn đến cùng sứ vụ Cha trao, Ngài được Chúa Cha tôn vinh!

    ‘Ở lại trong lời’ của ai giả thiết phải tin vào người ấy! Niềm tin sẽ không có thật cho đến khi nó chạm đến thái độ; và trên hết, chạm đến những lựa chọn cụ thể của một con người. Bài đọc Đaniel cho thấy thái độ anh hùng và sự lựa chọn anh dũng không phải của một người, nhưng của những ba người. Họ chọn chịu ném vào lò lửa phừng phừng khi tỏ thái độ bất tuân lệnh vua, buộc họ bái lạy tượng thần. Thật tuyệt vời, “Con của thần minh” đã đến, ‘cùng đi với họ’ giữa lửa; Ngài giải thoát họ, đến nỗi vua Nabucôđônosor cũng phải ngưỡng mộ và hẳn, ông đã cùng họ ca khen, “Chúa đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời!” như lời Thánh Vịnh đáp ca.

    Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói, “Nếu các ông ‘ở lại trong lời’ của Tôi, các ông thật là môn đệ Tôi!”. ‘Ở lại trong lời’ của Chúa Kitô là làm cho cuộc sống chúng ta phù hợp với cuộc sống và các nhân đức của Ngài, đặc biệt là nhân đức yêu mến và vâng lời. ‘Ở lại trong lời’ của Chúa Giêsu là nên giống Ngài, nói như Ngài, làm như Ngài và nhất là làm những gì Chúa Cha muốn Ngài làm. Chúa Giêsu từng nói, “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy, “Lạy Chúa! Lạy Chúa!” là được vào Nước Trời cả đâu. Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời”. Tắt một lời, ‘ở lại trong lời’ Chúa Giêsu là thuộc về Ngài, trở nên môn đệ Ngài. ‘Ở lại trong lời’ còn là một điều gì đó thánh thiêng, một điều gì đó kiên trì bền bỉ mỗi ngày và biết cách đứng dậy, ‘phủi bụi’ bản thân để bắt đầu lại mỗi khi chúng ta chùn bước hay vấp ngã trên đường đời.

    Chúa Giêsu còn nói, “Các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông!”. Sự thật ở đây chính là sự tự do đích thực Ngài ban cho những ai ‘ở lại trong lời’ của Ngài. Nó sâu xa hơn nhiều so với tự do thế gian ban tặng. Tự do của Chúa Giêsu không chỉ đơn giản là tự do chính kiến; hoặc tự do chọn bất cứ điều gì tôi muốn, khi nào tôi muốn và theo cách tôi muốn. Ai ‘ở lại trong lời’ Ngài, sẽ được tự do để làm điều lành, đạo đức, nội tâm và chính trực; và nhất là được ‘tự do hy tế’, nghĩa là sẵn sàng hiến mình làm một lễ dâng như Ngài đã nên một “Lễ Dâng!”.

    Anh Chị em,

    “Nếu các ông ở lại trong lời của Tôi, các ông thật là môn đệ Tôi!”. Nếu xác tín Lời là Ánh Sáng, là Sự Sống, và là chính Thiên Chúa thì khi ‘ở lại trong lời’ Ngài, chúng ta ở lại trong cung lòng Thiên Chúa; nói như Hudson Taylor, “nằm yên trong vòng tay Chúa như một em bé”. Và quả thế! Bởi một lòng xót thương vô điều kiện, Lời đã trở nên một người phàm như bạn và tôi! Như “Con của thần minh” đã ‘cùng đi với’ các bạn trẻ giữa lửa, Chúa Giêsu cũng sẽ đồng hành, dẫn chúng ta tự do bước đi trong cuộc đời này. ‘Ở lại trong lời’ của Ngài, coi Lời Ngài như “nhà” của mình, chúng ta sẽ được tự do thoát khỏi cái tôi ích kỷ, khỏi bị ràng buộc để sống theo bản năng nhưng theo các phẩm tính thần linh. Chính xác hơn, chúng ta được tự do để nên giống Chúa Giêsu và làm theo ý Ngài. Lúc đó, dù đi qua lửa, hay lao vào giông bão cuộc đời, chúng ta vẫn bước đi trong sự ung dung tự do với phong thái của một người con trai, con gái của Thiên Chúa.

    Chúng ta có thể cầu nguyện,

    “Lạy Chúa, xin cho con luôn muốn điều Chúa muốn, làm điều Chúa ưa thích; đó chính là sự khôn ngoan của con khi con biết ‘ở lại trong lời’ của Ngài”, Amen.

     

    (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

    Kính chuyển:

    Hồng