16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - CHỮ NHẪN

 

  •  
    Sun, Mar 28 at 2:19 PM
     
     

     
    CHỮ NHÂN CHỮ NHẪN
     
     

    Đã qua gần hết kiếp người
    Sao chưa ngộ được rằng đời phù du
    Sân si gian xảo thế ư
    Nào ai không phải giã từ thế gian 
    Một mai bên nắm mộ tàn
    May chăng còn chỉ một làn khói bay
    Thân kia với cuộc đời này
    Là duyên là nghiệp từ ngày thai nhi
    Còn thì ở, hết thì đi
    Một cơn gió thoảng lá thì lìa cây
    Có gì vĩnh cửu xưa nay
    Có gì trên cuộc đời này của ta ...?
    Dù cho quyền chức vinh hoa
    Sang hèn khôn dại sẽ là như nhau
    Một khi đất phủ lên đầu
    Xương tan thịt rã nghèo giàu, ai hơn ?
    Nếu như chung mối quốc hờn
    Vung đao chí tử từng cơn, tốt gì
    Phun người, ngậm máu, bẩn chi ?
    Để mai cúi mặt mà đi, có buồn
    Với loài Việt cộng bất lương
    Giết dân, bán đất biên cương đã đành
    Còn tị nạn, mình với mình
    Lại đi dùng luật Ba Đình là sao !?
    Chữ Nhân, chữ Nhẫn đâu nào
    Chữ Tâm, chữ Đức thêm vào, để mô ??
    Nhớ cho khi đã dưới mồ
    Sẽ lưu danh tốt, tiếng nhơ lại đời
    Đã qua gần hết kiếp người
    Sao không để lại những lời gấm hoa
    Tốt chi miệng rắn, tâm xà
    Hay chi dựng chuyện điêu ngoa hại người

    Chữ Nhân, chữ Nhẫn đâu rồi...
    Kẻ gieo nghiệp ác, lưới Trời khôn qua !!
     
     
    Ngô Minh Hằng
    2011
     

    - Chỉ cần ta sống ngay thẳng, trong sáng với Trời Đất, với Lương Tâm là đủ. Mặc những kẻ ác lòng, miệng hùm, lưỡi rắn, nói những lời xuyên tạc, thị phi hoặc những kẻ a dua với loại người bất lương, gian ác, nói xấu, sỉ nhục để mong làm bẩn ta. Thật là tội nghiệp, những kẻ này đã không biết được rằng khi họ nói xấu, sỉ nhục, bôi bẩn người nào là họ đã tự nói xấu, sỉ nhục và bôi bẩn chính họ. Những người tinh tế, lương thiện và công bằng đánh giá một người qua ngôn ngữ, hành vi, tư cách của họ đối xử với tha nhân. Những kẻ bất lương, gian ác, hàm hồ, ngậm máu phun người sẽ bị đời khinh bỉ và xa lánh. 

    -------------------------------------------------

    *TĨNH LẶNG TRONG CUỘC SỐNG HAY TRƯỚC ĐẠI DỊCH LÀ CHỮ NHẪN THẮNG ĐƯỢC GIAN ÁC VÀ COVID-10 ĐỘC HAI NHẤT.

    ---------------------------------------------------------------------

     

     

    --

     

 

SỐNG TỈNH THỨC- TẠI SAO ĐI ĐÀNG THÁNH GIÁ

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Thu, Mar 25 at 2:55 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


    Tại sao đi đàng Thánh Giá?
     
    Đi Đàng Thánh Giá là truyền thống cổ xưa của Giáo hội Công giáo có từ thế kỷ IV, khi các tín hữu hành hương tới Thánh Địa.
    Cũng như các truyền thống khác của Công giáo, Đàng Thánh Giá có ý nghĩa sâu sắc và phong phú, nhưng có thể chúng ta không nhận ra tầm quan trọng và không biết cách liên kết với cuộc sống hàng ngày. Đây là 8 lý do chúng ta nên đi Đàng Thánh Giá.
     
    1. Đàng Thánh Giá giúp chúng ta tín thác vào Chúa Giêsu
    Thập Giá của Đức Kitô chứa đầy tình yêu Thiên Chúa. Qua Thập Giá, chúng ta thấy lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Chúng ta hãy tín thác vào Chúa Giêsu, hãy tận hiến cho Ngài, vì Ngài không bao giờ làm cho ai thất vọng! Chúng ta chỉ có thể tìm thấy Ơn Cứu Độ nơi Đức Kitô chịu đóng đinh và phục sinh.
     
    2. Đàng Thánh Giá đưa chúng ta vào lịch sử
    Bạn muốn nên giống Philatô, Simôn Kyrênê, Phêrô, Maria Mácđala? Chúa Giêsu đang âu yếm nhìn bạn và hỏi bạn: “Con có muốn vác thập giá lên Can-vê với Ta không?”. Có khó trả lời không? Và bạn trả lời Ngài thế nào?
     
    3. Đàng Thánh Giá nhắc chúng ta nhớ cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu vì chúng ta
    Thập Giá của Đức Kitô trĩu nặng vì tội lỗi của nhân loại, trong đó có phần tội lỗi của bạn. Chúa Giêsu chấp nhận vì vâng lời Chúa Cha và vì yêu thương chúng ta. Ngài đang nói với chúng ta: “Hãy can đảm lên! Con không vác thập giá một mình đâu. Ta vác với con mà. Ta đã chiến thắng tử thần, và Ta cho con cả niềm hy vọng và sự sống”.
     
    4. Đàng Thánh Giá thúc giục chúng ta hành động
    Thập Giá mời gọi chúng ta từ bỏ mình vì yêu mến Đức Kitô, dạy chúng ta chấp nhận người khác với lòng yêu thương và sự cảm thông – nhất là đối với những người đau khổ, nghèo khó, cô đơn, bị ruồng bỏ,… kể cả kẻ thù.
     
    5. Đàng Thánh Giá giúp chúng ta quyết định
    Thập Giá cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu bị xét xử oan sai vì yêu thương chúng ta. Hãy nhớ điều này: Thiên Chúa yêu thương chúng ta nhưng Ngài cũng sẽ xét xử chúng ta. Chúng ta được cứu độ hay không, đó là lỗi của chính chúng ta, Thiên Chúa luôn yêu thương và muốn cứu thoát chúng ta chứ Ngài không kết án chúng ta.
     
    6. Đàng Thánh Giá mặc khải cách phản ứng của Thiên Chúa
    Thập Giá là lời đáp lại với sự dữ trên thế gian. Đôi khi có vẻ như Thiên Chúa im lặng, làm ngơ, không phản ứng với điều ác. Tuy nhiên, Ngài vẫn nói, Ngài vẫn phản ứng, và câu trả lời là Thập Giá của Đức Kitô: Hãy yêu thương và tha thứ.
     
    7. Đàng Thánh Giá cho chúng ta biết Thiên Chúa yêu thương chúng ta
    Thiên Chúa trao gì cho những người nhìn lên Thánh Giá và chạm vào Thánh Giá? Thập Giá để lại gì nơi mỗi chúng ta? Một kho tàng vô giá: Lòng thương xót vô biên mà Thiên Chúa dành cho chúng ta.
     
    8. Đàng Thánh Giá đưa chúng ta từ Thập Giá tới Sự Phục Sinh
    Chúa Giêsu đưa chúng ta từ thất bại tới thành công, từ đau khổ tới hạnh phúc, từ nhục nhã tới vinh quang, từ sự chết tới sự sống. Thập Giá dạy chúng ta biết rằng sự dữ không là lời cuối cùng, mà là yêu thương và tha thứ.
     
    Lạy Chúa Giêsu Kitô, xin giúp chúng con luôn biết chấp nhận đau khổ, can đảm chịu đóng đinh với Ngài, chịu chết với Ngài, và chịu mai táng với Ngài, vì chỉ có như vậy thì chúng con mới hy vọng được phục sinh vinh quang với Ngài. Amen.
     
    TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Focus.org)
     
     

 

SỐNG TỈNH THỨC - CẦN GIỮ IM LẶNG

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Tue, Mar 16 at 12:43 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     

    CÓ NHỮNG LÚC TA CẦN IM LẶNG


    1. Khi người khác buồn phiền, đau khổ

    Biết vui với người vui, buồn với người buồn. Đó là động thái của người có giáo dưỡng, tri thức, biết điều, biết cư xử và thấu cảm. Không gì vô duyên hơn khi người khác khóc mà mình lại cười - hoặc ngược lại.

     2. Khi người khác suy tư, lao động trí óc

    Văn hào W. Goethe xác định: “Tài năng được nuôi dưỡng trong cô tịch”. Thấy người khác trầm tư mặc tưởng, đừng phá “khoảng riêng” của họ. Sự im lặng lúc đó thực sự cần thiết và có ý nghĩa.

    3. Khi người khác không hiểu mình
    Khi chưa được hiểu, chúng ta cần cởi mở và hòa đồng để người khác có thể hiểu mình hơn - dù không thể hiểu hết. Nhưng nếu bạn cảm thấy người ta thực sự không thể hiểu hoặc không muốn hiểu thì tốt nhất là im lặng. Nếu không, những gì bạn nói có thể gây “dị ứng” hoặc hiềm thù.

    4. Khi người khác nói về vấn đề mình không am hiểu
    Người khôn ngoan chỉ nói những điều mình biết rõ và hoàn toàn im lặng đối với những gì mình không biết hoặc mơ hồ. Nhà bác học A. Edison nói: “Điều chúng ta biết chỉ là một giọt nước, điều chúng ta không biết là cả đại dương”. Còn hiền triết Socrates thừa nhận: “Tôi không biết gì cả, đó là điều tôi biết rõ nhất”. Chỉ là người bình thường, chúng ta càng cần khiêm nhường mà biết im lặng.

    5. Khi người khác khoe khoang, lý sự
    Thùng rỗng kêu to. Càng hiểu biết người ta càng ít nói, thâm trầm và cảm thông. Trong 4 phép toán, phép trừ là… “dễ” nhất, nhưng lại đầy ý nghĩa. Chỉ vì ngu dốt nên mới độc đoán, khắt khe hoặc cố chấp. Khoe khoang và lý sự là “đặc điểm” của đầu óc nông cạn, thiển cận. Dốt thì hay nói chữ để cố che lấp khiếm khuyết của mình.

    6. Khi người khác không cần mình góp ý kiến

    Đừng bao giờ “xía” vào chuyện của người khác hoặc tò mò chuyện của họ. Vả lại, nói nhiều thì sai nhiều. Cibbon nói: “Đàm luận khiến người ta hiểu biết, nhưng im lặng là trường học của sự khôn ngoan”. Im lặng còn là yêu thương, tha thứ, và là cuộc sống.
     
    “Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 cung bậc khác nhau của trí tuệ”. Có thể coi đây là ngũ-cung-sống của cuộc đời. Tóm lại, im lặng là một nghệ thuật kỳ diệu và là cách thể hiện văn hoá cao cấp.
    - ST -

    -----------------------------------------

     

     

 

SỐNG TỈNH THỨC - LƯƠNG TÂM ĐÃ CHẾT

 

  •  
     
    Mon, Mar 22 at 4:46 PM
     
     

    .
     
     
     
     LƯƠNG TÂM ĐÃ CHẾT ...
     
     
     
    Có những con người chết được người thương
    Người tưởng tiếc và luôn luôn nhắc nhớ
    Là những người vì quê hương giữ lửa
    Chẳng ngại ngần dù lắm nỗi gian nan
     *
    Là những người đem tổ quốc giang san
    Đặt lên trước cả bản thân, giòng tộc
    Mặc đôi kẻ đã cho rằng ngu ngốc
    Nỗi đau quê sao ôm lấy riêng mình !
     *
    Là những người tự khoác áo chiến chinh
    Khi đất nước đã vào tay qủy dữ
    Họ dùng bút, đấu tranh bằng con chữ
    Chỉ mặt quốc thù, vạch tội cộng nô !
     *
    Họ xem thường bầy tuyên vận của Hồ
    (Bọn bôi mặt để thành bày nhân cẩu !)
    Quê đã mất, vì quê mà chiến đấu
    Thì chút thân danh có nghĩa lý gì !?
     *
    Có những con người dù đã chết đi
    Nhưng vẫn sống muôn đời cùng sông núi
    Vì họ đã chia trăm điều hận tủi
    Và chung niềm kiêu hãnh với quê hương
     *
    Có những con người thủ đoạn, bất lương
    Đang sống đấy mà như người đã chết
    Họ bỏ quê, chạy theo Hồ, theo Chệt
    Không trái tim, không đạo lý, luân thường ...
     *
    Ăn trái rồi, cây phá nát, không thương
    Không tưới bón và không rào, không giữ
    Hỏi trái có còn cho mình ăn chứ
    Hỡi những con người đã chết lương tâm ?...
     
     
    Ngô Minh Hằng
     
     
    __._,_.___

     

    -- --
     

 

SỐNG TỈNH THỨC - BẠN MƠ - CN4MC-B

 

  •  
    Mo Nguyen
     
    Sun, Mar 14 at 3:02 PM
     
    SỐNG TỈNH THỨC

    CN 4B MÙA CHAY : BỊ và ĐƯỢC

     

    Chúa Giêsu nói với ông Nicođêmô : Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời. Thật ra, có lúc Chúa Giêsu dùng chữ giương cao theo nghĩa “bị” : khi Con Người bị giương cao (x. Ga 12, 32). Cho nên hôm nay ta chọn đề tài “bị và được.”

     

    Trong một đoạn Phúc Âm khác Chúa Giêsu nói : Hai người cùng xay bột, một người bị đưa đi, một người được để lại. Chẳng ai cấm ta dịch ngược lại : hai người cùng xay bột, một người “được” đưa đi, một người “bị” để lại. Như năm 1975 : gia đình 2 người, một người được tàu bốc đi một người bị để lại. Nếu tàu bốc đi, bị chìm, chết khơi, có phải là kẻ “bị” để lại, lại là “được” không ? Chỉ một động từ thể thụ động, mà tiếng Việt ta vận dụng thành được hay bị, tuỳ nghi.

     

    Đi qua nhà thuốc tây, thấy logo hình con rắn quấn cái ly, nhỏ nọc vào cái chén. Khi ta bị rắn cắn, là ta được rắn nhỏ nọc. Nọc rắn càng độc, giá càng cao. Nọc rắn, có khi là “bị,” có lúc lại “được.” Chắc hẳn hình rắn trong ngành dược được gợi ý từ chuyện xưa trong sa mạc : Bấy giờ họ phàn nàn kêu trách Chúa và Môsê vì đã không cho họ bánh ăn và nước uống như hồi ở bên Ai Cập. Họ đã quá chán ngán thứ manna này rồi. Và thế là Chúa đã trừng phạt họ bằng cách cho rắn độc bò ra cắn chết nhiều người. Tuy nhiên, khi họ biết ăn năn hối cải, Ngài đã ra lệnh cho Maisen đúc một con rắn đồng, treo nó lên một cây cột và hễ ai bị rắn độc cắn, chỉ cần nhìn lên rắn đồng là được bảo đảm an toàn tính mạng.

     

    Chúa Giêsu dùng lại hình ảnh xưa mà ám chỉ về mình : Khi Con Người bị giương cao lên (bị đóng đinh) lại là lúc được Chúa Cha giương cao lên, ai nhìn vào, tin vào, được cứu.

     

    Khi dạy các dự tòng, tôi thường đặt câu hỏi “bị và được” này. Bị là phải, bắt buộc, chẳng ai thích. Nhưng thay vì nói bị, phải, tại sao không nói “được.” Cụ thể, tại sao lại nói “anh phải vào Đạo” mà không nói “anh được vào Đạo.” Và tôi phân tích hai cái được rất lớn khi vào Đạo. (1) Được vợ (chồng) mãi, không sợ chia tay ; và (2) được làm con Chúa. Những cái Được lớn như vậy sao gọi là “bị” được ?

     

    Sách “Hạnh Lâm Tử” kể, trước đây rất xưa, con nhím không có gai. Thân nó nhỏ, bản tính lương thiện ôn hoà, thích thân cận với mọi người. Nhưng cũng vì chính nó yếu đuối nhát gan, mà trở thành đối tượng cho người khác bắt nạt, đây không phải chỉ là đùa giởn với nó, mà chính là tấn công nó, thậm chí, có lúc ngay cả mạng sống cũng bị uy hiếp.

     

    Cho nên nhím kể khổ với Chúa Tạo Vật:

    "Ngài xem thân con, ngoài da không có sừng tê giác hùng hậu, lại không có răng nanh vuốt nhọn như sư tử và hổ, đã không linh mẫn như tai thỏ, càng không có tứ chi nhảy vọt như linh dương. Ở một nơi mà cường địch theo dõi như thế này mà một chút năng lực đề kháng cũng không có, Ngài bảo con sống sót thế nào được chứ?"

     

    Chúa Tạo Vật nói:

    "Ðược rồi, để Ta nghĩ cách xem sao?"

    Thế là Chúa Tạo Vật làm cho con nhím toàn thân đầy gai nhọn.

    Sau đó, mỗi lần có kẻ địch đến gần, cơ thể của nhím giương lên, gai của nhím dựng đứng thẳng. Gai của nó nhọn sắc như dao, khỏi cần phải nói, các động vật, thậm chí ngay cả hổ và sư tử, hoặc là cá sấu, trăn, là những động vật dữ tợn như thế cũng đều có vài phần sợ nó. Con nhím vạn phần đắc ý, không ngờ nó nhỏ nhỏ như thế, mà cũng có một ngày người ta sợ hãi nó...

     

    Dần dần kẻ địch càng ngày càng lánh xa, nhưng bạn bè cũng chẳng có ai dám đến gần, rất nhiều loài vừa nhìn thấy nó liền chết khiếp chạy trốn. Nhím cô đơn buồn bực, chịu không nổi bèn kể lể với Chúa Tạo Vật:

    "Mọi việc đều bởi Ngài, vì Ngài đã tạo cho con những cái gai kì quái này, báo hại con, một thằng bạn cũng không có".

     

    Chúa Tạo Vật phì cười nói:

    "Bé con, Ta tạo cho con cái gai nhọn là để cho con phòng ngự kẻ địch, chứ Ta có nói con phải dựng đứng cái gai nhọn (của con) từ sáng đến tối đâu?"              

    Tài năng Thiên Chúa ban cho mỗi người không phải là để huênh hoang khoác lác, hoặc kiêu ngạo với anh chị em.

    Mỗi người đều có một khả năng riêng, một cái hay riêng.

    Những người học võ công cao siêu, nhìn họ chẳng có chi là con nhà võ cả, họ rất hiền, rất điềm đạm, họ chẳng bao giờ đánh ai, vì họ biết rằng, học võ là để bảo vệ sức khoẻ, là tự vệ, chứ không phải là để đánh người ta và đem đi khoe khoang.

    Trái lại, những người mới học, võ vẽ đôi cú đấm đá, thì đi đâu cũng vung tay múa chân, cũng vỗ ngực ta đây đã từng học võ này võ nọ, không coi ai ra gì cả. Thật tội nghiệp cho họ.

    Có người trời ban cho cái tài lợi khẩu, nhưng không dùng cái tài ấy để bênh vực người bị áp bức, bị chèn ép, mà lại dùng tài lợi khẩu ấy để nói móc họng anh em, để chửi xéo chị em bằng những lời... bóng bẩy văn hoa, nghe mà muốn... độn thổ.

    Con người là một động vật có trí khôn, nếu trí khôn mất đi thì trở thành... con vật, mà nhìn còn tệ hơn nữa. Trí khôn là một báu vật vô giá mà Thiên Chúa đã ban tặng cho con người, để con người tiếp tục công trình sáng tạo của Ngài, tức là làm đẹp vũ trụ này.

    Có trí khôn, có tài năng mà lạm dụng chúng nó làm những việc trái với lương tâm, gây đau khổ cho người khác, ích kỷ, chỉ biết những gì có lợi cho mình, mưu mô, xảo quệt, làm hại người.v.v... thì như con thú dữ.

    Nên dùng tài năng và trí khôn Thiên Chúa ban cho, để thăng tiến mình và ích lợi cho tha nhân.

    Đừng như con nhím nghĩ mình “bị” có gai nhọn nên chẳng bạn bè giao du, mà quên đi mình “được” có gai nhọn để tự vệ.

    “Bị” rắn cắn, nhưng có lúc mong “được” nọc độc của nó.

    “Bị” đòn hay “được roi”. Thương cho roi cho vot. Có những học sinh đã trải qua chương trình giáo dục nghiêm khắc, họ vẫn nhắc lại những mẩu chuyện xưa, bị thầy giáo nọ dùng thước kẻ đánh vào bàn tay, bà sơ kia bắt quì, mà họ vẫn có thể cười được vì bây giờ họ thành công trên đường đời, có địa vị trong xã hội.

     

    Hôm nay Chúa Nhật, phải đi nhà thờ. Sao nặng nề thế ! Sao không là : Hôm nay Chúa Nhật, “được” đến nhà thờ. Được ngồi gần Chúa, chứ không phải bị ngồi gần Chúa đâu. Cứ chuyển “bị” thành “được,” đời ta sẽ lên hương… với Chúa.

     

    Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

    (mượn phần suy tư “con nhím” trong “mỗi ngày một câu chuyện” của Lm Nhân Tài, csjb