6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH- DAY NGƯỜI LÀ DẠY GÌ?

  •  
    Chi Tran
     
    Sep 14 at 10:55 PM
     
     
     
     

    DẠY NGƯỜI LÀ DẠY GÌ?

     

    TTO - "Tiên học lễ, hậu học văn" của ngày xưa; ưu tiên "dạy người" ngày nay đều là những mong muốn tốt đẹp, mong sao nhà trường không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức mà còn rèn giũa học sinh thành những công dân tốt.

     

    Ảnh: blogspot.com

    Thế nhưng dạy người là dạy gì, có phải là những tiết học đạo đức, rồi các bài học về kỹ năng sống được bổ sung vào chương trình?

    Thiết nghĩ để trả lời câu hỏi "Dạy người là dạy gì?", trước tiên cần xác định chúng ta muốn dạy học sinh trở thành những con người như thế nào. Minh họa cho hình ảnh "tiên học lễ, hậu học văn" thường là cảnh học sinh khoanh tay cúi rạp người chào thầy giáo, cô giáo.

    Trong cảm nhận của nhiều người lớn, dạy người thành công là bắt học sinh nhất nhất tuân lời thầy, cô; trong lớp vòng tay ngoan ngoãn nghe thầy, cô giảng bài.

    Mỗi lần người lớn được giới thiệu một em bé, điều đầu tiên cha mẹ hay ông bà bé sẽ bảo bé vòng tay cúi đầu ạ thật to, để chào ông, chào bác... Cho bé một món đồ, dù chỉ là cây kẹo, người lớn sẽ bảo bé khoanh tay cúi đầu ạ thật to, cảm ơn ông, cảm ơn bác đi con...

    Đến lớp lớn hơn một chút, để dạy người thành học sinh ngoan, các em được rèn giũa theo hướng thầy cô nói gì là chân lý, cấm cãi. Trong lớp không tranh luận, không chất vấn lại thầy cô.

    Viết luận là phải theo dàn bài mẫu, theo hướng dẫn cặn kẽ từng bước của thầy cô. Trả lời các câu hỏi trong giờ học môn tiếng Anh phải là trả lời đầy đủ, câu hỏi có gì phải đưa hết vào câu trả lời mới gọi là chuẩn.

    Nếu vẫn còn suy nghĩ dạy người là dạy như thế thì xin can, hãy khoan ưu tiên dạy người.

    Giáo dục suy cho cùng luôn để phục vụ cho cuộc sống - thời phong kiến xa quá, thôi không nói nữa nhưng thời sản xuất công nghiệp, giáo dục nhằm đào tạo những công nhân có kỷ luật cao, biết thích ứng với lối hoạt động dây chuyền nhàm chán nhưng hiệu quả, biết tuân thủ các quy định, biết vâng lời sếp trực tiếp.

    Cách dạy người của thời công nghiệp hóa, toàn cầu hóa hoàn toàn phù hợp cho thời đại đó. Xem phim tài liệu American Factory kể về một tập đoàn Trung Quốc qua tận Ohio, Mỹ để xây nhà máy, chúng ta sẽ thấy hơi sốc nhưng lòng vẫn thầm thán phục cách công nhân Trung Quốc miệt mài làm việc bất kể điều kiện hay môi trường; khi cần tăng ca để kịp giao sản phẩm cho khách hàng, họ sẵn sàng làm thêm không lời than phiền.

    Nhưng thế giới đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, kỹ năng làm việc như con robot trong dây chuyền sản xuất không còn quan trọng bằng óc sáng tạo, sự phán đoán đúng sai để có phản ứng thích hợp.

    Cũng phim American Factory, công nhân Mỹ chất vấn ngay khi thấy nhà máy thải chất độc ra môi trường, từ chối làm việc nếu môi trường không bảo đảm an toàn, không chấp nhận cách làm bất chấp hậu quả miễn sao đạt mục đích... - những điều công nhân Trung Quốc không quan tâm.

    Xã hội hiện nay, nền kinh tế hiện nay cần các đột phá sáng tạo, cần người biết gạt bỏ cách suy nghĩ theo lối mòn để tìm ra giải pháp chưa ai nghĩ đến.

    Nền giáo dục chỉ chăm chăm đào tạo những người ngoan ngoãn vâng lời từ nhỏ làm sao sản sinh được những nhân vật như Bill Gates, Steve Jobs. Không còn nhiều công nhân ngoan ngoãn chăm chỉ như công nhân Trung Quốc nhưng kinh tế Mỹ vẫn dẫn đầu trong các lĩnh vực cần óc sáng tạo, luôn cải tiến để đẻ ra cái mới.

    Dạy người là dạy gì? - Ảnh 2.

    Ảnh: Economic Times

    Không nói đâu xa, cái xã hội phức tạp hiện nay đòi hỏi con người sống trong đó có những kỹ năng trước kia không ai quan tâm như cách bảo vệ an toàn bản thân trước các rủi ro bị xâm hại, bị lừa đảo, bị đánh cắp danh tính. Dạy người là trang bị cho học sinh những kỹ năng đó như biết phân biệt đâu là giả đâu là thật; kẻ nào cần đề phòng; phải làm gì khi bị sàm sỡ...

     

    Những kỹ năng đó không thể dạy bằng một số tiết học cụ thể mà phải bằng rèn luyện óc quan sát, tư duy phản biện, tính logic trong lập luận, nhất là ý thức về quyền. Trẻ hiện nay sống một phần thời gian trên không gian mạng - đã có ai dạy cho các em lối sống trên đó chưa sao cho khỏi bị bắt nạt, bị ném đá hay bị cuốn vào các dòng chảy không dứt không biết đâu là thực đâu là hư.

    Thứ đến, dạy người có tách rời với dạy chữ không, có môn đạo đức nào bao quát hết thảy hay mọi người chỉ đánh lừa với nhau đã "dạy người" cho các em rồi qua môn đạo đức? Không ai biết kiến thức chúng ta đang dạy cho các em, 20 năm nữa khi các em vào đời, có còn đúng hay không. Tuy các kiến thức đó có thể mai một nhưng những bài học gắn kèm với kiến thức sẽ theo các em suốt đời.

    Vì thế dạy người, dạy chữ tuy hai nhưng là một, không thể tách ra nói ưu tiên cái nào. Một bài toán trong đó anh cho em các viên kẹo dạy cho các em chuyện chia sẻ; cũng bài toán đó nếu anh lấy đi của em là dạy chuyện chiếm đoạt.

    Cái cảm giác xuyên suốt khi đọc chương trình học của chúng ta là một sự vướng víu với chuyện quá khứ, với vinh quang chiến tranh, với các nỗi đau của thế kỷ cũ chứ không thấy các giải pháp cho những thách thức của thế kỷ mới.

    Lòng thương người, sự dũng cảm, tính vị tha, phong cách lịch sự, biết tôn trọng người khác, biết chấp nhận sự khác biệt... tất cả phải bàng bạc trong mọi bài học ở mọi môn học.

    Dạy người đúng nghĩa là một câu chuyện mênh mông không bao giờ nói hết. Ở đây chỉ xin lấy một ví dụ: ai cũng muốn con em chúng ta có óc khôi hài vì nó là liều thuốc giảm stress trong xã hội hiện đại, là sự thấu cảm ở mức độ cao, là vũ khí hữu hiệu để hòa nhập với mọi người.

    Ông cha chúng ta nuôi dưỡng óc khôi hài đó bằng vô số câu chuyện tiếu lâm, chuyện trạng, chuyện cười, chuyện châm biếm... Thế nhưng thử nhìn lại chương trình học, cách học có giúp các em phát triển một óc khôi hài lành mạnh?

    Trong cuộc tranh luận giữa Jack Ma - nhà sáng lập Tập đoàn Alibaba và Elon Musk - cha đẻ xe hơi điện Tesla - về tương lai loài người, cả hai bất đồng nhiều thứ nhưng lại đồng ý giải pháp then chốt để đón chờ một tương lai bất định là giáo dục.

    Jack Ma thì ví von máy có thể học thuộc lòng nhiều hơn người, tính toán nhanh hơn người, chạy nhanh hơn người. Chỉ bằng dạy cho trẻ em biết sáng tạo và biết xây dựng như dạy cho các em biết khiêu vũ, biết thưởng thức nghệ thuật, biết vẽ, biết nhạc... con người mới tự tin sẽ khôn ngoan hơn máy.

    Jack Ma phân biệt thông minh là do kiến thức, còn khôn ngoan là do kinh nghiệm - máy hay trí tuệ nhân tạo sẽ thông minh hơn con người nhưng con người, nhờ giáo dục và trải nghiệm sẽ luôn khôn ngoan hơn máy.

    Elon Musk từng gây sốc với ý tưởng kết nối máy tính với não người. Tại buổi tranh luận này, Musk cho rằng tương lai, cần kỹ năng gì như lái máy bay trực thăng, chỉ cần dùng Neuralink tải kiến thức từ máy lên não là xong. Musk ví von giáo dục hiện nay cũng tải kiến thức nhưng băng thông quá chật hẹp và chậm chạp vì tải từ thầy qua trò.

    Cho nên giáo dục, theo Musk, vừa phải truyền cho học sinh óc sáng tạo, ý muốn xây dựng tương lai và khả năng dự đoán tương lai. Vì thế một cách đánh giá giáo dục là xem thử điều học sinh đang học có giúp các em dự đoán tương lai ít sai sót, càng ít giáo dục càng thành công.

    Nếu được bổ sung ý gì vào cuộc tranh luận này, người viết chỉ muốn chêm một câu: thế máy móc có học nổi óc khôi hài của con người không - một phẩm chất rất "người" nhưng chưa được nuôi dưỡng trong chương trình học?

    NGUYỄN VẠN PHÚ (tuoitreonline)

     
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI GIÀ

TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CHA GIÀ ĐAU YẾU

 ĐGM  GB. BÙI TUẦN

Tôi mới đọc lại một bài của Đức Hồng Y Bergolio, nay là Đức Giáo Hoàng Phanxicô. Bài này được Ngài giảng trong thánh lễ Dâng Chúa Giêsu trong đền thờ, ngày 02.02.2008.
Nội dung bài giảng là về “những người già”.
1- Vì là một người già đau yếu, tôi đọc mà thấy lòng mình thấm thía nỗi đau. Xin được chia sẻ nỗi niềm ấy của tôi trong tâm sự này.
2.
Ngay trong đầu bài giảng, Đức Hồng Y đã không ngại nói lên một cảnh đau buồn đang xảy ra tại nhiều nơi ở Nam Mỹ. Cảnh đau buồn đó là cách cư xử đối với những người già.
Theo Ngài nhận xét về chính sách dành cho người già, thì cả đời cả đạo đều có những tuyên bố rất hay. Nhưng thực tế lại khác.
Người già bị coi như kẻ bị loại trừ.
Người già bị khinh như kẻ bị đẩy ra ngoài lề xã hội.
Người già bị đối xử như kẻ bị từ bỏ, bị để trong những nhà hưu như kho dành cho các vật phế thải.
Người già bị chế giễu và bị bỏ quên.
3.
Những hình ảnh trên đây tạo nên trong tôi một bầu trời u ám. Tôi cảm thấy xót xa vô chừng.
Tôi thầm nghĩ: Nếu phần đông đối xử tệ như thế đối với những người già, thì chắc là họ có cơ sở. Nếu chính tôi cũng bị đối xử như thế, thì hẳn là vì tôi xứng đáng bị như thế. Bởi vì chính tôi cũng thấy mình đang là người thuộc loại không sản xuất được gì, mà lại còn gây phiền hà cho nhiều người khác.
4.
Thực vậy, tôi cảm thấy mình đang là gánh nặngcho cộng đoàn. Bởi vì đời sống của tôi hiện giờ phải lệ thuộc rất nhiều vào người khác, đi đứng, di chuyển đều phải nhờ người khác.
5.
Tôi cảm thấy mình đang là kẻ dư thừa, gây phiền toái cho cộng đoàn. Bởi vì tôi bị kể như không còn khả năng phục vụ, đã thế lại giữ cho mình những phương tiện sống đáng lẽ nên dành cho những người đang phục vụ.
6.
Tôi cảm thấy mình đang là kẻ gây chướng tai gai mắt. Bởi vì tôi có những lời nói, việc làm, thái độ vụng về mà người ta không muốn bao dung chấp nhận.
7.
Tôi cảm thấy mình đang là kẻ phạm đến quyền lợi của người khác. Bởi vì tôi có những suy nghĩ và những lời nói nào đó, mà người ta cho là pha mình vào chuyện của người khác.
8.
Tôi cảm thấy mình đang là kẻ bị kết án, không xứng đáng ở lại chốn này. Bởi vì tôi bị coi như kẻ làm gương xấu, gây hại cho ích chung.
9.
Những cảm thấy trên đây đang làm tôi đau đớn và sợ hãi. Tôi muốn tìm người, để tâm sự. Nhưng tôi sợ lại bị khổ thêm, do người ta khinh chê, xa tránh. Mất miền tin vào người khác, co mình lại, đó là triệu chứng của trầm cảm.
10.
Trầm cảm có lúc gây nên căng thẳng. Chỉ một chút thôi trong lời nói, trong thái độ, của ai đó, tuy vô hình, nhưng tỏ ra sự dửng dung, sự khinh miệt, đều có thể làm cho tâm hồn đang đau lại đau thêm.
11.
Những lúc đó, tôi không phải là hiểu, mà là cảm nhận được một cách sâu sắc tình trạng, mà Chúa Giêsu đã trải qua xưa trong vườn Cây Dầu. Người cảm thấy rất mực cô đơn, rất mực sợ hãi, rất mực khổ đau. Tôi cũng như Người, lúc đó gục đầu xuống đất, mà khẩn cầu: “Lạy Cha, nếu có thể, xin cho con khỏi uống chén đắng này. Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha mà thôi” (Lc 22,42).
12.
Và tôi cũng cảm nhận thấy rất cần được ủi an nâng đỡ. Tôi thấy nhu cầu ấy cũng đã có trong lời Chúa Giêsu trách các môn đệ: “Các con không thức nổi một giờ ở bên Thầy sao?” (Mc 14,37).
13.
Ai đã trải qua những trường hợp như thế, mới thấy những trường hợp như thế là rất khủng khiếp. Do vậy, cần phải rất nhạy bén và tế nhị đối với những người trong cơn khủng khiếp như thế, nhất là khi họ là những người già cả đau yếu, không còn sức khoẻ thân xác và tinh thần để vượt qua.
Tôi đã nhiều lần rơi vào những trường hợp khủng khiếp đó.
14.
Cũng may là trong tôi, Chúa vẫn hiện diện, Người thắp lên trong tôi một ngọn lửa nhỏ.Ngọn lửa nhỏ này là niềm tin yêu mãnh liệt. Nhờ ngọn lửa thiêng này, tôi biến đau khổ thành cơ hội đến với Chúa và đến với con người, một cách âm thầm nhưng đầy tin tưởng.
15.
Trước hết, tôi coi bản thân tôi đang đau đớn là một của lễ hy sinh. Tôi khiêm tốn dâng lên Chúa của lễ hy sinh đó, hợp với của lễ hy sinh Chúa Cứu Thế đã dâng xưa trên thánh giá.
16.
Với của lễ hy sinh đó, tôi chúc phúc lành cho những người thân yêu của tôi. Như xưaông già Simêon đã chúc lành cho Đức Mẹ và Thánh Giuse, khi hai Đấng dâng Chúa Hài Đồng trong đền thờ (x. Lc 2,33-35).
17.
Rồi, cũng với của lễ hy sinh đó, tôi chuyển giao kinh nghiệm của tôi cho cộng đoàn và những thế hệ đi sau. Như xưa bà già Anna “đã nói về Hài Nhi Giêsu cho hết những ai đang mong chờ ngày Thiên Chúa cứu chuộc Giêrusalem” (Lc 2,38).
18.
Những gì tôi chia sẻ trong tâm sự này đều rát chân thành. Cũng với tất cả tấm long chân thành, tôi thú nhận tôi rất yếu đuối, hèn hạ, tội lỗi, rất cần được Chúa xót thương và cũng rất cần được cộng đoàn cảm thông.
19.
Để kết, tôi xin mượn ý của Đức Thánh Cha Phanxicô về người già:
- Nhu cầu được có người ở bên,
- Nhu cầu gặp được một cái nhìn yêu thương có sức làm êm dịu nỗi lo âu sợ hãi...
- Nhu cầu được cảm thấy mình có ích cho người khác.
- Nhu cầu làm nhẹ nỗi đau.
Đó là những gì anh chị em nên làm cho những người già cả đau yếu, trong đó có tôi.
Xin cảm tạ Chúa hết lòng.
Xin chào chúc anh chị em được bình an trong Chúa.


Long Xuyên, ngày 12 tháng 3 năm 2014
Ngày giỗ Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -MƯỢN BỐ THÊM 10 ĐÔ-LA

 

  •  
    Mo Nguyen
    Aug 14 at 11:54 PM
     
     

    CÂU CHUYỆN SUY NGẪM "MƯỢN BỐ THÊM $10 USD"


    CÂU CHUYỆN SUY NGẪM "MƯỢN BỐ THÊM $10 USD"



    Người đàn ông đi làm về muộn, mệt mỏi và bực bội. Đứa con trai 5 tuổi chờ ông ta ở cửa.
    – Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
    – Được chứ, gì vậy? – Người cha đáp.
    – Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
    – Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy?
    – Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố – Cậu bé nài nỉ.
    – Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, bố làm được 20 USD một giờ.
    – Vậy hả bố – Cậu bé cúi mặt đáp – ...Con có thể mượn bố 10 USD được không?
    Người cha nổi giận: “Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu”.
    Cậu bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại. Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều con trai mình vừa hỏi: “Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ?”.
    Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, anh nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với con. Có thể nó thật sự thiếu 10 USD để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình. Anh tiến về phía phòng con trai và mở cửa.
    – Con đã ngủ chưa, con trai? – Anh hỏi.
    – Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
    – Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay là một ngày dài và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, 10 USD mà con đã hỏi – Người cha nói.
    Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: “Ôi, cảm ơn bố!”. Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
    – Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? – Người cha nói trong giận dữ.
    – Bởi vì con không đủ..., nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ… Bố ơi, bây giờ con có 20 USD, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố – cậu bé nói.
    Người cha như chết lặng người. Anh vòng tay ôm lấy cậu con trai bé nhỏ và cầu xin sự tha thứ.

    Đây chỉ là một lời nhắc nhở rất ngắn ngủi gửi đến cho tất cả những ai đang làm việc vất vả cho cuộc sống của mình. Chúng ta đừng để thời gian vuột mất khỏi bàn tay mà hãy dành thời gian cho những người thực sự quan trọng với chúng ta, những người gần gũi với chúng ta nhất. Hãy luôn nhớ chia sẻ giá trị một giờ của bạn cho tất cả những ai mà bạn yêu quý.
    Bởi, nếu ngày mai bạn chết đi, công ty nơi mà bạn đang làm việc sẽ dễ dàng thay thế người khác. Còn gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ cảm thấy mất mát rất lớn trong suốt quãng đời còn lại. Hãy suy nghĩ về điều này bởi chúng ta luôn tự ép mình dành nhiều thời gian cho công việc hơn là gia đình.
    Bạn thân mến, bạn nên biết và hiểu điều nào là quan trọng hơn.


     

 

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - LÒNG MẸ

  •  
    Mo Nguyen - Aug 22 at 4:04 PM
     
     
    LÒNG MẸ   
     

    Một con voi mẹ đã đào đất suốt 11 giờ trong sự ngạc nhiên của người dân địa phương, nhưng khi phát hiện được sự thật, ai cũng không khỏi xúc động.

     
    ● Mới đây, tại huyện Chatra, Ấn Độ, người dân đã phát hiện một con voi đang điên cuồng dùng vòi và chân cào một hố đất trong suốt 11 giờ liền không ngơi nghỉ. Người dân ở đây đã vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu họ lo ngại về tâm lí của con voi bất ổn nhưng vì sau đó nó gào rú và than khóc quá nhiều nên họ đã bắt đầu mủi lòng. Lúc này người dân đã dùng chuối tiêu để thu hút nó đi ra ngoài và đến kiểm tra hố đất.

    Người dân đã cảm thấy vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy một chú voi con đã bị đất phủ một lớp khá dày trộn lẫn với nước ở bên dưới hố, nó đang ngoe nguẩy chiếc vòi lên trên cao trông rất tội nghiệp.

    Hóa ra, hai mẹ con nhà voi đi ngang qua khu vực này và chú voi con đã lỡ bị sa chân rơi xuống chiếc hố sâu. Mẹ voi vì lo lắng cho con đã không ngừng đào bới để có thể cứu con mình thoát thân. Tuy nhiên, sau 11 giờ đào bới, voi mẹ đã vô tình làm cho lớp đất mới phủ dày lên người con mình khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

    Nhưng sau khi người dân địa phương phát hiện, họ đã cùng nhau đào đất để giải cứu chú voi con thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Chú voi con được giải thoát, hai mẹ con đã voi cùng vui mừng, quấn quýt lấy nhau một cách sung sướng.

    Nhìn chúng tung tăng bước đi bên nhau, những người dân địa phương cảm thấy vô cùng ấm lòng. Bởi, nếu họ không phát hiện ra được tiếng voi mẹ than khóc trong tuyệt vọng thì chắc có lẽ rằng voi mẹ sẽ kiệt sức trước khi đưa con mình ra khỏi chiếc hố tử thần.

    Kat Lee 
    (Theo Thế giới trẻ)
    @ BNQ St & T/h)

    .......
    Ảnh: Internet

    Trong hình ảnh có thể có:                                          một hoặc nhiều người, ngoài                                          trời và thiên nhiên
    Trong hình ảnh có thể có:                                          ngoài trời
    Trong hình ảnh có thể có:                                          ngoài trời và thiên nhiên
    Trong hình ảnh có thể có:                                          ngoài trời và thiên nhiên
    Lòng Mẹ - Ngọc Sơn. Sáng tác: Y Vân

    https://www.youtube.com/watch?v=2gmEMauh93w

     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - CỨU CON NGƯỜI KHÁC

  •  
    Hung Dao - Aug 10 at 2:37 PM
     
     
    Subject:Re : DOI SONG :Quyết định cứu con của người khác trước dù con mình đang nguy kịch, phép màu đã xuất hiện…
     

    Quyết định cứu con của người khác trước dù con mình đang nguy kịch, phép màu đã xuất hiện…

     

    Vợ chồng George và Helen sống ở thị trấn nhỏ Oos-Londen của Nam Phi. George làm việc trong một nông trại ở phía bắc của thị trấn cách nhà hơn 50km. Hằng ngày, anh phải ra khỏi nhà từ rất sớm và rất muộn mới về. Helen – vợ anh đang mang thai nên ở nhà nghỉ ngơi.

    Như thường lệ, ngày hôm đó, George lái xe ra khỏi nhà để đi làm. Trên đường đi phải qua một đoạn đường núi khá dài, gập ghềnh khó đi, xung quanh lại không có nhà dân, rất vắng vẻ heo hút.

    Khi George đang trên đường thì điện thoại đổ chuông.

    – George, mau về nhà… em đau bụng quá, con chúng ta có khi phải sinh non mất…

    Nghe tiếng kêu đau đớn của vợ, George rất lo lắng bởi vì nhà của họ ở nơi hẻo lánh, không có người hàng xóm nào cả. George biết, nếu không nhanh chóng đưa vợ vào viện, tính mạng vợ con anh đều sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng, nhà anh lại cách bệnh viện của thị trấn rất xa.

    – Helen, em đừng lo quá, anh lập tức về nhà đây.  

    George gác điện thoại, lập tức quay đầu xe. Thế nhưng, đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên bất ngờ từ phía sau chạy đến chặn đầu xe của anh. Ông ta cầu cứu anh:

    – Anh à, tôi xin anh, xin anh hãy cứu con trai tôi với!

    Người đàn ông ấy tên là Antony. Khi ông đưa vợ con ra vùng ngoại ô chơi, chiếc xe việt dã của ông bị mất phanh, lao xuống vực. Cậu con trai 9 tuổi vì không cài dây an toàn nên bị thương rất nặng, còn hai vợ chồng họ chỉ bị thương nhẹ.

    George rơi vào hoàn cảnh khó xử, nếu như giúp Antony, tính mạng của vợ con anh sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu về nhà rồi mới quay lại thì con trai Antony có thể sẽ chết vì không được cấp cứu kịp thời. 

    George muốn nói với Antony rằng vợ anh cũng đang nguy kịch và đợi anh ở nhà, nhưng Antony đã quỳ rạp xuống trước đầu xe cầu xin khiến anh bối rối:

    – Con trai ông ở đâu?

    Antony đưa George đến một chỗ gần đó, cậu bé đang nằm cạnh đó, khắp người bê bết máu, gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều. Những vết thương trên người và đùi vẫn không ngừng chảy máu. 

    Antony khóc nói với George:

    – Chúng tôi đã gọi cấp cứu nhưng đợi được xe cứu hộ đến thì sợ rằng con tôi nguy mất. Vợ tôi đã men theo đường núi chạy về phía thôn làng gần nhất để tìm kiếm sự giúp đỡ. 

    George biết rõ xung quanh đây không có người ở, nơi gần nhất chỉ có nhà của anh và cũng chỉ có mỗi anh là có một chiếc xe Jeep mà thôi. 

    – Mau đưa thằng bé lên xe!, George nói lớn. Cuối cùng George đã ra một quyết định vô cùng khó khăn – cứu con trai của Antony!

    Antony vội vã ôm con lên xe, George khởi động xe lao như bay vào bệnh viện. Vừa lái xe, anh vừa vội vã gọi điện về nhà.

    Lần thứ nhất, Helen nghe máy, tiếng rên siết đau đớn của cô như kim đâm vào tim George:

    – Anh ở đâu rồi? Em sắp không chịu nổi nữa rồi.

    George kìm nén nước mắt:

    – Em yêu, anh xin lỗi. Em gắng thêm một chút nữa được không? Anh sẽ sớm về thôi.

    Cách vài phút, anh lại gọi điện cho vợ, giọng của Helen trong điện thoại yếu dần. George cố cầm nước mắt, thì thầm trong điện thoại:

    – Em yêu, thứ lỗi cho anh. Anh không thể thấy chết mà không cứu. Thượng Đế phù hộ cho em và con…

    Nhờ đến bệnh viện kịp thời, con trai của Antony đã qua cơn nguy kịch. George cảm thấy được an ủi phần nào, anh vội gọi điện về nhà, không ai bắt máy. Nước mắt anh trào ra, có khi nào vợ anh đã gặp chuyện chẳng lành.

    George vội lái xe như bay về nhà, Antony cũng lo lắng đi cùng với anh. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ con. Vội vã chạy vào nhà, anh thấy Helen đang nằm nghỉ trên giường, đắp một chiếc chăn. Ngay trên đầu giường cô nằm là một em bé đáng yêu vừa ra đời cách đó không lâu và ngồi cạnh giường là một phụ nữ nét mặt mệt mỏi đang nhè nhẹ dỗ dành đứa trẻ.

    George vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết. Khi đó, Antony tiến đến ôm người phụ nữ, nhẹ nhàng nói:

    – Em yêu, chúng ta phải cảm ơn George, nhờ cậu ấy giúp mà con chúng ta không sao rồi!

    Thì ra người phụ nữ xuất hiện trong nhà George là Mary, vợ của Antony – bà vốn là một bác sĩ sản khoa. Sau khi xe của họ gặp nạn, bà đã men theo đường núi định đi tìm người đến giúp con trai của họ. Khi bà đến nhà George, nghe thấy tiếng rên khổ sở của Helen, bà biết nếu không đỡ đẻ ngay, cả thai phụ và em bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.

    – Xin lỗi George, giọng Mary nghẹn ngào – Khi đó tôi đã lưỡng lự, không biết nên cứu Helen trước hay tiếp tục chạy đi tìm người giúp con trai tôi nữa. Thật may là vào phút cuối, tôi đã không chọn sai.

    Mặt George đỏ ửng:

    – Người phải nói xin lỗi là tôi. Khi Antony đã nhờ tôi giúp và tôi cũng đã do dự.

    – Nhưng cuối cùng thì tất cả chúng ta đều đã không đi ngược lại với lương tâm, Antony cười mãn nguyện.

    George nhìn vợ đang bình an chìm vào giấc ngủ, lại nhìn sang em bé đáng yêu của họ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má! Anh vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng họ đã có một quyết định đúng đắn.

    Cả George và Mary đều do dự khi đứng trước sự lựa chọn khó khăn: cứu con của mình hay cứu một đứa trẻ không quen biết đang gặp nguy kịch. Thật may, cuối cùng họ đã lựa chọn đúng. Có lẽ quy luật cuộc đời là vậy, khi chúng ta biết nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình, phép màu sẽ xuất hiện!