6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - TIỂU NHẪN, ĐẠI NHẪN

Tiểu nhẫn là một loại tu dưỡng, đại nhẫn là một loại trí tuệ

image.png

Thành công không phải ở chỗ người ta đi thì mình cũng đi, mà ở chỗ người ta dừng lại mà mình vẫn cứ bước tiếp.

Tha thứ cho người khác luôn có sức mạnh hơn trách móc người ta rất nhiều.

Chỉ cần bạn có đôi tai thì bạn sẽ nghe thấy những lời khó nghe. Chớ vì thế mà phiền não.

Biến bạn bè thành kẻ thù thì đó là một loại ngu xuẩn, biến kẻ thù thành bạn bè thì đó là một loại trí tuệ.

Chỉ biết thưởng thức dấu chân gà thì sao có thể nhìn thấy đại bàng dũng mãnh bay lượn trên trời cao. Thế nên cần nhớ rằng, những nơi hấp dẫn người ta nhất luôn là nơi nguy hiểm.

Tiểu nhẫn là một loại tu dưỡng, đại nhẫn là một loại trí tuệ

image.png

 

Trong cuộc đời, không khống chế được bản thân thì sao có thể khống chế được người khác.

Trong cuộc đời, không gian trong tâm càng lớn thì đóa hoa của sự trưởng thành càng tươi tốt xum xuê.

Bất kỳ lúc nào đôi co cãi vã với tiểu nhân thì đều khiến mình trở nên bé nhỏ thấp hèn.

Việc ngu xuẩn nhất là đứng trong bóng râm lại còn nói mặt trời thật bất công.

Dắt một con khỉ lại tưởng mình là Tề Thiên Đại Thánh. Đây là sai lầm mà mọi người thường gặp nhất.

Trong con suối nhỏ, cá thường cảm thấy mình rất lớn, đến khi ra biển cả mới thấy mình quá ư bé nhỏ.

Trên đường đời, người không biết chuyển hướng sẽ mãi mãi không thể đi xa.

Nam Phương biên dịch

VĂN HÓA VA GIA ĐÌNH - NỘI TÂM TĨNH LẶNG

Kẻ mạnh thực sự là người có nội tâm tĩnh lặng

image.png

 

Bạn đã bao giờ cảm thấy mình bị tổn thương bởi những lời nói ác ý? Bạn đã phản kháng ngay lập tức hay ôm nỗi bất bình trong tâm? Làm thế nào để thoát khỏi vòng luẩn quẩn của sự thù hận?

Mỗi ngày, chúng ta đều có thể gặp phải những tình huống đầy tổn thương: một lời trêu chọc ác ý, một lời nói đùa vô tình khơi gợi nỗi mặc cảm tự ti, dòng tin nhắn mỉa mai coi thường, một lời đánh giá tiêu cực, một bình luận khiêu khích trên mạng…

Những việc dường như nhỏ nhặt ấy gây tổn thương sâu sắc – nhiều hơn so với những gì bạn có thể tưởng tượng. Trong thâm tâm, ta tìm kiếm một lời giải thích tại sao người khác lại đối xử với ta như vậy? Nhưng những lý do khiến ta thấy dễ chịu và nguôi ngoai hơn không dễ tìm. Vết thương lòng càng nhức nhối thì nỗi oán giận lại càng sâu đậm.

Thay vì suy nghĩ quá nhiều về những tổn thương bản thân đang phải chịu, bạn hãy tự nhủ một điều – một sự thật không thể phủ nhận:

Người khác khiến bạn tổn thương vì chính họ cũng đang đau khổ.

image.png

 

Lý do duy nhất khiến một người làm tổn thương người khác, là bởi vì sâu thẳm trong tim họ cũng đang làm tổn thương chính mình. Họ cay đắng, chỉ trích và xúc phạm người khác vì chính họ đang chán nản. Dù bên ngoài họ tràn ngập sự tự tin, dù họ tỏ ra mạnh mẽ và đầy năng lượng, nhưng thực ra tâm hồn họ đang yếu đuối. Vai họ có thể đang run lên và họ phải gồng người để chống giữ. Bất cứ ai an yên trong tâm hồn sẽ không hạ thấp người khác chỉ vì muốn bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn.

Một người làm bẽ mặt người khác bởi vì điều ấy khiến anh ta cảm thấy giá trị của mình được nâng lên. Tuy nhiên, sự thật là chính người xúc phạm người khác mới bị hạ thấp bởi hành động ấy.

Sức mạnh thực sự không đến từ việc hạ thấp người khác. Trước sự tấn công của mọi hành động ác ý, bạn vẫn là bạn, một người không cần lấy người khác làm bệ đỡ nâng giá trị của mình. Bạn sẽ mạnh mẽ, cứng rắn và không thấy việc đáp lại những ác ý chĩa vào mình là điều cần thiết.

Kẻ mạnh thực sự là người có nội tâm tĩnh lặng.

image.png

 

Một chân lý hiển nhiên là có nhân ắt có quả, hành động sai trái sẽ bị trừng phạt. Bạn không nhất thiết phải là người cân bằng cán cân công lý. Sớm hay muộn, người khiến bạn tổn thương sẽ phải trả giá một cách thích đáng cho hành động của mình, dù dưới hình thức này hay hình thức khác.

Và bạn, vốn ở vị trí một nạn nhân của những hành động ác ý, trở thành khán giả của vở kịch công lý. Họ có thể không xin lỗi bạn, nhưng cũng chẳng thể trốn chạy luật Nhân Quả. Sự tha hóa và đánh mất chính mình là cái giá lớn nhất họ phải trả.

Con người có xu hướng bị cám dỗ bởi sự trả thù và chọn con đường dễ dàng, nhưng cách duy nhất để phá bỏ vòng luẩn quẩn của thù hận, chính là tìm đến căn nguyên của vấn đề – buông bỏ những nỗi đau.  

Lấy sự tử tế đáp lại độc ác, như những gì các bậc cổ Thánh tiên hiền đã dạy, học cách nhìn kẻ thù bằng ánh mắt thương xót và cảm thông. Khi làm được điều ấy, bạn đã biết đến một phần của tình yêu gọi là sự tha thứ.

Khiêm Từ

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH BÀ MAGARET

  •  
    jerry dao- May 20 at 11:11 PM
     

    NGƯỜI PHỤ NỮ NHÂN HẬU


    Nếu bạn đã có lần viếng thăm thành phố New Orleans xinh đẹp, chắc hẳn sẽ có ai đó hương dẫn bạn đến khu kinh doanh lâu đời của thành phố này, nơi tập trung các ngân hàng, cửa hiệu, khách sạn và sẽ chỉ cho bạn thấy một pho tượng được dựng vào năm 1884, đứng sừng sững tại quảng trường nhỏ ở đây. Pho tượng tạc hình một người phụ nữ đang ngồi trên cái ghế thấp, tay ôm một đứa bé đang ngả đầu vào người bà. Người phụ nữ không mấy xinh đẹp và trang phục của bà khá giản dị. Bà mang một đôi giày vải, mặc váy trơn, trên vai quàng một cái khăn và đội một cái mũ rộng vành trên đầu. Bà có dáng người tầm thước, trông hơi mập. Khuôn mặt bà có nét điển hình của người Ái Nhĩ Lan với chiếc cằm vuông vức. Ánh mắt của bà thật đặc biệt, chúng nhìn bạn một cách nồng ấm, chứa chan tình cảm tựa như ánh mắt của một người mẹ dành cho đứa con thân yêu của mình.

    Có một số điều đáng ngạc nhiên về bức tượng này. Đó là một trong những pho tượng đầu tiên ở Mỹ được tạc để tôn vinh một người phụ nữ. Ngay cả tại châu u cổ xưa, có rất ít tượng đài được xây dimg để tỏ lòng tôn vinh phụ nữ, và nếu có, hầu hết chúng đều dành cho những nữ hoàng hoặc công nướng quyền quý, những người rất xinh đẹp và rất sang trọng. Nhưng pho tượng ở New Orleans này thì hoàn toàn khác.




    Pho tượng này thuộc về bà Margaret Haughery, nhưng chẳng ai tại New Orleans nhớ rõ cái tên đó. Họ chỉ nhớ bà là Margaret. Và đây là câu chuyện về bà Margaret và lý do tại sao người ta phải dung tượng để tưởng niệm bà.

    Margaret mồ côi cả cha lẫn mẹ khi còn rất nhỏ. Bà được một cặp vợ chồng trẻ nhận làm con nuôi. Họ cũng nghèo khó và tử tế như cha mẹ ruột của bà. Margaret sống với họ đến lúc trưởng thành, lập gia đình và sinh một con trai. Nhưng không may, chẳng bao lâu sau chồng, rồi con bà lần lượt qua đời, để lại mình Margaret quạnh hiu. Tuy nghèo nhưng Margaret khỏe mạnh và giỏi giang. Bà không để đau buồn quật ngã, bà vẫn tiếp tục làm việc.



    Bà ủi quần áo cho một tiệm giặt ủi suốt ngày từ sáng sớm đến tối mịt. Và mỗi ngày, qua song cửa sổ nơi làm việc, bà trông thấy những đứa trẻ ở trại mồ côi gần đó làm việc và chơi đùa. Một thời gian sau, một trận đại dịch xuất hiện ở thành phố, cưóp đi bao sinh mạng và làm cho số trẻ côi cút tăng lên. Trại mồ côi không đủ chỗ để chăm sóc các em, còn các em thì đang cần một chỗ dựa. Chắc hẳn không ai có thể nghĩ rằng một người phụ nữ nghèo hèn, sống bằng nghề giặt ủi, lại có thể trở thành một chỗ dựa thân ái mà các em bé bơ vơ đang cần đến. Nhưng Margaret đã nghĩ như vậy.

    Bà đến thẳng trại mồ côi, nói rằng bà sẽ trích một phần lương của mình tặng cho trại và ngoài ra bà còn tình nguyện sống bên cạnh để chăm sóc các em.



    Bà cố gắng làm việc chăm chỉ, và chẳng mấy chốc, từ số tiền lương dành dụm được, bà mua một cặp bò và một chiếc xe chở hàng nhỏ. Mỗi sáng, bà đánh xe đi giao sữa cho khách hàng và không quên xin những thức ăn còn thừa từ các khách sạn và những nhà giàu có trong thành phố về cho lũ trẻ đói lòng trong trại mồ côi. Vào những lúc khó khăn nhất, nhiều khi chính số thức ăn thừa thãi đó đã giúp các em ấm bụng.

    Với khoản tiền bà Margaret kiếm được, mỗi tuần bà trích một phần mang đến tặng trại trẻ mồ côi. Sau vài năm số tiền ấy ngày một lớn. Do tính cẩn thận và giỏi giang, công việc kinh doanh của bà ngày thêm phát triển. Và dù vẫn cho đi, Margaret vẫn kiếm được nhiều tiền hơn và mua thêm nhiều bò. Cuối cùng, bằng số tiền tích lũy, bà xây một ngôi nhà dành cho trẻ em mồ côi.

    Một thời gian sau, Margaret mua được một lò làm bánh mì, rồi bà chuyển sang nghề giao bánh mì. Và những đồng tiền kiếm được, bà vẫn đều đặn trích ra tặng cho trại mồ côi.



    Rồi Cuộc nội chiến ở Mỹ bùng nổ. Trong thời buổi loạn ly, bệnh tật và đầy sợ hãi ấy, Margaret vẫn đánh chiếc xe bò đi giao bánh mì. Bà luôn xoay xở để vừa giúp đỡ những người lính đói khát, vừa quan tâm đến những em bé mồ côi. Dau vậy, khi chiến tranh kết thúc bà cũng có đủ tiền xây một lò bánh mì lớn. Đến lúc này, không ai trong thành phố không biết đến tên bà. Trẻ em trong khắp thành phố yêu quý bà. Các doanh nhân tự hào về bà. Những người nghèo đến gặp bà xin lời khuyên bảo. Bà thường ngồi trước cửa văn phòng mình, trong bộ váy bằng vải dày và với cái khăn nhỏ quàng trên cổ, tận tình đưa ra lời khuyên cho tất cả những ai đến nhờ bà giúp đỡ, bất kể họ giàu hay nghèo.

    Cuộc sống dần trồi cho đến một ngày, bà Margaret lặng lẽ qua đời. Lúc đọc di chúc của bà, người ta mới biết ngoài tất cả những gì bà đã hiến tặng, bà vẫn còn dành dụm được 30.000 đô la - một số tiền không nhỏ - và bà muốn tặng hết số tiền này cho tất cả các trại mồ côi trong thành phố, không phần biệt là trại của người da trắng, da đen, người Do Thái, người theo đạo Thiên Chúa hay đạo Tin Lành. Margaret luôn nói "Tất cả đều là trẻ mồ côi như nhau". Và bạn biết không, những ý nguyện cao đẹp của bà đã được ký bằng một nét gạch ngang thay cho tên của bà, vì Margaret chưa bao giờ biết đọc hay biết viết!



    Khi hay tin bà qua đời, người dân New Orleans đã truyền tụng về bà rằng "bà là mẹ của tất cả những người mồ côi mẹ, là bạn của những người không có bạn bè. Sự thông tuệ của bà không trường học nào có thể dạy được. Chúng ta sẽ mãi mãi không được quên bà ấy". Thế là họ tạc một bức tượng mang đậm những nét quen thuộc về bà đã để lại trong tâm trí mỗi người, lúc bà đang ngồi trước văn phòng riêng hoặc đánh chiếc xe bò đi chở hàng. Và ngày nay, pho tượng vẫn sừng sững ở đó, ngay giữa thành phố đông đúc người qua lại, thể hiện tấm lòng kính trọng của người dân New Orleans đối với người phụ nữ có trái tim vô cùng nhân hậu và cách sống giản dị tên là Margaret Haughery.
    Tình yêu mà chúng ta cho đi là tình yêu duy nhất chúng ta giữ được.
    - Elbert Hubbard
     
     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - BIẾT BAO DUNG

Cuộc đời sẽ dịu dàng hơn biết mấy nếu chúng ta biết bao dung lẫn nhau

image.png

 

Cách đây không lâu, tôi sang Anh thăm con gái đang du học ở đó. Buổi tối, cháu đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng ở London để dùng bữa. Người phục vụ là một cô gái rất trẻ, có lẽ đây là công việc làm thêm của của cô bé ngoài giờ lên lớp. Khi cô mang đến món cá hấp, chiếc đĩa quá nặng nên nước súp chảy xuống chiếc túi da sang trọng đặt bên cạnh người tôi…

Tôi đứng ngay dậy, nhấc chiếc ví đắt tiền và định mắng cho cô phục vụ hậu đậu này một trận, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì con gái tôi đã nhanh chóng đứng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi vỗ nhẹ vào vai cô gái nói: “Không sao cả, em đừng lo lắng.”

Cô phục vụ sợ hãi, hai tay run run, vừa nhìn tôi vừa rụt rè nói:

– Cháu xin lỗi… để cháu đi lấy khăn lau ạ…

Con gái tôi lại tiếp tục an ủi:

– Không sao đâu, chiếc túi chỉ cần về nhà rửa qua là sạch mà. Em cứ đi làm việc đi, đừng lo lắng quá.”

Tôi thực sự vô cùng tức giận, cảm thấy mình như quả bóng sắp nổ tung ra. Rõ ràng người làm sai là cô gái phục vụ kia, mà con tôi lại cư xử như thể chúng tôi mới là người gây ra rắc rối. Tôi trừng mắt nhìn con gái, nhưng con bé rất bình tĩnh. Dưới ánh đèn sáng, tôi thấy hình như nó đang rưng rưng nước mắt.

Tối hôm đó khi về nhà, con gái mới giải thích cho tôi mọi chuyện…

Trong 3 năm học ở London, dù gia đình tôi không khó khăn về tài chính nhưng vì muốn trải nghiệm cuộc sống ở Anh Quốc nên con gái tôi không về nhà trong các kỳ nghỉ mà ở lại xin làm phục vụ cho các quán ăn. Khi ở nhà, nó chưa từng phải làm công việc nặng nhọc nào. Từ nhỏ đến lớn, mười đầu ngón tay chỉ biết đến cầm bút và chơi đàn. Vậy nên, ngày đầu tiên đi làm, nó đã gặp phải rắc rối.

– Con nhận công việc rửa cốc rượu trong nhà bếp. Công việc đòi hỏi phải vô cùng cẩn thận. Con dè dặt rửa từng chiếc cốc như người đang đi trên băng vậy. Không dễ dàng gì mà rửa hết một đống cốc thuỷ tinh cao chân trong suốt, mỏng như cánh ve. Vậy mà con vừa không chú ý một chút đã làm rơi mấy chiếc cốc xuống đất. Những âm thanh “xoảng, xoảng” liên tục vang lên. Trước mặt con là một đống thủy tinh vụn lấp lánh trên mặt đất.

Con bé tiếp tục:

– Mẹ ơi, vào thời khắc đó, con có cảm giác bị rơi xuống địa ngục. Thế nhưng, mẹ có biết người quản lý ca trực đó phản ứng thế nào không? Cô ấy đi tới, kéo con lên và nói: “Em gái, em không sao chứ?”

– Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: “Các bạn mau đến giúp cô gái này dọn dẹp sạch đống thủy tinh nhé!” Ngay đến cả nửa câu trách móc cũng không có!

Con gái nắm chặt tay tôi, rồi tiếp tục kể chuyện:

– Lại một lần nữa, khi rót rượu, không cẩn thận con đã làm đổ rượu vang nho lên chiếc váy trắng của khách, khiến nó trở nên loang lổ. Cứ tưởng vị khách đó sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ cô ấy lại an ủi con: “Không sao đâu, rượu ấy mà, không khó giặt”.
Rồi cô ấy đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai con, từ từ đi vào phòng vệ sinh lau chiếc váy. Khi ấy con chỉ biết tròn mắt như con chim yến nhỏ vì quá đỗi ngạc nhiên.

Lúc này, không khí trở nên tĩnh lặng, mắt của tôi ướt đẫm lệ…vì hiểu rằng, nhờ lòng bao dung của những người xa lạ ấy, con gái tôi đã trưởng thành.

Cuộc đời sẽ dịu dàng hơn biết mấy, nếu chúng ta biết bao dung lẫn nhau…

Trần Phong

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH -CÕNG CON TRÊN LƯNG

 

  •  
    Kim Vu
     
    Hello all,
    Moi xem...
    Trên lưng của mẹ - Ảnh chụp VCH

    Nhân Ngày Của Mẹ (Mother's Day) xin gửi quí bạn một số hình ảnh mẹ con mà tôi đã chụp được tại vùng Việt Bắc.
    Cũng để hiểu ra rằng tại sao các bà mẹ vùng này lại địu con sau lưng mà không ẵm con như người kinh: họ cần hai tay để làm việc.

    _Spreading Rice.jpg
    4_29A2174PR.jpg
    _29A7618PR.jpg
    _MG_0988PR.jpg
    _MG_1016.JPG
    _MG_1098PR.jpg
    _MG_1252PR.jpg
    _P1060726PR.jpg
     
    3_MG_0601P1R.jpg
     
     
    K29A6671PR.jpg
    P1080747PR.jpg
    8_MG_0774P2R.jpg
     

    Mời đọc lại bài ca dao của người Mường... Lời ru con đầy chất dân ca, chứa đựng cả một trời tâm sự của mẹ...


    MƯỜI TAY

    Bồng bồng con nín con ơi
    Dưới sông cá lội, trên trời chim bay
    Ước gì mẹ có mười tay
    Tay kia bắt cá, tay này bắn chim
    Một tay chuốt chỉ luồn kim
    Một tay làm ruộng, tay tìm hái rau
    Một tay ôm ấp con đau
    Một tay vay gạo, tay cầu cúng ma
    Một tay khung cửi guồng xa
    Một tay bếp nước, lo nhà nắng mưa
    Một tay đi củi muối dưa
    Còn tay van lạy, bẩm thưa, đỡ đòn
    Tay nào để giữ lấy con
    Tay lau nước mắt, mẹ còn thiếu tay
    Bồng bồng con ngủ cho say
    Dưới sông cá lội, chim bay trên trời

    (Ca dao dân tộc Mường, Cầm Giang dịch)