8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -

 
 
 

 

1d  
❤LÒNG TỪ MẪU BAO LA CỦA ĐỨC MẸ LỘ ĐỨC ❤️
Nơi sở bưu điện thành phố Lecco, thuộc miền Lombardia (Bắc Ý) có nữ nhân viên trẻ tuổi, duyên dáng và nhanh nhẹn. Ai ai cũng quý mến cô. Mọi người âu yếm gọi cô bằng tên Benedetta, trong nguyên ngữ Ý có nghĩa là người có phúc, được chúc lành ..
Bình thường cô Benedetta tiếp đón và phục vụ khách hàng hết sức chu đáo, lịch sự và nhã nhặn. Cô không tỏ ra cáu kỉnh bao giờ, kể cả đối với những khách hàng “ngu ngơ, lẩm cẩm” và hay quấy rầy nhất ..
Thế nhưng có sự kiện “bất thường”, không ai hiểu nổi và giải thích được, kể cả chính đương sự. Đó là hàng tuần, cô Benedetta chỉ nổi giận duy nhất vào ngày cô cầm trên tay để đóng dấu bưu điện thành phố Lecco vào tờ tuần san thông tin Công Giáo đến từ Lộ Đức, Trung Tâm Thánh Mẫu nổi tiếng của nước Pháp. Nguyên sự kiện nhìn thấy con dấu bưu điện mang tên Lộ Đức đủ làm cô Benedetta mất bình tĩnh. Thật tội nghiệp cho tờ tuần san bé nhỏ, khiêm tốn và trầm lặng.. Nào nó có làm gì nên tội cho cam! Vậy mà cô Benedetta giận dữ ghét bỏ nó, ném nó vào góc bàn, hoặc đôi khi mạnh tay vứt nó vào sọt rác .. Cơn giận vô cớ không thay đổi và giảm bớt theo thời gian, trái lại còn tăng mạnh thêm mãi.
Nhiều lần để hả giận cô Benedetta bèn lấy con dấu bưu điện thành phố Lecco và đóng tan tành, đóng chồng chất lên chữ LỘ ĐỨC, khiến không ai còn có thể đọc ra tên LỘ ĐỨC nữa. Lúc đó cô mới hả giận, chuyển tờ tuần san thông tin Công Giáo Lộ Đức đến tay người nhận!
Trinh Nữ MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội, từ trời cao, hẳn trông thấy từng cử chỉ nhỏ nhặt từng tâm tình kín ẩn của cô nhân viên trẻ tuổi sở bưu điện Lecco. Nhưng Đức Mẹ nhân từ, thay vì trừng phạt đứa con hỗn láo, Mẹ lại nhẫn nhục chờ đợi thời cơ thuận tiện, một con đường mới, một cách thức mới để chúc lành cho Benedetta, đúng theo tên gọi quý hóa của cô.
Một ngày theo thông lệ, tờ tuần san thông tin Công Giáo Lộ Đức tới bưu điện thành phố Lecco. Nhưng hôm đó tờ tuần san bị gấp lộn, nên một tờ bên trong tờ báo lại nằm ra bên ngoài với tựa đề thật lớn: “Một cuộc khỏi bệnh lạ lùng”. Vừa cầm tờ báo trên tay, lại đọc thêm hàng chữ lạ lùng đó, máu nóng của cô nhân viên dâng lên tới đầu. Con dấu bưu điện như bị đứng yên lơ lửng giữa vời .. trước tâm tình ngổn ngang của Benedetta. Sau cùng, bị tính tò mò thúc đẩy cô vội vàng đọc xem nội dung câu chuyện ra sao .. Đó là bài tường thuật về cuộc khỏi bệnh lạ lùng tại Lộ Đức của một phụ nữ Công Giáo, sau 14 năm bị tê bại hoàn toàn.
Đọc xong Benedetta thật sự xúc động. Phép lạ đầu tiên xảy ra. Cô không vứt tờ tuần san Lộ Đức vào một xó, cũng không bỏ vào sọt rác, nhưng lại để vào xách tay và mang về nhà. Về nhà, cô đọc đi đọc lại nhiều lần. Câu chuyện khỏi bệnh lạ lùng tại Lộ Đức tác động mạnh trên trí thông minh và trên con tim của cô. Sau cùng, con tim chiến thắng. Benedetta thành tâm thống hối về thái độ ngổ nghịch của mình đối với Đức Mẹ Lộ Đức, Đấng Vô Nhiễm Nguyên Tội.
Benedetta lấy giấy và viết thư cho phụ nữ Công Giáo may mắn, được Đức Mẹ chữa lành bệnh tật tại Lộ Đức. Thư gửi đi, không bao lâu sau, Benedetta nhận được thư trả lời của người khỏi bệnh. Từ đó, cuộc đời Benedetta hoàn toàn đổi khác.
Ba tháng sau, Benedetta chính thức lấy xe lửa đến Lộ Đức. Quỳ trước Hang Đá Đức Mẹ, Benedetta khiêm tốn thỏ thẻ: “Thưa Mẹ, lần này, người đóng dấu bưu điện chính là Mẹ. Chính Mẹ đã đóng dấu LỘ ĐỨC của Mẹ trên trái tim con. Nhờ thế trái tim con được biến đổi và được chúc lành. Từ nay, tên gọi LỘ ĐỨC trở thành tên gọi dấu ái và được ghi khắc mãi mãi trong trái tim con, không bao giờ mờ xóa” ..
(Sac. Pietro Ceccato, “Alla Scuola della Madonna”, Centro Mariano Montfortano, 1961, trang 222-223).
Nguồn: binhcang.com
 
 
 -----------------------------------------------------------------

 

ĐỜI SỐNG TAM LINH- TGM VŨ VĂN THIÊN

  •  
    Kim Vu CHUYỂN

    SỐNG THEO SỰ THẬT

     

    Sống trên đời, lý tưởng và mẫu mực mà chúng ta chọn lựa không phải là một vĩ nhân nơi trần thế.  Lý tưởng sống của người tín hữu là chính Chúa Giêsu, Đấng đã tuyên bố: Ta là Đường, là Sự thật và là Sự sống.  Nhờ việc chuyên chăm thực hiện giáo huấn của Đức Giêsu, chúng ta có thể sống theo sự thật và nên hoàn hảo trong cuộc đời trần thế, là bảo đảm hạnh phúc Nước Trời.

     

    Tự bản chất, con người dễ dàng dối trá với người khác và dối trá với cả chính mình.  Vì dối trá, người ta sẵn sàng xúc phạm đến tha nhân, thậm chí xúc phạm cả Thiên Chúa.  Đức Giêsu dạy chúng ta trong Tin Mừng hôm nay: “Hễ ‘có’ thì phải nói ‘có’, ‘không’ thì phải nói ‘không’; thêm thắt điều gì là do ác quỷ.”  Bài Tin Mừng hôm nay là tổng hợp nhiều nội dung giáo huấn, nhằm giúp con người sống ngay thẳng trước mặt Chúa và đối với anh chị em đồng loại.  Trong giáo huấn này, Chúa khuyên chúng ta, lòng bác ái trung thực đối với tha nhân còn quan trọng hơn của lễ dâng cho Chúa.  Chính vì vậy, khi dâng lễ, nếu trong lòng còn những uẩn khúc và mâu thuẫn đối với người khác, thì điều ưu tiên là hãy làm hòa với nhau, vì Chúa chỉ nhận của lễ dâng của người có tâm hồn bình an thanh thản.  Thông thường, người ta dễ dàng nói những lời hoa mỹ đối với Chúa, nhưng lại dùng những lời thô tục hoặc cứng cỏi với tha nhân.  Sống theo sự thật là tạo mối tương quan chân thành với Chúa cũng như với anh chị em mình.

     

    Nhờ sống theo sự thật mà chúng ta dễ dàng thực thi Luật Chúa.  Chúa Giêsu giảng dạy như một nhà cải cách luật pháp.  Người không dừng lại ở chữ nghĩa hay những công thức lý thuyết khô cứng, nhưng chú trọng đến tinh thần, đến tâm hồn của người giữ luật.  Quả thật, người muốn nên hoàn thiện không chỉ giữ con mắt giác quan bề ngoài, nhưng còn giữ tâm hồn và ý tưởng của mình ngay thẳng trung thực.  Vì sống ngay thẳng, nên người ta không cần thề thốt.  Chúa Giêsu lên án những thói quen nơi người Do Thái bình dân thời bấy giờ.  Họ thường lấy Danh Thiên Chúa hoặc Đền thờ Giêrusalem để thề, để chứng minh cho sự trung thực của mình.  Chúa nói: đừng thề chi cả, nhưng có thì nói có, không thì nói không; thêm thắt đặt điều là do ác quỷ mà ra.  Quả vậy, trong con người chúng ta vẫn có “ác quỷ” tức là mầm mống của sự dối trá.  Bổn phận của người tin Chúa là phải làm sao để mầm mống của sự thật lớn lên và sinh hoa kết trái, đẩy lui ảnh hưởng của sự dối trá đang hủy hoại tâm hồn và làm cho con người lạc hướng.

     

    Tác giả sách Huấn Ca dạy chúng ta hãy khôn ngoan trong cách sống và trong nhận định của mình.  Nhờ khôn ngoan mà chúng ta chọn lựa những gì ích lợi thiêng liêng và bền vững, đem lại hạnh phúc cho bản thân và cho những người xung quanh.  Ông đã dùng một hình ảnh đơn sơ dễ hiểu: Đức Chúa đặt trước mặt con người lửa và nước, nếu muốn gì thì giơ tay mà lấy; Đức Chúa đặt trước mặt họ cửa sinh và cửa tử…  Người không truyền cho ai ăn ở thất đức, cũng không cho phép ai phạm tội (Bài đọc I).  Như thế, Thiên Chúa ban cho con người có tự do để chọn lựa sự sống hay sự chết cho mình, để rồi họ phải lãnh trách nhiệm về những chọn lựa cũng như những hệ lụy của chọn lựa ấy.  Vì con người hay lạm dụng tự do, nên Chúa đã thiết lập lề luật làm nền tảng để lượng giá những hành động của họ.  Lề luật của Thiên Chúa là mẫu mực cho mọi lề luật của loài người, nên luật đó có giá trị ưu tiên.  Mọi dân luật đều phải dựa trên luật của Thiên Chúa đã khắc ghi vào lương tâm con người.

     

    Nếu sự khôn ngoan là một chọn lựa và tìm kiếm để nên hoàn thiện, thì theo nhãn quan Kitô giáo, Chúa Giêsu chính là Đức Khôn Ngoan của Thiên Chúa Cha.  Đức Khôn Ngoan đã nhập thể, mang lấy thân phận con người để chung chia phận người với chúng ta.  Thánh Phaolô quả quyết: rao giảng Đức Kitô là rao giảng sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa.  Đón nhận sự Khôn Ngoan chính là đón nhận Thiên Chúa.  Chính vì vậy, lý tưởng của người Kitô hữu là chính Chúa Giêsu, là Sự Khôn Ngoan vĩnh cửu và là Đấng Cứu độ trần gian.  Thánh nhân cũng mời gọi chúng ta hãy hành xử theo sự khôn ngoan đích thực, chứ không phải lẽ khôn ngoan theo quan niệm thế gian.  Trong tiến trình tìm kiếm sự Khôn Ngoan, có Thần Khí giúp đỡ chúng ta, để chúng ta không nản chí và không thất vọng.

     

    Hành trình đức tin là hành trình tiến theo Sự Thật và tìm kiếm sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa.  Xin Chúa cho chúng ta được ơn kiên trung, để mặc dầu giữa những biến động của trần gian, chúng ta vẫn luôn gắn bó với Chúa Giêsu, Đấng là Đường, là Sự thật và là Sự sống.  Một khi trung thành với Chúa, chắc chắn chúng ta sẽ dễ dàng sống trung thực đối với anh chị em mình.

     

    TGM Giuse Vũ Văn Thiên

     

    --

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - TỎA SÁNG GIỮA ĐỜI

  •  
    Kim Vu CHUYỂN

    TỎA SÁNG GIỮA ĐỜI

    tgm Vũ văn Thiên

     

    Sống trên đời, mỗi người chúng ta giống như một ngôi sao trên bầu trời.  Triệu triệu ngôi sao trong dải ngân hà, không có hai ngôi sao giống nhau hoàn toàn.  Những ngôi sao khác nhau về kích cỡ, về cường độ ánh sáng và về tốc độ vận chuyển. 

    Thiên Chúa là Đấng “ấn định con số các vì sao, và đặt tên cho từng ngôi một” (Tv 147,4).  Thiên Chúa cũng biết mỗi người chúng ta, và Ngài khắc tên chúng ta trong bàn tay của Ngài.  “Ta đã gọi con bằng chính tên con.  Con là của riêng Ta” (Is 43,1).

     

    Chúa Giêsu mời gọi những ai muốn theo Chúa phải tỏa sáng như những ngôi sao trên bầu trời.  Sống trên đời, mỗi người một tên gọi, một khuôn mặt, một cá tính, một nghề nghiệp và một sở thích.  Tuy vậy, lý tưởng chung của tất cả đều là sự hoàn thiện, mặc dù khái niệm “hoàn thiện” được hiểu khác nhau.

     

    Tỏa sáng giữa đời, đó là sứ mạng của mỗi chúng ta.  “Chính anh em là ánh sáng cho trần gian.”  Đây vừa là lời mời gọi, vừa là một mệnh lệnh mà Chúa Giêsu đưa ra cho các môn đệ.  Chúa Kitô là ánh sáng thế gian.  Những ai đi theo Người cũng phải trở nên ánh sáng, vì tin vào Chúa là cố gắng nỗ lực mỗi ngày để trở nên giống như Người.  Lệnh truyền này không phải là lý thuyết, nhưng là những đề nghị thực hành cụ thể.  Đó là những việc thiện hảo mà người môn đệ thực hiện đối với những người xung quanh.  Những việc tốt lành này sẽ giúp người tín hữu toả sáng giữa đời.  Những người chưa tin Chúa sẽ nhận ra Người thông qua những cử chỉ tốt lành mà người môn đệ đang làm.

     

    Một cách cụ thể hơn, ngôn sứ Isaia đã diễn giải những việc làm giúp chúng ta tỏa sáng giữa đời: đó là cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ những người cô thế cô thân, những người đau khổ bần hàn.  Vị ngôn sứ viết: “Bấy giờ ánh sáng ngươi sẽ bừng lên như rạng đông, vết thương ngươi sẽ mau lành…”  Những việc làm nhân ái có tác động thật diệu kỳ: khi giúp đỡ ai, thì vết thương nơi mình được chữa lành.  Khi thương người nghèo, thì lời cầu nguyện lên Chúa được Ngài nhận lời.  Khi cho đi, là khi nhận lãnh.  Khi quên mình, thì gặp lại bản thân.  Đó là sự kỳ diệu của sẻ chia và phép lạ của lòng nhân ái.  “Nếu ngươi nhường miếng ăn cho kẻ đói, làm thỏa lòng người bị hạ nhục, thì ánh sáng của người sẽ chiếu tỏa trong bóng tối, và tối tăm của ngươi chẳng khác nào chính ngọ.”  Thiên Chúa là Đấng rộng rãi quảng đại.  Ngài sẽ ban lại gấp trăm cho những ai từ tâm chia sẻ với tha nhân.

     

    Tác giả Thánh vịnh cùng chung một cảm nhận: Ánh sáng sẽ bừng lên nơi người từ bi nhân hậu và công chính.  Ánh sáng ấy vừa là ánh sáng thần thiêng đến từ Thiên Chúa, vừa là ánh sáng tỏa lan nơi tâm hồn người thánh thiện.  Quả vậy, những ai bao dung quảng đại sẽ cảm nhận được sự an bình và niềm vui đến từ Thiên Chúa.

     

    Nhân loại vừa trải qua thời kỳ khó khăn.  Con virus Côrôna nhỏ bé đã làm đảo lộn thế giới.  Hệ luỵ của đại dịch Covid-19 sẽ còn tồn tại nhiều năm.  Trong những thời khắc của đại dịch, người ta được chứng kiến những nghĩa cử cao đẹp thấm đậm tình người.  Cũng trong thời đại dịch, nhiều người lợi dụng để trục lợi trên đau khổ của đồng bào.  Họ mượn chức danh của mình để vơ vét không thương tiếc, miễn sao thu lợi thật nhiều.  Thế mới thấy, lòng tham của con người là vô đáy, và sự vô cảm của con người thật khủng khiếp.  Người ta bất chấp lương tâm, bất chấp sự đau khổ của tha nhân, miễn là thu tích được nhiều tiền cho bản thân và cho gia đình.  Những người này, không chỉ bị pháp luật lên án, mà còn bị lương tâm cắn rứt suốt đời vì sự bất công tham lam và ăn chặn của người nghèo.

     

    “Anh em là muối cho đời.”  Ai trong chúng ta cũng biết tác dụng và ích lợi của muối.  Thiếu muối, mọi đồ ăn đều trở nên vô vị.  Vào thời Chúa Giêsu, khi chưa có tủ lạnh như hiện nay, muối không chỉ để nêm vào món ăn, mà còn là chất liệu bảo quản thực phẩm.  Chúa muốn những ai tin vào Người phải trở nên muối ướp trần gian, tức là làm lan tỏa xung quanh sự thánh thiện, mặc dù đời còn đầy bóng tối của bất công và ghen ghét hận thù.

     

    Làm sao có thể trở thành muối và ánh sáng giữa một cuộc sống đầy cạnh tranh và mưu mô tính toán.  Thánh Phaolô trả lời: nhờ Đức Giêsu Kitô (Bài đọc II).  Đối với thánh nhân, Đức Giêsu là lý tưởng duy nhất.  Mối bận tâm lớn nhấn của thánh Phaolô là làm sao để trung thành với Đức Giêsu.  Trọn cuộc đời của thánh nhân là dành cho Chúa.  Dù gông cùm, tù đầy, đòn vọt và sự khinh bỉ của người đời, vị Tông đồ dân ngoại vẫn không hề nao núng, vì “chiều cao hay vực thẳm, hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta” (Rm 8,39).  Thánh Phaolô khuyên chúng ta hãy cậy dựa vào lẽ khôn ngoan của Thiên Chúa, chứ đừng dựa vào người phàm.  Nhờ đó, chúng ta có đức tin chân thật và vững chắc.

     

    Chúng ta đang sống trong những ngày đầu xuân Quý Mão.  Nắng ấm của mùa xuân làm cho lòng người ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc.  Xin cho mỗi chúng ta cũng trở nên như nắng xuân, đem sức sống, sự bình yên và niềm vui cho mọi người.  Nguyện xin Chúa Xuân chúc phúc cho mỗi chúng ta.  Amen.

     

    TGM Giuse Vũ Văn Thiên

     

     

    --

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - ĐAU KHỔ CỦA CON NGƯỜI

  •  
    Chi Tran - LEYEN
     
     


     
    Đức Giêsu nghĩ thế nào về đau khổ của con người?
    Không ai trong chúng ta đã không ít là một một lần ngã bệnh hoặc có người thân đau ốm hay được thấy những bệnh nhân điều trị tại một bệnh viện, để thấy được bệnh tật quả là một nỗi khổ đau của con người…
    Mọi người đều phải chạm trán với đau khổ dưới muôn hình vạn trạng. Các triết gia đã suy nghĩ và bàn giải nhiều về đau khổ, nhưng không có một giải đáp nào thỏa đáng trước sự đau khổ của người hiền đức và của trẻ thơ vô tội.
    Ông Gióp, nhân vật chính trong tác phẩm mang tên ông, là một người hiền đức nhưng gặp phải nhiều nỗi gian truân, đâm ra hoang mang và vô vọng: “Xin Chúa nhớ cho: đời con chỉ là hơi thở, mắt con sẽ không được thấy lại hạnh phúc bao giờ.”
    Thật vậy, “đời người là một khổ dịch, như cảnh nô lệ, tựa kiếp làm thuê.” Tuy thế, tuyệt đối ông không bao giờ coi đau khổ như là dấu chỉ hay hình phạt của tội lỗi. Bản thân ông Gióp không tài nào hiểu được: Tại sao người hiền đức lại phải đau khổ? Đối với ông, đau khổ thật là một huyền nhiệm khôn dò. Tốt hơn hết là tin chắc vào Chúa, hướng về Ngài và xin Ngài giải đáp cho.
    Vậy thời Đức Giêsu nghĩ thế nào về đau khổ của con người?
    Trước hết, Đức Giêsu không thuyết giảng về đau khổ nhưng Ngài quan tâm, lo lắng cho những người đau khổ, cảm thông và chữa lành kẻ ốm đau, tật nguyền, hoặc bị quỷ ám. Được biết bà mẹ vợ ông Simon đang bị sốt nằm trên giường. “Đức Giêsu lại gần, cầm lấy tay bà và đỡ dậy…” Với triết gia, đau khổ là một vấn đề. Còn với Đức Giêsu, cần chiến đấu và chiến thắng đau khổ: Trước người mù từ thuở mới sinh, mọi người tìm cách giải thích để kết án kẻ khác và chạy tội, để đổ trách nhiệm cho kẻ khác và phủi trách nhiệm cho mình. Nhưng theo Đức Giêsu, làm như thế có lợi gì, người đau khổ vẫn đau khổ. Tốt hơn là làm một cái gì đó, làm “cái phải làm” để biểu lộ công trình yêu thương của Chúa Cha.
    Kế đến, khi cầm lấy tay bà mẹ vợ ông Simon đang nằm trên giường vì sốt mà cho bà “chỗi dậy”, Đức Giêsu như hướng chúng ta đến cái chết và sự Phục Sinh của Ngài. Chính nhờ mầu nhiệm Vượt Qua này mà đau khổ của con người có được một ý nghĩa tích cực: Đau khổ dứt khoát không phải là một hình phạt mà là một thay đổi, một nổ tung nảy sinh một sự sống mới, tương tự như hạt lúa phải thối đi để có mùa gặt, quả trứng phải nứt ra để có chú gà con, và con sâu phải lột xác để thành cánh bướm bay vào cõi trời bao la.
    Như vậy, Đức Giêsu đến trong trần gian không phải để xóa đi mọi đau khổ nhưng để đem lại cho đau khổ một ý nghĩa cứu độ, cho người đau khổ một niềm vui giải thoát. Ngài đã giải thoát họ khỏi những chán chường thất vọng và đưa họ vào lại trong sự hiệp thông tình yêu với Thiên Chúa cũng như với mọi người trong xã hội. Phải đợi đến sau khi Đức Giêsu Phục Sinh, người ta mới nhận ra rằng: còn hơn một Thầy Thuốc, Đức Giêsu là Vị Cứu Tinh của cả nhân loại. Bởi vì Ngài đã không những chữa lành những nỗi đau nơi thân xác mà còn chiến thắng cả cái chết và quyền lực của tội lỗi đang tác động trong đau khổ, để đem đến cho con người một sự giải thoát toàn diện, đưa họ vào trong vinh quang và sự sống. Đây mới thật là mối bận tâm sâu xa của Đức Giêsu: bận tâm rao giảng Tin Mừng hay mạc khải tình thương cứu độ của Thiên Chúa cho mọi người. Nhờ đó, đau khổ thay vì là sự vắng mặt của Thiên Chúa, sẽ là sự hiện diện của một tình yêu. Dù đau khổ vẫn còn là một mầu nhiệm khôn dò, một vấn đề chưa có giải đáp trọn vẹn, nhưng đã có tình yêu, một mầu nhiệm vĩ đại hơn.
    Đức Giêsu đem Tin Mừng đến cho loài người bằng những thái độ cụ thể, rõ ràng: Ngài ra tay cứu chữa những ai đau ốm bệnh tật, cho họ được lành mạnh, thuyên giảm, hầu làm chứng một cách thỏa đáng tin rằng, quả thật Thiên Chúa yêu thương người ta, dùng con người cứu chữa con người, để ốm đau không thành đau khổ, tật nguyền không phải tất nhiên đau khổ. Khi con người được yêu thương chăm sóc thì dầu có mang bệnh tật cũng có thể cảm thấy vui tươi, hạnh phúc, nghĩa là không đau khổ, như một em bé mù –Trường Hy Vọng – Nguyễn Đình Chiểu, vẫn có thể đàn hát về cảnh bình minh của đời mình, vẫn sáng tác những vần thơ trong sáng, vì em được yêu thương, được chăm sóc tận tình.
    Đức Giáo Hoàng Phaolô II trong Tông thư về “Ý Nghĩa Đau Khổ Của Con Người, theo Kitô giáo” (1984) đã nói: “Con người bước đi cách này hay cách khác, trên con đường đau khổ”, và tất cả chúng ta được đưa tới gặp gỡ con người trên con đường đó. Ngài trích dẫn dụ ngôn người Samari nhân hậu để cho thấy rằng mỗi người chúng ta phải có mối liên đới như thế nào đối với người đồng loại đang đau khổ. Chúng ta không được “dửng dưng” bỏ qua, nhưng phải “dừng lại” bên kẻ đau khổ. Người Samari nhân hậu là tất cả những ai dừng lại bên bất cứ đau khổ nào của người khác. Dừng lại không phải vì tò mò mà là để sẵn sàng giúp đỡ. Thái độ này là sự sẵn sàng nội tâm biết mở lòng và xót thương, thúc đẩy chúng ta ra tay hành động và trợ giúp những người đau khổ, dù thuộc loại nào” (x. số 28).
    Trong suốt dòng lịch sử, Giáo Hội đã luôn quan tâm chăm sóc và cứu chữa các bệnh nhân, nhất là những người mắc bệnh hiểm nghèo và khó chữa, những kẻ tàn tật. Sự tận tụy của các tu sĩ, các đội ngũ bác sĩ, y tá Công giáo tại các trại phong cùi, các bệnh viện luôn được xã hội ghi nhận và đã là nguồn an ủi không nhỏ đối với những con người đau khổ. Nhiều giáo dân tại các họ đạo, các đoàn thể, có thói quen thăm viếng, chăm sóc những người già cả tại gia đình, tại các viện dưỡng lão… Như vậy, sự quan tâm của Chúa Giêsu đối với những con người đau khổ vì bệnh tật được tiếp tục trong xã hội hôm nay của chúng ta.
    Nhân ngày Thế Giới Bệnh Nhân sắp đến, ngày lễ Đức Mẹ Lộ Đức (11/2), nơi các bệnh nhân đã được Đức Mẹ chữa lành một cách lạ lùng, nhờ lòng tin tưởng, cậy trông và yêu mến Đức Mẹ.
    Trước nỗi đau khổ của kẻ khác, nhiều khi chúng ta cảm thấy bất lực, không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Những lúc đó, trong giới hạn của mình và đầy tình thương, chúng ta vẫn có thể làm một cái gì đó để xoa dịu tinh thần cũng như trợ lực cho thể xác của họ. Rất có thể người ấy chỉ cần chúng ta im lặng và cảm thông với nỗi đau của họ, hoặc lắng nghe họ tâm sự. Cũng có thể họ chờ đợi được nghe một tin vui, chờ đón một nụ cười… Ngay cả khi không thể thực hiện các việc đó, chúng ta vẫn có thể cầu nguyện cho họ. Bằng tất cả những việc yêu thương nhỏ bé của đời thường đó, chúng ta nói với họ về Chúa Giêsu của chúng ta. Đó cũng là cuốn Tin Mừng sống động viết bằng chính cuộc đời chúng ta vậy.
    Trích trong "Niềm Vui Chia Sẻ"
    Tất cả cảm xúc:
    88
     
    1
     
     
    Chia sẻ
     
    VÀO NGÀY NÀY
    8 năm trước
     
    Tân Phúc Âm Hóa …ảo tưởng
    Dư âm của một bài giảng
    Người chấp bút: Ả Siêu…
    Xem thêm
    Tất cả cảm xúc:
    33
    1
     
     
    Chia sẻ
     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - DÂNG CHO CHÚA HÀI ĐỒNG

  •  
    nguyenthi leyen
     


     
    HÃY DÂNG CHO CHÚA HÀI ĐỒNG TẤT CẢ TỘI LỖI CỦA CON
     
    Vào một đêm giáng sinh nọ, thánh Gieronimo đang quỳ bên máng cỏ để suy niệm về mầu nhiệm Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế làm người, thì Chúa Hài Đồng hiện ra trong vầng sang chói lòa. Chúa Hài Đồng âu yếm hỏi:
    Gieronimo, con có gì làm quà cho Ta trong ngày Ta giáng sinh không?
    Thánh nhân đáp:
    Lạy Chua Hài Đồng, con xin dâng Chúa trái tim của con.
    Đúng thế, nhưng còn gì khác nữa không?
    Lạy Chúa, con xin dâng Chúa tất cả những gì con có và tất cả những gì con có thể.
    Chúa Hài Đồng hỏi tiếp:
    Con còn điều gì khác nữa không?
    Thánh nhân khẩn khoản thưa:
    Con có điều gì khác để dâng chúa nữa đâu?
    Chúa hài đồng bảo:
    Này Gieronimo, hãy dâng cho Ta tất cả tội lỗi của con nữa.
    Thánh nhân hốt hoảng hỏi lại:
    Ôi, lạy Chúa, làm sao con dâng cho Chúa tội lỗi của con được.
    Được chứ! Ta muốn con dâng cho Ta tội lỗi của con để Ta có thể tha thứ cho con. Đó là điều Ta rất mong đợi.
    Nghe thế, thánh nhân bật khóc vì sung sướng. ôi Thiên Chúa nhân lành vô cùng. Ngài chẳng muốn gì hơn là được thỏa mãn long nhân từ yêu thương của Ngài bằng việc tha thứ cho con người.
    tinhchuabaola
    Không có mô tả ảnh.
     
     
     
     
     
     
    Tất cả cảm xúc:
    1717
     
    12
     
     
    Chia sẻ
     
    VÀO NGÀY NÀY