16. Sống Tình Thức

SỐNG TỈNH THỨC - ĐỪNG TRÌ HOÃN

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Thu, Oct 1 at 2:19 AM
     
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

     
    ĐƯỜNG VỀ NHÀ CHA

    ĐỪNG TRÌ HOÃN NGÀY MAI.

     I. Sao lại để đến phút chót mới sửa soạn cho số phận đời đời.

     

    Đến giờ chết, đức tin của mọi người được thể hiện cách rõ ràng. Những người suốt đời đã sống bê-tha sẽ phải đau khổ khôn lường. Họ sẽ suy nghĩ và thốt lên: “Lạy Chúa, bao lần tôi đã được các kẻ khác cảnh-cáo, nhưng cuộc sống của tôi ngày càng tệ hơn. Tôi sẽ lìa khỏi thế gian này mang theo lòng kiêu-ngạo, các vui thú giả trá và lòng mê tham trần thế!”.

     

    Càng nghĩ, họ càng bị lương-tâm dày vò, vì đã lãng-phí bao cơ-hội tốt đẹp để làm tôi thờ phượng Chúa. “Điều ác nhân mong muốn sẽ phải tiêu ma. (Thánh-vịnh 112: 10).

     

    Làm sao họ lấy lại được các thì giờ đã hoang phí! Thánh Grêgoriô đã kể lại chuyện một nhà phú-hộ kia tên là Chri-dăng-tiô, sống cuộc đời truỵ-lạc, lúc gần chết đã kêu lên: “Hãy đợi tôi, hãy đợi tôi với, cho đến ngày mai!”

     

    Nhưng nào đâu có thì giờ chờ đợi nữa, ông ta đã lãng phí biết bao thì giờ để ăn chơi trác-táng. Ông van nài đứa con trai ông, một vị ẩn-tu tên Mat-xi-nô giúp. Trong lúc đó, mặt ông nóng bừng như lửa, lăn lộn khắp giường với những lời thất vọng cho đến chết.

    Than ôi! Bao người đã lao đầu vào các thú vui trần thế, lúc gần chết mới mở mắt nhìn thấy sự thật phũ-phàng, nỗi lo sợ càng lâu càng tăng và chết đi trong nỗi lo sợ đó. Phần rỗi họ thật đáng ngại!

     

    Này bạn, nếu bạn lúc đọc những giòng chữ nầy, bạn cũng kêu lên: “Tôi cũng vây.” Tất nhiên bạn không muốn những nỗi lo-lắng, u-buồn trong giờ chết về số phận đời đời của bạn. Điều tốt nhất là bạn hãy hối-cải, làm lại cuộc đời ngay, đừng trấn-át lương-tâm, trì-hoãn đến giờ chết mới làm.

     

    II. Cần có quãng thời giờ tĩnh -tâm cầu -nguyện.

     

    Can đảm lên, hỡi bạn! Khi bạn còn có đủ thời giờ để tránh cho bạn một giờ chết đau buồn khổ-nảo, bạn hãy làm lại ngay cuộc đời, kẻo lỡ ra sau này không còn đủ thời giờ hối-cải chăng? Đừng đợi đến tháng sau, tuần sau. Biết đâu ánh sáng của Chúa chiếu dõi lần này, tiếng Chúa kêu gọi lần này là lần sau cùng? Thật dại-dột biết bao, số phận đời đời của mình lại để đến phút chót là giờ chết mới lo, không kịp thì sao? Hãy lo chuẩn-bị ngay từ bây giờ, vì sống lành sẽ chết thánh.

     

    Một viên-chức đệ đơn từ chức trong triều đình vua Charles V. Ngạc nhiên, nhà vua vặn hỏi, viên-chức đó trả lời: “Muốn được cứu-rỗi, cần phải có thời gian cầu-nguyện, hãm-mình đền-tội, sống ẩn-dật kết hợp với Chúa giữa khoảng đời bê-tha và giờ chết.”

     

    LỜI NGUYỆN CẬY TRÔNG.

     

    Lạy Chúa! Con không dám lạm-dụng lòng từ-bi của Chúa. Con cảm tạ Chúa đã soi dẫn cho con con đường theo Chúa. Con thề hứa sẽ làm lại cuộc đời.

     

    Con biết rằng Chúa không thể chịu-đựng con lâu hơn nữa. Con có thể đợi đến lúc sa hỏa-ngục mới nghĩ đến việc trở lại với Chúa sao? Để đến lúc Chúa bỏ rơi và con kéo lê cuộc sống bê tha, đó là một hình phạt nặng nề đối với con, hơn cả chính sự chết.

     

    Lạy Chúa! Con sấp mình xuống dưới chân Chúa, xin Chúa đoái nhận lòng thống-hối của con. Xưa Chúa đã phán: “Tội ác của con người tội-lỗi không làm cho chúng ngã quỵ vào ngày chúng bỏ đàng tội-lỗi mà trở lại.” (Ê-dê-ki-en 33:12 ).

     

    Lạy Chúa! Con đã sống những ngày xúc phạm đến Chúa, con hết lòng thống-hối và con hy-vọng được Chúa thứ tha. Con sẽ nói như thánh An-Xem xưa: “Xin Chúa đừng để linh hồn con phải hư mất, vì Chúa đã dùng giá máu Chúa mà chuộc lại.”

     

    Xin Chúa đừng nhìn đến những bất nhân của con, một nhìn đến tình yêu bao la của Chúa, đến nỗi Chúa đã chết vì con.

     

    Nếu con có mất ơn Chúa đi nữa, thì Chúa có bao giờ mất uy quyền để sửa chữa cho con. Lạy Đấng cứu-chuộc con! Xin dủ lòng thương xót con. Từ này về sau, con chỉ yêu một mình Chúa mà thôi.

     

    Chúa đã chọn con giữa muôn vàn tạo vật khác, để con yêu Chúa. Vì thế, con xin chọn Chúa, đấng tốt lành của con, để con yêu Chúa trên hết mọi sự. Chúa vác thánh-giá đi trước con, con xin tiếp tục vác thánh-giá theo Chúa, không mất ơn Chúa là đủ cho con lắm rồi.

     

     

    Lạy Mẹ Maria, nguồn hy-vọng của con, xin ban cho con ơn bền-đỗ và tình yêu Chúa, con không còn ước mong gì hơn.
     

    Tác giả: Thánh An-Phong-Xô Li-go-ri

    (Phêrô Bùi-Đắc-Hữu, dịch)
     
     

 

SỐNG TỈNH THỨC- BẠN MƠ- CN26-A

  • CN 26A :(dụ ngôn hai người con đi làm vườn nho)
  • Trong kho tàng khôn ngoan La tinh, có một câu ngạn ngữ như sau: Nọc độc ở phía đuôi (venenum in cauda). Câu này nếu hiểu sát nghĩa đen, thì chỉ trúng cho một số con vật, như bọ cạp, như con ong: nọc ở phía đuôi.  Con rắn nọc độc không ở đuôi. Thằn lằn cụt đuôi vẫn sống và mọc đuôi khác. Vì thế nọc ở phía đuôi, không thể chỉ hiểu theo nghĩa đen mà phải hiểu theo nghĩa bóng mới đúng.  Nọc : phần chính yếu, sự sống … mạch máu – nằm ở đuôi : phần cuối, phần kết.Nhiều khi xem một vở kịch, một cuốn phim… ta nóng lòng muốn xem: để coi kết thúc ra sao. Chính cái kết thúc = phần cuối, cái đuôi : giúp ta hiểu được tại sao lại có cảnh này, người kia xuất hiện…Ta xem kịch, xem phim, không biết tại sao ông khách lạ kia lại quí mến người con gái của bà góa nọ như thế. Cuối phim, thì ra ông là bố ruột của cô. - Người thứ nhất nói : con không đi – sau đó đổi ý – điCả hai người đều thay đổi, nhưng quan trọng là phần cuối của đổi thay.Người thứ hai bị chê vì kết bằng không đi. Từ đi –đến không đi.Cách đây khoảng hơn ba chục năm, khi việc phong thánh cho 117 vị tử đạo tại Việt Nam đang hồi gay go căng thẳng, lúc đó ở Hà Nội, Nhà Nước đã chuẩn bị sẵn một hồ sơ về một số vị tử đạo có tì vết. Tì vết về đời sống luân lý, hoặc tì vết về đời sống chính trị: như tham gia vào loạn quân, như đi với Pháp… Hay như thánh Gẫm có hai bà vợ… Có một vị chức sắc cao cấp trong Giáo hội Việt Nam đọc được những tài liệu đó, cảm thấy e ngại, nên muốn đề nghị HĐGM hoãn ngày phong thánh để duyệt xét lại …Một quá khứ đen tối không luôn luôn làm giảm giá cuộc đời của một vĩ nhân. Abraham Lincohn, tổng thống 16 của Hoa Kỳ có một quá khứ thật ảm đạm, cùng cực, nghèo túng, nhưng đã vươn lên thành người có công thống nhất Nam Bắc nước Mỹ.  Có người từng đi chăn bò, chăn trâu, ở đợ, nhưng sau làm giám đốc, chủ tịch… Nhưng, ngược lại thì không được: đã từng làm giám đốc, chủ tịch, nay đi chăn bò, chăn trâu…! Cái quan yếu là ở phần cuối, ở về sau. “Nọc ở phía đuôi”.Thais là một vũ nữ sống ở Ai Cập, nổi tiếng phóng đãng, xa hoa. Và vì là phim ảnh, nên cảnh ăn chơi sa đọa trụy lạc của lớp quí tộc thời Ai Cập cổ được phóng đại và trình diễn lên màn hình trong những căn phòng có bóng cây thánh giá. Đó là điều mà người bình dân nói là bôi bác đạo. Thật ra không phải thế. Nhà ẩn tu Papnuc (Pathnutius) khi nghe tin về người vũ nữ thì đã cầu xin Chúa soi sáng, giúp sức, quyết định đến tìm Thais để đưa nàng ra khỏi nơi ăn chơi sa đoạ và trở về với Chúa. Sau khi cải trang, vị ẩn tu đến nhà nàng và xin được gặp riêng nàng ở nơi kín đáo. Nhưng bởi vị ẩn tu luôn nói rằng nơi này chưa kín đáo đủ, nên bực mình, Thais  nói : Chắc chắn không ai có thể nhìn thấy chúng ta nơi đây, nhưng nếu ông muốn tránh cái nhìn của Thiên Chúa, thì dù ông trốn bất cứ nơi nào kín đáo nhất, ông cũng không tránh được.Có lẽ thế, và tôi cũng biết có một thiên đàng dành cho người tốt và một địa ngục cho ác nhân.Những lời này xoáy vào lòng Thais, nàng sấp mình xuống chân người của Thiên Chúa. Sau đó nàng đi theo ẩn sĩ Papnuc để tìm nơi tu trì nhiệm nhặt và rồi cuối cùng chết như một vị thánh.Qua bộ phim và qua tiểu thuyết, ta thấy thật dịu ngọt và cay đắng. Dịu ngọt vì khúc cuối, phần kết của một vũ nữ trước kia xa hoa phóng đãng nay được chết lành khi miệng luôn kêu tên Chúa lúc lìa đời. Còn cay đắng, vì vị ẩn tu suốt đời khổ hạnh, tìm cách cứu người – thì lại có phần cuối được bộ phim diễn tả bằng cảnh hoá thành con quỉ dơi đi xơi máu người.Vậy thì ta có thể cùng với đức cha Bùi Tuần thưa lên với Chúa lời nguyện này:
  • Lạy Chúa, vì con không biết – và thực ra Chúa cũng không muốn cho con biết – đâu là phần cuối của cuộc sống con. Nó có thể tới bất cứ lúc nào, nên con phải ở trong tư thế luôn nói tiếng “Có” với Chúa, luôn đi làm vườn nho của Ngài. Lạy Chúa, xin cho con, xin cho chúng con, đừng xét đoán ai trước thời buổi, vì nào ai biết được phần cuối trước khi Chúa đến. Xin cho con, xin cho chúng con khi Chúa đến, con vẫn còn tình trạng nói tiếng “Có”. Có đây tức là tin. Con tin Chúa. Amen.
  • Câu nói của Chúa Giêsu hôm nay với các trưởng lão Biệt phái thật thấm thía : “Thật, tôi bảo thật các ông, những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Trời trước các ông” vì họ đã tin, vì phần đuôi, phần cuối của họ : họ hối cải. Còn vị ẩn tu kia khởi đầu và phần thân là đẹp nhưng kết thúc là bi thương, trở thành con quỉ dơi hút máu. Vị tông đồ Dân ngoại Phaolô đã có lần thốt lên : “Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại” (1Cr 9:27).
  • Còn ẩn tu Papnuc, một tu sĩ khổ hạnh, qua việc đi cảm hoá người, hiểu được phần nào hương vị cay đắng ngọt ngào của tình yêu và cuối cùng, kết thúc của bộ phim : ẩn sĩ Papnuc trở thành kẻ phản đạo, không còn tin Chúa.
  • - Vậy sao cô có thể sống cuộc đời tội lỗi như thế trước một vị Chúa luôn trông thấy cô?
  •             Khi nghe vậy, vị ẩn tu vội nói: “Cô cũng biết có vị Chúa ư?”
  • Cũng cách đây trên ba bốn chục năm, khi đi ra chợ Nha Trang, một linh mục được một người bán hàng ở chợ Đầm mách bảo : ở Nha trang đang cho chiếu một bộ phim bài bác đạo ghê lắm ! Chúng tôi đi xem, coi nó bài bác đến mức nào. Thật ra, nếu ai hiểu cốt truyện thì bộ phim không bài bác Đạo đâu, mà có khi trái lại nữa. Vì đạo diễn là Risac Be, người Ba Lan, công giáo. Bộ phim dựa trên tiểu thuyết của Anatole France. Tiểu thuyết lại dựa trên một câu chuyện có lẽ có thực, xảy ra vào thế kỷ 4-5. Bộ phim mang tựa đề : Thais.
  • ĐGM Nha trang (ĐGM Hòa) lúc đó đang ở Hà Nội cũng được thông báo cho biết có những hồ sơ như vậy, với một thách thức ngầm của CQ : coi chừng, lộn xộn, chúng tôi cho công bố hồ sơ bê bối đó. (Ở đây chúng ta không xét mức độ thật hư của các hồ sơ đó như thế nào, nó đúng hay sai, đúng bao nhiêu, sai bao lăm). Cái hay mà chúng ta muốn nhắc lại đây là câu trả lời của ĐGM Nguyễn văn Hòa. Các ông cứ cho công bố : Càng công bố càng làm nổi hơn cái chết vì Đạo của vị thánh. Họ như vậy đó mà họ vẫn chọn cái chết như thế đóChúng tôi căn cứ vào cái chết để phong thánh cho họ. Ngày chết là ngày sinh trên trời của của mỗi vị thánh.
  • Vậy chủ điểm mà chúng ta đang tìm hiểu đó là : quan trọng là phần cuối. Đặc biệt là cuối cuộc đời. Nọc nằm ở phía đuôi (cuối ngày, cuối giờ, cuối năm, cuối đời…).
  • Người thứ nhất được khen vì kết bằng đi. từ không đi –đến đi
  • - Người thứ hai nói : con đi – sau đó đổi ý – không đi.
  • Bài Phúc âm hôm nay nói về dụ ngôn người cha có 2 người con. Xét về mặt tâm lý, cả hai người con đều là người hay thay đổi. Trước lời mời gọi của người cha : “hôm nay, con hãy đi làm vườn nho cho cha”
  • Trong nghệ thuật kể chuyện đặc biệt chuyện vui, câu kết luôn là câu quan trọng, nhờ nó mà ta nắm bắt được những tình tiết trong lúc kể chuyện.
  •  
  • Quan trọng là phần cuối
  • --------------------------------------

SỐNG TỈNH THỨC - SỰ GHEN TỴ

  • Mo Nguyen 
  •            CN-25A  Sự ghen tị

    Trong bài điếu văn ca tụng Rabbi Boun Bar Hijja cách đây gần 2000 năm, người ta đã ví Rabbi Boun bằng một dụ ngôn như thế này :
    Có một vị vua kia thuê nhiều người làm công vào phục vụ cho mình. Trong số đó có một người làm việc tích cực hơn. Vua nhìn thấy. Vua liền đưa anh ta đi đi lại lại dạo chơi với vua. Đến chiều, khi trả tiền công, anh này cũng được trả bằng với các người làm công từ sáng tới chiều. Thấy vậy họ phàn nàn: chúng tôi mệt mỏi suốt ngày, còn anh này chỉ làm hai giờ mà cũng được trả công như chúng tôi sao ? Vua dáp : Đó là vì hai giờ làm của anh ta, công việc hoàn tất còn nhiều hơn các anh làm cả ngày. Bài điếu văn kết : Cũng vậy Rabbi Boun học luật cho tới tuổi hai mươi lăm, nhưng thông biết am tường còn hơn cả một nhà thông thái hay một nhà đạo đức có khi đã phải học tới tuổi một trăm !
    Có lẽ Chúa Giêsu cũng đã biết bài điếu văn viết dưới hình thức dụ ngôn trên, được lưu truyền trong sách Talmud, nên Ngài cũng dạy chúng ta một dụ ngôn mà nghe qua ta thấy có vài nét giông giống. Nhưng xét kỹ thì khác xa: Nét giông giống là trả lương bằng nhau : làm hai giờ bằng làm cả ngày, tương đương với làm từ sáng, hoặc từ trưa, hoặc từ ba, năm giờ chiều mà cũng được một đồng.
    Nhưng cái khác chính yếu là lý do tại sao trả bằng nhau:
    Ở dụ ngôn điếu văn : 2 giờ làm việc của chàng kia cũng bằng và có khi hơn các người làm cả ngày : sự công bằng.
    Ở dụ ngôn Chúa Giêsu : Tôi trả cho người làm có một giờ thôi cũng bằng bạn làm suốt ngày: tôi không có quyền sao ?
    Và -câu này ý vị hơn- hay bạn ghen tị vì tôi nhân lành chăng ?
    Ta sẽ bàn đề tài ghen tị với hai câu hỏi:
    (1) Ghen tị là gì và (2) làm sao bớt ghen tị.
    1. Ghen tị là gì ?
    Mở tự điển sách hay tự điển sống (tức là quan sát cuộc đời), chúng ta chắc ai cũng hiểu được ghen tị là khó chịu, so bì với ai đó vì họ HƠN ta. Cái chính là vì họ hơn ta. Chẳng ai ghen với kẻ thua ta.
    Trong tình trường cũng vậy: ghen là khi ta đong đo, cân đếm ta thấy ta thua tình địch một cái gì đó. Hoặc là mặt con nhỏ đó sáng hơn, miệng nó nói có duyên hơn, hoặc giàu hơn hoặc thông minh hơn  (nên chồng ta mới mê nó). Nếu nó xấu hơn, nghèo hơn, dốt hơn, ta chẳng thèm ghen, cứ để vậy cho chồng ta biết mùi, rồi lại quay về với ta thôi.
    Do đó, bình thường khi đi đánh ghen là ta cố tìm cho ra điều hơn của tình địch để rồi diệt cái hơn đó. Khi nó hết hơn ta, ta hết ghen. Nó đẹp hơn ta: ta rạch mặt nó hoặc cho một muỗng acid đậm đặc vào ngay đôi má nó ! Nó giàu hơn ta, ta phá cho nó tan gia bại sản. Nó ăn nói có duyên, ta cắt lưỡi nó.
    Cái đánh ghen của Trịnh Thị Dữu đời vua Sở đã ghi như một điển tích trong sử sách.
    Vua Sở (Hoài Vương) mới có một mỹ nữ do vua Nguỵ tặng. Vua Sở rất yêu mỹ nữ này nên Trịnh  Dữu (vợ vua Sở, hoàng hậu) rất ghen. Nhưng cái ghen của Trịnh Dữu vượt trên bài bản, không thấy ghi trong sách vở dạy cách đánh ghen phải làm như vây. Bà vượt trên bài bản. Bà tỏ ra rất yêu chiều mỹ nữ: đồ trang sức đẹp, sắm cho mà mang; y phục lộng lẫy, may cho mà mặc. Khi vua và mỹ nữ tin rằng Trịnh Dữu yêu mỹ nữ không kém gì vua, thì bấy giờ Trịnh Dữu mới ra tay.  Trịnh Dữu nhỏ nhẹ nói với mỹ nữ là : vua yêu vẻ đẹp của em lắm, nhưng chỉ có cái mũi của em là vua không ưa, vậy khi gặp vua, em hãy che mũi lại ! Mỹ nữ nghe lời Trịnh Dữu. Gặp vua, mỹ nữ che mũi lại. Vua thấy lạ, mới hỏi Trịnh Dữu sao vậy ? (giá mà hỏi chính mỹ nữ, thì không nên nỗi. Hỏi ngay Trịnh Dữu ! Trịnh Dữu nói : Thiếp biết tại sao rồi. Hình như nó không ưa cái mùi hôi của đại vương !  Tức giận, vua ra lệnh cắt mũi mỹ nữ. Mỹ nữ mà không có mũi thì chẳng khác gì Chung Vô Diệm, chẳng khác gì người cùi đến giai đoạn cụt luôn sống mũi, thì còn đâu là mũi hếch, mũi cao để mà hếch mũi cao ngạo rằng mình đẹp nữa. Và thế là nó xấu hơn mình rồi, ghen làm gì nữa ?
    Ca-in ghen với Abel vì cái hơn của Abel là Chúa nhận lễ vật của nó, còn của mình thì không, nên Cain đã giết Abel.. Anh em Giuse ghen với Giuse vì cái hơn của Giuse là được cha cưng hơn, nên đã bàn với nhau bán quách nó đi cho lái buôn cho rồi.
    Tin Mừng hôm nay: những người làm công từ sớm, ghen với người làm công có một vài giờ mà cũng hưởng cùng một số tiền lương. Họ bốn mùa rong chơi quên lãng, mà cũng bằng mình vất vả xuân hạ thu đông. Họ ngồi mát mà cũng ăn bát vàng, ta không ghen tị sao được ? Vậy ghen tị là khó chịu vì ai đó hơn ta một cái gì.
    2. Vậy làm sao để bớt ghen tị ?
    Ở đây ta chỉ trả lời dựa theo Dụ ngôn của Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay.
    Ghen tị là vì họ hơn ta. Vậy muốn bớt ghen tị thì phải nhìn cho rõ : họ không hơn ta.
    -Họ không hơn ta: Ta là những người theo đạo từ nhỏ, giữ đạo từ bé. Thức khuya dậy sớm, lễ lạy ban mai, nói tắt: ta là người đi làm vườn nho từ sáng sớm. Còn họ là những người cả một đời ở ngoài đạo hoặc lớn lên mới phải giữ luật Chúa, hoặc gần chết mới ăn năn giống như tên trộm lành bên phải thập giá : cả một đời trộm cắp và cuối cùng còn ăn trộm được Nước Trời.
    Ta ghen tị vì họ thảnh thơi hơn ta. Thực ra họ không hơn ta đâu. Đó là cái ta tưởng vậy thôi, chứ thật ra ta hơn họ. Ta biết đạo Chúa sớm hơn họ. Ta an tâm hơn họ. Hay nói theo kiểu dụ ngôn: ta kiếm được việc làm trước họ, còn họ thất nghiệp cho đến trưa đến chiều làm sao họ hơn ta được. Mà họ không hơn ta, ta thèm gì ganh tị với họ, mà còn thương họ nữa.
    -Ta cũng như họ. Nếu vừa rồi ta nói những người giữ đạo từ nhỏ là kẻ làm vườn nho từ sớm, còn những người sau này mới vào đạo là kẻ làm công lúc 5 giờ chiều. Thì bây giờ xét theo mặt lịch sử cứu độ: cả họ và ta đều là những người làm công giờ thứ 5 buổi chiều cả.
    Bất cứ ai sống sau khi Chúa Giêsu sinh ra chịu chết phục sinh, thì đều sống trong thời đại cuối cùng, sống trong giờ chót của lịch sử cứu độ. Các tổ phụ, các tiên tri, các hiền nhân thời Cựu Ước mới là kẻ làm công từ sớm. Còn tất cả những ai sinh sau công nguyên, đều hưởng ân cứu độ cách nhưng không cả: cho dù là hưởng từ bé hay lớn rồi mới hưởng đều là những kẻ làm vườn nho giờ chót. Vậy có gì mà phải ganh tị khi họ và ta cũng như nhau.
    Họ cũng như ta, lấy gì mà ganh. Họ không hơn ta, lấy gì mà ghen. Mình có ganh có ghen là ghen vì họ đạo đức hơn mình, họ bác ái hơn ta, để rồi cố ganh lên bằng họ. Vậy mới là tốt. Vậy mới là hay. Người ta gọi đó là cái ghen thánh thiện. Chứ ghen vì Chúa thương họ hơn ta thì không phải là cái ghen thánh. Câu ông chủ trong dụ ngôn là một câu hay để khuyên bảo nhau: Đừng ghen tị về lòng nhân từ của Chúa mà phải mừng vui vì Chúa nhân từ như thế đối với mọi người, nhất là những người tội lỗi.

  • Trong suốt chiều dài của kinh Tin Kính, chúng ta sẽ tuyên xưng người Cha toàn năng, thương xót yêu thương chúng ta vô cùng bằng những hành vi kỳ diệu, mà tột đỉnh là gửi Người Con duy nhất xuống trần để làm cho con người trần được làm con Chúa. Ai cũng bình đẳng trong phẩm giá làm con Chúa, không ai hơn ai, lấy gì mà ghen ?

    Anphong Nguyễn Công Minh, of
     
  • ---------------------------------------

SỐNG TỈNH THỨC - NGHE VÀ LÀM THEO

 

  •  
    nguyenthi leyen
     
    Wed, Sep 23 at 1:57 AM
     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng


     

    TAI HẠI CỦA SỰ NGHE MÀ KHÔNG LÀM THEO

    Titanic là chiếc tàu chở hành khách khổng lồ nhất tính  đến tháng 4-1912. Tàu dài 269 thước, trọng tải 46 ngàn tấn và chờ 2.200 hành khách. Vì là một con tàu khổng lồ như vậy, cho nên người ta nghĩ rằng chiếc tàu sẽ không bao giờ bị chìm.

    Có người đã gán cho con tàu cái tên "con tàu không thể đắm". Tuy nhiên trong chuyến đi đầu tiên giữa Anh quốc và  New York tàu đã đụng phải băng sơn và chìm sâu dưới đáy biển trong vòng hài tiếng rưỡi đồng hồ.

    Lý do tại sao con tàu khổng lồ như vậy lại có thể bị đắm ngay trong chuyến đi đầu tiên? Các nhân chứng cho biết, người ta trông thấy băng sơn, nhưng vì quá gần không tránh được nó. Có người cho biết rằng, trước đó đã có một chiếc tàu khác đã đánh điện tín cho tàu Titanic biết là phải coi chừng những băng sơn trong vùng chiếc tàu đang đi. Nhưng người phụ trách vô tuyên đã nhận được điện tín đó, ghi xuống nhưng đã không trao cho người có trách nhiệm. Chính vì vậy mà khi trông thấy băng sơn thì đã quá trễ, chiếc tàu đắm, làm cho hơn 1.500 người bị thiệt mạng.

    *chiếc tàu Titanic bị chìm vì người nghe tín hiệu truyền tin nhưng không thực hành. Chúng ta phải thực hành những gì mình nghe chứ không phải chỉ nghe thôi. Đạo Chúa không chỉ để nghe suông, nhưng để thực hành. Lời Chúa chép rằng:"Hãy làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ mà lừa dối mình. Vì, nếu có kẻ nghe lời mà không làm theo, thì khác nào người kia soi mặt mình trong gương, thấy rồi thì đi, liền quên mặt ra thể nào.
    Nhưng kẻ nào xét kỹ luật pháp trọn vẹn, là luật pháp về sự tự do, lại bền lòng suy gẫm lấy, chẳng phải nghe rồi quên đi, nhưng hết lòng giữ theo phép tắc nó. Thì kẻ đó sẽ tìm được phước trong sự mình vâng lời".(Gia 1:22-25). 
     
    SONGNIEMTIN
     

 

SỐNG TỈNH THỨC - ĐỪNG QUÊN CÁI CHÍNH

  •  
    Tracy NGuyen

    Đừng Quên Cái Chính

     

    Một người đàn bà nghèo khổ bế đứa trẻ đi ăn xin, một lần bà ta đi ngang qua một cái hang, bỗng nghe văng vẳng bên tai:

    "Ngươi có thể vào trong và lấy bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng đừng quên cái chính và hãy nhớ một điều: sau khi ngươi trở ra thì cửa hang sẽ đóng lại vĩnh viễn, tuy vậy hãy lợi dụng cơ hội hiếm có này và nhớ đừng quên cái chính". 

     

    Nghe lời bà ta đi vào trong hang.  Bà bị lóa mắt bởi vô số những thứ quý giá: vàng bạc, châu báu, kim cương.  Bà ta đặt đứa con xuống và bắt đầu nhặt mọi thứ có thể và nhét hết vào mọi nơi trên người.  Bên tai văng vẳng lời nhắc nhở: "ngươi chỉ có 8 phút thôi và đừng quên cái chính !".

     

    Sau khi đã nhét đầy người vàng bạc châu báu cũng là lúc hết giờ.  Bà ta vội vã rời khỏi hang, cũng là lúc cửa hang đóng sập lại.  Chợt bà ta sực nhớ đến đứa trẻ còn ở trong hang.  Bà ta vứt tất cả vàng bạc châu báu đã lấy được và lăn ra khóc lóc vật vã.  Nhưng chẳng ích gì vì cửa hang đã vĩnh viễn đóng lại.

     

    Trong cuộc đời chúng ta cũng có khoảng 80 năm để sống ở đời và từ trong sâu thẳm đáy lòng luôn có một âm thanh nhắc nhở chúng ta:  ' Đừng Quên Cái Chính '.

     

    Nhiều khi con người vì ham kiếm thật nhiều tiền, nhiều khi ăn chơi vô độ, hoặc chạy theo danh vọng, sắc đẹp mà quên đi cái chính của cuộc đời: đó là chăm chút đời sống tâm linh, cho gia đình, cho những người thân yêu là cha mẹ con cái chồng vợ... là giá trị của đạo đức làm người. 

     

    Nhoáng cái đã hết 80 năm. Đến khi sắp nhắm mắt mới nhận ra mình đã quên đi cái chính thì… ôi thôi đã muộn....!!!

     

    Sưu Tầm

     

     

    Download all attachments as a zip file
    • image001.png
      84.4kB
    •  
      -----------------------------------