3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

MỘT CÕI ĐI VỀ

Bài hát “Một Cõi Đi Về” là bài hát mà nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã trải lòng mình về thế thái nhân tình. Về cuộc sống nhiều trái ngang, buồn đau khiến con tim mệt nhoài, vô nghĩa đến bạc như vôi:

“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt

Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọi xuống trăm năm một cõi đi về”

Cuộc đời dường như cứ loanh quanh mệt mỏi bởi cơm áo, gạo tiền, có khi vì những tham sân si mà đầy đoạ nhau làm cho kiếp người như đi vào một vòng tội luỵ.

 “Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy

Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa

Từng lời tà dương là lời mộ địa

Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe”

Khi đôi chân lang bạt mệt mỏi về kiếp nhân sinh thì người ta ao ước có một cõi đi về. Đó là cõi bình yên, không tranh chấp hơn thua, không gây khổ đau cho nhau bằng lời nói hay việc làm. Đó là một cõi Trời Độ Lượng thay cho cõi nhân gian chưa từng độ lượng. Nơi cõi đi về ấy còn có gió xuân mơn man mang hạnh phúc tới cho con người.

“Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

“Cát bụi cuộc đời” là những nốt nhạc buồn mà cố nhạc sỹ đã nói lên tâm trạng phận người dường như Chúa và Phật đã bỏ rơi con người, nên cuộc đời chìm đắm trong khói lửa chiến tranh, hận thù. . .

Hôm nay lễ Chúa Giê-su về trời cho chúng ta một niềm tin yêu đầy lạc quan về cuộc sống. Chúng ta tin rằng dù đối mặt với những thách thức, khó khăn, hay thậm chí là cái chết, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Chúa. Vì thế, những khó khăn, những đoạ đầy ở trần gian này là bài toán để thử thách niềm tin của chúng ta vào Thiên Chúa. Tin vào Chúa sẽ có cách giải quyết nan đề cho chúng ta trong thánh ý Chúa.  Tin vào Chúa sẽ cho chúng ta sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, tin tưởng vào sự chiến thắng cuối cùng của thiện trên ác, của sự sống trên cái chết.

Sứ điệp Chúa về Trời là lời khẳng định cho chúng ta về một cõi thiên đường. Một thiên đường có Thiên Chúa sẽ làm no thỏa mọi hạnh phúc cho con người. Một Quê Trời nơi đó con người sống thanh thoát khỏi những nhu cầu vật chất nên sẽ không còn bon chen, tranh giành, đầy đọa lẫn nhau. Một thiên đường hạnh phúc không phải một ngày mà là hạnh phúc miên trường.

Nhưng để về Trời thì con người phải biết hoàn thành sứ mạng trần gian là làm chứng cho Chúa. Làm chứng bằng việc dựng xây thiên đường hạ giới ngập tràn tình yêu. Làm chứng bằng đời sống chọn Chúa , chọn giá trị Nước Trời hơn là những vinh hoa phú quý trần. Dẫu cuộc đời còn nhiều khó khăn hãy tin rằng Chúa không bỏ rơi chúng ta, Ngài vẫn luôn ở cùng để phù giúp những ai trông cậy vào Người.

Cầu chúc cho mỗi người chúng ta được hưởng hạnh phúc thiên đường tại thế khi người người biết yêu thương nhau. Xin cho chúng ta biết xây dựng thiên đường hạ giới bằng yêu thương và phục vụ tha nhân như Chúa Giê-su đã sống và phục vụ. Đó cũng là phương thế đạt được hạnh phúc miên trường mai sau trong Nước Chúa. Amen

Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

https://www.youtube.com/watch?v=igLtM0_UqJo

TÌNH YÊU LÀM NÊN ĐIỀU KỲ DIỆU

Tình yêu làm nên điều kỳ diệu, đó là đề tài của bài giảng hôm nay, dựa trên những lời tâm tình của Chúa với các môn đệ trong bữa tiệc ly, như được ghi trong Tin Mừng Gioan mà Giáo Hội cho chúng ta nghe lại : Thầy không còn coi anh em là tôi tớ. Thầy xem anh em là bạn hữu. Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Ta sẽ duyệt xét điều kỳ diệu của tình yêu trên hai điểm:

(1) Tình yêu biến “người” thành “Chúa”

(2) Tình yêu đổi “loài” người thành “đấng” người

 

  1. Tình yêu biến người thành Chúa

Trong Báo Công Giáo & Dân Tộc số 1408 có đăng thắc mắc của ông Nguyễn quang Hiền Gx Bắc Dũng, hạt Xóm Mới : Ông nói rằng bài báo trước đó của linh mục Thiện Cẩm với tựa đề: “Chúa làm người để người làm Chúa như Chúa đã làm người” khiến nhiều người, nhất là ngoài Công Giáo có thể hiểu lầm về cách nói lộng ngôn phạm thượng này. Quả vậy, nói “người làm Chúa” thì thật lộng ngôn, có khi là rối đạo, lạc giáo, kiêu ngạo, tựa Satan xưa.

Nhưng không lộng ngôn đâu ! Chính tình yêu làm nên điều kì diệu đó. Chúa là Tình Yêu đã giáng thế chia sẻ thân phận con người, để con người được thông phần bản tính Chúa. Nói huỵch toẹt ra như thánh Irênê xưa : “Chúa làm người để người làm Chúa,” chẳng có chi là sai cả, nhờ hai chữ “tình yêu”. Câu nói này có hơi lạ tai một chút so với câu quen tai hơn: “Con Chúa làm người để người làm con Chúa” (thêm chữ “con” ở cả hai vế).

Lm Thiện Cẩm có lý luận cũng hay. “Con của con chó có được gọi là chó không?” Được quá đi chứ. Cũng vậy, con của con mèo cũng gọi là mèo, con của con người cũng được kêu là người, thì con của Chúa cũng phải được gọi là Chúa chứ. Vì thế làm con Chúa hay làm Chúa cũng đâu khác gì. Dĩ nhiên “Chúa” làm người, khác với “Chúa” của “người làm ‘Chúa’,” giống như con khác với cha. Nhưng dẫu sao “người thành Chúa” cũng là điều cực kì kì diệu, mà chỉ có Đấng là Tình Yêu mới làm nên được. Một Thiên Chúa Toàn Năng, một Thiên Chúa Phép Tắc không làm nên được, (dẫu toàn năng làm gì cũng được, nhưng Đấng Toàn Năng ấy dại gì làm ra cái giống mình, dại gì sẻ chia địa vị mình. Chỉ Đấng Tình Yêu mới làm. Tình yêu làm nên điều cực kì kì diệu.

Kể từ khi Chúa Con nhập thể để bày tỏ tình yêu của Ngôi Cha dành cho con người, thì mối liên hệ giữa Thiên Chúa và nhân loại hoàn toàn thay đổi : Không còn là Tạo Hóa và thụ tạo, không còn là Thượng đế và phàm nhân, không còn là Chủ ông và tôi tớ, nhưng chính là "Bạn hữu thân tình". Thầy không gọi các con là tôi tớ. Thầy xem các con là bạn hữu ngang hàng. Thầy là Chúa, các con cũng là Chúa. Tình yêu biến loại người thành bậc Chúa.

 

  1. Tình yêu đổi “loài” người thành “đấng” người.

Nhà văn nữ Harriet Beecher Stove có viết một quyển tiểu thuyết nhan đề "Túp lều Bác Tôm" kể chuyện đời của một người nô lệ da đen tên là Tôm. Chủ của bác Tôm là một trong số rất ít những người chủ da trắng biết thương yêu những người nô lệ da đen của mình. Đáp lại bác Tôm cũng rất yêu thương chủ và tận tụy hết lòng phục vụ chủ. Nhưng ông chủ này vì làm ăn thua lỗ nên đã nợ một món tiền rất lớn. Một ông (tên) da trắng khác chuyên buôn bán nô lệ đã tìm cách nắm được các giấy nợ và dùng giấy nợ để làm áp lực với ông Senbi (tên của ông chủ da trắng nhân hậu của bác Tom). Hắn buộc ông phải bán bác Tôm cho hắn để trừ nợ. Lúc đầu ông Senbi nhất định không chịu. Nhưng vì tên lái buôn hăm doạ sẽ tịch thu tất cả tài sản của ông, nên cuối cùng ông đành phải bán bác Tôm. Người ta đã xúi bác Tôm trốn đi trước khi bị tên lái buôn bắt đem đi. Nhưng Tôm đã từ chối với lý lẽ: "Nếu ông chủ buộc lòng phải bán tôi để khỏi phải bán tất cả những người khác và để khỏi phải phá sản thì thôi cũng được". Sau đó cuộc đời bác Tôm đã phải lao đao lận đận chịu đủ thứ khổ sở và cuối cùng phải chết thảm.

Ta không nói về cuối cuộc đời của bác Tom, nhưng gần như suốt cuộc sống trước đó, bác đã được ông chủ da trắng Senbi tốt lành cư xử  như người nhà, như bạn hữu. Hẳn ông chủ Senbi Kitô hữu này đã thuộc nằm lòng Lời Chúa mà ta nghe hôm nay. “Thầy không gọi anh em là tôi tớ, nô lệ, vì nô lệ tôi tớ không biết việc chủ làm. Thầy coi anh em là bạn hữu. Những gì Thầy nghe biết nơi Cha Thầy, Thầy cho anh em biết.” Tình yêu biến đổi “loài người” thành “đấng người.”  Bởi lẽ sự thường người ta cư xử với loài nô lệ như loài vật: mua bán đổi chác như mua ngựa mua bò. Tình yêu, chỉ tình yêu mới biến họ thành đấng người.

Chúng ta có ngạc nhiên phẫn nộ không, chứ đã có thời người ta không xem người nữ là người thật, mà chỉ “dưới” người. Đến độ có lúc thần học thử xét xem người nữ có linh hồn hay không ! Điều răn thứ 10: Ngươi chớ ham muốn nhà cửa, ruộng nương, của cải, vợ con của người khác. Xếp vợ con cùng một lứa với nhà cửa ruộng vườn ! Chế độ Taliban ở Afghanistan trước và mới đây là một ví dụ. Người nữ ra đường phải bịt mặt. Không được đi học, không được đi làm. Ngày nay chẳng còn nữa, nhưng dấu vết của nó vẫn còn : xem người ăn người ở người phục vụ là tôi tớ.

Có bao giờ ta gặp ông già lựu đạn này chưa ?

Ông già "Lựu Đạn" là một danh xưng mà Chị Nữ Tu Antoinette thường gọi thế, khi nhắc đến ông lính già khó tính nhất trong bệnh viện Chị đang phục vụ. Gặp ai ông cũng nhăn nhó, nạt nộ; có truyện gì không vừa ý, ông la lối rùm beng.

Ngày kia, đang mải mê phục vụ, Chị Antoinette nghe tiếng cha già Lựu Đạn hét lớn: "Đem cho tôi vài quả trứng luộc". Chị Antoinette vui vẻ đem đến.

Trứng chưa chín đủ mà cũng đem tới à? Chị Antoinette tươi cười đem trứng đi luộc lại.

Trứng chín quá. Luộc gì mà kỹ quá vậy? Chị Antoinette chẳng biết làm sao hơn được. Chị đi lấy một cái bếp đem đến kê ở cạnh giường và trao cho ông cha già Lựu Đạn vài quả trứng để ông tự luộc lấy cho vừa ý. Ông thấy thế, liền nổi cơn lôi đình, đạp đổ bếp, quăng xoong nước và trứng xuống nền nhà, miệng quát lớn: "Sơ không biết tôi là bệnh nhân sao! Bệnh nhân mà đi luộc trứng à?" Bệnh nhân là thượng đế. (Sơ là người nữ, lại làm nhiệm vụ phục vụ, dĩ nhiên phải phục vụ thôi. Tôi có tiền mà…)

Chị Antoinette chẳng nói nửa lời, chỉ thinh lặng cúi xuống thu dọn, quét tước, lau lọt... Một lát sau, Chị lại đem đến cho ông già vài quả trứng khác và nói: "Ông cố gắng dùng thử cái này, tôi luộc vừa chín tới thôi"... Tỉnh ngộ, ông lính già tỏ vẻ cảm động vì khâm phục trước tấm lòng bác ái, nhịn nhục của Chị Dòng khiêm nhu dễ thương, miệng lắp bắp nghẹn ngào nói: "Cảm ơn Sơ, tôi ăn trái trứng mà cũng là ăn cả tấm lòng tốt của Sơ nữa". Ta có thể nói lời gì đây: tình yêu biến đổi con người.

Ta không thể kể cả ngàn trường hợp nhờ tình yêu mà một con người tàn tật phế thải, một con người từ vũng sâu bùn lầy vươn lên thành người hữu ích. Mà người ta thuật lại trong cuốn: Những phép lạ của tình yêu. Tình yêu làm nên điều kì diệu.

Tình yêu cao quí nhất là tình yêu hy sinh tính mạng. Nhưng ta không dễ gì gặp những trường hợp như vậy đâu. ĐGH Gioan Phaolô I (vị giáo hoàng 33 ngày) có lần viết:

“Tôi chưa bao giờ được dịp may nhảy xuống dòng nước đang chảy cuồn cuộn để cứu một người chết đuối, nhưng thường người ta chỉ xin tôi cho mượn một cái gì nhỏ nhặt hoặc viết một lá thư ngắn, hay xin những chỉ dẫn rất đơn giản và dễ làm.

“Tôi chưa bao giờ gặp chó dại trên đường đi mà chỉ thấy có ruồi muỗi. Tôi chưa bao giờ bị những kẻ bách hại đánh đập, nhưng lại thường bị quấy rầy bởi những tiếng kêu la ngoài đường, âm thanh mở quá lớn của máy truyền hình hay cách ăn súp ồn ào của người đồng bàn…”

Giúp đỡ trong mức độ mình có thể, giữ bình tĩnh và nụ cười yêu thương tha nhân là thế đó: không cầu kỳ nhưng thực tế và đơn giản. Nhưng đừng khinh thường, nó cũng có sức biến đổi. Vì tình yêu làm nên điều cực kì kì diệu. Bởi tình yêu đã biến ta thành Chúa. Và chớ gì ta hãy dùng tình yêu mà biến U-người (under -dưới- người) thành người. Và từ người thành Chúa. Amen.

Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

(biên tập từ nhiều nguồn)

CHÚA ĐẾN XÂY DỰNG HÒA BÌNH

ĐẠI LỄ CHÚA GIÁNG SINH

Không có gì trên đời khiến nhân loại gớm ghét, ghê tởm, kinh sợ… cho bằng chiến tranh, vì chiến tranh gây ra vô vàn đau thương, chết chóc, tàn phá, hủy diệt… cho mọi người trên hành tinh nầy.

Và ngược lại, hòa bình và hạnh phúc là điều nhân loại luôn khát khao mong đợi.

Tiếc thay, ngay từ khởi thủy, con người đã gây chiến với nhau.

Lòng ghen ghét, hận thù, tham lam… là cội rễ, là nguyên nhân chính gây ra chiến tranh loạn lạc khắp nơi: những cuộc chiến tranh lạnh trong gia đình, chiến tranh nóng bỏng ngoài xã hội, chiến tranh dữ dội trên toàn thế giới… cũng vì ghen ghét, hận thù, tham lam… mà ra.

Thiên Chúa là Cha nhân lành rất đau lòng trước thảm cảnh đau thương nầy, và Ngài tìm cách cứu nhân loại khỏi hận thù chiến tranh bằng cách cho Con Một Ngài là Chúa Giê-su xuống thế, mang hòa bình cho nhân loại.

Lời ngôn sứ I-sai-a trong phụng vụ Thánh lễ hôm nay giới thiệu cho chúng ta biết điều nầy:

“Một hài nhi đã sinh ra cho chúng ta và một người con đã được ban tặng chúng ta. Ngài đã gánh nhận vương quyền trên vai, và thiên hạ sẽ gọi tên Ngài là … Vua thái bình” (Is 9,5).

Vì thế, khi Chúa Giê-su mới ra đời tại Bê-lem, đông đảo thiên thần đồng thanh ca hát: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm.”

Ngài đến trần gian để xây dựng một trời mới đất mới, một vương quốc mới là Nước Thiên Chúa.

Dưới triều đại của Ngài, lửa chiến tranh sẽ bị dập tắt, mọi xung đột sẽ được giao hòa, những kẻ thù không đội trời chung sẽ trở nên bạn bè thân thiết.

Ngôn sứ I-sai-a đã phác họa vương quốc nầy bằng một bức tranh tuyệt vời như sau :

“Bấy giờ sói sẽ ở với chiên con, beo nằm bên dê nhỏ.

Bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau, một cậu bé sẽ chăn dắt chúng.

Bò cái kết thân cùng gấu cái, con của chúng nằm chung một chỗ, sư tử cũng ăn rơm như bò.

Bé thơ còn đang bú, giỡn chơi bên hang rắn lục, trẻ thơ vừa cai sữa thọc tay vào ổ rắn hổ mang. Sẽ không còn ai tác hại và tàn phá trên khắp núi thánh của Ta…” (Is 11, 6-9).

Và bấy giờ

“Người ta sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái.

Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm đánh nhau, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến” (Is 2, 4).

 

Chúa Giê-su xây dựng vương quốc nầy cách nào ?

Chúa Giê-su là Vua thái bình. Ngài xây dựng Vương quốc hòa bình bằng cách bày tỏ cho nhân loại biết một sự thật tuyệt vời là mọi người đều là con rất yêu dấu của Thiên Chúa Cha và là anh chị em con cùng một Cha, vì thế phải yêu thương đùm bọc nhau như con một nhà. Thuận hòa yêu thương là điều răn số một, là trọng tâm của Nước Trời.

 

Vương quốc nầy không phải là chuyện trong mơ nhưng đang hiển hiện trên khắp thế giới. Bất kỳ ở đâu và bất cứ ai sống theo luật yêu thương của Chúa Giê-su, sống thuận hòa bác ái với mọi người như Chúa truyền dạy, thì ở đó, Vương quốc hòa bình đang hiển trị. Ai sống thuận hòa yêu thương theo luật Chúa Giê-su, thì người đó là công dân Nước Trời.

 

Thế giới nầy chỉ thực sự hòa bình, nhân loại chỉ thực sự hạnh phúc, khi mọi người biết tôn Đức Giê-su là Vua của mình và lấy luật yêu thương của Ngài làm kim chỉ nam cho cuộc sống.

 

Lạy Chúa Giê-su,

Hằng ngày, qua kinh Lạy Cha, Chúa mời gọi chúng con cầu nguyện cho Nước Cha trị đến, tức là cầu cho vương quốc hòa bình do Chúa thiết lập được hiển hiện trên mặt đất nầy.

Xin cho chúng con góp công thực hiện sứ mạng cao cả nầy bằng cách giúp cho nhiều người nhận biết sự thật là mọi người đều là con cùng một Cha trên trời, vì thế phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Amen.

 

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Tin mừng Lu-ca (Lc 2, 1-14)

Ngày ấy, có lệnh của hoàng đế Cêsarê Augustô ban ra, truyền cho khắp nơi phải làm sổ kiểm tra. Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, thực hiện thời Quirinô làm thủ hiến xứ Syria. Mọi người đều lên đường trở về quê quán mình. Giuse cũng rời thị trấn Nadarét, trong xứ Galilêa, trở về quê quán của Đavít, gọi là Bêlem, vì Giuse thuộc hoàng gia và là tôn thất dòng Đavít, để khai kiểm tra cùng với Maria, bạn người, đang có thai.

Sự việc xảy ra trong lúc ông bà đang ở đó, là Maria đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa, và bà đã hạ sinh con trai đầu lòng. Bà bọc con trẻ trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong hàng quán.

Bấy giờ trong miền đó có những mục tử đang ở ngoài đồng và thức đêm để canh giữ đoàn vật mình. Bỗng có thiên thần Chúa hiện ra đứng gần bên họ, và ánh quang của Thiên Chúa bao toả chung quanh họ, khiến họ hết sức kinh sợ. Nhưng thiên thần Chúa đã bảo họ rằng: “Các ngươi đừng sợ, đây ta mang đến cho các ngươi một tin mừng đặc biệt, đó cũng là tin mừng cho cả toàn dân: Hôm nay Chúa Kitô, Đấng Cứu Thế, đã giáng sinh cho các ngươi trong thành của Đavít. Và đây là dấu hiệu để các ngươi nhận biết Người: Các ngươi sẽ thấy một hài nhi mới sinh, bọc trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ”.

Và bỗng chốc, cùng với các thiên thần, có một số đông thuộc đạo binh thiên quốc đồng thanh hát khen Chúa rằng: “Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, và bình an dưới thế cho người thiện tâm”.

ĐỂ CHO LỜI CHÚA BIẾN ĐỔI CUỘC ĐỜI

Suy Niệm Chúa Nhật IV Thường Niên B

Vào ngày Sa-bát, Chúa Giê-su đến giảng dạy trong hội đường. Mọi người chăm chú lắng nghe. “Thiên hạ sửng sốt về lời giảng dạy của Ngài, vì Ngài giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư.”

Lúc ấy, trong hội đường có người bị quỷ ám. Thấy Chúa Giê-su, quỷ biết ngay Ngài là Con Thiên Chúa, nên la lên: “Ông Giê-su Na-da-rét, chúng tôi can hệ gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: Ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa!” Bấy giờ Chúa Giê-su quát mắng nó: “Câm đi, hãy xuất khỏi người nầy!”

Thần ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta.

Mọi người đều kinh ngạc và bàn tán với nhau: “Thế nghĩa là gì? Giáo lý thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân lệnh!”

 

Lời Chúa có sức mạnh vạn năng

Lời Chúa Giê-su phán ra làm cho biển đang dậy sóng được lặng yên. Lời Chúa truyền cho người câm được nói, người điếc được nghe, người mù được thấy, người chết sống lại. Lời Chúa làm cho ma quỷ phải quy phục. Lời Chúa tác tạo cả vũ trụ càn khôn…

Thế thì tại sao Lời Chúa chưa khuất phục được bao người hung ác? Chưa thay đổi tâm hồn những người lầm lạc đắm chìm trong tội lỗi?

 

Sở dĩ uy lực và Lời quyền năng của Chúa khựng lại trước con người vì Chúa ban cho họ một ân huệ lớn lao và cao cả nhất là tự do. Nếu không có tự do, con người chẳng khác gì người máy, phẩm giá con người bị hạ thấp; vì thế Thiên Chúa không tước bỏ tự do con người nhưng luôn tôn trọng tự do của họ, để tùy họ định đoạt công việc của mình.

Dù con người có lạm dụng tự do Chúa ban để phỉ báng Thiên Chúa, thậm chi đóng đinh Ngôi Hai Thiên Chúa vào thập giá, thì Chúa vẫn để họ tự do làm theo ý mình.

Bao lâu con người dùng tự do của mình để khước từ Thiên Chúa, không để cho Lời Chúa uốn nắn đời mình, thì bấy lâu, Lời Chúa mất tác dụng đối với họ.

 

Đừng để Lời Chúa mất tác dụng

Một người tội lỗi xấu xa biết sử dụng tự do Chúa ban để uốn đời mình theo lời Chúa dạy thì sẽ trở nên người thánh thiện tốt lành; trái lại, một người sống trong lầm lạc tội lỗi và dùng tự do khước từ lời Chúa dạy, không làm theo tiếng lương tâm thì không thể nên tốt được.

Lời Chúa rơi vào lòng ta cũng như mưa trời rơi xuống làm cho đất phì nhiêu, cho hạt nẩy mầm, cho hoa kết trái, cho lúa đơm bông… nhưng nếu tâm hồn ta đóng lại như thùng đậy nắp thì mưa có rơi xuống bao nhiêu cũng không ích lợi gì!

Lời Chúa như ngọn hải đăng bừng sáng giữa đêm đen soi đường chỉ lối cho tàu thuyền lưu lạc giữa biển khơi tiến về bến an toàn, nhưng nếu thuyền trưởng không thèm để mắt nhìn đến thì cũng bằng không.

 

Lạy Chúa Giê-su,

Ma quỷ là loài xấu xa mà còn biết vâng phục lời Chúa truyền dạy, lẽ nào chúng con là những người con ưu ái của Chúa lại gạt bỏ lời Chúa ra ngoài tai.

Xin cho chúng con sẵn sàng vâng theo lời Chúa dạy, để xứng đáng là con cái Chúa và được hưởng sự sống đời đời Chúa hứa ban. Amen.

 

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

 

Tin mừng Mác-cô 1, 21b-28

21 Đức Giê-su và các môn đệ đi vào thành Ca-phác-na-um. Ngay ngày sa-bát, Người vào hội đường giảng dạy.22 Thiên hạ sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư.

23 Lập tức, trong hội đường của họ, có một người bị thần ô uế nhập, la lên24 rằng: “Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa! “25 Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó: “Câm đi, hãy xuất khỏi người này!”26 Thần ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta.27 Mọi người đều kinh ngạc đến nỗi họ bàn tán với nhau: “Thế nghĩa là gì? Giáo lý thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân lệnh! “28 Lập tức danh tiếng Người đồn ra mọi nơi, khắp cả vùng lân cận miền Ga-li-lê.

Xin vâng để Chúa đến với chúng ta

Chúa Nhật IV Mùa Vọng B

Chúng ta hân hoan chuẩn bị mừng lễ Giáng Sinh, mừng biến cố Con Thiên Chúa đến làm người và ở giữa chúng ta. Và phụng vụ Lời Chúa trong ngày Chúa nhật thứ IV Mùa Vọng loan báo cho chúng ta về mầu nhiệm Ngôi Lời Nhập Thể, và mời gọi chúng ta hãy đón rước Người.

Thật vậy, từ lúc một thiếu nữ tên là Maria nói tiếng “xin vâng”, lịch sử nhân loại đã thay đổi hoàn toàn vì Thiên Chúa đã bước vào lịch sử nhân loại. Thế giới từ nay sẽ không như trước nữa. Người đến để xây dựng vương quốc tình yêu, để đem lại hạnh phúc cho toàn thể nhân loại, và “triều đại Người sẽ vô cùng vô tận”. Đây là triều đại của Đấng Cứu Thế đã được ngôn sứ Nathan loan báo cho vua Ðavít từ một ngàn năm trước, mà chúng ta nghe trong bài đọc I hôm nay: Nhà của ngươi và vương quyền của ngươi sẽ muôn đời bền vững, và ngai của ngươi sẽ được củng cố đến muôn đời”. Tuy nhiên, Thiên Chúa không áp đặt triều đại hay vương quốc của Người trên chúng ta, Người để cho chúng ta được tự do lựa chọn, như cách thức Người đã mời gọi Đức Maria cộng tác vào kết hoạch cứu độ của Người vậy.

Khi nghe sứ thần Gabriel loan báo rằng Mẹ sẽ cưu mang Con Thiên Chúa, Mẹ Maria đã đáp lời sứ thần: Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Người thực hiện cho tôi như lời sứ thần nói. Câu trả lời thể hiện sự đơn sơ tuyệt vời và niềm tin tưởng tuyệt đối của Mẹ vào Thiên Chúa. Nhờ tiếng “xin vâng”của thiếu nữ làng Nadarét, Thiên Chúa đã làm người và ở giữa con người. Người là Đấng Emmanuel, nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.”

Những ai có dịp ngắm bức tranh “Truyền Tin” của Fra Angelico, tu sĩ Ða Minh người Ý vào đầu thế kỷ thứ 15, sẽ thấy hình ảnh Ðức Mẹ, tay chắp trước ngực, chăm chú lắng nghe thông điệp của sứ thần Gabriel với thái độ tin tưởng và khiêm nhu. Tin Mừng kể rằng Ðức Maria “rất bối rối”, nhưng họa sĩ Fra Angelico lại muốn cho mọi người thấy nét mặt bình an của Mẹ khi đón nhận vai trò duy nhất của mình trong lịch sử cứu độ, vai trò làm Mẹ Thiên Chúa. Khi diễn tả nét bình an nơi Mẹ Maria, phải chăng bởi Fra Angelico thấy được rằng Mẹ hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa và sẵn sàng đáp lại tình yêu của Người.

Chúng ta đang ở gần sát lễ Giáng Sinh, và Thiên Chúa vẫn đang chờ đợi tiếng “xin vâng” đầy tin tưởng và yêu mến của chúng ta để có thể đến trong cuộc đời mỗi người, và trong thế giới chúng ta đang sống. Trong sách Khải Huyền, cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh, Chúa nói với mỗi người chúng ta: Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta (Kh 3,20). Đúng vậy, Thiên Chúa không ép buộc chúng ta mở cửa tâm hồn mình, Người chỉ biết chờ đợi cho đến khi chúng ta sẵn sàng mở cửa cho Người bước vào.

Chúng ta có thể nghĩ rằng: tôi có là gì đâu, chỉ là một người bé nhỏ tầm thường, một người không ai biết đến, thì việc tôi có trả lời với Chúa hay không đâu có quan trọng. Hoặc chúng ta cho rằng: chắc Chúa chỉ cần những người nổi tiếng, những con người đầy tài năng để cộng tác với Người, để thay đổi thế giới… Nhưng chúng ta đừng quên rằng, Mẹ Maria cũng chỉ là một thiếu nữ vô danh của làng Nadarét. Và Thiên Chúa thích dùng tất cả những gì là bé nhỏ tầm thường để cộng tác vào trong lịch sử cứu độ của Người.

Nếu ngày xưa, nhờ tiếng “xin vâng” đầy tin tưởng và yêu mến của Mẹ Maria mà Con Thiên Chúa đã xuống thế làm người để cứu chuộc nhân loại, thì hôm nay đây, Người vẫn cần đến lời thưa “xin vâng” của mỗi chúng ta để có thể đến với chúng ta, ở lại với chúng ta, để thay đổi cuộc đời chúng ta, và nhờ đó thay đổi thế giới xung quanh mà chúng ta đang sống. Thiên Chúa là Đấng toàn năng nhưng Ngài lại cần một chút niềm tin tưởng của chúng ta; tuy là Đấng giàu có nhưng Ngài lại cần một chút lòng quảng đại của chúng ta, và dù là Thiên Chúa Tình Yêu, Người lại đến để xin tình yêu hèn mọn của chúng ta. Nhưng liệu chúng ta có quảng đại, có đủ tin tưởng và tình yêu để cho Chúa không?

Chúng ta hãy xin Chúa ban cho chúng ta ơn can đảm, sự đơn sơ và nhất là lòng yêu mến để có thể thưa tiếng “xin vâng” với Chúa. Ước gì lễ Giáng Sinh mà chúng ta sắp mừng, là lễ của “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”, và cũng là lễ của “Chúng ta ở cùng Thiên Chúa”! Amen.

 Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

Subcategories