XÂY DỰNG PHÚC LỢI CỘNG ĐỒNG
- Details
- Category: 3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa
(Suy niệm Tin mừng Gio-an (6, 1-15) Chúa nhật 17 thường niên B)
Quy luật của sự sống là mọi người phải nhờ cậy nhau, nương tựa vào nhau mà sống. Không ai có thể sống biệt lập, không cần sự trợ giúp của người khác. Từ cơm ăn, áo mặc, nhà ở, các phương tiện đi lại… cho đến sách vở, kiến thức… đều do người khác cống hiến cho ta. Không nhờ cậy người khác, không ai có thể sống cho ra người. Vì thế, đến lượt mình chúng ta cũng có nghĩa vụ cống hiến công sức, tài năng, trí tuệ… của mình cho cho người khác.
Nói tóm lại, góp phần xây dựng phúc lợi cộng đồng là nghĩa vụ của mỗi cá nhân.
Chúa Giê-su hiến thân xây dựng phúc lợi cộng đồng
Hiến thân phục vụ cộng đồng nhân loại là ưu tiên hàng đầu của Chúa Giê-su. Vì thế, Ngài đã từ trời, hạ mình xuống thế làm người để phục vụ nhân loại và hiến ban cả mạng sống để cứu rỗi muôn người.
Trong ba năm bôn ba rao giảng Nước Trời, Chúa Giê-su luôn sống vì mọi người:
Không một người đau khổ nào đến với Chúa Giê-su mà không được Ngài thương xót, không bệnh nhân nào đến với Ngài mà không được chữa lành.
Ngoài ra, Chúa Giê-su mong muốn các môn đệ trở thành bàn tay nối dài của Ngài để hy sinh, phục vụ mọi người chung quanh.
Cụ thể là qua Tin mừng hôm nay, Chúa Giê-su kêu mời các môn đệ cùng tham gia vào việc nuôi ăn đoàn dân đông đảo đang theo Ngài suốt ngày hôm ấy.
Trước hết Chúa hỏi Phi-líp-phê, để mời gọi ông cùng chung lo với Ngài: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?”
Ông Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút."
Bấy giờ môn đệ thứ hai là An-rê tham gia: “Thưa Thầy, ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! "
Thế là em bé nầy được đưa đến với Chúa Giê-su. Ngài đã thuyết phục em chịu hy sinh phần ăn quý hóa của mình cho tập thể. Thế là ngay cả trẻ con cũng được Chúa Giê-su mời gọi góp phần cho phúc lợi của cộng đồng.
Khi bụng đói cồn cào thì chẳng có gì cần hơn cơm bánh. Vậy mà em bé nầy đã quảng đại trao năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ vào tay Chúa Giê-su.
Nhờ có sự tham gia của các môn đệ và đứa bé, “Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Ngài cũng phân phát như vậy.”
Thế rồi, điều tuyệt vời là đang khi mỗi người nhận miếng bánh nhỏ và vui lòng chia sẻ phần bánh ít ỏi của mình cho người khác thì phép lạ xảy ra: Bánh càng trao đi thì càng được tăng thêm nhiều, cá càng được chia ra thì lại phát sinh gấp bội, nhiều đến nỗi cả 5.000 người ăn không hết còn dư lại cả 12 thúng đầy!
Sứ điệp Tin mừng:
Qua phép lạ nầy, Chúa Giê-su dạy chúng ta một bài học vô cùng quý báu, đó là khi mọi người trên thế giới nầy sẵn sàng chia phần bánh của mình cho những người đang túng thiếu chung quanh, thì sẽ không bao giờ có người đói khát.
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa đến trần gian hiến trọn đời mình để mưu cầu lợi ích cho toàn thể nhân loại. Chúa không chỉ cứu rỗi linh hồn con người mà thôi, nhưng còn nỗ lực xây dựng một thế giới lành mạnh, hạnh phúc ngay trên mặt đất bằng cách cổ võ mọi người dấn thân phục vụ, yêu thương.
Xin dạy chúng con xa lánh thói vô cảm đang dần dần tàn phá xã hội; trái lại, biết noi gương Chúa hiến thân đem lại phúc lợi cho anh chị em chung quanh mình. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Gio-an (6, 1-15)
Sau đó, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm. Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái.
Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây? "Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. Ông Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút." Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người: "Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! "Đức Giê-su nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi." Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi."Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói: "Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian! " Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.