3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

VỰC KHIÊM HẠ

Thứ Bảy Tuần 20 Thường Niên C

“Ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên!”.

Ngày kia, khi còn trai trẻ, Benjamin Franklin - ông tổ lập quốc Hoa Kỳ - tràn đầy nhiệt huyết, chân bước sải đến thăm một bậc vị vọng. Vào nhà, Franklin vấp đầu vào một khung cửa khá thấp, đau điếng. Chủ nhà thấy bộ dạng nhăn nhó của người bạn trẻ, liền xuýt xoa, “Đau lắm? Tuy nhiên, đây là thu hoạch lớn nhất của cậu khi đến thăm tôi. Cậu biết, một người muốn bình an, hãy luôn ghi nhớ một điều, ‘Hạ mình xuống!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến hạ mình, không chỉ để bình an, nhưng để cứu mình và cứu người khác. Và sẽ rất bất ngờ khi chúng ta khám phá ra rằng, Đức Giêsu, Con Thiên Chúa lại là con cháu của một goá phụ ‘mót lúa’. Ngài tự hạ tận ‘vực khiêm hạ’ để cứu độ chúng ta.

Thánh Bernard Clairvaux sánh người khiêm nhượng như lũng sâu, kẻ kiêu hãnh như đỉnh núi. Xuân về, tuyết tan; nước trôi xuống chứ không ngược lại. Người kiêu căng ở vào vị thế không có khả năng giữ lấy ân sủng; đang khi, ở chân núi, người khiêm nhượng nhận được trọn vẹn ân sủng Chúa. Họ sinh hoa kết trái bốn mùa, làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc đời. “Ân sủng, như dòng nước, luôn tìm đến chỗ thấp nhất!” - Andrew Murray.

Bài đọc một nói về gốc gác ‘Bà Tổ’ của Chúa Giêsu. Đó là một nàng dâu ngoại kiều hiền thảo, một goá phụ xinh đẹp có tên là ‘Cô Rút’. Thánh Kinh coi nàng “đáng quý hơn bảy người con trai”. Nàng không bỏ quê chồng theo sự rộng lượng của mẹ chồng. Ngày kia, cô được phép đi mót lúa và ‘mót luôn’ trái tim Bôát, làm bạn với ông, sinh “Obed, vốn sẽ là thân phụ Giessê, ông nội Đavít”, tổ tiên của Giuse, cha nuôi Chúa Giêsu. “Đó chính là phúc lộc Chúa dành cho kẻ kính sợ Người!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói đến những người “ưa ngồi chỗ danh dự trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường” - cũng là những lãnh đạo “nói mà không làm!”. Ở đây, Ngài dạy sự khiêm nhượng. “Sự cao cả thật không ở chỗ ngồi ghế đầu bàn tiệc, nhưng ở chỗ phục vụ những người ngồi tận cuối!” - Fulton Sheen. Phần chúng ta, việc sống theo sự thật không phụ thuộc vào việc người khác có sống nó hay không, nhưng phụ thuộc vào việc nó giúp bạn nên thánh hơn đến mức nào; vì lẽ, các giáo huấn không phải của ai, mà là của Chúa.

Anh Chị em,

“Ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên!”. Con Thiên Chúa xuống trần, nhập đoàn với cháu chắt của một ‘Bà Tổ’ ngoại giáo goá bụa; chấp nhận hết khinh khi này đến khinh dể nọ cũng vì gia tộc không chút tiếng tăm. Cuối cùng, Ngài xuống tận ‘vực khiêm hạ’ khi chết trên thập giá để trở nên căn nguyên ơn cứu rỗi đời đời cho nhân loại. Rõ ràng, sự khiêm hạ của Ngài - quyến rũ lớn nhất của mọi quyền năng - mời gọi chúng ta nên giống như Ngài để được bình an, cứu được mình và cứu cả người khác. “Đức Kitô đã chọn con đường xuống thật thấp, để mọi kẻ bé mọn và hèn yếu đều có thể được nâng lên với Ngài!” - Fulton Sheen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khiêm hạ - quyến rũ lớn nhất của mọi quyền năng. Đừng để kiêu căng đẩy con xa Chúa, xa anh em; như thế, chẳng cứu được mình, không cứu được ai!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

SỨ MỆNH

(Gr 38, 4-6. 8-10; Dt 12, 1-4; Lc 12, 49-53)

Tiên tri Giêrêmia hoạt động tại Jerusalem khoảng năm 627 tới sau năm 587 trước Công Nguyên. Tiên tri đã cảnh báo thần dân, vì tội lỗi mà họ đã phạm đến Chúa. Dân thành sẽ bị phá hủy bởi vua Nebuchadrezzar, người Babylon. Khi nghe cảnh cáo, nhiều nhà chức trách đạo đời cảm thấy khó chịu và muốn diệt trừ tiên tri Giêrêmia. Tuy nhiên, trong số đó có những người trung thành và biết lắng nghe lời sự thật. Thay vì bỏ mặc tiên tri để chết trong giếng cạn, vua đã truyền cứu ngài ra khỏi giếng.

Trong cuộc sống, chúng ta luôn phải đối diện với hai chọn lựa: Tốt xấu, phải trái, lành dữ, đúng sai, yêu ghét và tội phúc… Dù tốt hay xấu, phía nào cũng có người phò theo. Phe lành và phe dữ song hành trong cuộc sống như bóng tối và ánh sáng. Làm sao chúng ta có thể rút ra những nhận định đúng đắn trong xã hội vàng thau lẫn lộn? Vì mỗi bên, mỗi phía đều có chia sẻ ít nhiều sự tốt lành và xấu dữ. Đâu là chân lý? Mỗi xã hội con người có những chủ trương riêng biệt. Văn hóa này có thể thích hợp ở đây, nhưng không thể thực hành nơi khác. Tất cả những nền văn hóa do con người kết cấu thành đều là tương đối. Các luật lệ do con người đặt ra cũng rất tương đối. Sự phán đoán về sự đúng sai của con người xã hội cũng bị ảnh hưởng bởi quan niệm sống mỗi vùng, nên dân luật hay tục lệ có thể thay đổi.

Cảm giác về tội lỗi phai nhạt dần. Chủ nghĩa cá nhân được đề cao. Con người xã hội tìm kiếm và thỏa mãn những gì mình ưa thích. Nhiều người chủ trương sống hưởng thụ và đáp ứng mọi nhu cầu cảm xúc thể xác. Những nét đẹp của Công, Dung, Ngôn, Hạnh từ từ biến dạng. Chúng ta không thể ngồi ung dung tự tại mặc cho con tạo xoay vần. Là các bậc phụ huynh, những người giáo dục và thầy dậy, chúng ta cố gắng khơi lên ngọn lửa cháy sáng soi đường. Hai ngàn năm trước, Chúa Giêsu đã đem lửa xuống thế gian và ước mong lửa bừng cháy. Lửa của tình yêu và lửa của sự thật. Chúa là tình yêu. Chúa là sự thật và là sự sống.

Đối diện với cuộc sống đa dạng, đa văn hóa và đa tôn giáo của thời đại hôm nay, chúng ta cần học hỏi và nhận định rõ ràng hơn. Rất nhiều chính thể chủ trương triết thuyết tương đối. Họ cho rằng không có gì tuyệt đối là đúng hay sai và tốt hay xấu hoàn toàn . Theo họ, đúng hay sai, dựa vào sự quyết định của đa số áp đặt. Trước tiên, sự tốt xấu và lành dữ được đánh giá qua vấn đề lợi nhuận kinh tế. Chúng ta đang va chạm với những chủ trương cởi mở và qúa cấp tiến. Những điều đang xảy ra hằng ngày về vấn đề đạo đức luân lý. Thí dụ: Một số Tiểu Bang ở Hoa Kỳ, các nhà Lập Pháp đã bỏ phiếu đa số đồng thuận về hôn nhân đồng tính, về sự ngừa thai, phá thai không giới hạn, về án tử và trợ tử…

Các nhà làm luật phán đoán và quyết định những điều đối nghịch với đạo đức luân lý, nhưng họ đâu có chịu trách nhiệm. Sự dữ, sư xấu và sự sai trái đổ trên đầu người dân thấp cổ bé miệng. Các nhà lập pháp đâu có cảm thông và hiểu thấu những sầu khổ oan khiên trong thâm tâm của mỗi người. Các quan tòa vui mừng mở rượu vang chúc mừng nhau, khi thành công bỏ phiếu thành luật về một vấn đề luân lý nghịch đạo. Họ đâu có lường được những hệ lụy khổ đau kéo theo từ dòng dõi này qua dòng dõi khác. Biết bao tâm hồn bị tổn thương và rơi vào cô đơn giá lạnh. Chỉ có một Người cảm thông nỗi đớn đau tuyệt vọng và có uy quyền chữa lành tâm hồn là chính Chúa Kitô trên thập giá.

Thánh Phaolô khuyên dạy: Chúng ta hãy nhìn thẳng vào Đức Giêsu, chính nguồn chân thiện mỹ. Đức Kitô là Đấng trung gian giữa đất trời. Ngài là Lời của Thiên Chúa. Ngài mạc khải cho chúng ta về con đường cứu độ qua thập giá. Ngài đã chấp nhận cái chết đau thương trên khổ giá để minh chứng cho lời rao giảng và sự thật Nước Trời. Muốn đạt được quê trời, chúng ta cũng phải phấn đấu một cách kiên vững và gian khổ. Bước qua cửa hẹp. Từ bỏ mình và vác thập giá theo Chúa. Muốn bước theo Chúa, chúng ta không thể bắt cá hai tay. Cần có sự chọn lựa dứt khoátTránh kiểu sống nửa vời tương đối vô thưởng vô phạt.

Nhắm hướng nhìn lên. Suy gẫm sự khổ đau của Chúa Kitô trên thập giá để tìm hướng đi. Chúng ta có thể hỏi rằng tại sao Chúa phải chịu khổ nhục như thế? Chúa có thể chọn cách khác nhẹ nhàng hơn chứ! Không, Chúa Kitô đã ước ao hoàn tất chén đắng mà Cha đã trao đề kéo lôi chúng ta ra khỏi vực sâu của tội lỗi và sự chết. Mầu nhiệm Chúa Kitô chịu chết và sống lại là một chân lý. Chân lý của sự giải thoát. Để tìm câu trả lời cho sự lành sự dữ, sự tốt sự xấu, tội hay phúc, chúng ta hãy tìm câu trả lời nơi Chúa Kitô chịu đóng đinh.

Lạy Chúa, Chúa đang giang tay chờ đón chúng con. Chúa nới với chúng con rằng ai yêu nhiều sẽ được tha nhiều. Chúng con chạy đến với Chúa, xin Chúa dủ lòng thương xót chúng con.

Lm. Giuse Trần Việt Hùng.

BA CHỐNG LẠI HAI, HAI CHỐNG LẠI BA

Có bạn bè và tình bạn với họ là điều đáng mong đợi để cuộc sống chan hòa và vui vẻ hơn. Nhưng một trong những cách dễ đánh mất tình bạn với họ là kiên quyết với xác tín của mình, hoặc ít nhất là công khai niềm tin của mình, dù biết rằng niềm tin ấy đụng chạm tới họ. Chắc hẳn là không ít người trong chúng ta từng mất đi một người bạn, hoặc ít nhất là từng làm phiền lòng một người thân yêu bằng cách quyết giữ một nguyên tắc nào đó và hành động theo nguyên tắc đó.

Một người chú của bạn bỏ vợ, ly hôn và dự định cưới người khác. Bạn đứng trước lựa chọn: tham dự đám cưới để làm hài lòng chú, dù điều đó có thể bị hiểu là đồng tình với việc chú bước vào tình trạng ngoại tình; hoặc bạn từ chối tham dự đám cưới để giữ vững nguyên tắc “một vợ một chồng”, chấp nhận nguy cơ rạn nứt mối quan hệ. Điều lý tưởng là hai bên có thể trao đổi thẳng thắn: bạn giải thích lý do không thể tham dự, và chú của bạn tôn trọng niềm tin của bạn, như thế tình thân giữa bạn và chú ấy vẫn nguyên vẹn. Nhưng thực tế, điều này hiếm khi xảy ra. Chú ấy sẽ quy kết rằng ai không công nhận hành động của chú ấy nghĩa là từ bỏ chú ấy.

Một số người, khi lật mở Tân Ước, sẽ tìm thấy câu Kinh Thánh nói: “Để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha” (Gioan 17:21). Đối với họ, thông điệp chính của Kinh Thánh là sự hiệp nhất, tìm điểm chung, sự đồng thuận, sự thống nhất. Động lực này là dễ hiểu; hầu hết chúng ta đều muốn tránh tranh cãi và tránh né sự khó chịu mà ngay cả một sự bất đồng nho nhỏ nào đó cũng có thể gây ra. Chúng ta muốn hòa thuận với mọi người, và chúng ta muốn mọi người hòa thuận với chúng ta. Chúng ta nhận ra rằng sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau. Chúng ta có thể không ngần ngại nêu lên ý kiến riêng của mình khi bất đồng với người xa lạ, nhưng dường như lại là một chuyện hoàn toàn khác khi đó là bất đồng với gia đình hoặc bạn bè. Khi tình cảnh đó xảy ra, chúng ta có khuynh hướng “dĩ hòa vi quý”, ngay cả điều đó không có nghĩa là đạt được một số điểm chung.

Nhưng những câu Kinh Thánh khác làm cho bức tranh trở nên trọn vẹn. “Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo” (Mátthêu 10: 34). “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ …” (Luca 12: 51). Tại sao lại gươm giáo, tại sao lại chia rẽ? Là do nguyên tắc. Sống theo nguyên tắc sẽ không dẫn đến sự chia rẽ nếu mọi người đều đồng ý với cùng một nguyên tắc, nhưng thực tế lại không như vậy. Cách duy nhất để tạo ra sự thống nhất là một trong hai bên phải thay đổi. Thông thường, điều này không xảy ra. Do đó có hai lựa chọn cho ai muốn cố gắng cứu vãn mối liên hệ: học cách sống với sự bất đồng hoặc giả vờ là không có bất đồng, nghĩa là sống một cuộc sống không thật, ít nhất là đối với vấn đề này và đối với những người có liên quan.

Thanh kiếm khi chém ra sẽ không thể tránh khỏi việc chém trúng cả bên này lẫn bên kia. [1]

Người cầm kiếm cũng cảm nhận được hậu quả, dù là về mặt cảm xúc, đạo đức, tương quan hay thậm chí là thể lý. Nói ra một sự thật phũ phàng có thể làm tổn thương người nghe, và cũng có thể khiến người nói phải trả giá: mất đi tình bạn, gây ra căng thẳng. Đấu tranh cho công lý có thể làm tổn thương kẻ áp bức, nhưng cũng có thể mang lại khó khăn cho chính người đấu tranh.

Bất cứ hành động cương quyết nào cũng đều mang đến những tổn thất không thể tránh khỏi cho tất cả những người liên quan, chứ không chỉ riêng cho mục tiêu dự định.

Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI nói rằng hòa bình thực sự, hòa bình của Chúa Giêsu, không thoát khỏi sự chia rẽ. Ngài nói như sau:

“Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu có nói một câu luôn thu hút sự chú ý của chúng ta và cần được hiểu đúng đắn. Trên đường lên Giêrusalem, nơi cái chết trên thập giá đang chờ đợi Ngài, Chúa Kitô đã hỏi các môn đệ: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng” (Lc 12: 51-53).

Bất cứ ai có chút hiểu biết về Tin Mừng của Chúa Kitô đều biết rằng đó là sứ điệp hòa bình tuyệt vời; như Thánh Phaolô đã viết, Chúa Giêsu “chính là bình an của chúng ta” (Êphêsô 2:14), Đấng đã chết và sống lại để phá đổ bức tường thù hận và khai mở Vương quốc Thiên Chúa là tình yêu, niềm vui và bình an.

Vậy thì lời của Chúa Kitô có thể được giải thích thế nào? Chúa Kitô ám chỉ điều gì khi Ngài nói Ngài đến để đem “sự chia rẽ” (Luca 12: 51) hay đem “gươm giáo” (Mt 10: 34)?

Lời Chúa Kitô muốn nói rằng bình an mà Ngài đến để mang lại cho chúng ta không đồng nghĩa với việc không có xung đột. Trái lại, bình an của Chúa Giêsu là kết quả của một cuộc chiến liên tục chống lại sự dữ. Cuộc chiến mà Chúa Giêsu quyết tâm ủng hộ không phải là chống lại loài người hay thế quyền loài người, mà là chống lại Satan, kẻ thù của Thiên Chúa và loài người.

Bất cứ ai muốn chống lại kẻ thù này, khi trung thành với Thiên Chúa và với điều thiện, nhất thiết phải đối mặt với những hiểu lầm và đôi khi là sự ngược đãi thực sự.

Vì vậy, tất cả những ai muốn theo Chúa Giêsu và dấn thân trọn vẹn cho chân lý, phải biết rằng họ sẽ gặp phải sự chống đối và bất chấp ý muốn của mình, họ sẽ trở thành dấu chỉ chia rẽ giữa mọi người, ngay cả trong chính gia đình mình. Thật vậy, tình yêu thương cha mẹ là một điều răn thánh thiện, nhưng để sống một cách chân thực, điều răn này không bao giờ được đặt lên trên tình yêu dành cho Thiên Chúa và tình yêu dành cho Chúa Kitô.

Vì vậy, noi theo bước chân Chúa Giêsu, theo lời nói nổi tiếng của Thánh Phanxicô thành Assisi, các Kitô hữu trở thành “khí cụ bình an”; không phải là một thứ hòa bình hời hợt chóng qua và bề ngoài, mà là một thứ hòa bình đích thực, được theo đuổi với lòng can đảm và sự bền bỉ trong cam kết hằng ngày để chiến thắng sự dữ bằng sự thiện: “Đừng để cho sự ác thắng được mình, nhưng hãy lấy thiện mà thắng ác” (Rm 12: 21) và đích thân trả giá cho điều này.

Đức Trinh Nữ Maria, Nữ Vương Hòa Bình, đã chia sẻ cuộc chiến đấu của Chúa Giêsu, Con Mẹ, với Ma Quỷ, cho đến khi chịu tử đạo, và tiếp tục chia sẻ cuộc chiến này cho đến tận thế. Chúng ta hãy cầu xin sự chuyển cầu của Mẹ, để Mẹ giúp chúng ta luôn là chứng nhân cho hòa bình của Chúa Kitô và không bao giờ sa ngã đến mức thỏa hiệp với sự dữ.” [2]

Vậy thì chia sẻ Lời Chúa như thế nào mà không gây ra chống đối?

  • Lòng tốt mở đường cho Tin Mừng. Khi nói về Chúa Giêsu, hãy tôn trọng và tử tế. Nhiều người quay lưng với Kitô giáo không phải vì họ không tin, mà vì cách ứng xử thiếu yêu thương của người rao giảng về Chúa Kitô. Lời chia sẻ dịu dàng thường khiến người khác dễ mở lòng hơn.
  • Trung thực tạo nên sự tôn trọng. Đừng cố khoác cho mình “chiếc áo tâm linh” hoàn hảo. Hãy dám nói “Tôi không biết” hoặc thừa nhận khi mình sai. Khi người nói về Chúa Kitô dám thừa nhận yếu đuối của mình và xin lỗi người khác, họ thường được tôn trọng hơn.
  • Những cuộc trò chuyện bình thường lại quan trọng nhất. Không cần kịch bản cầu kỳ, chỉ cần trò chuyện chân thành, tôn trọng nhau. Nếu người khác không muốn nói, đừng ép buộc. Hãy kiên nhẫn và xây dựng niềm tin trước.
  • Bạn chỉ có thể chia sẻ điều bạn biết rõ. Đọc Kinh Thánh, cầu nguyện và học hỏi giúp bạn “thông thạo” Lời Chúa như học một ngôn ngữ mới. Nhiều người ngại chia sẻ vì chưa thật sự hiểu đức tin của mình.
  • Hãy chia sẻ đúng Lời Chúa. Cốt lõi không phải là nói về hỏa ngục, về các điều phải giữ hay các hội đoàn, các giáo xứ, Giáo hội, mà là: Chúa Giêsu đến cứu tội nhân. Kể cho họ nghe về thập tự giá và lý do Ngài chịu chết, bắt đầu từ chính Chúa Giêsu.
  • Đừng nói quá nhiều, hãy lắng nghe người khác. Chia sẻ đức tin là trò chuyện, không phải diễn thuyết. Hãy để Chúa dẫn dắt câu chuyện thay vì nhồi nhét mọi điều bạn nghĩ rằng bạn biết và muốn nói cho người khác biết.
  • Kiên trì với “hành trình dài lâu”. Đức tin thường phát triển qua thời gian, qua nhiều câu hỏi và nghi ngờ. Chia sẻ Lời Chúa không chỉ một lần, mà là cả một hành trình, tin cậy Chúa hành động đúng thời điểm.

Bạn sẽ có lúc thất bại. Khi thiếu lòng tốt, sự chân thành hay kiên nhẫn, hãy nhận lỗi và xin Chúa tha thứ. Cãy nhớ rằng: Chúa vẫn vẽ được đường thẳng bằng những đường cong.

Phêrô Phạm Văn Trung

[1] https://www.catholic.com/magazine     

[2] https://www.vatican.va/content/benedict-xvi/en/angelus/2007/documents/hf_ben-xvi_ang_20070819.html

HAI CÁCH HIỂU CÂU KHÓ HIỂU

Quen tai với những lời dịu dàng của Chúa, nào là “Hãy học cùng tôi vì tôi hiền lành và khiêm nhường trong lòng ;” nào là “Phúc cho ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp…” mà hôm nay nghe từ miệng Chúa những câu ghê người : “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”

Ta phải hiểu thế nào đây ? Có 2 cách hiểu :

  1. Chính Giêsu là Đấng Thiên Sai

-Gioan Tẩy Giả khi bị tù đã nghi ngờ không biết ông Giêsu em họ mình có phải là Đức Kitô, là Đấng Chúa sai đên không. Và ông Giêsu đó đã ngầm bảo cho Gioan là chính mình là Đấng Thiên Sai, vì khi Đấng ấy đến thì “kẻ què được đi, điếc được nghe, mù được thấy, người chết sống lại…”

-Kinh Thánh và Do thái giáo chắc chắn biết rõ chủ đề chia rẽ trong gia đình vào thời buổi cuối cùng trước khi Đấng Thiên sai đến.

Sách Talmud, sách giảng giải bậc nhất của Do Thái giáo đã viết : “Thế hệ lúc con vua Đavít (tức Đấng Thiên Sai) đến là thế hệ mà con gái chống đối mẹ mình, nàng dâu chống đối mẹ chồng…”

Còn sách Tiên tri Mikê (7,6) nói về thời buổi cuối cùng khi Đức Kitô đến như sau : “Quả thật, con trai khinh thường cha, con gái đứng lên chống lại mẹ, nàng dâu chống mẹ chồng, người trong nhà lại hoá ra thù địch.”

Vậy, thay vì nói chính tôi là Đấng Thiên Sai, Đấng phải đến, thì Đức Giêsu nói “tôi đến gây chia rẽ mẹ chồng nàng dâu, con trai với cha, con gái với mẹ…” vì đó là những lời sấm, những hình ảnh Thánh Kinh dùng để chỉ ngày Chúa đến.

Ví như cô kia thách cậu nọ :

Bao giờ rau diếp làm cột đình,

gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta.

Rồi bất ngờ có ngày anh lấy cô thật, anh Bất lấy chị Ngờ thật, thì thay vì nói hôm nay hai người lấy nhau, thiên hạ nói : hôm nay rau diếp làm cột đình, hôm nay gỗ lim thái ghém.

Thành ra chưa chắc Chúa có chia rẽ hay không, nhưng vì Kinh Thánh và sách Talmud nói, khi Đức Kitô đến, ngài sẽ chia rẽ nàng dâu mẹ chồng… thì Giêsu, thay vì nói chính mình là Đấng Kitô Thiên Sai, sẽ nói bóng gió : ta đến gây chia rẽ.

Mà có khi Ngài chia rẽ thật, vì Ngài đến đâu chia rẽ đó. Và đó là cách hiểu thứ hai.

  1. Ngài đến gây chia rẽ

Không phải Ngài đến có mục đích gây chia rẽ, mà là Ngài đến, kẻ yêu Ngài và kẻ ghét Ngài trở nên xa nhau, chia rẽ. Vợ chồng trẻ đang thương nhau, có kẻ thứ ba xuất hiện là một cô gái, chồng mến cô gái này, còn vợ thì ghét cay ghét đắng, thế là vợ chồng chia rẽ nhau vì người thứ ba đến. Ngài đến gây chia rẽ.

-Khi bế trẻ Giêsu trên tay, cụ Simeon nói : đứa trẻ này sẽ nên cớ cho nhiều người vấp phạm, chia rẽ

-Trong dân chúng, có những người nghe các lời Đức Giêsu giảng thì nói : “Ông này thật là vị ngôn sứ.” Kẻ khác rằng : “Ông này là Đấng Ki-tô.” Nhưng có kẻ lại nói : “Đấng Ki-tô mà lại xuất thân từ Ga-li-lê sao ? Nào Kinh Thánh đã chẳng nói : Đấng Ki-tô xuất thân từ dòng dõi vua Đa-vít và từ Bê-lem, làng của vua Đa-vít sao ?” Vậy, vì Người mà dân chúng đâm ra chia rẽ.

-Trong nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói : “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sa-bát” ; kẻ thì bảo : “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy ?” Thế là họ đâm ra chia rẽ. (Giống y hệt vụ việc cha Long lòng Chúa Thương Xót hôm nay !)

-Các tông đồ, môn đệ cũng chia rẽ nhau vì một lời quá chói tai của Đức Kitô Giêsu : Thịt Ta thật là của ăn, Máu Ta thật là của uống.

-Chia rẽ để phân biệt trắng đen, trúng sai, trung kiên hay bất tín. Thực tế chia rẽ đã xảy ra. Đó là lý do khiến người La-mã ghét Ki-tô giáo, bởi vì nó khiến gia đình phân tách.

Perpetua thuộc gia đình quý tộc, bị bắt vì Đạo. Cha của nàng vẫn là dân ngoại, thuyết phục nàng bỏ đạo. Chỉ vào chiếc bình nàng lễ phép nói với cha : “Thưa cha, người ta có thể gọi vật này bằng một cái tên nào khác hơn là cái bình không ? Đối với con cũng thế, con không thể cho mình một cái tên nào khác ngoài danh hiệu là Ki-tô hữu.” Tức quá, ông đánh đập nàng tàn nhẫn, rồi bỏ đi nhiều ngày không tới.

Perpetua có một đứa con còn đang bú và nàng rất khổ vì phải xa con. Đứa bé kiệt sức nên người ta đưa lại cho mẹ nó, và nàng quên hết đau khổ vì có con bên cạnh.

Vì biết Perpetua con gái mình sắp bị án tử, người cha lại đến với những lời thảm thiết : “Con ơi, hãy thương đến mái tóc bạc của cha, hãy nhớ đến đôi tay cha đã dưỡng nuôi con. Hãy nhớ tới mẹ con, anh em con và đến con nhỏ của con nữa, nó sống làm sao nếu không có con. Con hãy bỏ Đạo, bỏ đi điều đã làm cho chúng ta mất tất cả.

Tuy rất cảm động và đau khổ, Perpetua chỉ ngẹn ngào trả lời : “Thưa cha, tại tòa án sẽ biết được đâu là điều Chúa muốn, bởi vì chúng ta không thuộc về mình.”

Người cha còn cho đem đứa trẻ đến năn nỉ : “Con hãy thương đến đứa con nhỏ của con.”

Tuy nhiên trước tòa án, cùng với các bạn khác, Perpetua đã công khai tuyên bố trung thành với Chúa và bằng lòng hi sinh tất cả.

Ngay cả trong gia đình tin Chúa cũng xảy ra chia rẽ. Cha của Phan-xi-cô muốn chàng theo nghề buôn bán để được giàu sang, còn chàng lại quyết tâm theo tiếng Chúa gọi sống nghèo khó tận cùng, thế là bố con chia rẽ nhau.

Sẽ không có chia rẽ giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, khi… ai nấy sống đúng với danh hiệu Kitô hữu, tức là bằng hữu, là fan, là cùng phe với Chúa Giêsu Kitô. Amen.

 

Anphong Nguyễn Công Minh, ofm

CHỌN CẢ HAI

Thứ Bảy Tuần 19 Thường Niên C

“Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó”.

Chuyện kể về một cậu bé Ba Lan. Từ nhỏ, Raimund ước ao đến với Chúa Giêsu và nên giống Ngài. Mới 12 tuổi, trong một giấc mơ, Mẹ Maria hiện ra với cậu, trên tay là hai vương miện để Raimund chọn; chiếc trắng tượng trưng đức trong sạch, chiếc đỏ tượng trưng phúc tử đạo. Raimund trả lời, “Con chọn cả hai!”. Cậu bé ấy sẽ là Maximilien Kolbê, “Người Con Điên của Đức Mẹ”, vị thánh linh mục đã chết thay cho một tử tù.

Kính thưa Anh Chị em,

Vì đã ‘chọn cả hai’ từ tấm bé, Maximilien Kolbê được Chúa ban vô vàn ân sủng và cậu được toại nguyện. Trong Tin Mừng hôm nay, một chi tiết ‘thường bị bỏ quên’ là khi các trẻ đến với Chúa Giêsu, Ngài đặt tay và cầu nguyện cho chúng.

Câu hỏi thú vị là việc đặt tay của Chúa Giêsu có tác dụng gì đối với các trẻ? Có chứ! Hành động của Ngài sẽ ban cho các em vô vàn ân sủng dẫu các em không ý thức. Điều này cũng đúng trong cuộc sống chúng ta. Chúng ta không gặp Chúa Giêsu về mặt thể chất nhưng chúng ta cũng có thể ‘chọn cả hai’ - chọn làm điều tốt đẹp lòng Ngài - nhờ sự đụng chạm của Ngài mỗi ngày. “Ân sủng không luôn vang dội như tiếng sấm; đôi khi, nó chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến ta thay đổi mãi mãi!” - Max Lucado.

Ngài chạm đến chúng ta khi chúng ta rước lễ, nuôi dưỡng chúng ta theo những cách vượt quá những gì có thể tưởng tượng. Quyền năng hiện diện của Ngài đủ để biến đổi cuộc sống chúng ta theo những cách thức mạnh mẽ với muôn vàn ơn thánh. Vấn đề là chúng ta thường tiếp nhận Ngài nhưng xem ra, chưa mở lòng hoàn toàn cho chiều sâu vô tận của ân sủng dịu ngọt từ Ngài. “Chúa đến không chỉ để an ủi, nhưng để tái tạo con người bạn từ bên trong ra ngoài!” - Brennan Manning.

Nếu cảm nhận được sự chạm đến thực sự của ân sủng, chúng ta sẽ biến đổi và có những chọn lựa như Kolbê, như Giosuê và dân Chúa, “Giờ đây, anh em cứ tuỳ ý chọn thần mà thờ! Phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ phụng thờ Đức Chúa!” - bài đọc một. Đó là những con người đã chọn Chúa làm gia nghiệp, “Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

‘Chọn cả hai!’. Có chọn lựa tốt lành nào mà chúng ta không nhờ ơn Chúa? Vấn đề là làm sao tâm hồn chúng ta được như đoá quỳ luôn quy về Ngài, Mặt Trời Giêsu. Lời Chúa mời gọi bạn và tôi trở nên thơ bé, ước ao chạm Ngài. Đừng quên, từ tấm bé, chúng ta đã học biết việc Rước Chúa thiêng liêng; Ngài có trăm ngàn cách để chạm đến linh hồn chúng ta. Chớ gì ngày sống của chúng ta được Ngài viếng thăm nhiều lần - không chỉ qua Thánh Lễ - nhưng giữa bao công việc, khi chúng ta dừng lại để thờ lạy yêu mến Ngài; từ đó, có thể đưa ra những chọn lựa Ngài yêu thích. Nào ai biết, những chọn lựa của chúng ta có khi rất bất ngờ và rất đáng ngạc nhiên. “Khi dám ‘chọn cả hai’, bạn đang để trái tim mình rộng mở cho kế hoạch lớn của Ngài!” - Rick Warren.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin bẻ cong ý riêng con, để thẳng hướng về Ngài mà dám chọn làm theo ý Chúa từ những việc cỏn con trong từng ngày sống!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

Subcategories