3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

LỜI NÓI

(Đhc 27. 5-8; 1Cor 15, 54-58; Lc 6, 39-45).

Bài đọc Sách Huấn Ca hôm nay là lời dậy rất chân thành và ý nghĩa: Có thử lửa mới biết bình thợ gốm, nghe chuyện trò, biết ai rởm ai hay (Đhc 27, 5). Những lời dậy bảo khôn ngoan đã hình thành trong cộng đồng người Do-thái cả mấy ngàn năm trước. Đây là lời mạc khải, có thể áp dụng cho mọi nơi và mọi thời. Sự khôn ngoan và chân thật được tỏ bày qua ngôn ngữ. Nghe giọng nói, kiểu nói, cách nói và ngôn từ, chúng ta có thể hiểu được tâm trạng và tính khí của người đó. Các kiểu nói diễn tả khác nhau như trong lúc bình thường, giận dữ hay vui vẻ. Thực sự chúng ta không dễ để đo lường tất cả. Đôi khi giọng nói nhẹ nhàng, ngon ngọt nhưng tâm địa đầy ác ý. Mật ngọt chết ruồi. Người ta thường nói: Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau là thế. Tuy nhiên không phải lúc nào chúng ta cũng có thể ý thức và điều khiển mọi lời nói.

Huấn ca dậy chúng ta nên cẩn thận khi chê hoặc khen bất cứ người nào. Cần lắng nghe nhiều hơn là nói. Thượng Đế ban cho chúng ta có hai lỗ tai để nghe. Nghe cả hai phía, bên đúng bên sai và bên phải bên trái vì chân lý không hẳn ở một bên. Chúng ta lắng nghe điều được khen và chấp nhận điều bị chê. Chúng ta chỉ có một cái miệng và một cái lưỡi, Thượng Đế muốn chúng ta nói ít nhưng nghe nhiều. Bất cứ điều gì, chúng ta cần lắng nghe, phân tích, cân đo và phán đoán cho chính xác. Có biết bao nhiêu truyện xảy ra mỗi ngày, chúng ta cần bình tĩnh và khôn ngoan để nhận định đúng sai, hay dở để học hỏi và trau dồi kiến thức. Đừng cả tin và cũng đừng quá hoài nghi. Chọn thái độ trung dung trước, vì có rất nhiều yếu tố kết thành một sự kiện hay một câu truyện. Ngạn ngữ Pháp nói rằng: Hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Truyện kể: Một tín đồ đến thăm một vị mục sư xứ Tô Cách Lan và muốn nói xấu một vài giáo hữu khác. Mục sư hỏi: Ngoài ông ra có ai biết chuyện đó nữa không? Thưa không. Ông đã thuật lại chuyện ấy cho người nào chưa? Thưa chưa. Vậy ông nên dấu chuyện ấy nơi chân Chúa và đừng nhắc đến nữa. Ta không nên gây chuyện rắc rối cho kẻ khác. Một trong những lỗi lầm mà chúng ta thường phạm là thích nghe truyện xấu của người khác và mong muốn truyện xấu đó được truyền xa. Dù là truyện xấu đó có thật hay không, vẫn có nhiều người thích nghe.

Ở đời, có lắm truyện thị phi và những truyện vô thưởng vô phạt hấp dẫn chúng ta. Nói truyện của người là tự tách biệt chúng ta ra khỏi sự liên quan tới họ. Nghĩ rằng chúng ta tốt lành và khôn ngoan hơn họ. Chúa Giêsu khuyên dạy: Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới? (Lc 6, 41). Nói nhiều thì lỗi nhiều. Vì chúng ta dễ dàng phê phán người khác trong khi chỉ biết một chút xíu chi tiết câu truyện của họ. Thêm mắm thêm muối cho câu truyện thêm hấp dẫn là do lòng tà mà ra.

Cây tốt thì sinh trái tốt: Không có cây nào tốt mà lại sinh quả sâu, cũng chẳng có cây nào sâu mà lại sinh quả tốt (Lc 6, 43). Đây là nguyên lý nhân qủa. Chúng ta biết rằng trên đời này không có ai tốt hoàn toàn và cũng không có ai hư đốn hoàn toàn. Trong mỗi con người còn có cái nhân thiện, tốt và dễ thương. Chúng ta hãy cố gắng tìm xem những cái tốt nơi người khác để khuyến khích và nâng đỡ để phát triển. Mỗi cá nhân là một thụ tạo quý giá mà Thiên Chúa đã an bài cho hiện hữu trên đời. Ai cũng có thể thực hiện việc tốt và xây dựng công ích chung. Có những kho tàng tốt ẩn tàng trong từng trái tim, điều quan trọng là chúng ta biết khơi dậy và mở cửa để có thể cảm thông với mọi người và thế giới chung quanh.

Một trong những thói xấu là sự xét đoán anh chị em, dù đúng hay sai. Ai xét đoán sẽ bị đoán xét. Chúng ta dễ dàng nhìn thấy những thói hư tật xấu của người khác, nhưng không dễ nhìn thấy tật hư của chính mình. Có khi chúng ta rơi vào thói xấu là đi tìm lông bới vết để bêu xấu người khác giống như gà bới rác. Hãy hạn chế bớt những lời nói hành nói tỏi, sẽ giúp cho cuộc sống tinh thần của chúng ta an bình và thanh thản. Chúa Giêsu đã cảnh cáo những kẻ giả hình chỉ nhìn thấy cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong mắt mình thì chẳng để tâm. Bởi thế thùng rỗng thường kêu to là vậy. Nói truyện người để che lấp truyện mình. Đây là thái độ tiểu tâm và là chất độc của dối gian. Thánh Phaolô nói đến tử thần vì tội lỗi. Tội lỗi là chất độc và là sự xấu xa sẽ đưa đến sự chết: Tử thần có độc là vì tội lỗi, mà tội lỗi có mạnh cũng tại có Lề Luật (1Cor 15, 56).

Lạy Chúa, Lời của Chúa là lời hằng sống, linh nghiệm và bổ sức tâm linh. Xin cho chúng con biết lắng nghe và đem ra thực hành. Giúp chúng con biết dùng lời nói để xây dựng hòa bình và đem lại sự đoàn kết an vui với mọi người.

Lm. Giuse Trần Việt Hùng

ĐỨC GIÁO HOÀNG PHANXICÔ - GIÁO LÝ VỀ SỰ PHÂN ĐỊNH: TỰ BIẾT MÌNH

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Chúng ta hãy tiếp tục khám phá chủ đề về sự phân định. Lần trước chúng ta đã xem xét việc cầu nguyện, được hiểu là sự thân tình và tin tưởng vào Chúa, như một yếu tố không thể thiếu. Việc cầu nguyện, không giống như vẹt nói, nhưng là sự thân tình và tin tưởng vào Chúa; việc cầu nguyện của con cái với Cha của chúng; việc cầu nguyện với một trái tim rộng mở. Chúng ta đã thấy điều này trong bài giáo lý trước. Hôm nay, tôi muốn nhấn mạnh, theo cách gần như bổ sung, rằng sự phân định tốt cũng đòi hỏi sự tự biết chính mình.

Biết chính mình. Điều này không dễ dàng. Thật vậy, sự phân định liên quan đến các khả năng của con người chúng ta: trí nhớ, trí tuệ, ý chí, tình cảm. Thông thường, chúng ta không biết cách phân định vì chúng ta không hiểu rõ bản thân mình, và do đó chúng ta không biết mình thực sự muốn gì. Anh chị em đã thường nghe: “Nhưng người đó, tại sao người đó không sắp xếp cuộc sống của mình? Người đó chưa bao giờ biết mình muốn gì ...” Dù không đến mức cực đoan như vậy, nhưng chúng ta cũng không biết rõ mình muốn gì, chúng ta không biết rõ bản thân mình.

  1. Trở ngại lớn nhất là không hiểu rõ bản thân

Đằng sau những nghi ngờ về mặt tâm linh và khủng hoảng nghề nghiệp, thường không có đủ nối kết giữa đời sống tôn giáo và chiều kích nhân linh, nhận thức và cảm xúc của chúng ta. Một tác giả viết về tâm linh đã lưu ý rằng có bao nhiêu khó khăn về chủ đề phân định chỉ ra những vấn đề khác, cần được nhận ra và khám phá. Tác giả này viết: “Tôi đã đi đến kết luận rằng trở ngại lớn nhất đối với sự phân định thực sự, và sự tăng trưởng thực sự trong việc cầu nguyện, không phải là bản tính vô hình của Thiên Chúa, mà là thực tế rằng chúng ta không hiểu rõ bản thân mình, và thậm chí không muốn hiểu bản thân mình như chúng ta thực sự là. Hầu như tất cả chúng ta đều ẩn sau một chiếc mặt nạ, không chỉ trước mặt người khác, mà cả khi chúng ta nhìn mình trong gương” (xem Thomas H. Green, Weeds Among the Wheat, 1984). Tất cả chúng ta đều bị cám dỗ đeo mặt nạ, ngay cả trước mặt chính mình.

Việc quên mất sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống của chúng ta đi đôi với sự thiếu hiểu biết của chúng ta về bản thân mình - phớt lờ Chúa và phớt lờ chính mình - không biết về các đặc điểm tính cách và những mong muốn sâu sắc nhất của chúng ta.

  1. Không khó để hiểu bản thân

Hiểu bản thân không khó, nhưng rất tốn công: đòi hỏi phải kiên nhẫn tự vấn. Nó đòi hỏi khả năng dừng lại, “vô hiệu hóa chế độ lái tự động”, để có được nhận thức về cách hành động của chúng ta, về những cảm xúc ẩn chứa bên trong chúng ta, về những suy nghĩ lặp đi lặp lại chi phối chúng ta, và thường là vô thức. Nó cũng đòi hỏi chúng ta phải phân biệt giữa cảm xúc và khả năng tâm linh. “Tôi cảm thấy” không giống như “Tôi xác tín”; “Tôi thấy muốn” không giống như “Tôi muốn”. Vì vậy, chúng ta nhận ra rằng quan điểm của chúng ta về bản thân và về thực tại đôi khi có phần méo mó. Nhận ra điều này là một ân sủng! Thật vậy, rất thường xảy ra trường hợp những niềm tin sai lầm về thực tại, dựa trên những kinh nghiệm trong quá khứ, ảnh hưởng mạnh mẽ đến chúng ta, hạn chế quyền tự do cố gắng đạt được những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống của chúng ta.

  1. Mật khẩu của cuộc sống tâm linh

Sống trong thời đại máy tính, chúng ta biết rằng việc mật khẩu quan trọng như thế nào để vào được các chương trình lưu trữ thông tin cá nhân và có giá trị nhất. Nhưng cuộc sống tâm linh cũng có “mật khẩu” của nó: có những từ khóa chạm đến trái tim chúng ta vì chúng ám chỉ đến những gì nhạy cảm nhất đối với chúng ta. Kẻ cám dỗ, tức là ma quỷ, biết rõ những từ khóa này, và điều quan trọng là chúng ta cũng phải biết chúng, để không rơi vào chỗ mà chúng ta không muốn. Cám dỗ không nhất thiết gợi ý những điều xấu, mà thường là những điều ngẫu nhiên, được trình bày với tầm quan trọng quá mức. Theo cách này, cám dỗ thôi miên chúng ta bằng sức hấp dẫn mà những điều này khơi dậy trong chúng ta, những điều đẹp đẽ nhưng ảo tưởng, không thể mang lại những gì chúng hứa hẹn, và do đó cuối cùng để lại cho chúng ta cảm giác trống rỗng và buồn bã. Cảm giác trống rỗng và buồn bã đó là dấu hiệu cho thấy chúng ta đã liều thân vào những con đường không đúng đắn, khiến chúng ta mất phương hướng. Ví dụ, những con đường đó có thể là bằng cấp, sự nghiệp, các mối quen biết, tất cả những thứ tự thân chúng đáng khen ngợi, nhưng nếu chúng ta không được tự do, chúng ta có nguy cơ ấp ủ những kỳ vọng không thực tế, tỉ như muốn khẳng định giá trị của mình. Ví dụ, khi bạn nghĩ về một nghiên cứu mà bạn đang thực hiện, bạn chỉ nghĩ đến việc quảng bá bản thân, lợi ích của riêng bạn, bạn có nghĩ đến việc phục vụ cộng đồng không? Chính nơi đó, người ta có thể thấy được sự cố ý của mỗi người chúng ta. Nỗi đau khổ lớn nhất thường đến từ sự hiểu lầm này vì không có điều nào trong số những điều đó có thể là sự đảm bảo cho phẩm giá của chúng ta.

  1. Biết mật khẩu của trái tim mình

Anh chị em thân mến, đây là lý do tại sao điều quan trọng là phải biết chính mình, biết mật khẩu của trái tim mình, biết những gì chúng ta cảm nhận nhanh nhất, để bảo vệ mình khỏi những kẻ hay đưa ra những lời này lẽ nọ nhằm cố thuyết phục và thao túng chúng ta, nhưng cũng để nhận ra điều gì thực sự quan trọng đối với chúng ta, phân biệt điều quan trọng đó với những xu hướng nhất thời hoặc những khẩu hiệu hào nhoáng, hời hợt. Nhiều lần, những gì được nói trong một chương trình truyền hình, trong một quảng cáo nào đó, chạm đến cõi lòng chúng ta và khiến chúng ta đi theo con đường đó mà không còn tự do. Hãy cẩn thận về điều đó: tôi có tự do không, hay tôi để mình bị lung lay bởi cảm xúc chóng qua, hoặc những thôi thúc nhất thời?

  1. Việc xem xét lại lòng mình

Một trợ giúp trong việc này là việc xét mình, nhưng tôi không nói về việc xét mình mà tất cả chúng ta đều làm khi đi xưng tội, không phải xét mình như thế. Nghĩa là: “Tôi đã phạm tội này, tội kia...”. Không phải như thế. Mà là việc xét mình chung sau một ngày sống: điều gì đã xảy ra trong lòng tôi ngày hôm nay? “Rất nhiều điều đã xảy ra...”. Điều nào? Tại sao? Chúng đã để lại dấu vết gì trong lòng tôi? Thực hiện việc xét mình, đó là thói quen tốt, nghĩa là bình tĩnh xét lại những gì đã xảy ra trong ngày, học cách ghi nhận, trong các lượng giá và lựa chọn của mình, những gì chúng ta coi trọng nhất, những gì chúng ta đang tìm kiếm và lý do tại sao tìm kiếm, và những gì rốt cuộc chúng ta tìm thấy. Trên hết, học cách nhận ra điều gì làm thỏa mãn trái tim tôi. Điều gì làm thỏa mãn trái tim tôi? Vì chỉ có Thiên Chúa mới có thể xác nhận giá trị của chúng ta. Ngài nói với chúng ta điều này mỗi ngày từ trên thập giá: Ngài đã chết vì chúng ta, để cho chúng ta thấy chúng ta quý giá biết bao trong mắt Ngài. Không có trở ngại hay thất bại nào có thể ngăn cản vòng tay dịu dàng của Ngài. Việc xét mình có ích rất nhiều, vì bằng cách này, chúng ta thấy rằng cõi lòng mình không phải là con đường để mọi thứ trôi qua mà chúng ta không hề hay biết. Không phải thế. Hãy xem coi: điều gì đã trôi qua hôm nay? Điều gì đã xảy ra? Điều gì khiến tôi phản ứng? Điều gì khiến tôi buồn bả? Điều gì khiến tôi vui vẻ? Điều gì là tệ hại và tôi có làm hại người khác không? Đó là việc nhìn thấy con đường mà cảm xúc của chúng ta đã đi, những điểm hấp dẫn trong trái tim tôi ngày vừa qua. Đừng quên! Hôm kia chúng ta đã nói về việc cầu nguyện. Hôm nay chúng ta đang nói về sự tự biết chính mình.

Cầu nguyện và tự biết mình giúp chúng ta lớn lên trong sự tự do. Điều này là để lớn lên trong sự tự do! Đây là những yếu tố cơ bản của đời sống Kitô hữu, những yếu tố quý giá giúp người ta tìm được vai trò của mình trong cuộc sống. Xin cảm ơn anh chị em. [1]

[1] Buổi tiếp kiến chung, Quảng trường Thánh Phêrô, thứ Tư, ngày 5 tháng 10 năm 2022.

Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung

Từ: https://www.vatican.va

RẤT CẢM THÔNG

Thứ Sáu Tuần 7 Thường Niên C

“Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”. 

Nhà thơ Heinrich Heine để lại toàn bộ tài sản cho vợ mình với điều kiện bà phải tái hôn - “Để ít nhất một người đàn ông khác sẽ cảm thông và hối tiếc về cái chết của tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Với một hôn nhân ‘không như của Heine’ nhưng bền vững và lâu dài, lời Chúa Giêsu hôm nay được thực hiện, “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”. Nhưng nếu Chúa Giêsu sống đến ngày nay thì sao? Có lẽ Ngài sẽ ‘rất cảm thông!’.

Rõ ràng, đã có những người kết hôn hàng thập niên; họ yêu nhau sâu sắc - thực tế là còn hơn thế nữa - so với ngày mới cưới. Chỉ cần nhìn những người phối ngẫu đau buồn làm sao để nhận ra khoảng trống khủng khiếp còn lại khi người bạn đời của họ ra đi. Tuy nhiên, trong thời đại chúng ta, ly hôn lại rất phổ biến. Ở nhiều nước, tỷ lệ ly hôn chiếm gần một nửa và con số này ngày càng tăng. Hôn nhân Công Giáo cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đây là một vấn đề phức tạp, không thể giải quyết một sớm một chiều.

Trước hết, Chúa Giêsu chỉ trích tình huống mà một người đàn ông - khi đã chán vợ - tìm thấy một người khác thú vị hơn, chỉ cần viết một tờ giấy và đơn phương bỏ rơi vợ mình khiến cô ấy bơ vơ. Ngài lên án tình huống đó. Kết luận của Ngài chỉ ra một điều mới mẻ đối với người đương thời - càng không thể chấp nhận trong thời đại chúng ta - quyền lợi và trách nhiệm bình đẳng cho cả hai đối tác, “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”. Phụ nữ không phải là món hàng tuỳ tiện bỏ xuống nhặt lên!

Thứ hai, “ly hôn” ngày nay thường liên quan đến đổ vỡ thực sự trong quan hệ mà không ai mong muốn - cũng là nguyên nhân gây ra nỗi đau cho cả hai bên. Có thể do một số yếu tố ‘chưa trưởng thành’ trước kết hôn, hoặc đã ‘quá trưởng thành’ sau kết hôn. Dù lý do là gì, tình huống này khá khác so với tình huống Chúa Giêsu nói. Người ta cảm thấy có lẽ Ngài cũng sẽ ‘rất cảm thông’ với những đổ vỡ của hôn nhân ngày nay và - với tư cách Kitô hữu - chúng ta nên đồng cảm với những ai đang sống trong tình trạng này.

Anh Chị em,

“Không được phân ly!”. Giáo Hội biết hôn nhân có thể tan vỡ - và vì nhiều lý do - cặp đôi có thể ‘cần’ ly thân hợp pháp tại toà. Điều Giáo Hội cấm là tái hôn ‘trong Giáo Hội’ nếu không có tuyên bố huỷ hôn của toà án Bản quyền. Nhiều người vẫn ‘tái hôn dân sự’ thì sao? ‘Rất cảm thông’, chúng ta đối xử với họ bằng sự hiểu biết và yêu thương nhất là khi họ bày tỏ ước muốn tiếp tục là thành viên tích cực của cộng đồng Kitô. Lý tưởng Chúa Giêsu đề ra vẫn còn, nhưng xã hội đang thay đổi - phải chăng - cần có một cách tiếp cận khác đối với hôn nhân, nơi mà ‘mối quan hệ’ sẽ được nhấn mạnh nhiều hơn thay vì một ‘cam kết pháp lý’. Một Giáo Hội ‘thực sự mục vụ’ sẽ giúp mọi người sống Phúc Âm trong một hoàn cảnh xã hội học đang thay đổi. Giải pháp sẽ nằm ở việc trả lời câu hỏi: “Trong hoàn cảnh này, điều yêu thương cần làm cho những anh chị em này là gì?”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con đừng coi hôn nhân chỉ là sống chung ‘miễn là cảm thấy thoải mái’; nhưng tin rằng, sống hôn nhân là sống mối quan hệ lâu dài ‘lúc vui lúc buồn’ - và mọi thứ khác ở giữa - cùng với Chúa Kitô!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

YẾU ĐUỐI, PHỤ THUỘC

Thứ Bảy Tuần 7 Thường Niên C

“Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào!”.

“Người môn đệ không chỉ ‘phục vụ những người bé nhỏ’, mà còn phải ‘thừa nhận mình là một trẻ nhỏ’. Đó là bước đầu tiên để mở lòng ra với Chúa! Việc nhận ra mình nhỏ bé là điểm khởi đầu để trưởng thành! Chính trong sự yếu đuối, phụ thuộc của mình, chúng ta khám phá ra Chúa chăm sóc chúng ta nhiều như thế nào!” - Phanxicô.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu không chỉ bảo vệ nhưng Ngài còn đề cao trẻ em - những sinh linh ‘yếu đuối, lệ thuộc!’. Ngài nói, “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào!”.

Là một môn đệ, tại sao chúng ta phải thừa nhận mình là một trẻ nhỏ? Thưa bởi lẽ, sự giản dị, lòng tin, ý định trong sáng, sự minh bạch và khả năng phục hồi là những phẩm chất mà trẻ em thường có. Trẻ em không cưu mang những ý định xấu; chúng chóng tha thứ và dễ hoà giải khi xảy ra xung đột. Và trẻ em có sự tin tưởng không lay chuyển vào sự chăm sóc của mẹ cha. Đây là những phẩm chất mà chúng ta - những môn đệ Giêsu - cần noi theo trong mối quan hệ của mình với Ngài.

Khi chúng ta già đi - khi lý trí phát triển - chúng ta có thể mất đi một số phẩm chất quan trọng đã có khi còn nhỏ. Nhưng khi nói đến mối quan hệ của chúng ta với Chúa, chúng ta không bao giờ được đánh mất những phẩm chất trẻ thơ khiến chúng ta hoàn toàn tin tưởng và phụ thuộc vào sự quan phòng chăm sóc của Ngài.

Trẻ em ‘yếu đuối, phụ thuộc’ theo nghĩa trẻ không thể tự chăm sóc nhưng hoàn toàn dựa vào người khác, đặc biệt là cha mẹ. Vì lý do đó, trẻ em là hình ảnh lý tưởng về cách chúng ta tiếp cận Chúa. Nhìn nhận sự bất lực của mình, chúng ta ý thức, tôi không có khả năng tự lo cho bản thân. Và dù có thể đạt được một số độc lập nhất định khi trưởng thành - có thể tự cung cấp về mặt vật chất - bạn và tôi vẫn sẽ không bao giờ có thể tự cung cấp các nhu cầu tâm linh bên trong. Đối với các nhu cầu này, chúng ta vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào lòng thương xót của Chúa. Đừng quên, trong cốt lõi, chúng ta là những thực thể khao khát thoả mãn tâm linh vì sự thoả mãn vật chất hoặc xác thịt - có thể tự mình đạt được - sẽ không bao giờ đủ để thoả mãn ở cấp độ sâu sắc nhất. Chúa và chỉ có Chúa mới có khả năng thực hiện hình thức thoả mãn này.

Anh Chị em,

“Phải thừa nhận mình là một trẻ nhỏ!”. “Chúng ta thường quên mất điều này. Trong sự thịnh vượng, sung túc, chúng ta có ảo tưởng chúng ta tự đủ cho chính mình; chúng ta không cần Thiên Chúa. Đây là một lừa dối nghiêm trọng, vì mỗi người chúng ta đều là một người đang cần được giúp đỡ. Khi chúng ta cảm thấy nhỏ bé trước một vấn đề, nhỏ bé trước một cây thánh giá, một căn bệnh; khi chúng ta trải qua sự mệt mỏi và cô đơn, chúng ta đừng nản lòng. Hãy để chiếc mặt nạ hời hợt và sự mong manh triệt để của chúng ta rơi xuống! Thật vậy, chính trong sự ‘yếu đuối, phụ thuộc’ của mình, chúng ta mới khám phá ra Chúa chăm sóc chúng ta nhiều như thế nào!” - Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con biết rằng, Chúa và chỉ có Chúa mới có khả năng giúp con nên thánh, giúp con trưởng thành nhân cách!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

TÊN EM LÀ MỘT DÒNG SÔNG

Chúa Nhật 7 Thường Niên C

Tha thứ cho người khác để con được thứ tha. Tha thứ không phải là mê muội không biết phân biệt đúng sai, không phân biệt được tốt xấu, nhưng tha thứ chính là lấy sự hy sinh, lấy lòng quảng đại của mình khuất phục sự ác.

Trước đây khi đọc được đoạn Tin mừng này (x. Lc 6, 27-38) có lẽ tôi cảm thấy khó chịu vì khó thực hiện, nhưng đến tuổi này tôi không còn cảm thấy quá khó khăn nữa, không phải vì tôi đã tốt, đã thánh thiện. Đơn giản chỉ vì tôi già đủ để không còn quá ngạc nhiên với cuộc sống. Thật vậy, sẽ đến một lúc nào đó người ta không còn hận, người ta cũng không còn ghét người tổn thương họ, nhưng là đón nhận và chấp nhận. Vì tình yêu Thiên Chúa mà tôi đón nhận chị và vì tình yêu ấy mà tôi chấp nhận chị bằng chính cả con người tôi.

Không hề đơn giản để chấp nhận một điều ác, càng không hề đơn giản để chấp nhận người tổn thương mình. Bởi đó chả khác nào là sự xúc phạm. Nhưng thời gian lại dạy tôi phải trở nên cao thượng. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho bản thân, buông tha người khác cũng là buông tha chính mình. Buông bỏ một điều bất hạnh cũng là để bản thân được hạnh phúc. Thế nên, bây giờ tôi mới thấy sự cần thiết của tha thứ. Tha thứ không chỉ khiến mình cao thượng, nhân từ hơn mà lại còn vĩ đại hơn nữa.

Có nhiều trận chiến, nhưng không trận chiến nào huy hoàng cho bằng cuộc chiến thắng chính mình. Ai tha thứ được cho bản thân, người ấy mới có khả năng tha thứ cho tha nhân. Ai một khi còn không thể thoát ra khỏi vỏ ốc của chính mình thì người ấy không thể nào tha thứ cho người khác. Một khi ai đó đã thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân người đó mới có thể dễ dàng đến với tha nhân.

Không gì vĩ đại bằng tha thứ, cũng không gì cao thượng bằng cho đi. Cho đi sự tha thứ, cho đi sự thương yêu là món quà vô giá của cuộc sống. Đôi khi thất bại lại chính là chiến thắng. Thay vì hoan hỉ trong huy hoàng, mình cứ chọn sự âm thầm tha thứ. Sức mạnh của thinh lặng lớn hơn cả sự chết. Thế nên, hãy tập cho cái tâm thật bình an và bình thản để đón nhận mọi bất ổn của cuộc đời bằng sự tha thứ và thương yêu.

Ai không thể tha thứ, người đó không thể làm người. Ai không thể đón nhận bất ổn của cuộc sống người đó không thể tồn tại. Đón nhận người khác không phải là thập giá, nhưng chính là thánh giá đưa ta đến vinh quang bất diệt của sự thiện. Trong trận chiến này, bạn là người thắng, tôi là người thua, nhưng bù lại bạn ra đi mãi mãi còn tôi kiên cường đứng lại, lặng lẽ và dũng cảm như sao sáng trên bầu trời mà chả cần mong ai biết ai quen. Quả thật, sự thiện bất diệt là vậy.

Hôm nay Chúa Giêsu dạy ta yêu thương kẻ thù thực ra là yêu thương chính bản thân ta. Bởi oán ghét người khác là đang hành hạ chính mình. Nên thôi: “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em...” (x. Lc 6, 27-38) không phải vì chính họ mà là vì chính anh em. Bởi cho đấu nào thì sẽ được trả lại bằng đấu ấy.

Sẽ đến một lúc người ta tha thứ không phải vì một ai khác mà là vì bản thân chẳng còn muốn nói, chả còn muốn chấp, chả còn sân si... người ta buông bỏ bởi ý thức oán hận người xấu chả khác nào mình còn xấu hơn họ. Hãy vì bản thân, hãy vì Đấng đã tha thứ cho mình mà nhân từ với người khác.

Có lẽ kẻ tha thứ nhiều nhất chính là người tội lỗi nhất. Bởi họ ý thức chính Thiên Chúa là Đấng đã cho họ tha thứ và thương yêu.

Lạy Chúa, làm người như bao người con cũng từng trải qua những cú sốc cực độ vì bị đối xử tàn nhẫn, tráo trở... Thế nhưng, thời gian đã tôi luyện con trở thành một người khác, chả muốn sân si để hủy diệt chính mình. Càng ngày con càng khám phá ra mầu nhiệm của sự tha thứ. Tha thứ để mình bị hóa ra không, bị hủy diệt và càng bị hủy diệt thì mình lại càng bất tử. Con chọn bị quên lãng ở đời này cho dù có phải làm một ngôi sao cô đơn, lẻ loi trên bầu trời rực sáng cũng không sao cả. Bởi không gian vô tận, vũ trụ bao la này vẫn không bằng ân huệ nhưng không của Thiên Chúa. Như chị thánh Têrêsa bé nhỏ, xưa kia con ôm ấp trong mình ước mơ tên gọi được ghi dấu ở trên trời, thì ngày nay con lại mơ ước tên mình tồn tại lặng lẽ như dòng sông giữa bầu trời giông tuyết hay đêm đen dày đặc. Con vẫn đứng vững nơi ấy như biểu tượng của một niềm tin bất diệt vào Chân Thiện Mỹ không gì khuất phục - Đấng là ơn cứu độ và hạnh phúc của con. Có Ngài con mới có thể đứng vững trước mặt Thiên Chúa và người ta...

M. Hoàng Thị Thùy Trang

Subcategories