8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - SỐNG TÂM TÌNH MÙA CHAY

  •  
    Chi Tran
    Mar 4 at 11:39 PM
     
     

    TÂM TÌNH SỐNG MÙA CHAY

    DÒNG SÔNG THANH TẨY (1)

     

    Từ thuở nhỏ chúng ta được giáo dục để có tham vọng, để thành công, để trở thành ai đó, và như thế trong tâm chúng ta đã ẩn tàng một sự phân chia bất bình đẳng.

     

     

    Mùa chay – Mùa Sám hối. Sám hối trước tiên là trở về với Chúa từ trong sâu thẳm của lòng mình, vì Chúa chính là đại dương của tình yêu, để càng ngụp lặn trong nguồn cội, ta lại càng đón nhận được sức sống tuôn trào. Như vậy, cụ thể của việc sám hối là thanh tẩy tâm hồn mình. Thanh tẩy không chỉ là rửa sạch những bợn nhơ của tâm hồn, nhưng còn chính là “thay đổi lối sống”, đúng hơn là “thay đổi não trạng” (metanoia), để cho tinh thần của chúng ta (nous) được “đảo ngược” (meta) nhờ Thần Khí của Chúa. Những kiểu cách suy nghĩ theo “tinh thần thế gian” ít nhiều đã nằm vùng trong đầu óc chúng ta, nên cần đảo ngược lại theo “tinh thần của Chúa”.

     

    Tội lỗi đã làm đảo lộn mọi sự trong đời sống con người, đảo lộn sự hoà hợp giữa tinh thần, linh hồn và thân xác; đảo lộn bậc thang giá trị sống… Sự đảo ngược của Thần Khí Thiên Chúa là thiết lập lại trật tự ban đầu của việc tạo dựng, làm nên sự hài hòa và thống nhất toàn thể thân-tâm. Khi bản thân còn bị phân rẽ và xáo trộn thì mọi sự đều mờ tối, khiến mọi hành động của ta đều bị biến dạng, biến chất. Khi hợp nhất với chính mình, ta mới có thể tiến đến sự hợp nhất với Chúa, và mọi sự đều sáng lên. Kinh nghiệm ấy chính là dấu chỉ của sự sống đích thực mà ta phải nhận ra trong đời sống đức tin, và phải òa lên vui sướng khi tìm lại được chân tính của đời mình.

     

    Hành vi sám hối trong sự thanh tẩy là nền tảng để xây dựng tòa nhà thiêng liêng, để từ đó làm nên những tầng cao của đời sống thánh thiện. Muốn vậy, ta phải bắt đầu bằng sự thực hiện một cuộc thanh tẩy toàn diện: từ bên trong đến bên ngoài. 

     

    I. THANH TẨY BÊN TRONG

    Người ta thích làm sạch đẹp cái bên ngoài, và thường dựa vào đó để yên tâm hoặc tự hào về cái sạch đẹp bên trong tâm hồn. Biết rằng điều đó không trung thực, nhưng nó đã trở thành lối sống của người đời, có khi đã trở thành một thứ văn hóa hay một truyền thống mang tính tôn giáo. Chẳng hạn truyền thống rửa tay trước khi ăn của người Do Thái được coi như một phương dược tôn giáo để thanh tẩy những ô uế bên trong (x. Lc 11, 37- 41). Thế nhưng Đức Giêsu đã vạch trần sự thật:“Bên ngoài chén đĩa thì các ngươi rửa sạch, nhưng bên trong thì các ngươi đầy những chuyện cướp bóc gian tà”.

     

    Người Việt ta vốn chuộng hình thức, ham sĩ diện, và trong xã hội hôm nay, nó trở thành một thứ bệnh. Phải chăng vì vậy mà cuộc sống trở nên bát nháo, vàng thau lẫn lộn, tình trạng nội tâm ngày càng hỗn độn, truyền thống đạo đức ngày càng xuống cấp, tạo nên bao điều thị phi điên đảo. So với người xưa, có lẽ chúng ta đã kém xa. Câu chuyện trong Cổ học tinh hoa sau đây cho ta một hình ảnh về việc thanh tẩy nội tâm rất thi vị.

     

    Rửa tai hay rửa lòng?

    Theo truyền thuyết của Trung Quốc, Vua Nghiêu nghe tiếng Hứa Do là người tài giỏi nên xin nhường cả thiên hạ. Hứa Do từ chối, lui về ẩn ở núi Trung Nhạc, phía nam sông Dĩnh Thúy.

    Sau, vua Nghiêu lại tìm đến, cố mời Hứa Do làm tổng quản cả chín châu. Hứa Do không muốn nghe chuyện nữa, bỏ ra bờ sông Dĩnh Thúy rửa tai. Ngay lúc bấy giờ Sào Phủ đang dắt trâu xuống bờ sông, gặp Hứa Do đang rửa tai, hỏi:

    - Vì việc gì mà anh phải rửa tai?

    Hứa Do thuật lại câu chuyện, Sào Phủ liền gò cổ trâu lại mà nói:

    - Ta toan cho trâu uống nước đây, e rằng lại bẩn cả miệng trâu.

    Nói xong, dắt trâu lên quãng sông trên cho trâu uống nước. Sau đó Sào Phủ lên tiếng:

    - Anh đã làm gì để đến nỗi vua Nghiêu biết anh là người hiền trong thiên hạ mà mời anh ra làm vua?”

    Có cả thiên hạ mà cố nhường cho người khác là chuyện lạ. Người được nhường thiên hạ cho mà không nhận cũng thật lạ. Nghe chuyện nhường thiên hạ mà cho là chuyện bẩn, phải đi rửa tai lại lạ hơn. Không để cho trâu uống phải nước đã rửa tai ấy, sợ bẩn miệng trâu lại càng lạ hơn nữa. Rửa tai là một hành vi biểu tượng của sự thanh tẩy để lòng không vướng bận những cao vọng thường tình. Quả là một tâm hồn trong sáng.

    Các cao sĩ đã bàn rằng đây là câu chuyện thâm thúy bậc thượng thừa của người xưa. Cái độc đáo không phải là Hứa Do rửa tai hay Sào Phủ dẫn trâu ngược dòng sông để tránh cho trâu uống phải nước bẩn của danh lợi, mà ở câu hỏi bất thần của Sào Phủ: “Anh đã làm gì...?”. Đến trong sạch như Hứa Do chắc cũng sửng sốt xem lại cái gọi là trong sạch của mình.

     

    2. Thanh tẩy cái “mình là”

    Mong muốn trở thành nhân vật tầm cỡ nào đó, hoặc mơ ước làm được điều gì đó thật lớn lao, thường là tâm trạng phát xuất từ sự lẩn tránh cô đơn, lẩn tránh thực tại, mà theo Krishnamurti là lẩn tránh cái đang là. Mong muốn thế chỉ nuôi dưỡng và làm tăng thêm nỗi buồn và sầu khổ vốn có.

     

    Khi mong muốn làm tốt cho đời, có khi chúng ta cũng đồng thời nuôi dưỡng tranh chấp và khổ lụy. Mong muốn nhiều khi đã trở thành tham vọng. Tham vọng được biện minh là để có tiến bộ. Muốn tiến bộ thì phải thành công, phải trở thành nhân vật nào đó. Tại sao ta phải nỗ lực để giành thế thượng phong? Tại sao phải cố gắng hết sức để khẳng định mình, dù trực tiếp hoặc thông qua một ý thức hệ hay quốc gia, hoặc ngay trong phạm vi tôn giáo? Sự tự khẳng định mình như thế không phải là lý do chính cho sự xung đột và hỗn loạn sao? Không phải tham vọng này là do sự thôi thúc lẩn tránh cái đang là sao? 

     

    Tại sao chúng ta lại sợ hãi cái đang là? Chạy trốn thì có ích lợi gì khi mà những gì chúng ta đang là luôn luôn hiện diện ở đó? Chúng ta có thể thành công trong việc chạy trốn, nhưng những gì chúng ta đang là vẫn ở đó, chỉ nuôi dưỡng thêm sự xung đột. Bản thân ta ngày càng trở nên phức tạp và vô phương giải quyết, vì chúng ta không dám đối mặt với cái hiện trạng mà mình đang là

     

    Cái đang là chính là “Chim ri làm tổ trong rừng sâu không cần nhiều hơn một cành; chuột chũi đi uống nước sông không cần đầy hơn một bụng” (Trang Tử). Sự phức tạp sẽ trở nên nghiêm trọng khi chim ri có tham vọng đặt tổ trên nhiều cành và chuột chũi uống nước mãi quên ngừng.

     

    Đối với người lý tưởng hóa thì bình đẳng là một ý niệm; đối với người biết quan sát thì nó là một sự kiện. Có sự bất bình đẳng thế này: anh khôn khéo hơn tôi, anh có nhiều khả năng hơn, anh biết yêu còn tôi thì không; anh biết vẽ, biết sáng tạo, biết suy nghĩ, còn tôi chỉ là kẻ bắt chước; anh giàu có còn tôi nghèo khổ. Sự bất bình đẳng đó đang tồn tại, đó là một sự kiện, dù chúng ta có thích hay không. Càng không thể cào bằng về năng lực, vì mỗi người mỗi khác theo thiên hướng của mình, nhưng đáng buồn là ta biến nó thành sự bất bình đẳng trong thân phận con người.

     

    Chúng ta không xem năng lực như là năng lực, mà dùng năng lực để chiếm quyền lực, địa vị, danh giá, và rồi các thứ ấy trở thành danh phận. Và vì chúng ta quan tâm đến danh phận nhiều hơn năng lực, chúng ta tiếp tục duy trì sự bất bình đẳng. Không chỉ có sự bất bình đẳng ở bên ngoài mà rõ ràng còn có bất bình đẳng ở bên trong. Tất cả điều này là sự thực. Chẳng có pháp chế nào xóa tan được sự bất bình đẳng này. Nhưng nếu ta hiểu rằng, phải có tự do nội tâm để thoát khỏi mọi quan điểm độc đoán, lúc đó bình đẳng sẽ có một ý nghĩa khác hẳn. Chỉ khi ta xóa sạch được sự bất bình đẳng tâm lý mà mình đã tạo ra khi dựa vào danh phận, chức tước, địa vị, khả năng… ta mới có thể tiếp nhận một sức sống mới. Nói cách khác, nếu xóa tan được sự phấn đấu tâm lý để trở thành một ai đó, lúc đó mới có thể có tình yêu.

     

    Làm sao một người đầy tham vọng biết được bình đẳng hay biết được tình yêu? Tất cả chúng ta đều có tham vọng và chúng ta hay nghĩ rằng đó là sự thăng tiến. Từ thuở nhỏ chúng ta được giáo dục để có tham vọng, để thành công, để trở thành ai đó, và như thế trong tâm chúng ta đã ẩn tàng một sự phân chia bất bình đẳng.

     

    Hãy nhìn cách chúng ta đối xử với nhau, cách chúng ta kính trọng người này và khinh miệt người kia. Nếu nhìn vào nội tâm mình chúng ta sẽ thấy rằng, chính cảm thức bất bình đẳng này đã tạo ra nhiều thứ giai cấp, nên cũng tạo ra nhiều thứ tranh chấp ngay trong tư tưởng. Bên trong thâm tâm chúng ta xây dựng sự bất bình đẳng và lệ thuộc vào người khác, nên không còn tự do. Luôn luôn có sự phân hóa giữa người với người, bởi vì mỗi chúng ta đều muốn thành công, muốn trở thành ai đó.

     

    Chỉ khi nào chúng ta làm cuộc thanh tẩy nội tâm, chúng ta mới thấy mình chẳng là gì cả, và trong tự do, chúng ta mới không lợi dụng sự bất bình đẳng để thăng tiến cá nhân. Nhờ đó, sự hiện hiện của ta lúc nào cũng có thể mang lại bình yên và an lành.

     

    Chính Chúa Giêsu đã đặt nền tảng cho sự bình đẳng này khi Ngài tuyên bố: “Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là thầy, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Đức Kitô.” (Mt 23, 8-11).

     

    Khi tâm bình đẳng giữa mọi người và mọi việc, ta cảm thấy bình an và thanh thản biết bao. Vì không còn đối chọi và tranh chấp trong chính mình, không còn hố sâu ngăn cách giữa người với người, nên không còn phải lo toan, phòng thủ, hơn thua, được mất… chỉ còn lại niềm vui rất thanh tịnh cho tâm hồn.

    Lm. Thái Nguyên

     

    ------------------------------------
     
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - TÂM SỰ CỦA GM VỀ HƯU

Vp SongNguyền
 
Mar 3 at 1:40 PM
 

TÂM SỰ CỦA MỘT GIÁM MỤC HƯU

1. Tôi là giám mục hưu đã 20 năm. Trong suốt 20 năm qua, tôi không hề cảm thấy mình được hoàn toàn nghỉ.      

2. Luôn luôn tôi vẫn cảm nhận được Chúa Giêsu hiện diện trong tôi. Hiện diện của Chúa trong tôi thực là huyền nhiệm nhưng thực là rõ.     

Ngài hay nói với tôi từ thẳm sâu tâm hồn tôi về thánh ý Ngài. Thánh ý ngài cũng chính là những lời Ngài đã nói với thánh Phêrô xưa:

      “Hãy chèo thuyền ra chỗ nước sâu để thả lưới” (Lc 5, 4).     

3. Cũng như thánh Phêrô xưa thú nhận mình đã làm, mà thất bại, nhưng: “Vâng lời Thầy, con xin đi thả lưới” (Lc 5, 5). Tôi cũng thưa với Chúa Giêsu như vậy.     

4. Tôi đã thả lưới như Chúa dạy. Và tôi đã thấy lưới mang về được một số cá thiêng liêng, tức các linh hồn.      

5. Do vậy, 20 năm tôi là giám mục hưu cũng vẫn là thời gian được Chúa sai đi thả lưới, với một cách khác. Kết quả tốt có được, là vì:

      “Vâng lời Thầy, con xin đi thả lưới” (Lc 5, 5).      

6. Tôi thấy đại khái thế này: Khi tôi không còn quyền chức hay thế lực nào để tựa, nhưng chỉ tựa vào Lời Chúa, chỉ vâng Lời Chúa trong thân phận kẻ yếu đuối hèn mọn, thì mục vụ của tôi lúc đó, dù rất nhỏ, lại được nhiều người đón nhận. Cả những người coi như vùng nước sâu ở biển cũng có lúc đón nhận.     

7. Sức mạnh của giáo sĩ về hưu trong mục vụ và truyền giáo chỉ là vâng lời Chúa trong tâm thức khiêm hạ khó nghèo, chứ không chút gì dựa vào chức quyền và thế lực.     

8. Tôi học được điều quan trọng đó ở Đức cố giám mục Micae Nguyễn Khắc Ngữ, ngài là người thầy yêu dấu của tôi.  Đời sống hưu của ngài là một bài học về khiêm hạ khó nghèo. Ngài khiêm hạ và khó nghèo trong cầu nguyện, trong bài giảng, trong mọi tiếp xúc, trong sám hối, trong những khát vọng.    

9. Khiêm nhường là bài học quý giá, tôi cũng đang học được nơi nhiều linh mục hưu thân yêu của tôi.  Các linh mục về hưu sẽ càng ngày càng đông. Sự khiêm hạ khó nghèo của các ngài, nếu được quan tâm, sẽ là những hạt giống về sự thiện rất cần cho Hội thánh và xã hội hiện nay.    

10. Bài học khó nghèo khiêm hạ là bài học quí giá, tôi cũng học được nơi các tu sĩ nam nữ về hưu. Với khó nghèo khiêm hạ, họ vẫn được Chúa sai đi thả lưới. Và như vậy, họ sẽ là một kho báu thiêng liêng.     

11. Bài học khó nghèo khiêm hạ là một vẻ đẹp cao quí, mà tôi được học nơi nhiều giáo dân nam nữ bệnh tật về hưu. Họ là những lão bộc âm thầm phục vụ đền thờ và cộng đoàn. Nhiều người trong họ là hình ảnh của ông già Simêon và bà già Anna xưa, có mặt ở đền thờ trong nghi lễ dâng Chúa Hài Nhi.    

12. Với chút chia sẻ trên đây, tôi xin cảm tạ Chúa đã cho Đức cha Giuse Trần Xuân Tiếu được về hưu, Đức cha Giuse của tôi, cũng như tôi, vẫn được Chúa sai đi. Chúng tôi chẳng là gì, chẳng đáng gì, chỉ tin vào lòng thương xót Chúa.    

13. Tôi thấy Đức cha Giuse Trần Văn Toản, hiện giờ là đấng bản quyền đang có nhiều chức quyền, nhưng vẫn cố gắng sống khiêm hạ nghèo khó thiêng liêng, chỉ ra khơi vì vâng lời Chúa mà thôi. Tôi thương và lo cho ngài.     

14. Chúng tôi có thể sai sót, xin anh chị em tha thứ và không ngừng nâng đỡ chúng tôi. Xin hết lòng cảm ơn anh chị em.   

15. Chúng ta hết lòng tin tưởng ký thác mình nơi Chúa giàu lòng thương xót, cho dù tương lai Hội thánh nói chung và Hội thánh địa phương nói riêng sẽ có những bất ngờ đáng ngại.

+ Gm. Gioan B BÙI TUẦN

------------------------

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - DẠY GIÁO LÝ CÓ ĐỜI SỐNG NỘI TÂM

TRUYỆN NHÀ ĐẠO
 
Khi người dạy giáo lý có đời sống nội tâm, 
chính Chúa Giêsu hướng dẫn họ 
CHI TRAN CHUYỂN

Một giáo sĩ điều khiển Hội Dòng Nữ Tu dạy giáo lý, ngày kia nói với bà bề trên sở tại:
- "Thưa bà, tôi nghĩ nên cho chị X...nghỉ dạy giáo lý ít nhất là một năm."
Bà bề trên không đồng ý:
- "Nhưng thưa Cha, Cha quá rõ. Chị X... là người có biệt tài chỉ huy. Với tài khôn khéo, chị đã lôi kéo được các trẻ khắp vùng ngoại ô đấy. Không cho chị ấy dạy giáo lý, tức là bỏ rơi một số lớn thiếu nhi."
Vị giáo sĩ này liền đưa ra nhận xét:
- "Tôi đã ngồi dự lớp giáo lý của chị này dạy rồi. Chị làm cho thiếu nhi ham thích, nhưng bằng phương pháp quá nhân loại. Sau một năm tập lại để được huấn luyện kỹ về đời nội tâm hơn, chị đó sẽ thánh hoá bản thân, và nhờ lòng nhiệt thành, nhờ tài khéo léo, sẽ thánh hoá thiếu nhi. Nhưng hiện tại, tôi dám chắc chị ấy là trở lực cho tác dụng trực tiếp của Chúa Giêsu nơi linh hồn các em đang sửa soạn rước lễ lần đầu. Chắc bà lấy điều tôi yêu cầu làm phiền lòng. Vậy được! Tôi dàn xếp thế này... Tôi biết chị N... là một linh hồn có đời nội tâm khá, nhưng kém tài. Bà hãy xin Bề Trên Cả sai chị đó đến đây ít lâu. Rồi mỗi giờ dạy giáo lý, cho chị X... đến dạy 15 phút để cho bà khỏi lo các em bỏ học, sau đó, chị X... sẽ rút lui hoàn toàn. Lúc đó, bà sẽ thấy các em biết cầu nguyện, ca hát cách sốt sắng hơn nhiều. Sự cầm trí và vâng lời của chúng sẽ phản chiếu tính cách siêu nhiên hơn. Đó là hàn thử biểu để đo lường."
Nửa tháng sau, bà bề trên cũng nghiệm thấy chị N... dạy giáo lý một mình và số trẻ em lại đông hơn. Lúc này, chính Chúa Giêsu dạy giáo lý qua lời chị. Từ cặp mắt, cử chỉ, tính hiền lành, dịu dàng, cho tới cách làm Dấu Thánh Giá, điệu giọng, tất cả đều phản chiếu Chúa Giêsu. 
Chị X... có tài tô điểm, làm những gì buồn tẻ nhất thành ra vui vẻ. Nhưng Chị N... còn đi xa hơn. Đành rằng chị vẫn cố gắng sửa soạn bài, cắt nghĩa và giảng hết sức rõ rệt, nhưng bí quyết trổi vượt trong lời chị giảng bảo, là nhiệm cảm. Chính nhờ nhiệm cảm này, các linh hồn thấy mình được tiếp xúc với Chúa Giêsu.
Trong lớp giáo lý của chị N..., có kém phần vui vẻ nhộn nhịp, ít có những cái nhìn sửng sốt, ít sự say mê thường được gây nên do những bài diễn thuyết vô cùng hấp dẫn của những nhà hùng biện hay là câu truyện rất cảm kích về một cuộc chiến đấu gay go.
Trái lại, với một thái độ chăm chỉ, trầm tĩnh, thiếu nhi ngồi trong lớp như trong thánh đường. Không cần áp dụng phương thế nhân loại nào để giúp chúng khỏi chia trí, chán nản nữa. Vậy ở giữa các em, phải chăng có một sức hấp dẫn huyền nhiệm nào?
Chúng tôi dám quả quyết đó là ảnh hưởng do Chúa Giêsu trực tiếp gây ra. Vì một linh hồn nội tâm cắt nghĩa giáo lý, chính là cái đàn huyền cầm vang âm thanh dưới ngón tay nhạc sĩ thần linh. Và không một nghệ thuật gia nào, dầu xuất sắc đến đâu, có thể so sánh với tác dụng của Chúa Giêsu được. (Hồn Tông Đồ)
 
gpvinhlong
-------------------------

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - MÊ TÍN TRÀN LAN

 

TRÀN LAN MÊ TÍN

CHI TRAN

 

TTO - Có lẽ chưa khi nào vấn đề mê tín trở nên khủng khiếp như hiện nay. Nhiều nhà nghiên cứu văn hóa đã lên tiếng: mê tín đang dẫn dắt nhiều người xa rời văn minh, tiến bộ xã hội.

 

Đồ vàng mã ở đền Chợ Củi, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh - Ảnh: DOÃN HÒA

 

Chỉ vì một con cá chép ai đó đánh rớt xuống ruộng mà nhiều người ùn ùn kéo ra khấn bái, chỉ đến khi chính quyền ra tay bắt cá mang đi mọi chuyện mới trở lại trật tự. Một con rắn nước bò lên, nằm cạnh một ngôi mộ đã kéo nhiều người tới chiêm bái.

Lễ hội đền Trần nhiều năm thành cảnh chen lấn, xô đẩy để lấy được chiếc ấn với hi vọng sẽ được "làm quan". Trong khi cùng ngày hôm ấy, lễ hội Minh Thề diễn ra ở Hải Phòng vắng hiu vắng ngắt.

Chuyện mê tín ngày nay biểu hiện muôn hình vạn trạng: phù phép để đi thi, xin số đề; gọi hồn, áp vong, cúng sao giải hạn, cúng kiếng biến tướng các kiểu... Đành rằng chuyện không còn của riêng ai nhưng thử nghĩ: những ai tham gia "nhiệt tình" nhất trong những vụ chen lấn xin ấn? Không phải là người nông dân! Bao nhiêu xe công có biển số đẹp, "8 nút, 9 nút"? Báo chí và công luận cũng phản ánh nhiều chuyện xe công... đi chùa. Nhiều đám tang, trong đó có đám tang của những gia đình cán bộ, vàng mã bay đầy đường...

Không biết tự bao giờ, nhiều người tin rằng có thể cúng bái, tranh cướp, xin thánh thần cho mình may mắn, đỗ đạt, thăng tiến. Nếu tất cả mọi điều xin mà có được thì cần gì phải lao tâm khổ tứ! Ai cũng xin, thánh thần nào có thể "nhận" những mâm xôi, con gà dâng cúng và xin nhà lầu, xe hơi, chức tước?

Những người theo Phật giáo và có tín ngưỡng Phật giáo, khi người thân qua đời bao giờ cũng cầu cho người thân siêu thoát. Đã siêu thoát rồi sao còn đốt vàng mã gửi đi? Và vàng mã để cúng giờ không chỉ áo quần, giày, nón; nhiều kiểu nhà lầu, xe hơi, điện thoại... bán khắp nơi, ngày càng đa dạng các kiểu "vật chất của cải", tiện nghi hơn người ở trần gian.

Chúng ta phải chấn chỉnh tình trạng mê tín ngày càng quá đà hiện nay. Một xã hội mà nhiều người dân tin vào ma quỷ, thần thánh, cúng bái để cầu xin; đức tin bị lợi dụng, nhiều người mua bán, trục lợi thì thật đáng báo động. Có nhiều vấn đề lớn phải sửa nếu muốn xây dựng và phát triển một nền văn hóa nhân bản, tiến bộ. Và trách nhiệm này không của riêng ai.

 

Việc này cần sự lên tiếng mạnh mẽ nhiều hơn nữa từ các vị chức sắc tôn giáo. Cán bộ, cơ quan nhà nước cần làm gương trước, chẳng hạn trong chuyện biển số đẹp, cúng bái khi khởi công, động thổ. Để phần đông người dân dần rời xa các hình thức mê tín, tất cả cán bộ, công chức, viên chức hãy làm gương không tham gia và cổ xúy các hành động mê tín dị đoan.

Nghĩ cho cùng, đây không phải là chuyện riêng từng người, từng nhà, mà là câu chuyện xã hội. Xã hội văn minh, tiến bộ không thể tràn lan các kiểu mê tín dị đoan như hiện nay.

VŨ TRUNG KIÊN (tuoitreonline)

Xử phạt nạn mê tín, được không?

Ngày tôi còn nhỏ, trẻ con được người lớn cho đeo những lá bùa trừ ma quỷ, bảo vệ sức khỏe và cha mẹ phải trả tiền. Ngày nay, tuy những hiện tượng đầy mê tín kiểu này không còn "thịnh hành", thay vào đó có rất nhiều hình thức đầy tính dị đoan (không phải tín ngưỡng).

Từ việc đốt vàng mã ngày càng hoành tráng, người sống phải bỏ ra số tiền không nhỏ. Rồi cảnh tranh lộc thánh bạo liệt để ai đó chiếm được may mắn về mình.

Ai có niềm tin, có tín ngưỡng, họ luôn mong cầu những điều tốt đẹp cho mình và cho người khác. Mong ước đó sẽ đẹp hơn nếu được đến từ những thực hành đạo lý mà tín ngưỡng đó đã truyền đạt, chứ không nên đến từ những sự suy diễn hoặc tâm lý mê tín dị đoan.

Thời hoàng đế Gia Long, bộ Luật hình - nhân mạng (quyển 196) trong Khâm Định Đại Nam Hội Điển đã quy định rất nhiều hình phạt chi tiết và cực kỳ nghiêm khắc dành cho những tội danh mê tín trong dân chúng.

Nếu bị phát hiện, tội nhân bị xử nặng, người tố giác còn được thưởng to. Người xưa đã quan tâm và có những biện pháp chế tài linh hoạt để kiểm soát ngay những hành vi tâm linh sai hướng.

Bình an cũng như may mắn đều đến từ quá trình sống hiểu biết, có đạo đức, cho mình và vì cộng đồng chứ không phải kiểu hối lộ thánh thần bằng nhiều kiểu cũng như hình thức vật chất khác.

TẠ TƯ VŨ

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - TÁCH CAFE TAM LINH CN6TN-C

TÁCH CAFE TÂM LINH - CN6TN-C : Chào cả nhà, 
 
Là con người mỗi người chúng mình đều mang trong lòng sâu thẳm một sự khao khát vô biên cho sự viên mãn.
Mỗi người chúng mình luôn ao ước tìm kiếm sức khỏe, sự hài lòng, thông minh, tình yêu, tình bạn, niềm vui, sự hoàn hảo và hạnh phúc,v.v… Trong những bài đọc của Chúa Nhật thứ 6 mùa thường niên hôm nay, cho chúng mình thấy rằng hạnh phúc đích thực đạt được qua những cách thức hoàn toàn khác hơn là những gì được cung cấp bởi xã hội mà chúng ta đang sinh sống. 

Trong thời điểm mang tính cách xã hội, chính trị đương thời, chúng mình hay có thói quen đặt câu hỏi thăm dò về những giá trị khác nhau cho chính mình và những người chung quanh.  Chúng mình cho rằng việc thăm dò và thẩm định này rất dễ làm.  Nhưng thật ra thì nó không phải dễ dàng như chúng mình lầm tưởng. Bài đọc một, bài đọc hai và nhất là bài Phúc Âm của tuần này, mời gọi chúng mình xem xét lại coi “đức tin” của mỗi người chúng mình “bắt nguồn từ đâu và những lựa chọn nào" của chúng mình đã tạo nên và mang đến những sự khác biệt nào trong cuộc sống của mỗi người chúng mình!!!

Qua bài Phúc Âm,Chúa Giêsu, đang thách thức những ai đang cảm thấy thỏa mái với cuộc sóng của họ.  Đồng thời Ngài cũng đang mời mỗi người chúng mình hãy kiểm tra lại những sự lựa chọn và cuộc sống của mỗi người.

Với tâm tình này xin mời cùng nhau nghe bài niệm Áng Sáng Tim Mừng tuần nay 17 tháng 2 năm 2019

Xin gởi đến mọi người tách cafe tâm linh ngày17  tháng 2, 2019Chúa Nhật 6 Thường Niên năm C 17-02-2019

 

·         Suy Niệm Tin Mừng  - Phúc Âm Thánh Luca 6, 17.20-26

 

·         " Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó. - khón cho các ngươi là những kẻ giàu có” Thầy Phó tế Vincent Nguyễn Công Trứ, Giáo xứ St. Philip, GP Arlington, Va Hoa kỳ""

·          

·         Đời Sống và Đức Tin

·         “DTC Danh dự Bênêđitô 16 suy tư về Huấn Quyền Đại diện của Thánh Phêrô"
""bài của Thanh Quảng""

·          

·         Mỗi Tuần Một Vị Thánh

·         1. Đêm Giao Thừa bài của Tuyết Liên""

·         2. Tông Tòa Thánh Phêrô- Lễ kính ngày 22-2-2019""

·          

https://app.box.com/s/amloqhg7f6vzs8uowkv66eugqtsifxue

------------------------------------