3. Sống & Chia Sẻ Lời Chúa

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC -31 SUNDAY -C

  •  
    Mo Nguyen
    Nov 1 at 3:16 PM
     
     
    anh.jpg

                              THIRTY-FIRST SUNDAY IN ORDINARY TIME - YEAR C

                                                   SUNDAY 3 NOVEMBER 2019

     

                                      ZACCHAEUS MEETS JESUS (Luke 19:1-10)

     

    Today (tonight) we find ourselves in the city of Jericho, an oasis city in the Jordan valley, known as the 'City of Palms'. We smell its famous balsam trees which perfume the air for miles around. We gaze on its equally famous rose gardens which attract so many visitors. In the middle of all this beauty there occurs that deeply significant meeting between Jesus and a little man called ‘Zacchaeus’.

     

    Now Zacchaeus is a tax collector, indeed a chief tax collector, for the occupying foreign power, the Romans. For that very reason he is despised by his fellow Jews. For making so much money at their expense through collaborating in cheating and swindling them, he is loathed and hated like no other person in town. Although Zacchaeus is now a wealthy man, he is not a happy one. Lately he has become quite fed up with being hated and despised by everyone, and with feeling so lonely and lost. Lately he has started searching for some turn-around in his life, some way to change his occupation and his life-style.

     

    When one day he hears the news that Jesus of Nazareth is on a walkabout in the neighbourhood, and that he is actually heading in his direction, he knows that he simply has to meet this Jesus - to get the comfort and hope, the love and forgiveness, the brand new start which he so desperately needs.

     

    But getting to meet Jesus is anything but easy. First there is the risk of going into that crowd, many of whom will surely take their chance to jostle, push, and even kick him. When he does join the crowd he finds he cannot see over the tall people hemming him in on every side. So he hits on a brain-wave. He races ahead and climbs a tree, actually a mulberry tree, with short trunk and wide branches. Just right for a short, overweight person like him to look out for Jesus!

     

    He has not long to wait. To his surprise, Jesus looks up from under the tree, smiles and says with a touch of humour and presumption: 'Zacchaeus, get down. Hurry up. I've got to stay at your house today.' Zacchaeus is bubbling with joy and excitement as he walks his guest to his own home, and welcomes him at the front door: 'It's just so marvellous to meet you', Zacchaeus keeps saying over and over again, ‘I just can’t believe my good fortune.’

     

    Meanwhile the crowd that would willingly strangle Zacchaeus if they could get their hands on him cannot believe what they are seeing: 'This Jesus,' they complain, 'has gone to stay at a sinner's house.' Their cutting words, however, are a moment of truth for Zacchaeus, There and then, in the presence of Jesus, who has been so friendly, so accepting, so understanding, so ready to forgive, Zacchaeus stands his ground: 'Look, sir, he says, 'I am going to give half my property to the poor, and if I have cheated anyone, I will pay back four times the amount.' His turn-around, his change of heart, his conversion, could hardly be more spontaneous, more sincere, or more complete. Jesus acknowledges this when he replies: 'I have come to seek out and save what was lost. Today salvation, today wholeness, has come to this house.' Yet once more, as happens again and again in the gospels, it is contact with Jesus, that triggers conversion, that change of mind, heart, and life-style.

     

    Brothers and Sisters! There is just so much enlightenment and comfort for you and me too in this touching incident. We see Jesus for what he was and remains, 'the friend of sinners', and therefore our friend. Our understanding, compassionate, and forgiving friend! Our friend who is there when others fail or desert us! The one who is present when others are absent! The one who helps and heals when others only criticize and condemn! The one who never gives up on us, never despairs of us! The one who waits patiently for us to change our lives, and who allows us time to do so! The one, in short, who loves us with an everlasting love, an everlasting forgiving love, an everlasting healing love, and an everlasting transforming love! The one whom. we are meeting today [tonight) in our holy communion with him and one another!

     

    Just like Zacchaeus, then, let us welcome this great person Jesus and his ‘amazing grace’ into our homes and into our lives, knowing and trusting what a wonderful and lasting difference he will make!

     

    So, from the bottom of our needy and yearning hearts, let us pray as never before: ‘Lord, I am not worthy that you should enter under my roof, but only say the word, and my soul (i.e. I myself) will be healed.’

     

    Fr Brian Gleeson

     

    Zacchaeus I Bible Rhymes Collection I Bible Songs For Children with Lyrics| Holy Tales Bible Songs:

    https://www.youtube.com/watch?v=T8QqXxE4bok

     

    hat.jpg

    The Story of Zacchaeus - Jesus and Zacchaeus:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=RlIFNqb7ynw

     

     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - THƯ BA CN30-TN-

  •  
    Chi Tran <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    To:Oanh Ohio,Nguyen Dinh,Thanh Nguyen
     
     
    Oct 29 at 12:09 AM
     
     
     
     
    ---------- Forwarded message ---------
    From: nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    Date: Tue, Oct 29, 2019, 12:03 AM
    Subject: Fw: 5 phút Lời Chúa 29/10/19 THỨ BA TUẦN 30 TN
    To:


     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

    5 phút Lời Chúa 

    29/10/19 THỨ BA TUẦN 30 TN
    Lc 13,18-21

     NHỎ BÉ MÀ MẠNH MẼ

    “Hạt cải lớn lên và trở thành cây, chim trời làm tổ trên cành được.” (Lc 18,19)

    Suy niệm/SỐNG: “Nhỏ như hạt cải” là thành ngữ của người Do Thái, để chỉ những gì  bé nhỏ, không đáng kể. Chẳng hạn: Vết thương nhỏ như hạt cải là vết thương nhẹ, không nguy hiểm gì.

    Nước Trời được so sánh như hạt cải, nghĩa là Nước Trời có khởi đầu nhỏ bé, không là gì cả; thế nhưng, với thời gian, Nước Trời ấy tăng trưởng, lan rộng khắp thế giới, tựa như cây cải cao lớn chim trời đến làm tổ trên cây được. Điều quý giá nơi hạt giống bé nhỏ ấy chính là sức sống mãnh liệt bên trong, có thể lớn lên thành cây to cho chim trời đến núp bóng. Trên phương diện thiêng liêng, hạt giống nhỏ bé ấy cũng chính là đức tin của chúng ta.

    Hạt giống đức tin cũng xem ra rất nhỏ bé và lặng lẽ, nhưng nó có sức “chuyển núi dời non” (x. Mt 17,20) và đem lại cho con người những kho tàng còn quý giá hơn vàng bạc bội phần, đó là sự sống đời đời, điều mà mọi người -dù giàu hay nghèo- ai cũng khát khao kiếm tìm.

    Mời Bạn CHIA SẺ: Bạn và tôi đều ý thức chúng mình còn yếu niềm tin và cần phải xin Chúa tăng thêm đức tin. Không sai.

    Nhưng bạn nên nhớ rằng còn có trách nhiệm đối với đức tin của người khác, nghĩa là bạn cần có sự nhạy bén để nhận ra và tích cực cộng tác để làm cho đức tin ấy không chỉ lớn lên trong bạn mà còn toả sáng đến với tha nhân.

    Sống Lời Chúa: “Ai trung tín trong việc nhỏ thì trung tín trong việc lớn.” Tâm niệm như vậy để chúng ta xây dựng cây đức tin từ những việc nhỏ nhất của cuộc sống hằng ngày.

    Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho đức tin của chúng con lớn bằng hạt cải, để chúng con đủ sức diễn tả tình yêu mạnh mẽ của Chúa nơi cuộc đời chúng con.

     gpcantho
    Download all attachments as a zip file
    • 1572322286355blob.jpg
      g
    • 116.7kB

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - BRENDAN - 30TH SUNDAY -C

  •  
    Mo Nguyen
    Oct 26 at 5:26 AM
     
     
    anh.jpg

     

           TRUE AND FALSE PRAYER TO GOD

     

                           THIRTIETH SUNDAY IN ORDINARY TIME / C

                                                27 OCTOBER 2019

                                      REFLECTIONS ON THE GOSPEL

                    TRUE AND FALSE PRAYER TO GOD (Luke 18:9-14)

    The characters in the parable told in today’s Gospel illustrate two radically different ways of coming before God. In prayer the focus should be upon God. The Pharisee’s concern, however, is all about himself. Worse still, it also includes the failings of his fellow human being, so conveniently illustrated here in the person of the tax collector.

    The Pharisee (though, of course, not all Pharisees were like this) typifies those who can only bolster their own self-image by putting others down. Life is a competition in virtue. God’s role is that of assessing the results and issuing the prizes. Prayer is an opportunity to keep God informed about how successfully one is doing, and also about the shortcomings of others.

    The tax collector, by contrast, simply pleads that God be merciful to him, a sinner. In what sense was he sinner? Because of personal moral failure? Perhaps. But perhaps also because, with a family to support and no other job possibilities, he finds himself trapped in an occupation that makes him a sinner in his own eyes and those of his world. All this the parable leaves open.

    In any case, as declared by Jesus, it is the tax collector who is right with God (‘justified’), while the Pharisee is not.

    This should bring comfort to many who feel trapped in their sinfulness and unworthy to approach God. The parable suggests that God can deal far more easily with our sinfulness than our ‘righteousness’ in our own eyes. It is the latter that erects a barrier against the bountiful mercy of God.

    Brendan Byrne, SJ

    Lord, Have Mercy On Me (Christian Praise and Worship Songs with Lyrics) - Esther Mui:

    https://www.youtube.com/watch?v=fp_8H_2T9hQ

     

    hat.jpg

    Lạy Chúa Xin Thương Con - Trình bày: Đình Trinh:

    https://www.youtube.com/watch?v=vqu5rFeEzVA

     

    The Sinner's Prayer:

    https://www.youtube.com/watch?v=PviuQI4stxs

     

    A Prayer To God The Father HD:

    https://www.youtube.com/watch?v=H3tG6esWc-k

     

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - THỨ HAI CN30TN-C

5 phút Lời Chúa

28/10/19 THỨ HAI TUẦN 30 TN
Th. Si-mon và Giu-đa, tông đồ
Lc 6,12-19

 CÙNG ĐI VỚI CHÚA

Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông. (Lc 6,17)

Suy niệm/SỐNGThầy Giê-su không chọn các Tông đồ một cách ngẫu nhiên, tùy hứng, theo cảm tính, nhưng sau một lần cầu nguyện “xuyên đêm” với Chúa Cha.

Thầy cũng không sai các Tông đồ đi loan báo Tin Mừng Nước Trời liền sau khi các ông được chọn, nhưng là sau một thời gian đủ chín muồi “ở lại” với Người. Lúc được chọn, các Tông đồ được đưa lên núi; và sau đó, các ông “xuống núi” cùng Thầy.

Ba năm “trên núi” ở lại với Thầy là thời gian quý báu giúp các ông gần gũi thân thiết với Thầy, hiểu con người và sứ vụ của Thầy hơn, để rồi một ngày kia, các ông có thể đi khắp thế gian loan báo Tin Mừng của Thầy. Chúng ta cũng vậy thôi, thật quý giá biết bao những giây phút ở lại với Chúa!

Cùng đi với Chúa lên núi cao để nối kết mối tình thân với Người, người tông đồ có thêm lửa để cùng đi với Chúa xuống núi, sống niềm vui Tin Mừng cùng với những anh em, chị em của mình.

Mời bạn CHIA SẺ: “Được thánh tẩy và được sai đi” là chủ đề sứ điệp tháng 10 truyền giáo năm nay của Đức Thánh Cha Phan-xi-cô nhằm cổ võ cho việc loan báo Tin Mừng.

Được gia nhập vào Hội Thánh Chúa, lãnh nhận ân sủng làm con cái Thiên Chúa, bạn được sai đi để chia sẻ ân huệ đó cho con người.

Hai thánh Si-mon và Giu-đa là mẫu gương tông đồ truyền giáo ấy cho bạn. Bạn ý thức ơn gọi và sứ vụ của mình chưa?

Sống Lời Chúa: Mời Chúa cùng làm, cùng đi với bạn khi bạn bắt đầu một dự định, hay khi bắt tay làm một việc gì.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, được cùng đi với Chúa là một ân huệ cao quý. NHỜ THÁNH THẦN THÚC ĐẨY, con luôn cảm nghiệm niềm vui khi có Chúa ở cùng và sống chứng tá Tin Mừng mỗi ngày. Amen.

 gpcantho
 

Download all attachments as a zip file

  • 1572239335133blob.jpg
    116.7kB
  •  

SỐNG VÀ CHIA SẺ LC - CN30TN-C

CHIA SẺ TIN MỪNG HÀNG TUẦN

Chúa Nhật thứ 30 Thường Niên

(27-10-2019)

Sự công chính theo quan niệm của Đức Giêsu
rất khác với quan niệm của chúng ta

ĐỌC LỜI CHÚA

  • Hc 35,12-14.16-18:(12) Đức Chúa là Đấng xét xử, Người chẳng thiên vị ai. (13) Người không vị nể mà làm hại kẻ nghèo hèn, nhưng nghe lời kêu xin của người bị áp bức.

 

  • 2Tm 4,6-8.16-18:(8) Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong Ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.

 

  • TIN MỪNG: Lc 18, 9-14 = CẦN SỐNG KHIÊM NHƯỜNG

Dụ ngôn người Pharisêu và người thu thuế CẦU NGUYỆN


(9) Đức Giêsu còn kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác: (10) «Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pharisêu, còn người kia làm nghề thu thuế. (11) Người Pharisêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác, tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. (12) Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con”. (13) Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”. (14) Tôi nói cho các ông biết, người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên».

Câu hỏi gợi ý:

  1. Bạn có ngạc nhiên về cách đánh giá của Đức Giêsu về hai người trong bài Tin Mừng trên không? Nếu là bạn, bạn đã đánh giá hai người ấy thế nào?

    2. Bạn rút ra bài học gì về quan điểm của Đức Giêsu về sự thánh thiện? Bạn phải thay đổi cách đánh giá của bạn theo Đức Giêsu hay theo người đời?

    3. Theo Đức Giêsu, sự công chính hệ tại điều gì? tại sự vô tội? tại những việc đạo đức mình làm được? tại việc giữ luật nhiệm nhặt? hay tại tình yêu? tại lòng khiêm nhượng? tại sự hối cải?

Suy tư gợi ý:

  1. Cách đánh giá của Đức Giêsu thật đáng ngạc nhiên

    Đọc đoạn Tin Mừng trên, chúng ta không khỏi ngạc nhiên và kinh sợ. Ngạc nhiên vì kết luận rất bất ngờ của Đức Giêsu so với cách suy nghĩ đánh giá của chúng ta. Kinh sợ vì thấy chính mình nhiều khi cũng hành xử y hệt người Pharisêu ấy. Người Pharisêu trong đoạn Tin Mừng tự hào về những việc mình làm, điều đó không phải là không có lý do chính đáng. Chắc hẳn ông ta đã thật sự làm được những điều mà ông ta kể ra với Thiên Chúa. Bài Tin Mừng viết, «Người Pharisêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng…». Từ «nguyện thầm» cho ta thấy những việc tốt lành đạo đức ông kể ra là chỉ để cho Chúa nghe, chứ không phải để khoe khoang với mọi người. Cho nên những việc ấy là có thật. Chẳng những ông tuân giữ luật Môsê cũng là luật Chúa một cách nhiệm nhặt, mà còn làm tốt hơn những gì luật ấy buộc nữa. Chẳng hạn luật Môsê chỉ buộc kiêng ăn mỗi năm một lần vào ngày lễ tạ tội, tức ngày 10 tháng 7 của lịch Do Thái (x. Lv 16,29), thế mà ông đã ăn chay mỗi tuần hai lần. Nghĩa là nhiều hơn gấp 104 (=52 x 2) lần luật buộc! Chính những việc làm xem ra tốt lành ấy đã khiến ông tự hào mình đạo đức, khiến ông rơi vào tình trạng mà sách Cách Ngôn nói: «Có hạng người cứ cho mình là trong sạch, dù chưa được gột rửa khỏi vết nhơ» (Cn 30,12).

    Nhưng rõ ràng theo quan điểm Đức Giêsu thì ông không phải là người công chính trước mặt Thiên Chúa, mặc dù trước mặt mọi người, ai cũng phải công nhận ông ta là người rất đạo đức. Điều đó hẳn phải làm ta ngạc nhiên. Nhưng ta còn ngạc nhiên hơn nữa khi Đức Giêsu lại coi người thu thuế tội lỗi kia – là người công chính sau khi ông cầu nguyện cách khiêm cung như thế. Mặc dù người thu thuế chắc chắn đã phạm nhiều tội hơn người Pharisêu kia. Quả thật, cách suy nghĩ, đánh giá của Đức Giêsu ngược hẳn với cách thường tình của chúng ta, kể cả những Kitô hữu «cao cấp». Nhưng là người Kitô hữu, chúng ta phải học cách suy nghĩ và đánh giá của Đức Giêsu, chứ không phải tiếp tục cố chấp với cách suy nghĩ của mình.

    Thiên Chúa cũng sẽ xét xử chúng ta dựa trên cách suy nghĩ và đánh giá của Đức Giêsu chứ không theo cách của chúng ta. Do đó, tới ngày phán xét, sẽ có một sự đảo lộn không ngờ so với những suy nghĩ hay dự đoán của con người, vì có «những điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa» (Lc 16,15). Vì thế, ngày ấy có thể xảy ra: 

    − «Những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót» (Mt 20,16; Mc 10,31; Lc 13,30); 

    − «Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng» (Mt 8,11-12); 

    − «Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?” Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác» (Mt 7,22-23).


    2.  Sự công chính theo quan điểm của Đức Giêsu

    Rõ ràng Đức Giêsu không phán đoán theo kiểu con người, kể cả những Kitô hữu «cao cấp». Sự công chính không chính yếu hệ tại những việc đạo đức, những lễ nghi tôn giáo mà ta làm được, cho dù nhiều tới đâu. Lời của thánh Phaolô soi sáng cho ta phần nào: «Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi» (1Cr 13,2-3). Như vậy, tất cả những việc tốt lành mà ta làm được, dù nhiều đến đâu, nếu không phát xuất từ tình yêu đích thực, thì trước mặt Thiên Chúa, vẫn chỉ là một con số không to tướng.

    Những việc làm tốt đẹp ấy nếu thật sự phát xuất từ tình yêu, thì ta sẽ không bao giờ kể ra để được mọi người khen ngợi, kể cả việc kể ra với Thiên Chúa. Khi kể ra để được khen ngợi, thì việc kể ra đó chứng tỏ ta làm những việc ấy không phải do tình yêu, mà do ý muốn được khen ngợi là đạo đức, là có tình yêu, là giỏi giang, là tuyệt hảo. Và như thế thì ta «đã được phần thưởng rồi» (Mt 5,2.5), nên Thiên Chúa không còn phải thưởng cho ta nữa.

    Nếu ta kể công với Thiên Chúa, thì hóa ra ta làm những việc ấy chỉ để Ngài trả công như thể ta là người làm công. Họ làm việc để được trả lương hơn là làm vì tình yêu, khác với con cái trong nhà làm vì yêu thương cha mẹ chứ không để được cha mẹ trả công. Trường hợp này, Thiên Chúa, Đấng vô cùng công bằng, luôn trả công cho ta xứng đáng bằng một phần thưởng nào đó có thể ngay ở đời này; nhưng Ngài không thể kể ta là người công chính đáng được hưởng thứ phần thưởng vốn chỉ dành cho những người có tình yêu đích thực. Cũng như ông chủ có thể trả lương sòng phẳng cho những người làm công, nhưng không bao giờ chia gia tài cho họ, mà chỉ chia gia tài cho con cái, cho dẫu con cái làm được ít việc cho ông hơn người làm công. Cũng vậy, trước con mắt Thiên Chúa, giá trị của một công việc dù nhỏ bé nhưng được làm vì tình yêu thì vẫn vô cùng lớn hơn giá trị của một công việc dù to tát nhưng lại làm vì một động lực khác.


    3.  Trường hợp hai người cầu nguyện trong dụ ngôn

    Trong dụ ngôn của bài Tin Mừng trên, người Pharisêu tưởng rằng ông có thể cậy vào việc giữ lề luật và những việc đạo đức của mình để tự hào là công chính trước mặt Thiên Chúa. Nhưng thánh Phaolô cho biết, «Trước nhan Chúa, không người phàm nào được nhìn nhận là công chính vì đã làm những gì Luật dạy» (Rm 3,20; Gl 2,16); «Dân Ítraen tìm một luật làm cho họ nên công chính thì lại không đạt tới Luật đó.  Tại sao thế? Vì họ không tìm cách nên công chính nhờ đức tin, nhưng nhờ việc làm» (Rm 9,31-32). Sự công chính không đến từ việc làm hay việc tuân giữ lề luật, mà đến từ việc tin vào ân sủng của Thiên Chúa và sống phù hợp với niềm tin ấy.

    Do đó, càng cậy vào việc giữ luật và những việc mình làm để tự hào về sự công chính của mình thì càng trở nên bất chính trước mặt Thiên Chúa. Vì «Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường» (Gc 4,6; Pl 5,5). Do đó, ta đừng bao giờ tự hào về sự thánh thiện hay những việc làm tốt đẹp của mình. Thánh Phaolô nói rất rõ: «Người nào không dựa vào việc làm nhưng tin vào Thiên Chúa, Đấng làm cho kẻ vô đạo nên công chính, thì lòng tin sẽ làm cho người ấy được Thiên Chúa kể là công chính» (Rm 4,5). 

    Trước khi sa ngã, chắc chắn thiên thần Lucifer còn thánh thiện hơn ta bây giờ rất nhiều. Nhưng ‘ông’ đã trở nên xấu xa tội lỗi vì tính kiêu ngạo và niềm tự hào về sự thánh thiện của ‘ông’. Do đó, kiêu ngạo là đầu mối mọi tội lỗi, nó xấu xa và tác hại hơn bất kỳ tội ác nào.

    Còn người thu thuế, tuy rằng ông tội lỗi thật, ông đã từng phạm nhiều tội ác, nhưng ông đã hối hận và thành thật nhận chân tình trạng tội lỗi của mình. Qua sự đánh giá của Đức Giêsu, ta thấy đối với Thiên Chúa, tuy tội lỗi làm mất lòng Thiên Chúa nặng nề, nhưng tình yêu được thể hiện bằng tâm hồn khiêm nhượng lại làm đẹp lòng Ngài nhiều hơn. Thật vậy, thánh Phêrô nói: «Lòng yêu thương che phủ muôn vàn tội lỗi» (1Pr 4,8; x. Tb 12,9). 

    Kẻ thánh thiện nhất trên đời cũng vẫn có tội, vì trước mặt Thiên Chúa, «không ai là người công chính, dẫu một người cũng không» (Rm 3,10). Vấn đề không phải là mình tội lỗi nhiều hay ít, mà là mình có được Thiên Chúa tha thứ hay không: «Hạnh phúc thay kẻ lỗi lầm mà được tha thứ, người có tội mà được khoan dung! Hạnh phúc thay người Chúa không kể là có tội!» (Rm 4,7-8). Chính tình yêu và lòng khiêm nhường thống hối khiến Chúa tha thứ tất cả và «không kể là có tội». Do đó, một người vô cùng tội lỗi nhưng một khi đã thật lòng thống hối, thì trước mặt Thiên Chúa, người ấy công chính hơn một người ít phạm tội, làm được nhiều việc phúc đức, nhưng lúc nào cũng tự hào về sự vô tội hay đạo đức của mình.

    Bài Tin Mừng hôm nay mặc khải cho chúng ta biết điều ấy. Đó là tin vui cho những người tội lỗi, vì họ chỉ cần thật lòng thống hối là được nên công chính; nhưng lại là tin buồn cho những người kiêu ngạo, thích tự hào về sự đạo đức hay thánh thiện của mình.



    CẦU NGUYỆN VÀ SỐNG CẦU NGUYỆN


Lạy Cha, có thể nói: trước mặt Cha, tính ích kỷ và kiêu ngạo của một người che lấp tất cả mọi sự tốt đẹp của người ấy, khiến người ấy trở thành bất chính. Và tình yêu thương và lòng khiêm nhượng của một người co thể che lấp được những tội lỗi xấu xa của người ấy. Vậy, NHỜ THÁNH THẦN Cha giúp con QUYẾT sống yêu thương, khiêm nhượng và trừ tuyệt tính ích kỷ và kiêu ngạo trong con.

 

Nguyễn Chính Kết

Bấm vào đây để đọc bài đào sâu:
Ôi kỳ diệu thay sự khiêm nhường tự hạ! Nó có khả năng biến tội lỗi thành thánh thiện, bất chính thành công chính!
(https://chiasethanhuu.blogspot.com/2019/10/tn30b.html)

-----------------------------------------

 

Subcategories