4. Bánh Sự Sống

BÁNH SỰ SỐNG THỨ NĂM 04-7-2019

Thứ Năm

Lời Chúa

 

Bài Ðọc I: (Năm I) St 22, 1-19

"Lễ hiến tế của Abraham Tổ phụ chúng ta".

Trích sách Sáng Thế.

Trong những ngày ấy, Chúa thử Abraham và nói với ông rằng: "Abraham, Abraham!" Ông đáp lại: "Dạ, con đây". Chúa nói: "Ngươi hãy đem Isaac, đứa con yêu dấu của ngươi, và đi đến đất Moria, ở đó ngươi sẽ dâng nó làm của lễ toàn thiêu trên núi Ta sẽ chỉ cho ngươi". Vì vậy ban đêm Abraham chỗi dậy, thắng lừa, dẫn theo hai đầy tớ và Isaac, con của ông; khi đã chặt củi dành để đốt của lễ toàn thiêu, ông đi đến nơi Chúa đã truyền dạy. Ðến ngày thứ ba, ngước mắt lên, ông thấy nơi còn xa xa; ông bảo các đầy tớ rằng: "Các ngươi và con lừa hãy đợi tại đây. Ta và con trẻ đi đến nơi kia, sau khi cử hành việc thờ phượng xong, chúng tôi sẽ trở lại đây với các ngươi". Ông lấy củi dành để đốt của lễ toàn thiêu mà đặt trên vai Isaac, con ông, còn ông thì cầm lửa và gươm. Khi cha con cùng đi trên đường, Isaac hỏi cha mình rằng: "Thưa cha". Ông Abraham trả lời: "Hỡi con, con muốn gì?" Isaac nói: "Củi và lửa có đây rồi, còn của lễ toàn thiêu ở đâu?" Ông Abraham đáp: "Hỡi con, Thiên Chúa sẽ dự liệu của lễ toàn thiêu". Vậy hai cha con tiếp tục cùng đi.

Khi hai người đến nơi Chúa đã chỉ, Abraham làm một bàn thờ và chất củi lên, rồi trói Isaac lại, đặt lên đống củi trên bàn thờ. Abraham giơ tay lấy dao để sát tế con mình. Bấy giờ thiên thần Chúa từ trời gọi ông rằng: "Abraham! Abraham!" Ông thưa lại: "Dạ, con đây". Người nói: "Ðừng giết con trẻ và đừng động đến nó, vì giờ đây, Ta biết ngươi kính sợ Chúa, đến nỗi không từ chối dâng đứa con duy nhất cho Ta". Abraham ngước mắt lên, thấy sau lưng mình có con cừu đực đang mắc sừng trong bụi cây, Abraham liền bắt nó và tế lễ thay cho con mình. Ông gọi tên nơi này là "Chúa trông thấy". Bởi vậy, mãi cho đến ngày nay, người ta quen nói rằng "Trên núi Chúa sẽ trông thấy".

Thiên thần Chúa gọi Abraham lần thứ hai và nói rằng: "Chúa phán: Ta thề rằng: vì ngươi đã làm điều đó, ngươi không từ chối dâng đứa con duy nhất của ngươi cho Ta, nên Ta chúc phúc cho ngươi, Ta cho ngươi sinh sản con cái đông đúc như sao trên trời, như cát bãi biển; miêu duệ ngươi sẽ chiếm cửa thành quân địch, và mọi dân tộc trên mặt đất sẽ được chúc phúc nơi miêu duệ ngươi, vì ngươi đã vâng lời Ta".

Ông Abraham trở về cùng các đầy tớ, và họ cùng nhau đi về Bersabê, và lập cư tại đó.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 114, 1-2. 3-4. 5-6. 8-9

Ðáp: Tôi sẽ tiến đi trước Thiên nhan Chúa, trong miền đất của nhân sinh (c. 9).

Xướng: 1) Tôi mến yêu Chúa, vì Chúa đã nghe, đã nghe tiếng tôi cầu khẩn; vì Chúa đã lắng tai nghe lời tôi trong ngày tôi kêu cầu Chúa. - Ðáp.

2) Thừng chão tử thần đã quấn lấy tôi, và màng lưới âm phủ đã chụp trên người tôi; tôi đã rơi vào cảnh lo âu khốn khó. Và tôi đã kêu cầu danh Chúa: "Ôi lạy Chúa, xin cứu vớt mạng sống con". - Ðáp.

3) Chúa nhân từ và công minh, và Thiên Chúa của chúng tôi rất từ bi. Chúa gìn giữ những người chất phác, tôi đau khổ và Người đã cứu thoát tôi. - Ðáp.

3) Bởi Người đã cứu tôi khỏi tử thần, cho mắt tôi khỏi rơi lệ và chân tôi không quỵ ngã. Tôi sẽ tiến đi trước thiên nhan Chúa trong miền đất của nhân sinh. - Ðáp.

 

Alleluia: Ga 8, 12

Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống". - Alleluia.

 

Phúc Âm: Mt 9, 1-8

"Họ tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người quyền năng như thế".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, vượt biển mà về thành của Người. Bấy giờ người ta đem đến cho Người một kẻ bất toại nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: "Hỡi con, con hãy vững tin, tội con được tha rồi". Bấy giờ mấy luật sĩ nghĩ thầm rằng: "Ông này nói phạm thượng". Chúa Giêsu biết ý nghĩ của họ liền nói: "Tại sao các ngươi suy tưởng những sự xấu trong lòng? Bảo rằng "Tội con được tha rồi", hay nói "Hãy chỗi dậy mà đi", đàng nào dễ hơn? Nhưng (nói thế là) để các ngươi biết rằng trên đời này Con Người có quyền tha tội". Bấy giờ Người nói với người bất toại: "Con hãy chỗi dậy, vác giường mà về nhà con". Người ấy chỗi dậy và đi về nhà. Thấy vậy dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người quyền năng như thế.

Ðó là lời Chúa.

 


Suy Niệm

 Chữa lành phần xác là một dấu chỉ tha tội phần hồn
 
Chủ đề "sự sống" của Mùa Phục Sinh tiếp tục với bài Phúc Âm cho Thứ Năm Tuần XIII Thường Niên hậu Phục Sinh hôm nay, trong đó, Thánh ký Mathêu (9:1-8) đã thuật lại việc Chúa Giêsu chữa một người bại liệt để tỏ quyền năng tha tội của Người, một sự kiện tha tội liên quan đến sự sống thần linh
 
"Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình. Người ta liền khiêng đến cho Người một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: 'Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi!'" 
 
Thật vậy, chính vì nguyên tội mà con người đã bị chết về phần hồn (xem Khởi Nguyên 2:17) kèm theo cả cái chết về phần xác là hậu quả tất yếu của tội lỗi nữa (xem Khởi Nguyên 3:19). Tất cả những khổ đau con người phải chịu trên trần gian này đều là biểu hiệu của sự chết cả về tâm linh lẫn thể xác. Chứng bại liệt nơi thân xác của con người, như nạn nhân trong bài Phúc Âm hôm nay, chẳng những là hậu quả của nguyên tội mà còn là biểu hiệu cho tình trạng bất lực của con người mang bản tính nhiễm lây nguyên tội nữa. 

Đó là lý do, một khi con người được tha tội là con người được giải phóng về phần hồn, và vì bệnh nạn tật nguyền về phần xác gây ra bởi tội lỗi mà họ cũng có thể thoát được những chứng bệnh họ đang mắc phải, như trường hợp của người bất toại ở bài Phúc Âm hôm nay. Cho dù được khỏi tội mà không khỏi bệnh con người có tâm hồn trong sạch theo lòng tin tưởng vẫn có thể sống với bệnh tật một cách an bình, thậm chí còn lợi dụng được cả bệnh tật để làm vinh danh Chúa nữa (xem Gioan 9:3). 
 
Có ích gì cho con người nếu thân xác được lành mạnh mà lại lạm dụng nó để sống đời tội lỗi chứ. Nếu thà mất đi một phần thân thể mà được vào Nước Trời còn hơn lành cả thân xác mà bị quẳng vào hỏa ngục (xem Mathêu 5:29), thì đúng như Chúa Giêsu nói với thành phần "kinh sư nghĩ bụng rằng: 'Ông này nói phạm thượng'", "trong hai điều: một là bảo: 'Con đã được tha tội rồi', hai là bảo: 'Đứng dậy mà đi', điều nào dễ hơn?"

Đối với Thiên Chúa thì "con đã được tha tội rồi" thì "dễ hơn", còn đối với loài người thiển cận và dính bén với trần thế thì "đứng dậy mà đi" thì "dễ hơn", "dễ hơn" ở chỗ họ (nếu là nạn nhân) được "dễ" chịu hơn, vì được khỏi bệnh, và ở chỗ họ (thành phần khán giả hay chứng dự) "dễ" nhận hơn vì thấy được tỏ tường quyền năng thần linh. 
 
Bởi thế, Chúa Giêsu đã phải chiều theo khuynh hướng của loài người, hay nói đúng hơn, đã lợi dụng yếu điểm tò mò của loài người để tỏ mình ra cho họ, nhờ đó họ có thể thấy được vị thế thần linh siêu việt của Người, một vị thế vượt trên tất cả mọi vị tiên tri trong lịch sử của họ, hơn cả Moisen là vị cứu tinh dân tộc của họ cũng đã thực hiện không ít dấu lạ, một vị thế thần linh ở nơi quyền tha tội của Người, một con người như họ và ở giữa họ
 
"Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội - bấy giờ Đức Giê-su bảo người bại liệt: 'Đứng dậy, vác giường đi về nhà!' Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà. Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người được quyền năng như thế".

Tuy nhiên, cho dù Thiên Chúa có quyền tha tội cho con người qua Con của Ngài một cách "dễ" dàng như thế, Ngài vẫn không "dễ" dãi với Con của Ngài, trái lại, Thiên Chúa "đã không dung tha cho Con của Ngài, một phó nộp Người vì tất cả chúng ta" (Roma 8:32), nghĩa là Ngài muốn, hay đúng hơn, Ngài "bắt" Người Con duy nhất vô cùng dấu yêu của Ngài phải khổ nạn và tử giá vô cùng hèn hạ và ô nhục như một đệ nhất đại tội nhân trên trần gian này, như một hy tế đền bù tội lỗi của nhân loại và cho nhân loại, một tội phạm đến Ngài là Đấng vô cùng thì cũng phải có một Đấng vô cùng là Con Ngài đền thay mới cân xứng.
 
Cuộc khổ nạn và tử giá của Người Con duy nhất chí ái này của Thiên Chúa cho phần rỗi của chung loài người, như trong bài đọc 1 hôm nay trích Sách Khởi Nguyên (22:1-19) cho thấy, đã được tiên báo ở biến cố tổ phụ Abraham (hình bóng của Thiên Chúa Cha) sẵn sàng sát tế Isaac là người con duy nhất (hình bóng Chúa Giêsu Kitô: "Chiên làm lễ toàn thiêu, chính Thiên Chúa sẽ liệu") được sinh ra theo lời hứa cho một dân tộc "đông như sao trời cát biển" (ám chỉ thành phần dân thánh Chúa, thành phần tin vào Ngài, thành phần được cứu độ).
 
Thế nhưng, chính lúc "Abraham đưa tay ra cầm lấy dao để sát tế con mình" thì "sứ thần Thiên Chúa từ trời gọi ông: 'Abraham! Abraham!... Đừng giơ tay hại đứa trẻ, đừng làm gì nó! Bây giờ Ta biết ngươi là kẻ kính sợ Thiên Chúa: đối với Ta, con của ngươi, con một của ngươi, ngươi cũng chẳng tiếc!... Bởi vì ngươi đã làm điều đó, đã không tiếc con của ngươi, con một của ngươi, nên Ta sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi, sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông, nên nhiều như sao trên bầu trời, như cát ngoài bãi biển. Dòng dõi ngươi sẽ chiếm được thành trì của địch. Mọi dân tộc trên mặt đất sẽ cầu chúc cho nhau được phúc như dòng dõi ngươi, chính bởi vì ngươi đã vâng lời Ta'".
 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên 

 

TN.XIIIL-5.mp3  

 

BÁNH SỰ SỐNG - THÁNH TOMA TÔNG ĐỒ

THỨ TƯ TUẦN XIII THƯỜNG NIÊN C

LỄ KÍNH THÁNH TÔMA TÔNG ĐỒ
 


Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 20: 24-29)

Bấy giờ trong mười hai Tông đồ, có ông Tôma gọi là Điđymô, không ở cùng với các ông khi Chúa Giêsu hiện đến. Các môn đệ khác đã nói với ông rằng: "Chúng tôi đã xem thấy Chúa". Nhưng ông đã nói với ông kia rằng: "Nếu tôi không nhìn thấy những vết đinh ở tay Người, nếu tôi không thọc ngón tay vào lỗ đinh, nếu tôi không thọc bàn tay vào cạnh sườn Người thì tôi không tin". Tám ngày sau, các môn đệ lại họp nhau trong nhà và có Tôma ở với các ông. Trong khi các cửa vẫn đóng kín, Chúa Giêsu hiện đến đứng giữa mà phán: "Bình an cho các con". Đoạn người nói với Tôma: "Hãy xỏ ngón tay vào đây và hãy xem tay Thầy, hãy đưa bàn tay con ra và xỏ vào cạnh sườn Thầy; chớ cứng lòng, nhưng hãy tin". Tôma thưa rằng: "Lạy Chúa tôi, lạy Thiên Chúa của tôi". Chúa Giêsu nói với ông: "Tôma, vì con đã thấy Thầy, nên con đã tin. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin".
 
SUY NIỆM/TÔI ĂN-NHAI VÀ NUỐT LỜI CHÚA

Việc Chúa sống lại là việc vượt quá sức tưởng tượng của con người. Làm sao một người đã chết mà có thể sống lại được? Tôma không hiểu, không thấy, nên không tin. Và ngày nay, cũng có nhiều người cũng giống như Tôma vậy. 

Thế nhưng, không phải cái gì chúng ta không thấy là nó không có. Khi học sinh đi học, những sự kiện lịch sử xảy ra trong quá khứ, các em nào có thấy, nhưng các em vẫn tin vì nghe thầy cô kể. Theo tính toán của các nhà thống kê thì có tới khoảng 80% kiến thức một người có được là nhờ người khác nói cho nghe, chỉ có 20% kiến thức đến từ việc người đó tự mình khám phá, đụng chạm, nghe và thấy. 

Thiên Chúa cho con người hơn con vật ở chỗ có lý trí để suy luận. Con vật chỉ tin những gì nó nhìn thấy, nghe, và đụng chạm, cho nên kiến thức của nó rất hạn chế. Con người có nhiều kiến thức hơn con vật vì biết dùng lý trí để suy luận mà nhận thức được những gì mình không nhìn thấy. Gió hay dòng điện là những cái chúng ta không thấy, nhưng chúng ta vẫn tin là nó có. Chúng ta tin nó có vì hiệu quả nó gây ra. Chúng ta biết có điện vì nó làm cho cái quạt nó quay, làm cho cái đèn nó sáng. Cũng vậy, việc Chúa Giêsu phục sinh thì chúng ta không thấy, nhưng chúng ta tin Chúa phục sinh vì thấy hiệu quả của việc này tác động làm biến đổi nơi các Tông đồ và Giáo Hội.

Nếu Chúa không phục sinh thì sức mạnh nào, quyền năng nào làm cho các Tông đồ vốn là những người bình thường lại thực hiện được muôn ngàn phép lạ nhân danh Chúa Kitô Phục Sinh. Và làm sao giải thích được sự kiện các Tông đồ vốn là những người ít học, không biết ăn nói, nhát gan và chối Thầy, chỉ sau có vài ngày lại trở thành những người ăn nói lưu loát, khôn ngoan không ai địch nổi, và sẵn sàng dùng mạng sống để minh chứng cho Chúa phục sinh. Các Tông đồ chính là các chứng nhân chắc chắn nhất cho Chúa phục sinh. Đức tin của chúng ta là đức tin tông truyền, được đón nhận từ các Tông đồ là những người đã tận mắt chứng kiến, nói chuyện, đụng chạm Chúa Phục Sinh, và đã được chính Chúa phục sinh biến đổi. 

Lạy Chúa, thánh Tôma đã thấy và đã tin vào Chúa, NHỜ THÁNH THẦN MỞ LÒNG chúng con dù không thấy nhưng vẫn vững tin vào Chúa nhờ các chứng nhân của Chúa và Giáo Hội, vì đó thật sự là một mối phúc lớn cho chúng con. Amen.

 
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
Kính chuyển:
Hồng

BNAH1 SỰ SỐNG - LR64 THÁNH PHERO VÀ PHAOLO

THỨ BẢY TUẦN XII THƯỜNG NIÊN C

LỄ HAI THÁNH TÔNG ĐỒ PHÊRÔ VÀ PHAOLÔ

NGÀY 29/06/2019



Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (16, 13-19)

13 Khi Đức Giêsu đến vùng kế cận thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ rằng: "Người ta nói Con Người là ai?”14 Các ông thưa: "Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị ngôn sứ”.15 Đức Giêsu lại hỏi: "Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”16 Ông Si-môn Phê-rô thưa: "Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”.17 Đức Giêsu nói với ông: "Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời.18 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi.19 Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy”.

Suy niệm/SỐNG LỜI CHÚA

 “Con là đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy”. Chúa chọn gọi thánh Phêrô và thánh Phaolô làm cột trụ để xây dựng Giáo Hội. Nhìn vào con người của thánh Phêrô và Phaolô, chúng ta có thể nhận ra lòng yêu thương và ân ban nhiệm lạ mà Chúa đã dành cho các ngài nói riêng và cho cả Giáo Hội nói chung. Lòng yêu thương và tình yêu nhiệm lạ của Chúa được thể hiện cách Người chọn gọi hai thánh Tông đồ, bất kể họ là ai.

Đối thánh Phêrô, một con người được xem là đầy nhiệt huyết khi đi theo Chúa. Ông đã từng tuyên bố dõng dạc với Chúa “dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã” (Mt 26, 33). Ông muốn chứng minh cho Chúa và anh em mình về sự mạnh mẽ và trung thành của mình đối với Chúa. Thế nhưng, đó chỉ là cái nhìn chủ quan của ông. Ông không lường được sự hèn yếu của mình trước những khó khăn sẽ xảy đến. Trái lại, Chúa là Đấng thấu suốt mọi bí ẩn nơi con người. Người biết rõ con người của thánh Phêrô khi đã cho ông hay “Thầy bảo thật anh: nội đêm nay. Gà chưa kịp gáy thì anh đã chối thầy ba lần” (Mt 26, 34). Thế nhưng Chúa vẫn tin tưởng và chọn gọi ông làm nền tảng xây dựng Giáo Hội và nâng đỡ đức tin của anh em mình: “Phêrô con là đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy” (Mt 16,18). 

Còn đối với Phaolô - một kẻ đã từng là người nhiệt tâm đi lùng bắt các Kitô hữu. Ông còn là người can dự vào việc nén đá phó tế Stêphanô - vị tử đạo tiên khởi của Giáo Hội. Dù có quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng Chúa vẫn chọn gọi ông, để dùng ông như khí cụ trao ban bình an của Chúa cho muôn người.

Dù sự chọn gọi và yêu thương của Chúa là cao quí và nhưng không, nhưng lòng phục thiện và hoán cải nơi thánh Tông đồ Phêrô và thánh Tông đồ Phaolô là điều quan trong không kém. Hai thánh Tông đồ đã nhận ra tình thương vô bờ của Chúa và quyết tâm sống cho Chúa và Tin Mừng của Người. Nhờ vậy, mà hôm nay Giáo Hội Chúa được lan tỏa khắp nơi trên toàn thế giới.

*SUY TƯ VÀ QUYẾT TÂM HÀNH ĐỘNG: Mừng lễ hai thánh Tông đồ hôm nay, Chúa tiếp tục mời gọi mỗi người chúng ta noi gương hai thánh Tông đồ hoán cải và tiếp bước các ngài theo Chúa trên đường đức tin. Chắc chắn, có những lúc chúng ta đầy hứng khởi, đầy nhiệt huyết muốn sống cho Chúa và Tin Mừng của Chúa.

Nhưng cũng có những lúc chúng ta yếu đuối, tội lỗi và ngã xa. Nhưng dù là chúng ta thế nào, hãy luôn tín thác rằng Chúa luôn ở bên nâng đỡ và muốn sử dụng chúng ta như đã sử dụng hai thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô, làm khí cụ của Chúa trao ban bình an và hạnh phúc cho con người. 

Lạy Chúa, xin dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Amen.

GKGĐ Giáo Phận Phú Cường.
Kính chuyển:
Hồng
-----------------------------------

BÁNH SỰ SỐNG - PUT GOD FIRST

  •  
    Mo NguyeN - Jun 29 at 7:13 AM
     
     
    put God.jpg

                            PUT GOD FIRST

                   IN EVERYTHING YOU DO

          PUTTING GOD FIRST: 13th SUNDAY C

                                                   30 June 2019

                                            (Luke 9:51-62)

    I was once talking with a man who was tiling a bathroom in the house where I was living at the time. He does a lot of work for Christians and a lot of work for Muslims. He claims that Christians and Muslims have this much in common: 'Some are fully dedicated,' he said, 'some are half-dedicated, some a bit dedicated, and others not the least bit dedicated.' His words remind me of the message of Jesus in the gospel today.

     

    Luke, our story-teller, speaks of Jesus beginning his final journey, his journey to the city of Jerusalem where he will suffer and die, and his journey beyond Jerusalem, when he is destined 'to be taken up to heaven'. Luke tells us that 'Jesus resolutely took the road for Jerusalem...', or, as another translation puts it, '[Jesus] set his face to go to Jerusalem'. Luke is emphasizing the single-minded determination of Jesus, his total dedication to God’s plan for his life. Even though reaching Jerusalem will bring him rejection, betrayal and death, Jesus keeps his focus on full fidelity to his mission.

     

    As Jesus walks along the road with his first disciples, the question comes up concerning how much dedication Jesus expects his followers to have.  Is there to be one standard, the highest standard, for Jesus personally, and a lesser standard, an easier standard, for people like you and me? Jesus answers that there is one standard, one standard only, both for him and for us. That standard is total dedication to God, and total dedication to the people to whom God sends us.

     

    What he expects of us comes through his three replies to three would-be followers. One person says to him in a burst of enthusiasm: 'I will follow you wherever you go.' Jesus answers with the plain facts: 'Foxes have their dens, and birds have their nests. But my friends and I have no home.' In other words, you cannot follow me and at the same time live a completely comfortable and hassle-free life.

     

    Jesus says to another person: 'Come and join my company of friends.' The man hesitates: 'I have to go back for my father's funeral. Let me do that first.' This was required by Jewish law and is surely a reasonable request. But Jesus insists: 'There's something more important than a funeral - even your father's funeral. That’s to keep moving and keep telling the good news of God's love and God's ways.'

     

    A third person says: 'I'll come and join your company of friends, sir, but let me first say good-bye to my family.' That too is a reasonable request. But you cannot plough a straight line in the ground unless you keep your focus on what you are doing. So Jesus says to him: 'Nobody who starts ploughing and then keeps looking back at the field behind is living in God's way.'

     

    The seeming exaggeration and unreasonableness of Jesus in these situations emphasizes one point. It’s simply this. The greatest love of our life has to be God and the things God wants of us. Ask any religious sister, brother or priest just how many times they have been asked to live somewhere else to do a new and challenging ministry there, and you may be surprised to hear just how many times this has happened. The amazing thing is how happy, peaceful and contented we have been when we burnt our bridges behind us and did what we were asked to do, instead of digging in and doing our own thing.

     

    Of course, there are other loves in our lives besides God, legitimate loves - our homes, e.g., our families, our friends, our work, our hobbies, our sport and our leisure. But in the words that Jesus is using to make his point, he insists that God alone, God's will alone, and God's plans alone, must have first place in our lives. Everything and everyone else must be secondary and subordinate.

     

    Where does this teaching of Jesus leave us? It challenges us to renew our commitment to God and to the people God has given us as our responsibility, and to do so during this Eucharist. We know from experience, perhaps from bitter experience, just how easy it is to make promises and to undertake commitments, but how difficult it is to go on living and working without any turning back or any taking back what we have promised.

     

    I remember the words of the writer Michael Quoist about this: 'Only God is faithful, he says, ‘our fidelity lies in the struggle to be faithful amid all our infidelities.' The teaching and example of Jesus also encourages us not to rely on our own power and strength to live up to our commitments, but to put all our trust in the power and goodness and fidelity of God. While it’s true that Jesus the man 'set his face to go to Jerusalem', he did so only because he was relying on the power and support of God, the power and support which were given him in his prayer to God.

     

    All of us here have taken on big responsibilities to God and to others, whether we are married or single persons, whether we have children or not, whether we are priests or religious. What sort of a line have we been ploughing? Has it been straight, or has it been wavy or even going round and round in a circle?

     

    Being baptised followers of Jesus, we are committed people, and so we cannot walk away or run away from our responsibilities and simply become another ‘drop out’ or ‘drop kick’. For, as the saying goes, 'when the going gets tough, the tough get going'. So let me recommend that in our Holy Communion, our close sharing with Jesus about all that concerns him and all that concerns us, we remember that it was through communion with God that Jesus 'set his face to go to Jerusalem'. Words of Mother Teresa of Calcutta are connected to this. ‘God doesn’t ask us to be successful,’ she says, ‘only to be faithful.’

     

    May I also recommend that through our mutual love and support, we encourage one another to be more faithful to our different responsibilities and commitments than we are already? Isn’t that what St Paul is saying in his words to us in our Second Reading: ‘Serve one another in works of love’?

     

    Fr Brian Gleeson

     

    PUT GOD FIRST | Christian Music Lyric Video for Kids | 10 Commandments:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=b2Oe6R6AFeQ

     

                            PUT GOD FIRST!

     

    God first.jpg
     

BÁNH SỰ SỐNG - THỨ NĂM 27-6-2019

  •  
    Hong Nguyen - Jun 26 at 4:53 PM
     

    NGÀY 27-6-2019

    THỨ NĂM SAU CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN C


     
     Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 7: 21-29)

    21 "Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: "Lạy Chúa! lạy Chúa! " là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.22 Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: "Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao? "23 Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!24 "Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá.25 Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá.26 Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát.27 Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành".28 Khi Đức Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người,29 vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư của họ.

    SUY NIỆM/TÔI ĂN - NHAI VÀ NUỐT LỜI CHÚA


          BẠN VÀ TÔI không những phải tuyên xưng niềm tin, mà niềm tin đó còn bao trùm toàn bộ cuộc sống. TÔI không chỉ là Kitô hữu trong một số nơi hay một số dịp nào đó, nhưng niềm tin Kitô hữu phải ăn sâu vào mọi sinh hoạt. Đó có lẽ là ý nghĩa của bài Tin Mừng hôm nay.

         Dụ ngôn hai ngôi nhà là phần kết thúc diễn giải dài của Chúa Giêsu về lề luật. Luật mới mang lại cho con người hạnh phúc thật. Được xây dựng trên nền tảng là Chúa Giêsu, nhưng luật đó chỉ có giá trị khi được đem ra thực hành mà thôi. Người ta xây một ngôi nhà là để ở trong đó. Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta rằng người khôn ngoan đích thực phải làm cho Lời Chúa trở thành ngôi nhà để ở trong đó. Điều này cũng có nghĩa là người Kitô hữu phải dấn thân vào việc xây dựng cuộc sống của mình trên Lời Chúa, nghĩa là trên niềm tin Kitô giáo. Cuộc sống đức tin đó phải vững mạnh để giúp người Kitô hữu có thể chống chọi với bão táp của cuộc đời.

         Người ta thường gọi một người nào đó là khôn ngoan, khi người đó làm điều phải làm đúng lúc. Trong cuộc sống đạo cũng thế, người khôn ngoan đích thực là người biết xây dựng cuộc sống của mình trên niềm tin Kitô giáo. Người đó sẽ không còn phân ranh giới giữa đời sống tư với đời sống công, cũng không đặt niềm tin vào một trong những ngăn kéo của trái tim họ. Trong tất cả mọi sự, họ suy nghĩ, phản ứng và hành động theo Tin Mừng: Tin Mừng là linh hồn toàn bộ cuộc sống của họ.

          Một cuộc sống như thế chắc chắn đòi hỏi nhiều hy sinh và phấn đấu. Một cuộc sống như thế có thể làm cho chúng ta chịu nhiều thiệt thòi mất mát, nhưng đó mới đích thực là cuộc sống Kitô hữu, bởi vì nó phản ánh trung thực con người và cuộc đời của chính Chúa Giêsu - Đấng thi hành Tin Mừng một cách hoàn hảo nhất.

    Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết xây dựng cuộc sống trên Lời Chúa, biết lắng nghe và thực thi Lời Chúa trong từng giây phút cuộc sống, để có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống nhưng không phải tôi sống, mà là chính Chúa sống trong tôi”. Amen.

      
    Kính chuyển:
    Hồng