VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH
- Details
- Category: 6. Văn Hóa & Gia Đình
-
Kim Vu -Nov 22 at 4:09 PM
Subject: Fwd: Chiện Rất Tếu ...đọc tăng tuổi thọ. & Môt câu chuyện hay
Chiện Rất Tếu ...đọc tăng tuổi thọ.😂😈Thiên hạ nhiều chuyện ...😊Lời bình rất lý thú .Phải đọc thôibạn ơi !.(cám ơn M Hòa chia sẻ ).***** Chọn MẸ hay VỢ ? *****Mẹ và Vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu cứu Mẹ thì Vợ sẽ chết, hoặc cứu Vợ thì Mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu Mẹ, hay cứu Vợ, hoặc là không cứu cả hai đây ?Bạn hãy trả lời câu hỏi xong, rùi mới đọc tiếp bên dưới nhé:- MẠNH TỬ: ( Hình 1 ) :Bố chết từ khi còn nhỏ, Mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Mẹ và Vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu Mẹ rồi ! Lấy chữ Hiếu làm đầu, Vợ chết thì lấy Vợ khác, Mẹ chết làm gì có Mẹ nữa! Trên thế gian này chỉ có Mẹ là cao cả và tốt nhất! Không có Mẹ, con trẻ như cỏ cây, biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu Mẹ!. Mạnh Tử bèn nhảy ùm xuống sông....- CHU U VƯƠNG: ( Hình 2 ) :Vợ và Mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu Vợ trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với Nàng, nhìn Nàng cười, đến cả giang sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là Mẹ ta! Khi lập Thái Tử, bà ấy còn định bỏ ta, làm ta suýt mất cả ngôi báu nữa ! “Tình cảm đằm thắm, ta yêu Nàng rất nhiều, ta sẽ cứu Nàng! Nàng ưi !!!”. Chu U vương cũngnhảy ùm xuống sông....- LƯU BỊ: ( Hình 3 ) :Anh em như chân tay, Vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá lại, chân tay gãy không thể lành được đâu ! Chỉ cần Nhị Đệ, và Tam Đệ của ta không ngã xuống sông là được gồi, những kẻ khác ta không thèm để ý. “Mẹ ơi! Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!” Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc rống lớn lên....- TÀO THÁO: ( Hình 4 ) :Thà rằng ta phụ người, chứ không để người phụ ta, Mẹ ta, hay Vợ ta cũng thế mà thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được gồi ! “Ta nhẹ nhàng đi, cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương !”. Tào Tháo vừa ngâm thơ, nốc ngụm rượu, vừa chầm chậm bước đi vô tư lự....- KHUẤT NGUYÊN: ( Hình 5 ) :
Thế gian này u ám quá đi, Triều đại này thật hủ bại! Sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song, ai có thể rửa mặt và rửa chân cho ta đây ? Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời được nữa.... Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta cùng nhau chết ở nơi đây!” Khuất Nguyên vừa hát, vừa từ từ nhảy xuống sông....- TRANG TỬ: ( Hình 6 ) :Sinh về đâu, rồi chết sẽ về đâu? Mẹ và Vợ ta chết thì cứ chết, đời là vô thường, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình mà thôi, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương na ? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang Tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành, vừa gõ nhịp vừa hát "Em ưi, nếu mộng không thành thì sao ?", mắt nhìn Mẹ, và Vợ chìm dần xuống sông, nét mặt mãn nguyện vô cùng tận ....- HOÀ THÂN: ( Hình 7 ) :Ai ngã xuống sông thì cứ ngã tự nhiên đi, cái ta yêu là Tiền bạc cơ mà ! Tiền bạc là Mẹ ta, là Vợ ta đấy ! Sao trước khi ngã, các người không mặc ít quần áo thôi cho đỡ tốn, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng, khuyên bạc còn ở trên đầu các người, chưa cởi cà gá hạt xàn, còn bông tai hạt xoàn nữa kìa.... “Có tiền là có tất cả! Hô… Hô… Hô…!” Hoà Thân đứng trên bờ vừa nhìn Mẹ, và Vợ dần dần chìm xuống sông, vừa lắc đầu thở dài ngao ngán....- VƯƠNG BỘT: ( Hình 8 ) :Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cả. Vợ là người ta yêu nhất ! Mẹ là người thân thiết nhất ! Vậy phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông. “Chít cha gồi! Ta quên mất là ta cũng không biết bơi kia mà ! Bớ làng xóm, ai kíu tui dzới !!!”. Vương Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng, rồi từ từ chìm nghỉm xuống sông luôn…..LỜI BÀN:1. Mạnh Tử: Thương Mẹ hơn Vợ thì chắc là lai… VIỆT NAM.
2. Chu U Vương: Yêu Vợ nồng nàn nên chắc lai… PHÁP QUỐC.
3. Lưu Bị: Lo cho anh em Đồng chấy hơn gia đình là lai… NGA SÔ (tinh thần quốc tế vô sản chuyên chính ! Hạt muối cắn chia hai: Một nửa là của phần tớ, nửa kia tớ lủm gồi !).
4. Tào Tháo: Thấy chết không cứu, phớt tỉnh… ĂNG LÊ .
5. Khuất Nguyên: Tự sát chết theo là tinh thần Võ sĩ đạo xứ Phù Tang... JAPAN.
6. Trang Tử: Tỉnh bơ, giống Tào Tháo, lai … ANH QUỐC.
7. Hòa Thân: Thực tế thế kỷ 21 kiểu…. MẼO.
8. Vương Bột: Nhắm mắt liều mạng, không biết trời cao đất rộng là gì, con ếch muốn to bằng hỏa tiễn, tham lam bành trướng mà lại điếc không sợ súng nữa, thì là chính gốc… Tàu Khựa ()ngày nay chứ ai trồng khoai đất nầy ??? .Hết.---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Click below and prepare to laugh!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Môt câu chuyện hayTrước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe RollRoyce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng vànói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếuquá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu vànói với người giữ cổng nghĩa trang:- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gửi cho anh 5 đô-la để muahoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôikhông còn sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt vàcảm ơn anh đã mua hoa giùm tôi.Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trảlời như sau:- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủbình tĩnh hỏi lại người thanh niên:- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?Người thanh niên giải thích:- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai bà, chẳngbao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa !Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:- Anh có biết anh đã làm tổn thương tôi không?Người thanh niên bình tĩnh trả lời:- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiềungười đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của mộttổ chức chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong việndưỡng lão, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đếnnhững cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoaấy.Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc,rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lạinghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuốngxe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiênhơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:- Chú đã có lý, tôi mang hoa đến cho những người già lão, bệnh tật.Quả thật, điều đó đã làm cho họ được hạnh phúc. Nhung người thực sựhạnh phúc chính là tôi. Cac bác sỹ không biết được bí quyết làm tôikhỏe mạnh lại. Nhưng tôi đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ralẽ sống.***“Giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính mình”. Đó cũng là khuôn vàngthước ngọc của Thượng đế “cho thì có phúc hơn là nhận lãnh” Bởi vì,trao ban cho người tức là trao ban cho mình. Một ngạn ngữ Anh cũng nóimột cách tương tự: “điều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất,điều tôi cho đi là tôi được”.Đó là lý luận của tình yêu. Tình yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban.Có biết yêu thương thì con người mới thực sự triển nở, và tìm gặp lạichính mình. Có biết yêu thương thì con người mới biết vui sống, và tìmđược hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.__._,_.___.