8. Đời Sống Tâm Linh

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - NHẬP THỂ SÂU ĐẬM

 

  •  
    Chi Tran
     
    Dec 23 at 5:32 AM
     
     
     
    ---------- Forwarded message ---------
    From: nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
    Date: Mon, Dec 23, 2019, 1:36 AM
    Subject: Fw: NHẬP THỂ SÂU ĐẬM – MỘT Ý NGHĨA KHÁC CỦA LỄ GIÁNG SINH
    To:


     
     

    NHẬP THỂ SÂU ĐẬM – MỘT Ý NGHĨA KHÁC CỦA LỄ GIÁNG SINH

     

    Thiên Chúa đã tạo dựng, yêu thương, chăm sóc và cuối cùng làm sống lại từng mảnh tạo dựng cho muôn đời kể cả con chó yêu quý.

     

     

    Cách đây vài năm, trong một buổi hội thảo tôn giáo, một người tiến đến gần máy vi âm, sau khi xin lỗi vì ông nghĩ đây là câu hỏi không phù hợp, ông hỏi: “Tôi mê con chó của tôi. Khi nó chết, nó có lên thiên đàng không? Động vật có đời sống vĩnh cửu không?”

    Câu trả lời cho câu hỏi này có thể làm nhiều người ngạc nhiên, nhưng qua cái nhìn của đức tin kitô giáo, thì có, con chó có thể lên thiên đàng. Đó là một trong các ý nghĩa của lễ Giáng Sinh. Chúa xuống trần để cứu thế giới, không phải chỉ con người sống trên quả đất. Nhập thể có một ý nghĩa cho nhân loại, nhưng cũng có ý nghĩa cho toàn vũ trụ. Chính xác điều đó có nghĩa là gì, trí tưởng tượng của chúng ta không ở tầm mức hình dung ra được, nhưng, nhờ nhập thể, con chó cũng có thể lên thiên đàng. Có hoang tưỏng đây không? Không, đó là giảng dạy của Kinh Thánh.

    Lễ Giáng Sinh là lễ mừng Chúa ra đời, chúng ta thấy trong sự ra đời của Ngài là khởi đầu mầu nhiệm nhập thể diễn ra trong lịch sử, mầu nhiệm Chúa mặc xác phàm để cứu nhân loại. Và với điều này, chúng ta có khuynh hướng đấu tranh, làm sao để hiểu Chúa cứu thế giới có nghĩa là gì. Hầu hết chúng ta xem điều này có nghĩa là Chúa Kitô xuống trần để cứu con người, những người trong chúng ta có ý thức về mình và những tâm hồn vĩnh cửu.

    Điều đó đúng, nhưng đức tin cũng đòi hỏi chúng ta tin rằng hành động cứu rỗi của Chúa trong Chúa Kitô trải rộng ra ngoài cả loài người, ngoài cả động vật và các sinh vật sống khác. Hành động của Chúa trong Chúa Kitô đạt đến mức sâu đậm đến mức có thể cứu được chính sự tạo dựng – đại dương, núi đồi, đất đai trồng trọt, cát trong sa mạc và chính quả đất. Chúa Kitô xuống trần cứu tất cả mọi sự, chứ không phải chỉ một mình loài người chúng ta.

    Chúng ta có thể hỏi ở đâu Sách Thánh đã dạy những điều này? Điều này được dạy ở hầu hết mọi chỗ một cách ngầm mặc, nhưng nó được dạy một cách khá rõ ràng ở một số nơi khác nhau. Chẳng hạn trong Thư Thánh Phaolô gởi tín hữu Rôma (8, 19-22), ngài viết: “Thật vậy, tôi nghĩ rằng: những đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao được với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc khải nơi chúng ta. Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng đợi chờ ngày Thiên Chúa mặc khải vinh quang của con cái Người. Quả thế, muôn loài đã lâm vào cảnh hư ảo, không phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt chịu vậy; tuy nhiên, vẫn còn niềm trông cậy là có ngày cũng sẽ được giải thoát, không phải lệ thuộc vào cảnh hư nát, mà được cùng với con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang. Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến bây giờ, muôn loài thọ tạo cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở.”

    Điều này có thể làm chúng ta ngạc nhiên, vì cho đến gần đây, việc giảng dạy và giáo lý của chúng ta thường không làm điều này trở nên rõ ràng. Tuy nhiên ở đây Thánh Phaolô đã nói, chính sự tạo dựng thể lý, toàn vũ trụ, vào ngày tận thế, sẽ được biến đổi một cách vinh quang nào đó và được lên thiên đàng, tất cả cũng như loài người. Ngài cũng nói rằng, như chúng ta, cũng cảm nhận được sự chết và những rên siết để thoát khỏi các giới hạn hiện nay của mình.

    Chúng ta cũng phải tự đặt cho mình câu hỏi này không? Chúng ta nghĩ gì sẽ xảy ra với tạo dựng thể lý vào cuối thời gian? Nó sẽ bi hủy hoại, đốt cháy, tiêu diệt? Hoặc đơn giản nó sẽ bị bỏ rơi, bỏ trống, bỏ hoang như cảnh sân khấu sau khi vở diễn kết thúc, trong khi chúng ta tiếp tục cuộc sống ở nơi khác? Sách Thánh chỉ dẫn cho chúng ta một cách khác, Sách Thánh nói với chúng ta chính tạo dựng thể lý, quả đất chúng ta sẽ được biến đổi (“không phải lệ thuộc vào cảnh hư nát”) và sẽ lên thiên đàng với chúng ta. Làm thế nào điều này sẽ xảy ra? Chúng ta không thể hình dung được điều này, cũng như chúng ta không hình dung được trạng thái biến đổi của chính mình. Nhưng Sách Thánh bảo đảm với chúng ta điều này sẽ xảy ra, vì cũng như chúng ta, thế giới chúng ta, tạo dựng thể lý cũng được định sẵn để chết, và cũng như chúng ta, cảm nhận được sự chết và những rên siết để thoát khỏi các giới hạn của mình và trở thành bất tử.

    Khoa học đồng ý. Nó cho chúng ta biết, tạo dựng thể lý là chết, mặt trời thiêu cháy, năng lượng từ từ giảm dần và quả đất như chúng ta biết sẽ có ngày chết. Trái đất cũng sinh tử như chúng ta, vì thế để có tương lai, trái đất phải được cứu bởi một cái gì đó hay bởi một ai đó bên ngoài. Cái Gì Đó và Ai Đó được mạc khải qua mầu nhiệm nhập thể, qua đó Chúa mặc xác phàm trong Chúa Kitô để cứu thế giới – và những gì Ngài cứu không phải chỉ có một mình chúng ta, những người sống trên quả đất nhưng đúng ra là “thế giới”, chính hành tinh và tất cả mọi thứ trên đó.

    Chúa Giêsu bảo đảm với chúng ta không có gì cuối cùng là hư mất. Không một sợi tóc của một ai rơi, không một con chim sẻ nào rơi và biến mất mãi mãi, như thể nó chưa tồn tại. Thiên Chúa đã tạo dựng, yêu thương, chăm sóc và cuối cùng làm sống lại từng mảnh tạo dựng cho muôn đời kể cả con chó yêu quý.

    Ronald Rolheiser

    Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

     
     

 

ĐỜI SỐNG TÂM LINH -A REFLECTION OF-FOUR SUNDAY ADVENT -A

  •  
    Mo Nguyen - Dec 21 at 11:16 PM
     
     

     

    Sat, Dec 21, 6:18 AM (1 day ago)
     
     
    to thy
     
     
     

    FOUR SUNDAY OF ADVENT – YEAR A – 22 DECEMBER 2019

    anh.jpg

     

                       A MAN OF HONOUR

     

    A REFLECTION (Matthew 1: 18-24)

    A MAN OF HONOUR. Today’s Gospel invites us to reflect on Joseph, the husband of Mary, who played such and important role in God’s plan of salvation. Joseph was a man of honour who combined respect for the law with compassion for Mary. He was open to hear God’s word to him. He is an example for us all.

    Joseph's Song:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=9p_yGHsdPkM

     

    how.jpg

     

     

    Giuse xóm nhỏ - CĐ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp:

     

    https://www.youtube.com/watch?v=so0asH4QCpc

     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - CHO ĐI TẤT CẢ

 

 

 
---------- Forwarded message ---------
From: nguyenthi leyen <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
Date: Mon, Nov 25, 2019, 1:30 AM
Subject: Fw: Suy niệm Lời Chúa Thứ Hai 25/11/2019 gplongxuyen
To:

 
Ảnh cùng dòng

Cho Ði Tất Cả.

25/11 – Thứ Hai tuần 34 thường niên.

"Người thấy một bà goá nghèo khó bỏ vào đó hai đồng tiền nhỏ".

 

Lời Chúa: Lc 21, 1-4

Khi ấy, Chúa Giêsu nhìn lên, thấy những người giàu có bỏ tiền dâng cúng vào hòm tiền. Người cũng thấy một bà goá nghèo khó bỏ vào đó hai đồng tiền nhỏ, nên bảo rằng: "Thầy bảo thật các con, bà goá nghèo khó này đã bỏ vào hòm tiền nhiều hơn mọi người.

Vì mọi người kia lấy của dư thừa mà dâng cho Thiên Chúa, còn bà này túng thiếu, bà đã dâng tất cả những gì bà có để nuôi sống mình".

 

* Đọc GIỜ KINH PHỤNG VỤ  link CGKPV

 

* Các BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ

 

SỐNG VÀ CHIA SẺ: Bỏ vào tất cả

 

Thánh Luca là văn sĩ tuyệt vời viết về sự hiền dịu của Đức Kitô.

Nhưng thánh nhân cũng là người nhấn mạnh đến sự đòi hỏi.

Thầy Giêsu đòi ai muốn theo Ngài phải từ bỏ tất cả (Lc 14, 33).

Các môn đệ đầu tiên như Simon, Gioan, Giacôbê, Lêvi,

đều là những người đã bỏ tất cả để theo Thầy (Lc 5, 11. 28).

Bà góa nghèo trong bài Tin Mừng hôm nay (c.4)

cũng là người đã bỏ vào thùng tiền tất cả những gì bà có để sinh sống.

Tất cả và trọn vẹn, chính là điều Thiên Chúa đòi hỏi nơi con người.

Yêu Ngài bằng tất cả trái tim và tất cả sức lực của mình,

đó là mệnh lệnh của Thiên Chúa dẫn đến sự sống vĩnh cửu (Lc 10, 27).

Có người tự hỏi nếu bà góa nghèo dâng cho Đền thờ

tất cả số tiền nhỏ nhoi còn lại thì ngày mai bà sống bằng gì.

Bà có phải là người bị đầu độc và bóc lột bởi các kinh sư không,

vì đã có những kinh sư nuốt chửng nhà của các bà góa (Lc 20, 47)?

Đức Giêsu có coi bà góa này như một tấm gương cho ta không?

Khi ngồi nhìn người ta dâng cúng tiền cho Đền thờ,

Đức Giêsu thấy người giàu bỏ tiền, có khi là những món tiền lớn.

Nhưng Ngài cũng thấy một bà góa nghèo bỏ tiền vào thùng.

Một món tiền rất nhỏ, bằng đơn vị tiền tệ nhỏ nhất.

Ngài nói cho các môn đệ nghe về cách đánh giá của Ngài,

cũng là cách đánh giá của Thiên Chúa.

Bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn những người giàu.

Vì các môn đệ có thể bị ngỡ ngàng, nên Ngài giải thích cho họ.

Người giàu bỏ vào từ sự dư thừa của họ.

Còn bà góa bỏ vào từ sự túng thiếu của bà (c. 4).

Trao đi một điều đụng chạm đến cuộc sống của mình

thì khó hơn gấp bội,

vì mình phải gánh chịu hậu quả ngay lập tức.

Bà góa ở Xarépta chắc chắn đã gặp khó khăn

khi ngôn sứ Êlia xin bà làm cho ông một cái bánh nhỏ trước đã,

rồi sau đó mới làm cho bà và con bà (1 V 17,13).

Bà đã dám vâng lời dù đang túng thiếu,

dù nhà chỉ còn một nắm bột trong hũ và chút dầu trong vò.

Cái chết đang đến với mẹ con bà, vậy mà bà đã dám chia sẻ.

Chia sẻ của hai bà góa trên đây đều nằm trong những tình huống

tưởng như không thể chia sẻ được, vì chẳng có gì để chia sẻ.

Chia sẻ cho Chúa hay cho tha nhân lúc ấy, thật là quý biết bao,

vì nó đòi ta ném mình vào sự mất an toàn,

và đồng thời ném mình vào vòng tay quan phòng của Thiên Chúa.

Mọi tính toán kiểu con người biến mất,

để nhường chỗ cho lòng quảng đại vô bờ.

Chắc chắn Thiên Chúa chẳng để cho bà góa nghèo phải chết đói.

Hũ bột không cạn và bình dầu không vơi

vẫn là quà tặng Chúa ban cho bất cứ ai dám trao đi tất cả đời mình,

vì trao đi mà sau đó mình không thấy thiếu thì không thật là trao đi.

 

Cầu nguyện:

Lạy Ngôi Lời Thiên Chúa rất đáng mến,

xin dạy con biết sống quảng đại,

biết phụng sự Chúa cho xứng với uy linh Ngài,

biết cho đi mà không tính toán,

biết chiến đấu không ngại thương tích,

biết làm việc không tìm an nghỉ,

biết hiến thân mà không mong chờ phần thưởng nào

ngoài việc biết mình đã chu toàn Thánh Ý Chúa. Amen.

Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

------------------------------------------

 

DỜI SỐNG TÂM LINH - CHỮ TÍN: THAM LAM-ICH KỶ

  •  
    Hung Dao - Dec 16 at 12:22 AM
     
     
     
     
    Subject: DOI SONG :Đánh mất chữ tín vì tham lam và ích kỷ, nông dân Trung Quốc nhiều phen lao đao
     

    Đánh mất chữ tín vì tham lam và ích kỷ, nông dân Trung Quốc nhiều phen lao đao

     

     

    Người xưa rất coi trọng chữ tín. Khổng Tử từng dạy rằng: “Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã”, ý nói rằng, người mà không giữ chữ tín thì không biết có thể làm nên chuyện gì.

    Có câu rằng: “Một lần bất tín, vạn lần bất tin”. Chữ tín giúp cho các mối quan hệ, đặc biệt quan hệ giao thương được bền lâu. Còn khi không coi trọng chữ tín, thì chỉ có thể giành được chút lợi nhỏ trước mắt. Những câu chuyện dưới đây cho thấy những người nông dân Trung Quốc đã phải gánh chịu hậu quả đáng buồn thế nào khi đánh mất chữ tín trong kinh doanh. 

    Ớt Thiểm Tây

    Vào những năm cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90 thế kỷ trước, ớt Quan Trung của Thiểm Tây trở thành thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước Trung Quốc và xuất khẩu ra cả thế giới. Cung không đủ cầu dẫn đến giá cao, 1 pound (khoảng 450g) ớt có giá hơn 3 nhân dân tệ.

    Vào thời điểm đó, tiền lương rất thấp, mỗi mét vuông nhà chỉ có giá 100-200 nhân dân tệ. Lợi nhuận cao từ ớt khiến người ta không trồng ngũ cốc nữa mà chuyển sang trồng ớt kiếm lời. Điều này dẫn tới nhà nhà trồng ớt, người người trồng ớt. Lòng tham nổi lên khiến người ta mờ mắt và không còn giữ được chữ tín. Nhiều người đã nghĩ ra những mánh lới để thu lợi bất chính. Ớt bột được trộn với bột đỏ, các chất phụ gia, nên bắt đầu chảy nước… Còn ớt quả khi đến tay thương nhân nước ngoài tất cả đều thối. Chất lượng không còn, khách hàng quay lưng với ớt Quan Trung, một đi không trở lại.

    Ớt trồng ồ ạt nhưng không ai mua, nên cuối cùng giá đã giảm xuống thảm hại. 1 pound (khoảng 450g) ớt khô có giá 3 hoặc 4 xu (1 nhân dân tệ=100xu), mà cũng không thể bán được. Những người nông dân lúc này chỉ còn biết than khóc và kể lể về sự khốn khổ của họ.

    Không biết liệu những người này có cảm thấy day dứt và hối hận chút nào không về những việc làm bất tín của mình trước đây?

    Táo Thiểm Tây

    Vào những năm 1990, táo Thiểm Tây bán rất chạy. Thiểm Tây trở thành vựa táo của cả Trung Quốc với đa dạng chủng loại táo chất lượng. Lúc đó, một mẫu đất trồng táo có thể cho thu nhập hàng ngàn đô-la. Hầu như mọi nông dân ở Thiểm Tây đều muốn trồng và bán táo.

    Kiếm tiền dễ dàng cũng là lúc lòng tham của nhiều người nổi lên, họ tìm đủ mọi thủ đoạn để có được lợi ích tối đa với đầu vào tối thiểu. Thế là đủ các loại mánh khóe, thủ đoạn được áp dụng: Đóng thùng, xếp những quả táo to ở trên, táo nhỏ, thậm chí cả táo thối xếp xuống dưới. Cạnh thùng còn được đổ một lớp bê tông, đáy thùng thậm chí nhét thêm cả viên gạch để tăng thêm trọng lượng…

    Cuối cùng gậy ông lại đập lưng ông. Trong 1-2 năm, thị trường táo ở Thiểm Tây đã chuyển từ tình trạng thiếu nguồn cung đến không có ai hỏi. Vô số nông dân nhìn vào đống táo ế mà chỉ biết khóc ròng. Táo bị đổ đi, nhiều nhà còn chặt cả cây táo.

    Có một gia đình đã trồng 4 mẫu táo, khi táo đang trong thời kỳ vàng son, gia đình kiếm được gần 10.000 nhân dân tệ mỗi năm. Đến khi táo không ai mua, ông phải bán táo với giá 8 xu/pound, thu nhập cả năm giảm xuống thảm hại, chỉ còn chưa tới 1.000 nhân dân tệ. Quá thất vọng, gia đình ông đành phải chặt hết cây táo.

    Kiwi

    Trong những năm gần đây, quả kiwi của vùng Chu Chí rất nổi tiếng và đã phân phối trên khắp Trung Quốc. Sản lượng cao: 5.000-6.000 pound/mẫu; giá bán tốt: quả đẹp giá bán buôn là 3-4 nhân dân tệ, loại kém hơn là gần 2 nhân dân tệ; đã khiến thu nhập của người nông dân khấm khá.

    Thế nhưng năm nay, quả kiwi của vùng này đang tiêu thụ hết sức khó khăn, khiến người nông dân đứng ngồi không yên. Lý do cũng lại giống như ớt và táo Thiểm Tây: chất lượng đã không còn được đảm bảo, chữ tín đã mất.

    Nếu người nông dân vùng này không tỉnh ngộ, không chú trọng tới chữ tín nữa thì tình cảnh của họ cũng sẽ rất thảm thương. Lúc đó, họ sẽ chỉ còn biết tự trách mình.

    Tỏi Vân Nam, quýt miền Nam

    Vài năm trước, đột nhiên tỏi Vân Nam bán rất chạy. Nhiều người phải rất khó khăn mới mua được qua mạng. Tuy nhiên, nhiều người đã thất vọng, thậm chí tức giận khi nhận được tỏi. Có người mua hai thùng, khi về nhà mở ra thấy một nửa toàn là bùn, nửa còn lại tỏi nhỏ đến mức khó chấp nhận, không hề giống như quảng cáo.

    Cam quýt miền Nam cũng vậy. Chất lượng không đảm bảo, hoàn toàn khác xa những gì người ta cam kết. Nông dân đã dùng nhiều mánh lới để lừa người tiêu dùng, miễn là bán được hàng, thu được lợi, họ bất chấp tất cả. Những trái cây thu hoạch đã lâu được “phù phép” thành trái cây tươi bằng cách bôi sáp tạo vẻ ngoài bóng mượt, nhưng khi bóc ra thì rất khô và không có hương vị, không thể ăn được. Kết quả là, cam quýt miền Nam bị người tiêu dùng tẩy chay. Không bán được hàng, tồn kho lớn, bao vốn liếng dồn vào cả vụ mùa đổ xuống sông xuống biển. Họ chỉ còn biết than khóc và cầu cứu sự giúp đỡ.

    Nguyên nhân do đâu?

    Tại sao nhiều nông dân Trung Quốc thiếu hiểu biết, tham lam, chỉ vì cái lợi trước mắt mà đánh mất cái lợi lâu dài, tự làm cho mình rơi vào hoàn cảnh như vậy?

    Trên thực tế, trong hàng ngàn năm qua, đạo đức truyền thống với Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở Trung Quốc. Ngay cả những người không biết chữ, không được học văn hóa, cũng có thể hiểu được những đức tính tốt đẹp qua những câu chuyện hay truyền thuyết dân gian. Hầu như ai cũng hiểu rằng lừa dối, hại người là những việc không được làm, nếu làm sẽ bị báo ứng.

    Vậy ai đã khiến rất nhiều người ở Trung Quốc đại lục ngày nay liên tục tạo ra nhiều “chuyện lạ” như vậy, làm tổn thương mọi người và tạo ra hình ảnh một Trung Quốc xấu xí trong mắt người dân thế giới? Ai chà đạp lên văn hóa truyền thống và phá hủy nền văn minh 5.000 năm của Trung Quốc? Ai đã biến hàng trăm triệu người dân Trung Quốc rơi vào tình trạng đạo đức xuống dốc như vậy?

    Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc lên nắm quyền, nó đã sử dụng bạo lực để phá hoại văn hóa truyền thống, đức tin Thần Phật cũng như các quy phạm đạo đức thông qua những chiến dịch khét tiếng tàn bạo như Đại Cách mạng Văn hóa. Hệ quả là, rất nhiều người Trung Quốc ngày nay đã không còn tin vào quy luật Nhân quả báo ứng nữa, chỉ còn biết cái lợi thiển cận.

    Rất nhiều người vì vòng quay chóng mặt của cuộc sống mà không nghĩ đến và cũng không nhận thức được điều này, nhưng nếu chịu khó tĩnh tâm suy nghĩ một chút, có thể mọi người sẽ tìm được câu trả lời cho mình. Hy vọng rằng, họ sẽ sớm tỉnh ngộ để quay về với những giá trị truyền thống tốt đẹp, được ước thúc bởi những tiêu chuẩn đạo đức truyền từ bao đời.

    Huyền Thanh – Thiện Tâm

     

    --
     

ĐỜI SỐNG TÂM LINH - SỐNG THEO ƠN GỌI

  •  
    Chi Tran - Nov 18 at 12:34 AM
     
     
     

    SỐNG THEO ƠN GỌI

     

    “Tôi có được gọi để làm linh mục, làm tu sĩ nam nữ không?” Trên thực tế, lập gia đình hay ở độc thân không được xem là ơn gọi, chỉ là chuyện thứ yếu. Ơn gọi cao cả là đời sống thánh hiến.

     

     

    Có ơn gọi có nghĩa là gì? Thuật ngữ này được dùng trong giới tu hành cũng như trong giới thế tục và mọi người đều nghĩ ý nghĩa của nó đã rõ ràng. Vậy thì ơn gọi là gì?

    Nhà tâm lý học Thụy Sĩ Karl Jung đã định nghĩa như sau: “Ơn gọi là một yếu tố phi lý giúp cho con người tự giải phóng khỏi bầy đàn và các đường mòn xưa cũ”. Nhà giáo nổi tiếng Frederick Buechner thì cho rằng: “Ơn gọi là niềm vui của bạn đáp trả cho cơn đói của thế giới.”

    Nhà báo thời danh David Brooks suy nghĩ về ơn gọi trong quyển sách gần đây của ông Ngọn núi thứ nhì (The Second Mountain) cho chúng ta vài câu trích dẫn này của Jung và của Buechner, sau đó ông viết: Ơn gọi không phải là cái gì chúng ta chọn. Ơn gọi chọn chúng ta. Khi chúng ta cảm nhận ơn gọi như một khả thể trong đời sống của mình, thì chúng ta cũng cảm nhận mình không có chọn lựa, và chúng ta chỉ có thể hỏi: đâu là trách nhiệm của tôi ở đây? Đây không phải là câu hỏi mà chúng ta chờ trong cuộc sống, nhưng đúng hơn đó là câu hỏi mà cuộc sống chờ chúng ta. Hơn nữa, theo nhà báo Brooks, một khi chúng ta hiểu ơn gọi của mình, thì chúng ta không thể quay lưng với ơn gọi, và chúng ta sẽ nhận ra, mình sẽ có lỗi nếu mình quay lưng. Ông trích dẫn lời của nhà thơ William Wordsworth để hỗ trợ:

    Lòng tôi đầy tràn, Tôi không khấn hứa

    Nhưng lời khấn hứa, Được tạo cho tôi

    Liên kết với tôi mà tôi không biết

    Lời khấn hứa đó được trao cho tôi

    Và tôi phải nên, và tôi phải theo

    Nếu không tôi sẽ vô cùng phạm tội.

    Ông Brooks gợi ý rất nhiều chuyện có thể giúp tâm hồn chúng ta nhận thức được ơn gọi của mình: âm nhạc, kịch nghệ, nghệ thuật, tình bạn, được ở bên cạnh trẻ con, được đẹp và nghịch lý thay, là nạn nhân của bất công. Ông còn đưa ra thêm hai quan sát: quan sát đầu tiên, chúng ta chỉ thấy và hiểu rõ ràng tất cả những chuyện này khi chúng ta lớn tuổi và khi chúng ta nhìn lại đàng sau đời sống, đàng sau các lựa chọn của mình; và thứ hai, dù tiếng gọi là một cái gì thiêng liêng, một cái gì thần nghiệm nhưng cách chúng ta thực sự sống với nó thường lộn xộn, trệch đường, bị lãng phí và chung chung là không cảm thấy linh thiêng gì cả.

    Đúng vậy, tôi đã khá lớn tuổi và tôi nhìn lại đàng sau. Câu chuyện ơn gọi của tôi có giống như các mô tả này không? Chủ yếu là giống.

    Lớn lên trong nền văn hóa công giáo la mã của những năm 1950 và đầu những năm 1960, tôi thuộc thế hệ công giáo mà mỗi em bé lớn lên được hỏi một cách nghiêm túc: “Tôi có ơn gọi không?” Ở thời buổi đó, câu hỏi này chủ yếu muốn nói: “Tôi có được gọi để làm linh mục, làm tu sĩ nam nữ không?” Trên thực tế, lập gia đình hay ở độc thân không được xem là ơn gọi, chỉ là chuyện thứ yếu. Ơn gọi cao cả là đời sống thánh hiến.

    Vì vậy khi lớn lên trong môi trường này, tôi nghiêm túc đặt câu hỏi sau: “Tôi có ơn gọi làm linh mục không?” Và câu trả lời đến với tôi, không phải trong một cái nhìn sâu sắc, hay một cái gì quảng đại của trái tim, hay cuốn hút theo một lối sống nào đó. Không có gì trong các điều này. Câu trả lời đến với tôi như cái móc trong lương tâm tôi, như thử có một cái gì mà tôi không thể quay lưng cả về mặt đạo đức lẫn tôn giáo. Điều này đối với tôi như một bắt buộc, một trách nhiệm. Mới đầu tôi chiến đấu và cự lại với câu trả lời này. Đó không phải là những gì tôi muốn.

    Nhưng đó là những gì tôi cảm thấy tôi được gọi. Có một cái gì đòi hỏi vượt ngoài các giấc mơ riêng của tôi. Đó là tiếng gọi. Dù khi đó tôi mới 17 tuổi, tôi quyết định vào Dòng Anh Em Hiến Sĩ Đức Mẹ Vô Nhiễm và tôi được đào tạo để làm linh mục. Tôi ngờ ít có nhà cố vấn hay tâm lý nào đặt tin tưởng vào một quyết định như vậy với tuổi của tôi hồi đó; nhưng sau 50 năm, với một độ lùi, tôi nghĩ đó là quyết định trong trắng nhất và bất vụ lợi nhất tôi đã làm trong đời.

    Và tôi không bao giờ nhìn lại. Tôi không bao giờ nghiêm túc cân nhắc việc từ bỏ cam kết này dù đôi khi tôi có đủ loại cảm xúc bất an, ám ảnh, khuấy động, chán nản và tội nghiệp mình, ám ảnh và hành hạ tôi. Tôi chưa bao giờ hối tiếc quyết định này. Tôi biết đây là những gì tôi được gọi để làm và tôi hạnh phúc theo cách mà các chuyện này diễn tiến. Nó mang lại cho tôi sự sống và giúp tôi phục vụ người khác. Và với các đặc điểm, các tổn thương và các yếu đuối cá nhân, tôi ngờ tôi sẽ tìm một con đường cũng sâu đậm như ơn gọi này đã cho tôi trong cuộc sống và trong cộng đoàn, dù nó có thể mang lợi ích cá nhân.

    Tôi chỉ chia sẻ câu chuyện cá nhân để có thể hữu ích trong việc minh họa khái niệm ơn gọi. Nhưng đời sống tu trì và chức thánh chỉ là một ơn gọi. Có rất nhiều ơn gọi khác, tất cả đều lành mạnh và quan trọng. Ơn góp có thể là một nghệ sĩ, một nhà nông, một văn sĩ, một bác sĩ, một người cha, một người mẹ, một người vợ, một cô giáo, một người bán hàng và vô số các việc khác. Ơn gọi chọn chúng ta và làm lời khấn cho chúng ta – và các lời khấn này đặt chúng ta vào nơi này ở đây, nơi mình được đặt tốt nhất để phục vụ người khác và để có hạnh phúc.

    Ronald Rolheiser,

    Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch