4. Bánh Sự Sống

BÁNH SỰ SỐNG - THỨ TƯ CN2TN-A

 

  •  
    Tinh Cao
    Jan 21 at 4:48 PM
     
     

    Thứ Tư CN2TN-A

     

    CÙNG THAM DỰ BỮA TIỆC Lời Chúa

     

    Bài Ðọc I: (năm II) 1 Sm 17, 32-33. 37. 40-51

    "Ðavít đã dùng dây ném đá và đá mà thắng tên Philitinh".

    Trích sách Samuel quyển thứ nhất.

    Trong những ngày ấy, khi người ta dẫn Ðavít đến trước Saolê, thì Ðavít nói với Saolê rằng: "Ðừng ai lo sợ gì cả. Tôi đây, tôi tớ của bệ hạ, tôi sẽ ra chiến đấu với tên Philitinh". Saolê nói cùng Ðavít rằng: "Ngươi không thể chống cự và chiến đấu với tên Philitinh đó đâu, vì ngươi còn bé nhỏ, mà anh ta là một chiến sĩ từ lúc còn niên thiếu".

    Ðavít liền đáp: "Chúa đã từng cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt sư tử và gấu, Người sẽ giải thoát tôi khỏi tay tên Philitinh đó". Saolê mới nói với Ðavít: "Ngươi hãy đi và Chúa ở cùng ngươi".

    Ðavít lấy cây gậy mà chàng quen cầm trong tay. Chàng lựa năm viên đá bóng láng dưới khe nước, bỏ vào bị chăn chiên mà chàng thường đeo bên mình.

    Tay chàng cầm trành ném đá ra ứng chiến với tên Philitinh. Tên Philitinh có vệ sĩ cầm khí giới đi trước, tiến lại gần Ðavít. Khi tên Philitinh thấy Ðavít, thì khinh bỉ chàng, vì chàng là một thanh niên hồng hào đẹp trai. Tên Philitinh nói với Ðavít: "Tao có phải là chó đâu mà mày cầm gậy đến với tao?" Rồi tên Philitinh nhân danh các thần của y mà nguyền rủa Ðavít. Anh ta nói với Ðavít: "Mày hãy lại đây, tao sẽ phân thây mày cho chim trời và thú đồng ăn thịt".

    Ðavít đáp lại: "Còn mi, mi cầm gươm, giáo, lao mà đến với ta, thì ta đến với mi nhân danh Chúa các đạo binh, Thiên Chúa các đoàn quân Israel mà hôm nay mi đã nhục mạ. Chúa sẽ trao mi vào tay ta, ta sẽ đánh và chặt đầu mi, và hôm nay ta sẽ ném thây quân sĩ Philitinh cho chim trời và thú đồng, để khắp hoàn cầu biết rằng Israel có một Thiên Chúa, và toàn thể cộng đồng này nhận biết rằng: "Chúa không dùng gươm giáo mà giải phóng, vì Người là chủ trận chiến, Người sẽ trao các ngươi vào tay chúng ta".

    Vậy tên Philitinh vùng lên, tiến lại gần Ðavít, và Ðavít hối hả chạy đến nghinh chiến với tên Philitinh. Ðavít thò tay vào bị, lấy viên đá, rồi dùng dây ném đá mà phóng vào trán tên Philitinh, viên đá trúng lủng trán hắn, và hắn liền té sấp xuống đất. Và Ðavít đã dùng dây ném đá và đá mà chiến thắng và hạ sát tên Philitinh. Nhưng vì Ðavít không có sẵn gươm, nên cậu chạy lại đứng trên mình tên Philitinh, lấy gươm của hắn, rút ra khỏi vỏ và chặt đầu hắn.

    Ðó là lời Chúa. 

    Ðáp Ca: Tv 143, 1. 2. 9-10

    Ðáp: Ôi Ðá Tảng của con, chúc tụng Chúa! (c. 1a)

    Xướng: 1) Ôi Ðá Tảng của con, chúc tụng Chúa, là Ðấng rèn luyện cho tay con biết đấu tranh, cho các ngón tay con thiện nghề chinh chiến. - Ðáp.

    2) Chúa là Tình thương và là chiến luỹ, là Ðấng phù trợ và giải phóng con. Chúa là khiên thuẫn, là chỗ con nương náu, Ngài bắt chư dân phải khuất phục con. - Ðáp.

    3) Ôi Thiên Chúa, con sẽ hát mừng Ngài bài ca mới, với cây đàn mười dây, con sẽ ca mừng Ngài, vì Ngài đã ban cho các vua chiến thắng, đã giải phóng Ðavít là tôi tớ của Ngài. - Ðáp. 

    Alleluia: Ga 6, 64b và 69b

    Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, lời của Chúa là thần trí và là sự sống. Chúa có những lời ban sự sống đời đời. - Alleluia. 

    Phúc Âm: Mc 3, 1-6

    "Trong ngày Sabbat được cứu sống hay là giết chết?"

    Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

    Khi ấy, Chúa Giêsu lại vào hội đường và ở đó có một người khô bại một tay. Người ta để ý quan sát xem Chúa có chữa bệnh trong ngày Sabbat không, để tố cáo Người. Chúa bảo người có tay khô bại rằng: "Ngươi hãy đứng ra giữa đây". Rồi Người bảo họ: "Trong ngày Sabbat được làm sự lành hay sự dữ? Ðược cứu sống hay là giết chết?" Nhưng họ thinh lặng. Bấy giờ Người thịnh nộ đưa mắt nhìn họ và buồn phiền vì lòng họ chai đá, Người bảo bệnh nhân rằng: "Hãy giơ tay ra". Người đó giơ tay ra và tay anh ta được lành. Lập tức, những người biệt phái đi ra bàn tính với những kẻ thuộc phái Hêrôđê chống đối Người và tìm cách hại Người.

    Ðó là lời Chúa.

    image.png

     

    BẠN VÀ TÔI CÙNG ĂN - NHAI VÀ NUỐT LỜI CHÚA

     

      Đức Kitô vĩ đại

       

     

    Ngày Thứ Tư trong Tuần 2 Thường Niên hậu Giáng Sinh hôm nay, bài Phúc Âm của Thánh ký Marcô vẫn liên tục với bài Phúc Âm hôm qua, chẳng những về bố cục trước sau của cuốn sách Phúc Âm thứ hai này mà còn liên tục cả về ý nghĩa của hai bài Phúc Âm này nữa. 

    Bài Phúc Âm hôm nay được Giáo Hội chọn đọc thích hợp với chủ đề chung của Mùa Thường Niên hậu Giáng Sinh "Người Con đến từ Cha ... đầy ân sủng và chân lý", ở chỗ, người chẳng những chữa lành cho "một người khô bại một tay" mà còn mở mắt cho thành phần thông luật nhưng duy luật biệt phái về tinh thần của lề luật, bằng câu hỏi được Người đặt ra cho họ tự suy nghĩ: "Trong ngày Sabbat được làm sự lành hay sự dữ? Ðược cứu sống hay là giết chết?"  

     

    Bài Phúc Âm hôm nay cũng như bài Phúc Âm hôm qua đều liên quan đến ngày hưu lễ là thời điểm được chung dân chúng và riêng nhóm biệt phái cùng luật sĩ tuân giữ rất kỹ lưỡng và đã thấy ngứa mắt trước những hành động của các môn đệ Chúa Giêsu bứt lúa mà ăn trong ngày hưu lễ (ở bài Phúc Âm hôm qua) hay của chính Chúa Giêsu chữa lành cho người bị bại tay trong ngày hưu lễ (ở bài Phúc Âm hôm nay). 

    Cả hai lần Chúa Giêsu đều nhắc nhở thành phần theo dõi và bắt bẻ các môn đệ của Người cũng như bắt bẻ chính Người về tinh thần chính yếu của lề luật cũng như mục đích của lề luật đối với vị thế cùng giá trị của con người so vị thế và giá trị của lề luật. Vấn đề then chốt này cũng chính là vấn đề then chốt của Giáo Huấn Giáo Hội Công Giáo về xã hội ngày nay, một bộ giáo huấn bắt đầu từ thời Đức Lêô XIII sau khi chủ nghĩa cộng sản xuất hiện. 

    Thật vậy, yếu tố chính yếu làm nên trọng tâm của Giáo Huấn của Giáo Hội về xã hội đó là con người, một thực thể phải được coi trọng theo đúng dự án tạo dựng của Thiên Chúa Hóa Công, ở chỗ con người phải làm chủ trái đất chứ không phải làm tôi cho những gì được dựng nên cho họ (xem Khởi Nguyên 1:28), bởi thế, tất cả mọi sự, bao gồm cả sự vật trần thế và sự việc trên đời, tất cả mọi hoạt động của con người, về phương diện chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học v.v. đều phải phục vụ con người, chứ không được coi thường họ và lạm dụng họ như chủ nghĩa cộng sản hay văn hóa sự chết. 

    Trái lại, cho dù con người đóng vai chính yếu trên trần gian này, trên trái đất này, họ vẫn không thể nào trở thành tối cao, là cùng đích của mình, trở thành tuyệt đối như Thượng Đế, như Thiên Chúa, như Đấng dựng nên họ. Bởi thế, tất cả những chủ nghĩa tôn sùng con người, được gọi là chủ nghĩa duy nhân bản, như chủ trương tương đối hóa mọi nguyên tắc và lề luật luân lý bất di bất dịch, để tuyệt đối hóa tự do và ý riêng của con người, cũng tác hại chính con người, mang con người đến chỗ diệt vong chẳng khác gì chủ nghĩa cộng sản và văn hóa sự chết coi thường con người vậy.  

    Nếu trong bài Phúc Âm hôm qua, Chúa Giêsu, "Người Con đến từ Cha" đã tỏ mình ra "đầy ân sủng và chân lý", khi tự xưng mình là "Chúa của cả ngày hưu lễ", thì trong bài Phúc Âm hôm nay "Người Con đến từ Cha" đã tỏ mình ra "đầy ân sủng và chân lý", ở chỗ chữa lành cho "một người khô bại một tay". 

    Thật ra, tật "khô bại một tay", so với các trường hợp bệnh tật khác, như phong cùi, bại liệt, què quặt, mù lòa, câm điếc v.v., thì chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể là bao nhiêu. Tuy nhiên, chính ở cái nho nhỏ, không đáng kể là bao nhiêu ấy mà vẫn được Người lưu tâm đáp ứng cứu chữa, nhất nữa lại vào ngày hữu lễ nữa, lại càng cho thấy chân dung tuyệt vời của "Người Con đến từ Cha ... đầy ân sủng và chân lý" này. 

    Đúng thế, cho dù chỉ bị "khô bại một tay", thân xác của con người vẫn không được vẹn toàn đúng như nó đã được Thiên Chứa dựng nên "rất tốt đẹp" (Khởi Nguyên 1:31) ngay từ ban đầu, và khả năng hoạt động của con người vẫn bị ngăn trở, không được tự do, tức vẫn cần phải được cứu chữa hay cần phải được giải thoát để có thể nguyên vẹn hơn về hình hài cùng tầm vóc và đắc lực hơn về hoạt động cùng phục vụ. 

    Trong Bài Đọc 1 hôm nay cũng cho thấy Thiên Chúa là Đấng toàn năng quan tâm đến những gì là bé nhỏ, và Ngài dường như muốn lợi dụng những gì càng bé nhỏ để càng tỏ mình ra một cách hiển nhiên hơn và sống động hơn. Đó là trường hợp của một chàng thanh niên Đavít trẻ trung và nhỏ con, chưa hề có kinh nghiệm chiến trường, lại chẳng có áo giáp cùng các thứ vũ khí nguy hiểm trong tay, thế mà đã dễ dàng và vẻ vang chiến thắng danh tướng Gồliát vô đối thủ của địch quân. 

    Chính Vua Saolê cũng không tin tưởng chàng thanh thiếu niên hào hùng này: "Trong những ngày ấy, khi người ta dẫn Ðavít đến trước Saolê, thì Ðavít nói với Saolê rằng: 'Ðừng ai lo sợ gì cả. Tôi đây, tôi tớ của bệ hạ, tôi sẽ ra chiến đấu với tên Philitinh'. Saolê nói cùng Ðavít rằng: 'Ngươi không thể chống cự và chiến đấu với tên Philitinh đó đâu, vì ngươi còn bé nhỏ, mà anh ta là một chiến sĩ từ lúc còn niên thiếu'. Ðavít liền đáp: 'Chúa đã từng cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt sư tử và gấu, Người sẽ giải thoát tôi khỏi tay tên Philitinh đó'". 

    Và cả đối thủ khổng lồ của Đavít cũng tỏ ra khinh thường chàng: "Tên Philitinh có vệ sĩ cầm khí giới đi trước, tiến lại gần Ðavít. Khi tên Philitinh thấy Ðavít, thì khinh bỉ chàng, vì chàng là một thanh niên hồng hào đẹp trai. Tên Philitinh nói với Ðavít: 'Tao có phải là chó đâu mà mày cầm gậy đến với tao?' Rồi tên Philitinh nhân danh các thần của y mà nguyền rủa Ðavít. Anh ta nói với Ðavít: 'Mày hãy lại đây, tao sẽ phân thây mày cho chim trời và thú đồng ăn thịt'". 

    Thế nhưng, chàng thanh thiếu niên Đavít sở dĩ dám liều mình và ngang nhiên ra chiến đấu với nhân vật danh tướng mà chàng không phải là đối thủ ấy là vì chàng hoàn toàn mãnh liệt tin tưởng vào Thiên Chúa hơn vào chính bản thân mình, và thật sự mong muốn cho Ngài được nhận biết, cho Ngài có thể tỏ mình ra: 

    "Ðavít đáp lại: 'Còn mi, mi cầm gươm, giáo, lao mà đến với ta, thì ta đến với mi nhân danh Chúa các đạo binh, Thiên Chúa các đoàn quân Israel mà hôm nay mi đã nhục mạ. Chúa sẽ trao mi vào tay ta, ta sẽ đánh và chặt đầu mi, và hôm nay ta sẽ ném thây quân sĩ Philitinh cho chim trời và thú đồng, để khắp hoàn cầu biết rằng Israel có một Thiên Chúa, và toàn thể cộng đồng này nhận biết rằng: 'Chúa không dùng gươm giáo mà giải phóng, vì Người là chủ trận chiến, Người sẽ trao các ngươi vào tay chúng ta'".

     

    Quả thực Vị Thiên Chúa toàn năng của chàng thanh thiếu niên Đavít, qua cuộc chiến thắng này của chàng, đã chẳng những tỏ mình ra cho dân Do Thái nhận biết mà chắc chắn còn muốn tỏ mình ra cho cả thành phần dân tấn công dân Do Thái của Ngài nữa, để họ biết rằng "Israel có một Thiên Chúa":

    "Vậy tên Philitinh vùng lên, tiến lại gần Ðavít, và Ðavít hối hả chạy đến nghinh chiến với tên Philitinh. Ðavít thò tay vào bị, lấy viên đá, rồi dùng dây ném đá mà phóng vào trán tên Philitinh, viên đá trúng lủng trán hắn, và hắn liền té sấp xuống đất. Và Ðavít đã dùng dây ném đá và đá mà chiến thắng và hạ sát tên Philitinh. Nhưng vì Ðavít không có sẵn gươm, nên cậu chạy lại đứng trên mình tên Philitinh, lấy gươm của hắn, rút ra khỏi vỏ và chặt đầu hắn".

    Bài Đáp Ca hôm nay thực sự là phản ảnh tâm tình của chàng thanh thiếu niên anh hùng Đavít đã chiến thắng địch quân Gồliát, hoàn toàn nhờ ở quyền năng của Thiên Chúa là Đấng chàng tin tưởng và là Đấng muốn tỏ mình ra qua chàng:

     1) Ôi Ðá Tảng của con, chúc tụng Chúa, là Ðấng rèn luyện cho tay con biết đấu tranh, cho các ngón tay con thiện nghề chinh chiến.

     2) Chúa là Tình thương và là chiến luỹ, là Ðấng phù trợ và giải phóng con. Chúa là khiên thuẫn, là chỗ con nương náu, Ngài bắt chư dân phải khuất phục con. 

     

    3) Ôi Thiên Chúa, con sẽ hát mừng Ngài bài ca mới, với cây đàn mười dây, con sẽ ca mừng Ngài, vì Ngài đã ban cho các vua chiến thắng, đã giải phóng Ðavít là tôi tớ của Ngài. 

     

    Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên 

     

    TN.II-4.mp3  

     

 

BÁNH SỰ SỐNG - TÍN HỮU RẤT CẦN ĐỌC LỜI CHÚA

MỖI NGÀY BẠN VÀ TÔI CẦN ĂN - NHAI VÀ NUỐT LỜI CHÚA.

1- LỜI CHÚA LÀ ĐÈN SOI CON BƯỚC, LÀ ÁNH SÁNG CHỈ ĐƯỜNG CON ĐI (TV 119, 105)

2- BẠN VÀ TÔI CẦN ĐỌC - LẮNG NGHE ĐỂ SỐNG VÀ CHIA SẺ LỜI CHÚA CHO ANH EM.

3- BẠN VÀ TÔI CẦN CẢM NGHIỆM SỐNG VÀ THỰC HÀNH LỜI CHÚA MỌI NƠI, MỌI LÚC.

4- BẠN VÀ TÔI ĐỌC KINH SỐT SẮNG; NHƯNG KHÔNG QUÊN ĐỌC VÀ SỐNG LỜI CHÚA.

5- BẠN VÀ TÔI CẦN KINH THÁNH ĐỂ CHỌN MỘT ĐOẠN PHÙ HỢP VỚI CHÍNH MÌNH.

      *MỜI VÀO WEBSITE CHIASELOICHUA.COM VÀ.ORG ĐỂ ĐỌC VÀ SỐNG LC.

                                       ------------XXXXXXXX-------------

BÁNH SỰ SỐNG - BÌNH AN THEO KINH THÁNH

 

  •  
    Chi Tran

     
     
     
     
     
    Ảnh cùng dòng

    5 CÁCH ĐƠN GIẢN THEO KINH THÁNH

    ĐỂ TÌM ĐƯỢC BÌNH AN NỘI TÂM TRONG NĂM 2020

     

    Nếu bạn đã cầu xin bình an dưới thế và không nhận được nó trong Mùa Giáng Sinh này, ít nhất bạn có thể nuôi dưỡng một cảm giác bình an trong cuộc sống cá nhân vào năm mới. Và nếu sự bình an của bạn mang bình an đến cho những người gần bạn, một phản ứng dây chuyền có thể bắt đầu!

     

    Chính tôi biết rằng khi tôi thực sự bình an, và không bị cuốn vào những lo lắng hay tập trung vào danh sách công việc cần làm, gia đình tôi trở nên bình an hơn. Nhưng cách nào để có được bình an đó? Ở đây xin đề ra 5 cách để tìm được bình an nội tâm dựa trên những trích dẫn trực tiếp từ Chúa Giêsu.

     

    1. Đừng mong tìm thấy sự bình an trong hoàn cảnh sống của bạn. Hãy nhìn lên Chúa.

     

    Chúa Giêsu nói: “Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33). Thế gian thường điên cuồng, hỗn loạn, và nói chung thế gian không phải là một “fan” của Chúa Giêsu và giáo huấn của Người. Đó không phải là nơi chúng ta tìm kiếm bình an. Trong dụ ngôn người gieo giống, Chúa Giêsu cũng cảnh báo cho chúng ta về cách mà thế gian có thể làm chúng ta mất đức tin. Người nói rằng khi gặp gian nan hay ngược đãi, chúng ta có thể đánh mất Người ngay lập tức nếu chúng ta không cắm rễ sâu. Và sau đó “nỗi lo lắng sự đời, và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt Lời”, cũng như “khiến Lời không sinh hoa kết quả gì”. Nếu chúng ta không bao giờ dành thời gian cho Chúa, và không cố gắng làm vui lòng Người, chúng ta sẽ không bao giờ có thể khám phá sự bình an của Người.

     

    2. Hãy hướng về phía trước. Đừng ngồi bệt xuống trước những khó khăn lớn nhỏ trong cuộc sống.

     

    Hãy nhớ rằng mọi người đều có những khó khăn trong cuộc sống, và việc sống tốt với những khó khăn đó sẽ giúp ích cho trạng thái tinh thần của bạn, hơn là cay đắng và oán giận chúng. Chúa Giêsu nói với các môn đệ là những người muốn theo Người phải từ bỏ chính mình và “vác thập giá mình mà theo Ta” (Mt 16,24). Chúng ta không thể để cho những thập giá ngăn cản chúng ta theo Chúa là Đấng đã chịu đóng đinh. Đau khổ có thể có ý nghĩa, và thậm chí chúng ta có thể tìm thấy bình an trong đau khổ khi biết đón nhận nó, nhưng chỉ trong Đấng Chịu Đóng Đinh mà thôi.

     

    3. Hãy đơn giản hóa cuộc sống của bạn. Hãy rộng lượng với những người xung quanh.

     

    Càng rộng lượng, chúng ta càng thanh thoát, thấy bình an và tự do hơn. Chúa Giêsu nói hãy mời người nghèo tham dự tiệc của bạn (Lc 14,13), cho mà không mong đáp đền (Lc 6,35), ai xin thì hãy cho (Mt 5,42), bán những gì bạn có mà cho người nghèo (Mt 19,21). Cho đi những gì chúng ta có giúp chúng ta trở nên ít bận tâm hơn vào việc thu vén và tập trung hơn vào những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống.

     

    4. Đừng xao xuyến

     

    Chúa Giêsu nói, “hỏi có ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay ?” (Mt 6,27). Chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy bình an nếu chúng ta chỉ luôn quan tâm tới những điều ngày mai sẽ đến. Việc tin tưởng vào Chúa là sức mạnh cho chúng ta. Ađam và Evà đã phạm tội trong vườn Địa Đàng vì họ không tin vào Thiên Chúa và lệnh truyền Người ban. Nhưng nếu không tin vào Chúa, chúng ta phải dựa vào chính mình. Và điều đó chỉ làm ta mệt mỏi và căng thẳng.

     

    5. Cầu nguyện

     

    Dành thời gian thinh lặng để phản tỉnh. Hãy xin điều bạn cần trong cầu nguyện và nó sẽ được ban cho bạn vì “hễ ai xin thì nhận được” (Mt 7,8). Chính Chúa Giêsu thường “lui vào trong những nơi thanh vắng để cầu nguyện” (Lc 5,16). Nếu Chúa Giêsu đã cầu nguyện khi còn ở thế gian, chắc chắn chúng ta cũng phải làm như thế. Người đã ban cho chúng ta Kinh Lạy Cha, một điểm khởi đầu tuyệt vời. Có lẽ trong năm nay, hãy dành một tuần hoặc vài tuần, cầu nguyện và suy niệm với mỗi câu của Kinh Lạy Cha.

     

    Liệu đó là danh sách việc cần làm của bạn, sự cân bằng công việc trong cuộc sống, các mối quan hệ hoặc con cái đang khiến bạn căng thẳng, thì sự bình an nội tâm là có thể. Hãy nhìn vào những ưu tiên của bạn trong năm tới. Khi bạn có thể đặt ưu tiên và tin cậy vào Thiên Chúa, dù thoát khỏi sự oán giận, những thứ thừa thãi và phiền nhiễu, bạn vẫn có thể thấy mình bận rộn như trước. Nhưng trong sự bận rộn đó, bạn vẫn có thể giữ được nguồn cội và an bình trong bình an mà chỉ Thiên Chúa mới có thể ban cho bạn.

     

    Hướng Dương chuyển ngữ

     (hdgmvietnam.com 05.01.2020/ aleteia.org

     

 

BÁNH SỰ SỐNG - GIẢI ẢO CUỘC SỐNG CN2TN-A

CHIA SẺ TIN MỪNG HÀNG TUẦN

 

Sunday, January 12, 2020

 

TN2a - Đức Giêsu thờ phượng Thiên Chúa bằng cách chịu «sát tế» để cứu chuộc nhân loại

 

ĐỌC LỜI CHÚA

  • Is 49,3.5-7:(6) Ta đã gọi ngươi, vì muốn làm sáng tỏ đức công chính của Ta, (7) để ngươi mở mắt cho những ai mù loà, đưa ra khỏi tù những người bị giam giữ, dẫn ra khỏi ngục những kẻ ngồi trong chốn tối tăm.

 

  • 1 Cr 1,1-3:(3) Xin Thiên Chúa là Cha chúng ta, và xin Chúa Giêsu Kitô ban cho anh em ân sủng và bình an.

 

  • TIN MỪNG: Ga 1,29-34

 

Lời chứng của Gioan


(29) Hôm sau, ông Gioan thấy Đức Giêsu tiến về phía mình, liền nói: «Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian. (30) Chính Người là Đấng tôi đã nói tới khi bảo rằng: Có người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi.

(31) Tôi đã không biết Người, nhưng để Người được tỏ ra cho dân Ítraen, tôi đến làm phép rửa trong nước». (32) Ông Gioan còn làm chứng: «Tôi đã thấy Thần Khí tựa chim bồ câu từ trời xuống và ngự trên Người. (33) Tôi đã không biết Người. Nhưng chính Đấng sai tôi đi làm phép rửa trong nước đã bảo tôi: “Ngươi thấy Thần Khí xuống và ngự trên ai, thì người đó chính là Đấng làm phép rửa trong Thánh Thần”. (34) Tôi đã thấy, nên xin chứng thực rằng Người là Đấng Thiên Chúa tuyển chọn».

 

«Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian»


CHIA SẺ

 

Câu hỏi gợi ý:

  1.  Việc sát tế chiên trong đạo Do Thái bắt nguồn từ đâu, có ý nghĩa gì? Sự việc ấy có liên quan gì đến danh xưng «Chiên Thiên Chúa» mà Gioan Tẩy Giả dùng để giới thiệu Đức Giêsu? 2.   Việc Đức Giêsu làm «chiên bị sát tế» trên thập giá cho ta bài học gì? Trong lễ toàn thiêu thập giá này, có sự liên hệ gì giữa việc thờ phượng Thiên Chúa và việc yêu thương nhân loại không? Phải chăng Ngài thờ phượng Thiên Chúa bằng cách chết cho nhân loại?

 

Suy tư gợi ý:


  1. Chiên bị sát tế để hy sinh đền tội thay cho con người

    Người Do Thái có tục sát tế chiên trên bàn thờ để thờ phượng, cảm tạ Thiên Chúa, để xin ơn và để đền tội. Tục lệ này bắt nguồn từ thời Abel, con trai thứ của Ađam: «Aben làm nghề chăn chiên» (St 4,2), nên để thờ phượng và tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa, «Aben dâng những con đầu lòng của bầy chiên cùng với mỡ của chúng» lên Ngài (St 4,4). 

 

Cảnh chiên bị sát tế làm của lễ toàn thiêu trong đạo Do Thái

Đến thời dân Do Thái vượt qua Biển Đỏ, Môsê ra lệnh cho mỗi nhà người Do Thái phải sát tế một con chiên, bôi máu lên khung cửa (x. Xh 12,2-7). Đêm ấy, tất cả những nhà trên đất nước Ai cập không có máu chiên trên khung cửa, đều bị chết đứa con trai đầu lòng (x. Xh 12,29-30). Chỉ có người Do Thái nhờ máu chiên trên khung cửa mà không bị như thế. Từ đó việc sát tế chiên mang thêm ý nghĩa: chiên chết thay người

Về sau, theo sách Xuất hành (Xh 29,38-46) thì tại đền thờ, các tư tế Do Thái đều sát tế mỗi ngày hai con chiên làm của lễ toàn thiêu: sáng sớm một con, chập tối một con, để dâng lên Thiên Chúa làm của lễ đền tội cho dân. Đúng ra ai phạm tội thì chính người ấy bị phạt, mà phạm đến Thiên Chúa thì chỉ có hình phạt chết mới xứng đáng. Nhưng Thiên Chúa nhân lành không muốn con người phải chết, như Ngài nói qua ngôn sứ Êdêkiel: «Ta không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng muốn nó ăn năn sám hối và được sống» (Ed 18,23). 

Luật công bằng đòi hỏi tội phải đền; nên để con người còn được sống mà ăn năn hối cải, Ngài chấp nhận cho con người lấy chiên đền mạng. Như vậy chiên bị sát tế là để hy sinh chết thay cho con người lẽ ra phải chết vì tội lỗi mình.



2.  Đức Giêsu là «Chiên Thiên Chúa» bị sát tế để cứu nhân loại

Theo lẽ thường, gọi Đức Giêsu là chiên thì quả là xúc phạm. Nhưng để cứu chuộc nhân loại, theo kế hoạch cứu chuộc của Thiên Chúa, Đức Giêsu phải bị giết chết để đền tội thay cho con người, tương tự như những con chiên bị sát tế trong đền thờ để chết thay cho người tội lỗi. Gioan đã thấy trước số phận tương lai của Đức Giêsu như thế, nên ông giới thiệu Đức Giêsu cho mọi người: «Đây là Chiên Thiên Chúa, Đấng xoá tội trần gian». Sách Khải Huyền cũng dùng rất nhiều lần từ «Con Chiên» để chỉ về Đức Giêsu.

Đức Giêsu đã trở thành của lễ toàn thiêu trên thập giá


Thánh Phaolô viết: «Nếu máu các con dê, con bò còn thánh hóa được con người, làm cho họ trở nên trong sạch, thì máu của Đức Kitô càng hiệu lực hơn biết mấy» (Dt 9,13-14). Hiệu lực đến nỗi Ngài chỉ cần chết một lần là đủ xóa được tội lỗi toàn nhân loại: «Chúng ta được thánh hoá nhờ Đức Giêsu Kitô đã hiến dâng thân mình làm lễ tế, chỉ một lần là đủ» (Dt 10,10), vì Ngài là «Con Chiên vẹn toàn, không tỳ vết» (1Pr 1,19), nhất là vì Ngài cũng chính là Thiên Chúa, nên giá trị cứu chuộc của Ngài là vô cùng. «Máu của Người rảy xuống, máu đó kêu thấu trời còn mạnh thế hơn cả máu Aben» (Dt 12,24). «Nhờ máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời» (Cl 1,20).



3.  Cách thờ phượng mới của Đức Giêsu đối với Thiên Chúa

Lễ toàn thiêu – mà chính Đức Giêsu là của lễ, là chiên bị sát tế, đồng thời cũng chính là chủ tế, lấy thập giá làm bàn thờ – được thực hiện để thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa. Trong lễ toàn thiêu này, Ngài đã chịu đau khổ tột cùng và bị giết để cứu chuộc nhân loại, để nhân loại «được sống và sống dồi dào» (Ga 10,10). Tất cả chỉ vì yêu thương con người đến tận cùng của tình yêu (x. Ga 13,1). Trong lễ toàn thiêu này, Đức Giêsu đã thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa bằng chính tình yêu hoàn toàn vị tha và vô bờ bến của Ngài đối với nhân loại, được thể hiện cụ thể bằng cái chết thê thảm của Ngài. Đó chính là cách thờ phượng mới của Ngài.

Ngài không thờ phượng Thiên Chúa bằng những lễ toàn thiêu, trong đó chỉ có chiên bị giết chứ chủ tế hay người dâng lễ chẳng bị thiệt hại mảy may. Ngài không tôn vinh Thiên Chúa bằng những lời ca tụng, đề cao Thiên Chúa đến tận mây xanh, mà người tôn vinh chẳng phải mất mát điều gì. Ngài không thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa bằng những thể thức vắng bóng tình yêu đối với tha nhân. Trái lại, Ngài đã bầy tỏ lòng yêu mến của Ngài đối với Thiên Chúa bằng chính tình yêu của Ngài đối với tha nhân. Yêu Thiên Chúa được thể hiện thành yêu tha nhân. Nơi Ngài, yêu Thiên Chúa và thương tha nhân chỉ là một tình yêu duy nhất, không độc lập hay tách biệt nhau. Ngài thờ phượng Thiên Chúa bằng cách phục vụ và chết cho tha nhân. Đó là cách yêu mến, thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa của Ngài.

Còn cách yêu mến, thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa của chúng ta dường như độc lập và tách biệt hẳn với việc yêu mến, hy sinh và phục vụ tha nhân. Chúng ta có thể yêu mến, thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa một cách hết sức nhiệt tình, sốt sắng mà không hề nghĩ gì đến những những người chung quanh chúng ta đang cần đến tình yêu, sự quan tâm, giúp đỡ, hy sinh của chúng ta. Ai động chạm đến quyền lợi hay tự ái của ta là ta nổi xung lên và quyết chí ăn thua đủ. Ai vượt trội hơn ta, nổi tiếng hơn ta, được mọi người đề cao hơn ta thì ta bực bội và muốn tìm cách chê bai, hạ nhục người ấy. Ai túng nghèo, khổ cực, bệnh tật, bị áp bức bất công thì ta coi chuyện ấy như không liên can gì đến ta cả. Liệu yêu mến, thờ phượng và tôn vinh Thiên Chúa như thế có giá trị gì trước mặt Ngài không?

Thiên Chúa đã trả lời cho chúng ta qua ngôn sứ Isaia: «Ngần ấy hy lễ của các ngươi, đối với Ta, nào nghĩa lý gì? Lễ toàn thiêu chiên cừu, mỡ bê mập, Ta đã ngấy. Máu bò, máu chiên dê, Ta chẳng thèm! (…) Thôi, đừng đem những lễ vật vô ích đến nữa. Ta ghê tởm khói hương; Ta không chịu nổi ngày đầu tháng, ngày sabát, ngày đại hội, không chịu nổi những người cứ phạm tội ác rồi lại cứ lễ lạc linh đình. Ta chán ghét những ngày đầu tháng, những đại lễ của các ngươi. Những thứ đó đã trở thành gánh nặng cho Ta, Ta không chịu nổi nữa. Khi các ngươi dang tay cầu nguyện, Ta bịt mắt không nhìn; các ngươi có đọc kinh cho nhiều, Ta cũng chẳng thèm nghe. Vì tay các ngươi đầy những máu. Hãy rửa cho sạch, tẩy cho hết, và vứt bỏ tội ác của các ngươi cho khỏi chướng mắt Ta. Đừng làm điều ác nữa. Hãy tập làm điều thiện, tìm kiếm lẽ công bình, sửa phạt người áp bức, xử công minh cho cô nhi, biện hộ cho quả phụ» (Is 1,11-17).

Chính Đức Giêsu cũng nói: «Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế» (Mt 9,13; 12,7). Ngài đặt nặng tình yêu và sự hòa thuận đối với tha nhân hơn cả việc dâng của lễ toàn thiêu lên Thiên Chúa: «Nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình» (Mt 5,23-24).

Cách đây 2700 năm, ngôn sứ Isaia đã cảnh báo về kiểu thờ phượng Thiên Chúa độc lập với tình yêu tha nhân; và cách đây 2000 năm, chính Đức Giêsu cũng lập lại tinh thần ấy của Isaia. Nhưng tiếc thay, cho đến nay, sau mấy ngàn năm, rất nhiều người trong chúng ta vẫn chưa học được bài học của các ngài. Thật đáng tiếc! Trách nhiệm này thuộc về ai?



CẦU NGUYỆN


Lạy Cha, Đức Giêsu đã trở nên «con chiên bị sát tế», đã chết cách thê thảm để cứu chuộc nhân loại cũng vì tha thiết yêu thương nhân loại. Và sự hy sinh ấy chính là cách Ngài thờ phượng và bày tỏ tình yêu đối với Cha. Xin cho con cũng biết thờ phượng và yêu mến Cha theo cách thức ấy. Nếu không thể hy sinh một cách lớn lao cho tha nhân chung quanh con thì hãy giúp con quảng đại hy sinh cho tha nhân trong những chuyện nhỏ nhặt và cụ thể của đời sống, đó là cách biểu lộ tình yêu đối với Cha mà Cha yêu thích nhất.

 

Nguyễn Chính Kết

Bấm vào đây 
Đức Giêsu thờ phượng Thiên Chúa bằng cách chịu «sát tế» để cứu chuộc nhân loại (https://chiasethanhuu.blogspot.com/2020/01/tn2b_12.html)

 

Posted by Nguyen Chinh Ket at 9:10 AM

Email ThisBlogThis!Share to TwitterShare to FacebookShare to Pinterest

 

----------------------------

BÁNH SỰ SỐNG - THỨ NĂM CN34TN-C

  •  
    Hong Nguyen - Nov 27 at 7:07 PM
     
     




    THỨ 5-  TUẦN 34 THƯỜNG NIÊN C


    Tin mừng Lc 21: 20-28


    Noel Quession - Chú Giải

    Bài đọc II : Đn 6,12-18

    Đaniel trong hang sư tử.

    Ở đó nữa, phải chấp nhận loại "dụ ngôn". Cảnh này thường được lấy lại trong các bài ca "negro-spirituals". Đaniel tỏ ra như biểu tượng của sự trung thành với Thiên Chúa là Đấng thắng mọi người âm mưu chống tại Người".

    Đaniel thuộc con cái Giuđa dải lưu đày, đã chẳng xem sao lề luật và chiếu chỉ vua đã qui định mỗi ngày nó đọc kinh cầu nguyện ba lần.

    Người ta tố cáo ông như thế. Một người dám cầu nguyện. Kinh nguyện mà Đaniel đã đọc ba lần một ngày dĩ nhiên là " Schéma Israel". Đây là dấu chỉ Đức tin của ông, dấu chỉ ông thuộc về dân ưu tuyển.

    Chúa Giêsu cũng sẽ đề ra một kinh chính thức, kinh " Lạy Cha ", mà các Kitô hữu đầu tiên cũng đọc ba lần một ngày.

    Lạy Chúa, xin giúp chúng con cầu nguyện.

    Đâu là sự trung thành cầu nguyện của tôi ? Đâu là sự mực thước của tôi ? Đôi khi người ta phê bình tập quán cầu nguyện mực thước, " Kinh Sáng", "Kinh Chiều". "Kinh khi dùng bữa" Thật sự những việc tốt đẹp nhất có thể trở thành hủ lậu. Nhưng điều đó không cất mất giá trị của sự việc. Cần phải gìn giữ, hay trả lại giá trị cho mọi kinh nguyện.

    Hỡi Đaniel tôi tớ Thiên Chúa hằng sống, Thiên Chúa ngươi hằng thờ lạy.

    " Sự trung thành" không phải là một giá trị thịnh hành HÔM NAY ! Mọi sự đổi thay, mọi sự tiến hóa.

    Và dầu vậy ! Tại sao không "trung thành" với chân lý, với tình yêu ? chúng ta mỗi người nghĩ gì về những người "trung thành" với sự đoan kết của họ, về những người " bất tín" với sự đoan kết của họ, về những người "bất tín" đối với chúng ta?

    Lạy Chúa, xin làm cho chúng con nên trung tín.

    Xin cho chúng con kiên trì, và tăng trưởng trong mọi mối tình của chúng con.

    Thiên Chúa của Đaniel mới là Thiên Chúa hằng sống và hằng có đời đời.

    Một sự trung tín vui vẻ có sức lây lan truyền thống : Nó tỏ bày Thiên Chúa, Đaniel, do thái độ cầu nguyện của ông, đã mở rộng một lỗ hổng trong lòng những người nhìn ông sống và cầu nguyện.

    Cầu nguyện : dấu chỉ của Thiên Chúa.

    Cầu nguyện : dấu chỉ hiện sinh, thực nghiệm về Thiên Chúa.

    Cầu nguyện : hàng động Phúc-âm hoá, tỏ bày Tin Mừng. Không phải do từ ngữ hay bàn cãi, nhưng do hành động làm người ta nói tới " Thiên Chúa". Người ta nói, Thiên Chúa có tầm quan trọng đối với chúng ta. nhưng với điều kiện là kinh nguyện phải chân thực. Với điều kiện là nó không chỉ là "một suối lời nói, một sự bẻm mép hình thức". Với điều kiện nó phải là " cuộc gặp gỡ Thiên Chúa", "đối thoại với Người", "đối thoại với anh !".

    Nước Người không hề tan rã, và quyền bính Người tồn tại đến muôn đời. Chính Người là Đấng giải thoát và cứu-độ. Người làm những dấu lạ và những việc kỳ diệu trên trời dưới đất.

    Lại cả một thần học về lịch sử.

    Một "Lịch sử Thánh" diễn ra giữa lòng "lịch sử phàm tục". Thiên Chúa hành động. Người cứu-độ ( trong hiện tại). Người giải thoát (trong lúc này).

    Mọi nỗ lực kiểm điểm đời sống đều là cố gắng khiêm tốn khám phá ra "công trình mà Thiên Chúa hiện đang thực hiện" trong "một sự việc của đời sống", trong "một biến cố".

    Lạy Chúa xin giúp chúng con đọc được và giải thoát các biến cố.

    Lạy Chúa, xin giúp chúng con sống với Chúa …cộng tác với các công việc của Chúa…kinh nguyện được quan niệm như thế không phải là trốn chạy hành động. Đây là lúc hành động tập trung ý thức hơn, cũng đè nặng trên thế giới và lịch sử. Kinh nguyện đưa chúng ta lại gần các trách vụ của chúng ta, để " làm việc với Chúa, lạy Chúa".

    BÀI TIN M
    ỪNG : Lc 21,20-28

    Phần đông các nhà chú giải nghĩ rằng, Thánh Luca đã viết Tin Mừng trong những năm tiếp sau năm 70. Do đó, những biến cố lịch sử đều chứng minh, Đức Giêsu đã nói đúng khi loan báo sự sụp đổ của Giêrusalem.

    Khi anh em thấy thành Giêrusalem bị các đạo binh vây hãm…

    Ở đây, Maccô và Matthêu nói : " Khi anh em thấy điều ghê tởm của sự tàn phá" (Mc 13, 14 ; Mt 24, 25). Chắc chắn, đó là điều mà trên thực tế Đức Giêsu đã nói, bằng cách lấy lại một lời tiên tri trong Đaniel 11, 13. Luca "dịch" các cụ thể hơn.

    Anh em đã biết rằng đã đến ngày thành phải hoang tàn. Bấy giờ, ai ở Miền Giuđê hãy trốn lên núi, ai ở trong thành, hãy bỏ đi nơi khác, ai vùng quê, thì chớ vào thành.

    Sau một thế kỷ bị Rôma chiếm đóng, cuộc nổi dậy đã được ấp ủ, cuối cùng đã bùng lên. Khoảng năm 60. Nhóm Zêlotê ( Nhiệt thành) cố gắng lôi kéo Đức Giêsu tham dự cuộc khởi nghĩa, đã tổ chức nhiều cuộc ám sát chống lại quân đội xâm chiếm. Ngày lễ Vượt-Qua năm 66, những người Zêlotê chiếm lâu đài của Agrippa và tấn công viên khâm sai tại Xy ri. Toàn thể dân tộc vùng lên. Vespasien được trao trách nhiệm dẹp cuộc phản loạn. Trong ba năm, ông đã lấy lại lãnh thổ môt cách có phương pháp và cộ lập Giêrusalem. Ông tập trung các lực lượng hùng hậu : Lữ đoàn V, X và XV. Rồi hoàng đế để cho người con trai trẻ trung, của ông là tướng Titô lo việc kết thúc chiến tranh. Việc vây hãm Giêrusalem, pháo đài nổi tiếng là không thể nào chiếm được, kéo dài một năm, với bảy mươi ngàn bộ binh và mươi ngàn kỵ binh. Ngày 17 tháng 7 năm 70, lần đầu tiên từ cuộc lưu đày chấm dứt các nghi lễ tiến dân trong Đền thờ. Kể từ đó, nghi lễ không bao giờ được lặp lại.

    Sử gia người Do Thái Flavius Jósephus nói : một triệu một trăm ngàn người bị giết trong cuộc chiến này, chín mươi bảy ngàn tù binh bị dẫn đi lưu đày.

    Khốn thay những người mang thai và những người cho con bú mớm trong những ngày đó.Vì sẽ có cơn khốn khổ gian nan trên đất này. Họ sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ bị đày đi khắp các nước, và Giêrusalem sẽ bị dân ngoại gìay xéo…

    Đức Giêsu, khi báo trước tai họa khủng khiếp cho toàn thể quốc gia dân tộc mình, Người không có vẻ gì là một người cuồng tín kêu gọi trả thù báo oán. Những lời Người dùng là những lời diễn tả đau khổ. Thật là xúc động khi nghe người khóc thương những người mẹ, xấu số của dân tộc này, cũng chính là dân tộc của Người.

    Giêrusalem sẽ bị dân ngoại giày xéo cho đến khi mãn thời của dân ngoại

    Hình như Đức Giêsu loan báo một thời gian sẽ dâng cho việc Tin Mừng hóa các Dân ngoại. Vào thời điểm đó, có thể ít –ra-en sẽ trở lại với Đức Kitô, Đấng đã bị họ từ chối. Đó là lời cầu nguyện và niềm hy vọng của Thánh Phaolô (Rm 11 25-27), được Thánh Luca chia sẻ (Lc 13,35). Tôi có chia sẻ niềm hy vọng này không ?

    Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh tượng biển gào sóng thét. Người ta sợ đến hồn siêu phách lạc, chớ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các tinh tú bầu trời sẽ bị lay chuyển.

    Đây là ngôn ngữ truyền thống thuộc loại Khải Huyền. Theo quan niệm thời đó, ba khoảng không gian lớn lao bị rung chuyển : Trời , đất và biển . . . sự hỗn độn xảy ra trong vũ trụ.

    (So sánh với Isaia 13,9-10 ; 34,3-4, cũng sử dụng cùng kiểu nói hình ảnh đề cập tới sự sụp đổ của Babylon .

    Bấy giờ, thiên hạ sẽ thấy Con Người rất uy nghi vinh hiển ngự giá mây trời mà đến.

    Có phải, vì không hiểu rõ kiểu nói Khải huyền đó, mà người ta đã bước sang một lời tiên tri khác, đề cập tới sự kiện "thế mạt" không ? vài nhà chú giải nghĩ đúng thế. Một số khác nghĩ rằng Đức Giêsu tiếp tục nói đến sự đổ nát của Giêrusalem : Con Người "đến" trong nhiều biến cố lịch sử, đặc biệt trong biến cố trên, việc thờ tự của Đền thờ đã bị hủy

    bỏ... Tiếp theo là việc thờ tự đích thực chung quanh Thân Thể Đức Kitô, trong Giáo hội, Đền thờ mới của Thiên Chúa.

    HTMV Khóa 10 - ĐCV Thánh Giuse Sài Gòn
     
    Kính chuyển:
    Hồng