6. Văn Hóa & Gia Đình

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - NHỮNG LO ÂU CUỘC SỐNG

  •  
    DM Tran
    Sat, Feb 5 at 2:21 PM
     
     

    ĐỐI PHÓ VỚI NHỮNG LO ÂU TRONG CUỘC SỐNG

    Trần Mỹ Duyệt

     

    Thoắt sinh ra thì đà khóc choé,

    Trần có vui, sao chẳng cười khì?

    Khi hỉ nộ, khi ai lạc, khi ái ố, lúc sầu bi,

    Chứa chi lắm một bầu nhân dục![1]

    Uy Viễn Tướng Công đã luận cảnh nhàn dưới một cái nhìn vừa triết lý, vừa thực tế về số kiếp nhân sinh. Mọi người đều khóc khi lọt lòng mẹ. Khóc cho số phận đời mình. Khóc cho những vất vả, lao đao, nghiệt ngã, và cũng khóc cho những hạnh phúc, vui mừng. Nhưng những giọt nước mắt vì vui mừng, sung sướng, và hạnh phúc thường không nhiều, mà phần lớn là những giọt nước mắt của bất hạnh. Vì khổ lụy nên nhà Phật đã gọi đời là “bể khổ”, là chốn “trầm luân”. Ngay trong cái nhàn của Nguyễn Công Trứ cũng vẫn tiềm ẩn cái khổ: “Chứa chi lắm một bầu nhân dục!” [2]

    Đúng vậy, dục vọng đã khiến lòng người ra nặng nề, mê mẩn và say đắm. Nó là nguyên nhân khơi lên những ước muốn tham, sân, si, để rồi không chỉ tạo cho mình những đắng cay mà còn gây ra cho nhau muôn vàn khổ sầu, bi lụy! Tuy nhiên, ở một góc nhìn tích cực, đời vẫn đáng sống, vẫn có giá trị, thế nên chúng ta phải học cách“Quẳng gánh lo đi và vui sống.” (Dale Carnegie).

    Có lẽ vì ngụp lặn trong “bể khổ”, nên thường xuyên chúng ta đã cảm thấy bất an, lo lắng, buồn bực, hay thất vọng. Cũng từ đó, chúng ta loay hoay tìm cách để thoát khổ, thoát buồn, thoát sầu đau. Chúng ta mất ăn, mất ngủ, lo lắng khi một vấn đề chưa được giải quyết, mà khi đã giải quyết xong, chúng ta lại tiếp tục lo lắng không biết chuyện gì nữa sẽ xẩy ra trong tương lai! 

     

    Như vậy trước những nghịch cảnh, những thách đố và đau khổ chúng ta phải có thái độ như thế nào? Nguyền rủa cuộc đời, trốn chạy, cam chịu, hoặc can đảm trực diện với những hoàn cảnh ấy? Theo tâm lý, nếu “miễn cưỡng” chấp nhận những điều tiêu cực, chúng sẽ chỉ đem lại cảm giác bất ổn về tinh thần cũng như thể xác: thân thể bạc nhược, mệt mỏi, tâm trí khó tập trung, đầu óc trống rỗng hoặc rối loạn!

    TRỰC DIỆN VỚI ĐAU KHỔ

    Trong cuộc sống, bất cứ ai cũng đã từng kinh nghiệm và gặp phải đau khổ. Những bất hạnh này đến từ nguyên nhân chủ quan cũng như khách quan, nội tại cũng như ngoại tại, thể lý cũng như tâm lý. Hoặc chính mình là nạn nhân, và cũng có thể mình là nguyên nhân gây ra những điều ấy cho người khác. Còn trẻ thì khổ vì nhà nghèo, bị hành hạ, lạm dụng, mồ côi, hoặc cha mẹ ly dị. Khi lớn lên thì khổ vì vợ hoặc chồng phản bội, ngoại tình, cờ bạc, rượu chè, vô tâm, vô trách nhiệm. Khổ vì làm ăn thua lỗ, bị bạn bè lường gạt. Lúc về già thì buồn khổ vì cô đơn, vì bị con cái hất hủi, xa tránh, bệnh tật. Để giúp trực diện với những bất hạnh cuộc đời, năm 1969, Elisabeth Kübler-Ross, một bác sỹ tâm thần và là người tiên phong khảo cứu về hiện tượng trước ngưỡng cửa sự chết. Qua tác phẩm On Death and Dying, bà đã đưa ra lý thuyết giúp đối diện với đau khổ, được gọi là phương pháp DABDA [3], bao gồm 5 cung bậc:

    1.Denial (Phủ nhận): Phản ứng đầu tiên khi gặp phải những nỗi buồn hay đau khổ, thất bại, là từ chối không muốn nhận sự thật. Thí dụ, khi nghe tin người thân của mình qua đời, hoặc nghe nói người tình, người yêu mình phản bội, thì tìm mọi cách không công nhận sự thật này. Không thể vậy. Điều này không đúng. Tôi không tin.

    2.Anger (Bực bội): Khi không thể phủ nhận sự thật là phản ứng bực tức, khó chịu và cay đắng. Cha tôi, mẹ tôi, anh chị em tôi chết thật sao? Người yêu của tôi cắm sừng tôi thật sao? Cuộc đời bất công với tôi quá. Tôi chán ghét tình yêu. Tôi nguyền rủa sự chết! Tôi hận đời!

    3.Bargaining (Mặc cả): Tiếp theo là hành động mặc cả. Tự mình đánh lừa mình, tự mình an ủi mình. Điều đó xảy ra chắc có lý do. Tôi không thể tránh khỏi. Tốt hơn tôi nên chuẩn bị chấp nhận. Cha tôi, mẹ tôi, anh chị em tôi đã chết! Tôi bị cắm sừng, bị phản bội cũng đành chịu vậy!  

    4.Depression (Chán nản): Từ những phản ứng tiêu cực trên là rơi vào trầm cảm, buồn nản, thất vọng, hoặc bí tắc. Có người tự tìm cái chết để trốn thoát, nhưng phần đông nhìn đời bằng cặp mắt bi quan, nhìn tình yêu bằng những ánh mắt nghi ngờ, oán hận.   

    5.Acceptance (Chấp nhận): Sau cùng, thực tế vẫn là thực tế. Chỉ có thể bằng an khi chấp nhận sự thật, khi đón nhận sự thật bằng thái độ hiểu biết của lý trí. Chấp nhận biến cố vừa xảy đến chính là hành động của nghị lực, và nhận thức trưởng thành về tâm lý.

    ĐƯƠNG ĐẦU VỚI LO ÂU [4]

    Đau khổ đem đến cho con người những cảm giác buồn phiền, sợ hãi đôi khi không lối thoát. Tuy nhiên mức độ lo lắng không phải ai cũng giống ai, nhưng nói chung, nó có thể khiến mất ăn, mất ngủ và ảnh hưởng đến mọi lãnh vực trong sinh hoạt cuộc sống.  

    Nhưng với cái nhìn tích cực, lo âu mang giá trị như một lời nhắc nhở vừa có tính cách vật lý, vừa có tính cách tâm lý. Nó nói với chúng ta rằng có cái gì đó không ổn mà mình cần phải hành động một cách sáng suốt. Theo tâm lý ứng dụng và trị liệu, sau đây là 5 bước để giúp đương đầu với những khó khăn, sợ hãi, buồn bực, hoặc thất vọng:     

    1. Challenge Anxious Thoughts (Thách thức những tư tưởng lo âu)

    Kinh nghiệm cho thấy, đứng trước những lo âu chúng ta thường bị tấn công bằng những tư tưởng tiêu cực và vô lý. Trong trường hợp này, phải nghĩ đến những gì tồi tệ nhất có thể xảy ra, và đưa ra những cách giải quyết để kịp thời phản ứng. Hành động này sẽ trở thành một tập quán ứng xử trong các tình huống tồi tệ nhất, thay vì phủ nhận hoặc chối bỏ. 

    Để chống lại những tư tưởng bi quan, lo lắng là phải thực tế nghĩ đến chúng, thách thức chúng khi chúng xuất hiện trong đầu óc. Điều này sẽ phá vỡ lối suy nghĩ tiêu cực. Hãy tự hỏi mình: Đây có phải là sự sợ hãi vô căn cứ không? Nếu là đúng thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Biết được như vậy, chúng ta sẽ có thái độ bình tĩnh và tự tin khi giải quyết.       

    2. Recognize Your Negative Thinking Patterns (Chấp nhận những suy nghĩ tiêu cực)

    Thực tế rất khó để thách thức những suy nghĩ tiêu cực nếu không nhận ra chúng. Chúng không rõ ràng chỉ là sai hay đúng, đen hay trắng, hoặc có thể hay không có thể. Đôi khi chúng xuất hiện như những bóng đen phủ trên bề mặt cuộc đời. Trong những trường hợp ấy, lo âu sẽ có thể đem lại những hậu quả tiêu cực và giản bớt những điều tích cực. 

    Hãy cố gắng thừa nhận thực tế khi cảm thấy một điều xấu xa nhất đang sắp xảy ra. Tiếp tục thách thức với lo âu, và nói với chính mình rằng tôi có thể vượt qua một cách thành công. Bất cứ điều gì khiến phải lo lắng, nếu nó được đánh giá, phân tích, hoặc không quá bi quan đặt nặng vấn đề đều có thể có khả năng đem lại cơ hội chiến thắng nỗi sợ hãi đó. Tóm lại, để tìm ra những nguyên nhân đang làm ảnh hưởng cuộc sống, chúng ta phải bình tĩnh thừa nhận những suy nghĩ tiêu cực khi có những điều bất lợi hoặc phiền não xảy ra. 

    3. Cultivate An Optimistic Outlook (Tập cái nhìn tích cực) 

    Lo âu thường hướng dẫn suy nghĩ của chúng ta chú tâm vào những tình huống nhỏ nhoi. Suy nghĩ một cách tích cực cũng hành động giống vậy. Để thay đổi diễn tiến về suy nghĩ này, cần chú tâm vào những điểm nhỏ mọn đó, những thời khắc đặc biệt gây ra sự căng thẳng và rút ra những gì tốt có thể đến từ đó.

    Chấp nhận một tình huống trên quan điểm riêng mình, cũng có nghĩa là phải nhận ra nó trong bối cảnh tổng thể của cuộc đời. Sự căng thẳng này, hoặc sự lo lắng kia không kiểm soát cuộc đời bạn vì cuộc đời bạn lớn hơn bất cứ những điều nhỏ nhoi mà nó sẽ xảy ra. Điều này giúp hoặch định tốt hơn những gì cần để trực diện với những tình huống xấu trước mắt, biến đổi cảm xúc vô vọng thành một cái gì đó mà mình có thể kiểm soát được. Nó cũng cho phép nhận ra những tình trạng như thế để cảm giác vô vọng biến thành một cái gì có thể thay đổi, thay vì ném chúng ta vào bế tắc, vô vọng, và qụy ngã.  

    4. Take Time for Yourself (Dành thời giờ cho bạn) 

    Não bộ cũng cần những khoảnh khắc thư dãn. Khi thường xuyên giải quyết những lo âu, chúng ta cần một chỗ tĩnh lặng để giúp mình trốn thoát một cách tâm lý. Đọc sách, đi bộ, yoga, suy niệm (thiền) tất cả cho phép tâm trí những giây phút rong chơi mà không phải lo lắng. 

    Thư dãn và giải trí là chìa khóa để đạt mục đích cho một đời sống đầy đủ và quân bình. Cuộc nghỉ ngơi tâm thần này không phải là thứ mà chúng ta cần có một hay vài tuần mỗi năm. Đối với lợi ích đầy đủ từ một cuộc thư giãn tinh thần, phải có nó trong lịch sinh hoạt hàng ngày cũng như hàng tuần của mình. Mỗi ngày nên có ít phút riêng tư cho chính mình, và mỗi tuần cũng phải dành ít phút như vậy để thư giãn và nghỉ ngơi cho tâm hồn. Đây cũng là một hình thức tâm linh trị liệu: “Hãy tìm nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi một chút” (Mark 6:31)

    Nghỉ ngơi hay thư dãn tinh thần có thể là cái gì xa xỷ và không cần thiết đối với những người bận bịu với những lịch trình sinh hoạt dầy đặc. Tuy nhiên, dù chỉ là một thời khắc thư giãn để nghe một bản nhạc, tập yoga, ngồi thiền, suy niệm cũng có thể khiến đầu óc ra khỏi những suy nghĩ bận rộn. Nó sẽ chặn đứng những lo lắng không cần thiết để thăng hoa giá trị cuộc sống. Giảm thiểu căng thẳng trong đời sống là sống một lối sống lành mạnh.

    5. Create An Anti-Anxiety Toolbox (Bảng kiểm tra chống lo âu)

    Cách tốt nhất để đương đầu với những lo âu, buồn phiền khi không có phương tiện gặp một bác sỹ tâm lý, bác sỹ tâm thần, hoặc uống thuốc tâm thần là tự kiểm soát chúng. Sau đây là Bảng kiểm soát có thể giúp kiểm điểm tâm lý và thái độ mỗi khi gặp lo âu hoặc thử thách:  

    a-Đặt vấn đề. Khi nhận thấy mình trong tình trạng bất ổn, lo âu, hoặc sợ hãi, hãy đặt ra một số câu hỏi để giúp mình vượt qua. Thí dụ: Điều gì đang xảy ra với tôi đây? Nó ảnh hưởng đến tôi như thế nào? Tôi có thể vượt qua nó được không? Đâu là câu trả lời thực tế cho tôi trong trường hợp này? Có những tình huống xấu nhất như vậy đã xảy ra trước đây chưa? Và tôi đã làm gì để thắng vượt chúng?

    b-Hành động. Khi thấy mình rơi vào những lo âu, tôi đã hành động thế nào? Cầu nguyện, uống thuốc, đi dạo, nghỉ ngơi, hoặc nói chuyện, chia sẻ với bạn bè thân quen. Một cách đơn giản khác nữa như viết nhật ký, nghe nhạc, vẽ hoặc dùng những câu danh ngôn tích cực để tự khích lệ mình. Thí dụ, “Sông có khúc, đời người có lúc.” “Ví thử đường đời bằng phẳng cả. Anh hùng hào kiệt có hơn ai.” (Phan Bội Châu). Trong Thánh Kinh, Đức Giêsu cũng đã dạy: “Ngày mai để mai lo. Sự khó ngày nào đủ cho ngày nấy.” (Mt 6:34)   

    c-Giữ gìn sức khỏe. Kiểm soát sức khỏe thể lý. Khi cơ thể cảm thấy khó chịu như tim đập loạn nhịp, khó thở, tiêu hóa không đều, tê chân hoặc tay... Trong những trường hợp này, tôi có dùng thuốc hoặc những phương pháp trị liệu thể lý cũng như tâm lý không? Ăn uống điều độ, tập thể dục thường ngày, ngủ nghỉ đầy đủ, và tất cả những gì cần cho sức khỏe như thế nào? Sức khỏe tâm lý ảnh hưởng sức khỏe thể lý cũng như sức khỏe thể lý ảnh hưởng sức khỏe tâm lý. Một tinh thần minh mẫn trong một thể xác tráng kiện (mens sana in corpore sano).   

     LY CHANH ĐƯỜNG CỦA CUỘC ĐỜI

    Bất hạnh trong cuộc đời là điều không ai muốn xảy ra, nhưng nó lại là một thực tế luôn gắn liền với kiếp người. Như vậy chẳng lẽ chúng ta đành bó tay nhìn đời mình đi vào những ngõ cụt tăm tối? Để đối phó với những tình trạng như thế, điều cần thiết nhất là phải tìm ra sứ điệp của những bất hạnh ấy. Chúng muốn nói với mình điều gì. Nếu không mạnh dạn “quẳng gánh lo đi mà vui sống”, thì ít nhất “khi đời cho ta một trái chanh, hãy dùng nó để vắt lấy một ly chanh đường.” [5] 

     

    _________

     

    1. Chữ nhàn. Nguyễn Công Trứ, nxb. Văn Học, Hà Nội, 1983.

    2. Lòng dục vọng của con người.

    3. https://www.psycom.net › depression.central.grief.html

    4. https://www.intrepidmentalhealth.com › blog › 5-ways-…

    5. "When life gives you lemons". Theidioms.com. The Idioms. Retrieved June 16, 2020.

     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐINH -CHÚC TẾT MHÂM DẦN 2022

  •  
    Mo Nguyen
     
    Mon, Jan 31 at 11:51 AM
     
     
     

     

                       CUNG CHÚC TÂN XUÂN NHÂM DẦN 2022

     

     

    MORNING PRAYER

     

    Dear Lord,

    We pray with St Paul that we might all learn the true qualities of love.

    May we avoid the shallowness of so much of our modern world’s perception

    Of love and instead put Paul’s loving qualities into action in our lives.

    Amen.

     

                              Love Divine All Loves Excelling:

            https://www.youtube.com/watch?v=JGGcqhKShQ8

     

     

     

     

    Lk Dâng Chúa Ngày Xuân Nhạc Thánh Ca Không Quảng Cao hay 

     

    nhất 2022:

     

                                                                                                      https://www.bing.com/videos/search?q=chua+oi+nay+ngay+xuan&docid=608027087099876471&mid=80E5BB5FFD4868EC8A0E80E5BB5FFD4868EC8A0E                                                                       &view=detail&FORM=VIRE

     

     

     

     
     

                                    ĐỪNG LO LẮNG GÌ CẢ (Mc 6: 25-34)

     

    Ngày Tết báo hiệu một năm cũ đã qua và một năm mới đang đến.  Chúng ta cần nhìn lại một năm qua với cái nhìn của Chúa để thấy tất cả là hồng ân, kể cả những gì người đời coi là xui xẻo, bất hạnh.  Chúa đã cho chúng ta sống thêm một thời gian, thêm một năm trên đời.  Chúng ta nhận ra thời gian một ngày nhờ mặt trời mọc lên rồi lặn xuống.  Nhà nông nhận ra thời gian một tháng nhờ mặt trăng tròn rồi lại khuyết.  Tạ ơn Chúa vì hai nguồn sáng quý báu như vậy trên bầu trời.

     

    Thời gian theo Kitô giáo không đi theo đường xoắn ốc, nhưng theo đường thẳng.  Thời điểm nào cũng là duy nhất, đi rồi không trở lại, nên rất đáng quý.  Con Thiên Chúa làm người đã đắm mình trong dòng thời gian như ta.  Nhờ Ngài, dòng thời gian này sẽ đưa ta vào vĩnh cửu của Thiên Chúa.

     

    Ngày Tết người ta thường hay chúc nhau.  Chúc sức khỏe, chúc làm ăn phát đạt, chúc mọi sự như ý…

    Chúng ta có thể học được một cách chúc rất đẹp trong sách Dân Số (6, 22-27).  Đức Chúa chỉ dạy cho ông Môsê để ông này chỉ lại cho ông tư tế Aaron biết cách chúc lành cho dân.

     

    Có ba lời chúc, mỗi lời đều bắt đầu bằng chủ từ là Đức Chúa:

    “Nguyện Đức Chúa chúc lành và gìn giữ anh em.

    Nguyện Đức Chúa tươi nét mặt nhìn đến anh em và dủ lòng thương anh em.

    Nguyện Đức Chúa ghé mắt nhìn anh em và ban bình an cho anh em.”

     

    Ơn bình an là ơn bao gồm mọi ơn về sức khỏe, sống lâu, an ninh, thịnh vượng…  Rốt cuộc chính Đức Chúa mới là Đấng chúc lành cho dân Israel (c. 27).  Chính Đức Chúa đóng ấn Danh của Ngài trên họ để bảo trợ họ.  Và hôm nay chính Ngài cũng ban muôn ơn cho ta nhờ Danh Đức Giêsu.

     

    Trước thềm Năm Mới, con người không tránh khỏi nỗi lo về tương lai.  Có nhiều nỗi lo rất hữu lý, vì khó khăn trước mắt là có thật.  Có nhiều nỗi lo âu chỉ vì con người thấy mình quá đỗi mong manh.  Nỗi lo quấn lấy con người và làm tâm con người không yên. 

     

    Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu bốn lần nhắc chúng ta “Đừng lo.”  Nếu Kitô hữu không bị quay quắt vì lo âu thì không phải vì họ là người vô lo, hay vì họ tự tin, giỏi giang hơn người khác.  Đơn giản chỉ vì họ có một Người Cha quan tâm đến mọi nhu cầu của họ.  Kitô hữu tận tụy hết mình cho công việc, nhưng lại không bất an, lo âu.  Tín thác như một đứa con ngồi trong lòng cha, họ đặt vinh quang Thiên Chúa lên trên hết, và tin mọi sự khác sẽ được Ngài lo liệu.

     

    **********************************

    Lạy Cha, Cha đã cho chúng con sống thêm một năm,

    đi thêm một đoạn đường đời.

    Nhìn lại đoạn đường đã qua,

    chúng con chỉ biết nói lên lời tạ ơn chân thành,

    vì Cha vẫn cho chúng con sống,

    và sống trong tình yêu.

    Mọi biến cố vui buồn của năm qua

    đều là những lời mời gọi kín đáo của Cha để thức tỉnh, nâng đỡ và đưa chúng con lên cao.

    Tạ ơn Cha

    vì những gì cuộc đời đã làm cho chúng con,

    và những gì chúng con đã làm được cho cuộc đời.

    Xin cho chúng con sống những ngày Tết dân tộc

    trong tinh thần vui tươi hoà nhã,

    và không quên những ai nghèo khổ, cô đơn.

    Ước gì những lời chúng con chúc cho nhau

    là những lời chúc lành

    xuất phát từ trái tim yêu thương.

    và lạy Cha, năm mới đã đến,

    Trái đất lại xoay một vòng mới quanh mặt trời,

    chúng con cũng muốn

    ở lại trong quỹ đạo của Cha,

    nhận Cha là trung tâm cuộc sống,

    và nhận mọi người là anh em. Amen.

     

    Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu

     

     

     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - MÙNG HAI TẾT NHÂM DẦN

  • Anh Le CHUYỂN

    Mồng Hai Tết Nhâm Dần 

    ĐỪNG ĐỢI

    Cuộc đời này, biết bao người đã thua ở một chữ “đợi". Đợi đến một ngày nào đó, đợi tương lai, đợi đến khi hết bận, đợi lần sau, đợi khi có thời gian, đợi khi có điều kiện, đợi khi có đủ tiền, đợi đến khi thời thanh xuân trôi qua, đợi đến khi không còn cơ hội, đợi đến khi không còn lựa chọn... Chẳng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao, có nhiều việc đợi sẽ thành mãi mãi… đừng để bản thân có quá nhiều nuối tiếc.

    Ở đời người ta nói có 5 điều không thể chờ đợi:

    - Nghèo khó không thể đợi, bởi vì thời gian lâu rồi, bạn sẽ chết vì đói.

    - Khỏe mạnh không thể đợi, bởi vì thân thể một khi suy kiệt rồi, hết thảy mọi thứ đều vô nghĩa.

    - Giáo dục không thể đợi, bởi vì cây non mà xiêu vẹo, thì khi trưởng thành rất khó để uốn nắn.

    - Hiếu kính không thể đợi, bởi vì cha mẹ mất rồi, muốn hiếu kính cũng chẳng còn cơ hội.

    - Thời gian không thể đợi, bởi thời gian trôi qua, có nhiều tiền nữa cũng không mua lại được.

    Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà chúng ta khó có thể lường trước. Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc thôi là sinh mệnh đã trở về với đất. Cuộc sống này ngắn ngủi là vậy! 

    Ngày xuân ta chúc cho người đang sống được bình an khỏe mạnh. Ta cũng nhớ đến những người đã chết. Thế nên, ngày xuân người Việt thường có thói quen ra viếng phần mộ của tổ tiên, của những người thân đã qua đời. Và mỗi khi:

    Đứng bên những ngôi mộ

    Nghiền ngẫm cuộc đời mình

    Tưởng nhớ người quá cố

    Ta thấy đời phù vân.

    Đọc tên người trên mộ

    Chợt như thấy tên mình

    Mai này ra thiên cổ

    Đi vào cõi lặng thinh.

    Cầu cho người trong mộ

    Là cầu cho chính mình

    Hôm nay Mồng Hai tết chúng ta hãy nhớ tới cách đặc biệt là ông bà, cha mẹ, tổ tiên củachúng ta. Đây là dịp để con cái tri ân công ơn trời bể của cha mẹ. Cuộc đời chúng ta được dệt nên từ những giọt mồ hôi lao công vất vả của ông bà cha mẹ. Các ngài đã hy sinh một nắng hai sương cho cuộc đời ta tươi vui, hạnh phúc. Công ơn của các ngài thật lớn lao, lớn lao đến nỗi ca dao cũng từng nói:

     “Công cha như núi Thái Sơn.

    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

    Một lòng thờ mẹ kính cha.

    Cho tròn Chữ Hiếu mới là Đạo con”

    Lời ca dao thật đơn sơ, mộc mạc nhưng biểu lộ một giá trị bất hủ của Đạo hiếu trong lòng người Việt Nam. Điểm nổi bật của lòng hiếu nghĩa là lòng biết ơn và sống báo đáp công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Hiếu nghĩa khi còn ở với cha mẹ thì vâng lời kính yêu các ngài. Hiếu nghĩa khi ở xa thì luôn biết thăm hỏi, dành đồng quà tấm bánh cho các ngài. Hiếu nghĩa cả khi các ngài qua đời thì cầu kinh dâng lễ.

    Giáo huấn của Chúa cũng dạy rằng: “Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, để được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi…” (Xh 20,12); Theo Sách Huấn Ca, lòng hiếu thảo đối với cha mẹ đem lại nhiều lợi ích: được đền bù tội lỗi, được con cháu báo hiếu, và khi cầu xin sẽ được Chúa nhận lời. 

    Trong tâm tình ấy chúng ta cùng mượn lời kinh nguyện Thánh Thể để cầu nguyện cho các bậc tiền nhân của chúng ta hôm nay: “Lạy Chúa, xin nhớ đến ông bà, cha mẹ, anh chị em chúng con đang an nghỉ trong niềm hy vọng sống lại và mọi người đã qua đời trong tình thương của Chúa. Xin cho các linh hồn ấy được vào hưởng ánh sáng tôn nhan Chúa” (KNTT). Amen

    Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

    https://www.youtube.com/watch?v=KnQmd4qNo4I

     

     

     

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - LỜI CHÚC TẾT MỚI MẺ

  •  
    Chi Tran

     
     
     


    NĂM MỚI: SÁU CÁCH ĐỂ NÓI KHÁC

    NHỮNG CÂU CHÚC TẾT QUEN THUỘC

     

    Cuối năm người ta có phải gửi những lời cầu chúc không? Người ta có cơ hội để quan tâm đến những người ở xa hơn, và làm sâu sắc thêm mối tương quan với những người thân yêu của chúng ta không?

     

    Nhân dịp năm mới, chính Đức Thánh Cha đã trình bày những lời chúc mừng của mình bằng nhiều thứ tiếng nhất có thể để mọi người có thể đón nhận. Một cuộc điện thoại hay một tấm thiệp đơn giản gồm vài chữ được viết một cách tế nhị có thể làm dịu đi nỗi cô đơn, ngay cả khi nó không thể thay thế một cuộc thăm viếng. Đặc biệt là vì sự quan tâm này có thể là một trong số ít những sự quan tâm nhận được trong năm.

     

    Đầu năm mới người ta thường không đi chệch khỏi những câu chúc Tết quen thuộc muôn thuở. Nhưng làm thế nào để không rơi vào những công thức có sẵn như  “chúc mừng năm mới” và  “chúc những gì tốt đẹp nhất”?

     

    Sau đây là một vài cách để làm cho phong tục này đơm hoa kết trái nhiều hơn.

     

    Anne nói, “Đối với tôi, đó là một cách để hiện diện trong cuộc sống quá nhiều công việc của chúng ta. Chúng ta có thể làm điều này mỗi năm một lần, phải không?”

     

    Nhận thức được rằng không thể giới hạn mong muốn của mình dành cho một nhóm bạn bè khép kín, năm nay Stéphane đã chọn ngỏ lời với "kẻ thù tốt lành" của mình.

     

    Còn Julie thì quyết định viết thư cho chồng, cha mẹ và các con của mình: “Chúng tôi dành quá ít thời gian để nói với họ rằng chúng tôi yêu thươnghọ, và đôi khi điều đó còn khó khăn hơn vì ở gần nhau”.

     

    Vì vậy, năm nay, tại sao bạn không dành thời gian để tự hỏi mình sẽ gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến ai trước hết?

     

    1/ Nói điều tốt lành – dẫn tới làm điều tốt lành.

    Nhà tâm lý học Yves Boulvin viết: “Mối quan hệ của chúng ta với nhau thường bị chi phối bởi cãi vã, chỉ trích, phán xét, lên án hơn là chúc phúc, cởi mở cõi lòng.” Tìm lại ý nghĩa sâu xa của lời chúc, có nghĩa là mong ước điều tốt lành cho người kia, nói về điều tốt lành của người khác (benedicere trong tiếng Latinh, nghĩa mặt chữ là "nói tốt"). Đó là đi vào lý lẽ của tình yêu, trong đó ta nhìn thấy những điều tốt, những điều đẹp đẽ, mặt tốt của mỗi người và cảm ơn nhau vì điều đó.

     

    Đề cập đến phẩm chất hoặc bày tỏ lòng biết ơn đem lại những kết quả chắc chắn: “Những lời chúc phúc đem lại tốt lành cho tâm hồn”, tu sĩ dòng Biển Đức Anselm Grün đảm bảo như thế.

     

    2/ Hãy chúc phúc cho nhau

    Đức Trinh Nữ Maria, trong cuộc viếng thăm, được chúc phúc trước hết bởi bà Êlidabét, là người đã nhìn thấy nơi Mẹ mầu nhiệm của người phụ nữ và người con mà Mẹ đang mang trong mình. Một cách diễn tả không chỉ dành riêng cho một người phụ nữ ưu tuyển về mặt tâm linh, vì mỗi người chúng ta đều được Thiên Chúa ban phúc lành. Nếu Thiên Chúa yêu mỗi người chúng ta cách hoàn toàn nhưng không, thì tất cả chúng ta đều có thể chúc phúc cho nhau. Và do đó, chúng ta trở thành một nguồn phúc lành, cũng nhiều như những người khác dành cho chúng ta.

     

    Trong truyền thống Kitô giáo, lời chúc phúc luôn đi kèm với một lời nói. Qua lời nói của mình, tôi bày tỏ với người này những gì Thiên Chúa có thể ban cho người ấy, cách Thiên Chúa nhìn người ấy và ý nghĩa của người ấy đối với Ngài. Phúc lành vượt xa lời nguyện giúp cầu thay, phúc lành đó là để khẳng định “Bạn được Thiên Chúa yêu thương, bạn là quý giá đối với Ngài”.

     

    3/ Sử dụng từ ngữ cá nhân

    Dũng nói: “Khi tôi viết thư hoặc gọi điện vào thời điểm tôi muốn, tôi cố gắng ghi nhớ điều mà người nhận thư của tôi mong muốn nhất.” Sử dụng từ ngữ cá nhân ảnh hưởng nhiều hơn so với các công thức làm sẵn, với điều kiện là những từ này được lựa chọn cẩn thận, bởi vì những từ này tạo ra mối tương quan với người kia.

     

    Cách thức mà các từ được xây dựng cũng quan trọng như nội dung của chúng. Không cần phải viết dài, mà chỉ cần, càng gần càng tốt với những gì người kia mong đợi, mà không cần biết mục tiêu đã đạt được hay chưa. Một cách để học từ bỏ, một hành vi trao ban nhưng không. Điều gì sẽ đem lại sự tốt lành cho người khác? Đâu là khát mong của người ấy? Vì vậy, những lời chúc, ngoài công thức lịch sự, sẽ thể hiện một tình cảm dành cho người ấy.

     

    Đôi khi, một câu trả lời xác nhận tính chính xác của những nhận xét, “như người bạn này đã gửi cho tôi một lời ngắn ngủi mà tôi không ngờ tới, Sophie giải thích: “Những gì bạn nói với tôi khiến tôi hạnh phúc và do đó làm sáng tỏ những điều mà tôi cảm thấy tôi không biết làm thế nào để nói chúng thành lời”.

     

    Thật không may, những lời chúc chứa đầy ý định tốt có thể không thành công, hoặc thiếu tế nhị. Để tìm ra những từ thích hợp, Stéphane tâm sự, “Tôi cầu nguyện trước Thánh Thể, và xin Chúa Thánh Thần soi dẫn tôi bằng cách nghĩ đến từng người một”.

     

    4/ Đồng ý bày tỏ cảm xúc của bạn

    Lời cầu chúc chân thành đòi hỏi phải mạo hiểm để bày tỏ cảm xúc sâu sắc của mình, sao cho bản thân mình nhìn ra sự thật, nhờ đó bản thân mình được yêu thương. Những cảm xúc này có thể được thể hiện trong các ghi nhận khác nhau: tình bạn, lòng biết ơn đối với những khoảnh khắc ân sủng, sự cảm thông đối với những người đang trải qua thử thách, nối lại mối ràng buộc đã bị cắt đứt, cầu xin sự tha thứ, trong mọi trường hợp, đều là dịp để bày tỏ và sống tình bác ái. Chúng thúc đẩy một cuộc gặp gỡ đích thực.

     

    Đối với Anne-Charlotte, một người mẹ sống ở miền Đông nước Pháp, xa với bạn bè của mình, “Đó là một cách chia sẻ những gì chúng tôi đang sống cùng nhau mà vẫn để cho bạn mình sống trọn vẹn cuộc sống họ, tôn trọng những gì họ đang sống”.

     

    5/ Cầu chúc sự thật

    Việc tạo ra những lời cầu chúc không đồng nghĩa với chuyện một năm mới sẽ thoát khỏi mọi đau khổ, mọi khó khăn. Chúng ta chỉ có thể hy vọng chấp nhận tất cả những gì sẽ xảy ra với sự tin tưởng, và tin rằng Chúa đang chờ đợi chúng ta sống những điều đó cùng với Ngài. Anne-Charlotte nói: “Đối với chúng tôi, những Kitô hữu, đây có thể là một cơ hội để coi năm mới này như một sự chào đời mới, như một đứa trẻ mong đợi mọi thứ”.

     

    Ước gì chúng ta bày tỏ ước muốn của mình không theo kiểu của những người chủ trương duy thắng lợi, nhưng trong an bình, như Đức Thánh Cha Bênêđíctô XVI nói, “Chúng ta cũng được linh hoạt bởi ý thức rằng chỉ có Chúa Kitô mới có thể thỏa mãn những khao khát sâu xa của mỗi trái tim con người, và trả lời những câu hỏi nan giải nhất về đau khổ, bất công và sự dữ, về cái chết. và thế giới bên kia ” (1) 

     

    6/ Làm chứng cho sự hiện diện của Thiên Chúa

    Để quay trở lại những ngày đầu của truyền thống, chúng ta phải quay trở lại xa hơn thời Cổ đại, nơi người La Mã ném những con chim lên đỉnh Điện Capitol để mang theo mong muốn của họ đến biên giới của Đế chế. Vào ngày đầu năm, phụng vụ Thánh lễ nối lại lời chúc lành của Thiên Chúa trên Aaron của hơn ba nghìn năm trước, kết thúc bằng câu: “Nguyện Thiên Chúa chúc lành và gìn giữ anh em! Nguyện Thiên Chúa tươi nét mặt nhìn đến anh em và dủ lòng thương anh em! Nguyện Thiên Chúa ghé mắt nhìn và ban bình an cho anh em!” (Dân số 6: 22-27). Trong bản văn nguyên thủy, việc kêu gọi ba lần danh Thiên Chúa bảo đảm cho dân Israel về sự hiện diện của Thiên Chúa của Giao ước, là nguồn cội mọi phúc lành.

     

    Khi chúng ta chúc lành cá nhân cho riêng ai đó, lời nói của chúng ta phải thể hiện sự dịu dàng của người mẹ dành cho chúng ta, là điều cần phải tiếp tục cho đến tận cùng thời gian.
     
    Phêrô Phạm Văn Trung
    chuyển ngữ từ famillechretienne.fr.

    [1] Bài giảng tại sân vận động Bentegodi ở Verona, Ý, thứ năm, ngày 19 tháng 10 năm 2006, nhân chuyến thăm mục vụ của ĐGH Biển đức XVI tới Verona nhân dịp Đại hội Toàn quốc Giáo hội Ý lần IV.

    ------------------------------------

VĂN HÓA VÀ GIA ĐÌNH - ÔNG TÁO

  •  
    Nghiem Nguyen

    ÔNG TÁO VỀ TRỜI
    LÃO MÓC

    Chiều thứ Ba 25-1-2022 là ngày 23 tháng Chạp. Theo tục lệ thì ngày đó người ta đưa ông Táo về Trời
    Ông Táo tức Táo Quân, tức Vua Bếp. Chuyện xưa kể rằng: Có một người đàn bà kia vì không đồng ý với người chồng đang chung sống nên bỏ đi lấy người khác. Người chồng cũ một hôm tìm đến thăm hỏi người vợ cũ, nhằm lúc người chồng mới đi săn vắng nhà nên hai người kể lể chuyện tình xưa nghĩa cũ với nhau. Trong lúc đó, bỗng người chồng mới đi săn trở về. Sợ bị bắt gặp trong cái cảnh ấy có thể gây sự hiểu lầm, người vợ liền giấu anh chồng cũ vào đống rơm. Người chồng mới vô tình đốt rơm thui thịt rừng làm bữa khiến người chồng trước bị chết thiêu. Đau lòng vì thấy chồng cũ bị chết vì mình, người vợ nhảy vào đống lửa chết theo. Tuy không hiểu nguyên do, người chồng mới thấy vậy cũng nhảy vào đống lửa cùng chết với vợ. Cả ba cùng chết chung trong một đống lửa.
    Việc đến tai Ngọc Hoàng Thượng Đế, Ngài thương tình phong cho cả ba làm Vua Bếp để cùng chung sống với nhau. Mỗi năm cứ đến 23 tháng Chạp âm lịch thì Vua Bếp về trời để trình tấu với Ngọc Hoàng các chuyện trần gian.
    Tục lệ đưa ông Táo có tự bao giờ không biết rõ. Nhưng có một điều chắc chắn là tục lệ ấy có rất tự xa xưa. Thế thì cái chuyện tình trạng tay ba hai ông một bà không phải đến bây giờ mới có. Té ra những chuyện tình lãng mạn một bà hai ông, một ông ba bà mà nữ sĩ Quỳnh Dao viết ra chỉ là những đề tài xưa như trái đất.
    Cũng từ chuyện một bà hai ông vua bếp này người ta mới khẳng định mà không sợ sai lầm rằng nước An Nam ta đã có chuyện nam nữ bình quyền từ trước các ông râu xồm mũi lõ rất lâu, chả cần phải tranh đấu gì cả. Đó là một chứng cớ rất hùng hồn minh chứng rằng từ trước cho đến tận bây giờ, dân An Nam ta vẫn theo chế độ mẫu hệ:
    Ba đồng một mớ đàn ông
    Ta mua ta bỏ vào lồng ta chơi.
    Ba trăm một chị đàn bà
    Mua về ta trải chiếu hoa cho ngồi.
    Không biết cái nhân vật xưng ta trong mấy câu hát này là ai mà có vẻ phân biệt, kỳ thị phát tính một cách rõ rệt. Nhân vật ấy là ai thì chúng ta chưa rõ, nhưng rõ ràng là ở San Jose này, người đó đã có một kẻ truyền nhân. Đó là nữ lưu Kathy Trần, tác giả mấy bài “Đàn ông” rất công phu, ra mặt tuyên chiến và buộc tội cánh đàn ông chúng ta vô cùng ác liệt.
    Đó là trên báo chí sách vở, còn trên radio, tivi, băng nhạc, vidéo, có nghe Phương Hồng Quế hát bản “Đàn ông” mới thấy rõ đàn bà là những người có máu kỳ thị rất đáng bị lên án! Chuyện vô lý nhất là đàn ông, những kẻ vẫn hiên ngang tự xưng là phái mạnh, mỗi khi đọc hoặc nghe các bài viết, bài hát mang đầy tính kỳ thị này thì lại gật gù tỏ vẻ tán thưởng! Công lý ở trong tay kẻ mạnh chăng?
    Nhưng dù sao cánh đàn ông vẫn còn một điều an ủi, rằng Ngọc Hoàng là một người đàn ông. Đó là điều không thể chối cãi. Người ta xưa nay có chuyện gì cũng đổ thừa là tại ông Trời. Ông Trời chứ không phải Bà Trời, các Bà hãy nhớ cho chúng tôi điều ấy! Và ông Trời là một người đàn ông phóng khoáng, cởi mở và rất galant, rất tôn trọng nữ quyền. Bằng cớ rõ rệt nhất là việc ông sắc phong cho ba Vua Bếp, công nhận luật song hôn.

    Ấy là Táo ta. Thế còn Táo Tàu.
    Theo cổ sử Trung Quốc thì Toại Nhân là người dạy dân dùng lửa để nấu nướng. Toại Nhân dạy dân cách gây ra lửa, cách giữ lửa, cách dùng lửa để nấu chín thức ăn, đưa con người ra khỏi cảnh ăn sống, nuốt tươi. Hàn Phi Tử trong thiên Ngũ Đáo cho rằng Toại Nhân chính là Thần Táo cổ xưa nhất của người Tàu.
    Theo cổ sử Trung Quốc thì Toại Nhân là người lãnh đạo xưa nhất được nhắc đến, tiếp theo là Phục Hy dạy dân dùng vỏ cây, da thú che thân, làm nhà ở và rời bỏ lối sống hang động. Kế đến là Thần Nông, người dạy dân cày cấy, chăn nuôi. Kế nữa là vua Hoàng Đế, được người Trung Hoa xưa xem như thủy tổ, người lập quốc. Theo Hoài Nam Tử thì Viêm Đế, tức vua Thần Nông sau khi mất được phong là Táo Thần; chăm sóc việc bếp núc. Còn trong sách Chu Lễ thì lại nói rằng Táo Thần là một người nữ, tên Chúc Dung, cháu nội của vua Hoàng Đế. Một số sách khác lại ghi chép rất nhiều nhân vật được xem là Táo Quân của người Trung Hoa. Mỗi sách chép mỗi khác, có khi Táo Thần tên Trương Vĩ, tên Tô Cát Lợi, tên Tử Quách v.v... Hàng chục thuyết khác nhau, chả biết thuyết nào đúng, mà có lẽ chả thuyết nào đúng cũng nên. Về phía đạo Lão – tức Đạo giáo – thì thờ một Bà Táo, có tên “Chủng Hỏa Lão Mẫu Nguyên Quân”. Bà Táo này đặt Tổng Hành Dinh trên núi Côn Lôn. Dưới tay bà có năm bà Tư Lệnh Vùng gọi là “Ngũ Đế Táo Quân” và một số Táo Quân cấp dưới.
    Lão Móc có quen một cô người Đài Loan, hai mươi tám tuổi, chưa chồng, quê quán ở Kao Shiung (Cao Hùng). Để tìm hiểu về Táo Tàu, Lão Móc hỏi cô này bên xứ cô ai là người trông coi bếp núc. Cô trả lời liền: Má.
    Lão Móc liền vận dụng thêm tay chân và nét mặt để diễn tả cho cô hiểu rõ vấn đề mà mình muốn hỏi. Một lúc sau cô ta mới nghĩ ra và cho biết Táo Thần nhà cô là một con gái của Ngọc Hoàng Thượng Đế rất xinh đẹp và trong bức tranh thờ, cô có đến 16 thị nữ theo hầu, cô nào cũng mặt hoa da phấn.
    Mỗi năm Táo Quân đều lên chầu Trời để báo cáo chuyện trần gian. Thế ông Táo lên trời bằng gì?
    Trong thời kỳ phương tiện giao thông chưa phát triển như hồi đầu thế kỷ 20 trở về trước, phương tiện di chuyển của Táo Quân là con cá chép. Tại sao lại là cá chép mà không là cá kình, cá ngạc; những loài cá có sức mạnh kinh hồn? Theo sách “Ngư loại học” của Trung Quốc thì cá chép, tức Lý ngư có hơn 200 loại, hơn 2.000 giống. Sao lại nhiều đến thế? Trước giờ cứ tưởng cá chép chỉ có hai loại là cá trống và cá mái mà thôi. Cá chép được người Việt và Tàu xếp đứng đầu trong các loại cá nước ngọt. Nó có sức bền , dẻo dai. Kìa, hãy nhìn một con cá chép ngược dòng suối chảy xiết. Nó phóng lên một bậc đá cao. Không được, nó kiên trì phóng đi phóng lại cho được mới thôi. Chắc vì thấy cảnh ấy nên mới có truyền thuyết “cá chép vượt Vũ môn” hóa thành Rồng làm mưa cho dân cày cấy.
    Sự tích “Lý ngư hóa Long” đã đi vào văn học, nghệ thuật. Trên các bức tranh, các đồ sứ cổ, các điêu khắc ở đình, chùa, miếu mạo thường ghi lại sự tích này. Tục lệ mua cá chép sống để cúng thần tài, cúng xong thì phóng sinh đến gần đây hãy còn. Tranh dân gian Việt Nam ngày Tết có bức “Ngư ông đắc lợi”, được người ta mua treo để lấy điềm lành, tấn tài tấn lợi.
    Như vậy cá chép rõ ràng là một loại cá quý tộc, rất xứng đáng để được chọn làm phương tiện vận chuyển cho Táo Quân. Còn những kẻ phàm phu như Lão Móc, không biết cỡi cá chép đi mây, về khói nhưng cũng biết trọng dụng cá chép lắm. Đơn giản thì cá chép chưng tương, bún tàu nấm mèo. Ngặt nghèo dã chiến thì cá chép chiên, cá chép nướng. Năm khi mười họa được gặp một đàn anh sành ăn của đất Bắc thì có món gỏi cá chép sống. Thứ này phải uống sec, không được pha soda. La de càng tối kỵ. Món này ăn mới đầu hơi ơn ớn, nhưng khi đến đũa thứ ba rồi thì chà, phải biết! Không ngưng được. Món này ai muốn làm cũng dễ. Lão Móc xin hướng dẫn. Mua một con cá chép to và một cuốn “Miếng ngon Hà Nội” của cụ Vũ Bằng về. Vừa đọc sách vừa làm theo cụ Vũ Bằng, còn Lão Móc thì xin ngồi đợi đến lúc dọn lên bàn. Sành ăn nhưng không sành làm là chuyện thường của đám vô tích sự “Ba đồng một mớ...”
    Từ cuốn sách nói về loài cá, người ta có thể dễ dàng giải quyết một đề tài đã và đang làm cho các nhà khoa học bối rối. Cái vũ trụ này bao lớn? Chỉ vài bài toán nhân là xong. Có thể các nhà khoa học chưa có một phương pháp nghiên cứu đúng đắn.
    Nói thì phải dẫn chứng. Lão Móc xin dẫn chứng. Ông Trời và chỗ ở của ông Trời là trung tâm của vũ trụ. Đúng không? Đúng! Ông Táo từ trái đất khởi hành ngày 23 tháng Chạp và đến Thiên đình, tức là trung tâm vũ trụ trước ngày Tết, đúng không? Đúng! Lấy vận tốc di chuyển của ông Táo tức vận tốc của cá chép – nhân cho thời gian di chuyển thì ra khoảng cách từ trái đất đến Thiên đình. Đơn giản quá! Tính ra thì Trời cũng chẳng xa xôi gì. Bởi thế cụ Nguyễn Du đã nói:
    “Đã mang lấy nghiệp vào thân,
    Cũng đừng trách lẫn trời gần, trời xa.”
    (Kiều)
    Tức là ý cụ muốn nói có hai ông Trời. Một ở gần, một ở xa. Ông Trời ở xa là ông Trời mà chúng ta “kêu Trời không thấu” và ông ở gần là ông có chuyện gì chúng ta hay gọi “Trời ơi!” vì có ở gần thì ông mới nghe tiếng chúng ta kêu gọi. Còn cái nghiệp ở đây chính là cái nghiệp làm Táo Quân cỡi cá chép đi về Thiên đàng – hạ giới mỗi năm.
    Bước sang thế kỷ 20, người ta thấy lác đác một số Táo Quân có tinh thần cầu tiến. Hồi thập niên năm mươi, trên báo chí Thủ đô Sàigòn mỗi khi Tết đến, người ta hay gặp hình các vị Táo ngồi chễm chệ trên máy bay. Có vị lại bổ sung trình độ trí thức của mình bằng cách đeo thêm một cặp kính trắng, tay xách cặp da.
    Từ cuối thập niên trở về sau, sau khi một loạt phi thuyền lên thám hiểm Mặt Trăng; người ta thấy có một số Táo Quân chuyển qua cỡi Hỏa Tiễn. Bây giờ thì các ông Táo đi Shuttle Space, xách samsonite thay cho tờ sớ cuộn tròn, và cái nón phi hành gia đã thay cho cái mũ cánh chuồn truyền thống.
    Rõ ràng là các ông Táo đã theo sát đà văn minh nhân loại. Các ông Táo đã thay đổi đủ thứ để chạy theo thời cuộc. Nhưng có một truyền thống vô cùng đặc biệt mà các Táo Quân quyết tâm gìn giữ và đã đem cái truyền thống ấy sang thiên niên kỷ thứ ba, hoặc thiên niên kỷ thứ tư không chừng; nếu lúc ấy người Việt chúng ta vẫn còn là người Việt. Cái truyền thống đó là truyền thống không mặc quần. Người ta có thể bắt gặp một ông Táo đi máy bay Boeing, đi phi thuyền. Người ta có thể bắt gặp một số ông Táo Âu hóa bằng cách hút xì gà, ngậm ống vố và xách cặp da. Giữa thập niên 60, thế kỷ 20, khi có chương trình phát thanh thương mại với điệu nhạc mở đầu rất giật gân và chiếc Suzuki tiện lợi an toàn trên xa lộ, tiện lợi khi vào ngõ hẻm đang làm mưa làm gió thì người ta thấy có một vài ông Táo vắt trên vành tai cây viết Paker, đeo đồng hồ Seiko và chạy xe Suzuki 49cc. Nhưng nhất định tự cổ chí kim, từ xưa cho đến bây giờ, không bao giờ có một ông Táo nào chịu mặc quần.
    -Không phải từ xưa cho đến bây giờ, mà cả đến sau này nữa, không bao giờ chúng tôi mặc quần. Ông Móc phải nhớ cho là như thế!
    -Thưa Táo Quân tại sao thế ạ? Tại sao các ông lại không chịu mặc quần?
    -Đơn giản lắm ông Móc. Cho nó mát mẻ. Thế thôi!
    -Ông Táo nói thế tôi chả tin. Nếu ở Sàigòn thì tôi còn tạm tin là thực. Chứ còn ở miền Bắc nước mình, đêm hăm ba tháng Chạp mưa phùn gió bấc. Và nhất là ở Mỹ vào mùa Đông. Lạnh... teo đi chứ!
    -Dù có lạnh... teo đi nữa vẫn phải chịu. Có thế mới là Táo.
    -Nhưng mà ăn mặc như thế có gì là hay đâu ông Táo?
    -Ông Móc đừng có cạn nghĩ như vậy. Đó là cái nét đặc thù của bọn tôi. Mất cái nét đặc thù ấy đi thì các Táo Quân chúng tôi sẽ bị lẫn lộn trong cái xã hội loài người xô bồ và thay đổi mau lẹ này. Muốn không bị đồng hóa, muốn không bị nuốt chửng và xóa sổ thì phải giữ lấy bản sắc của mình!
    -Nhưng người ta sẽ phản đối chuyện các ông Táo giữ một cái truyền thống lạ đời như vậy!
    -Mấy ông Chà sét-ty ở Sàigòn hồi trước vấn khăn và ăn bóc, mấy ông Hồi giáo không ăn thịt heo, đối với người Việt mình không lạ sao? Cho dù 800 cái Hội Phụ Nữ ở bên Tây, bên Tàu có lên tiếng thì cũng vậy thôi. Táo Quân chúng tôi vẫn cứ như thế!
    -Tại sao?
    -Đơn giản quá mà ông Móc. Bởi vì nếu chúng tôi mà mặc quần thì chúng tôi sẽ chẳng còn là Táo Quân nữa. Hình ảnh truyền thống của một ông Táo là gì? Ông Móc nhớ lại xem.
    -Thì là một ông có râu càm, râu cá chốt trên mép. Rồi mặc áo dài, đội mũ cánh chuồn, mang hia, một cặp ống chân tua tủa và một cuộn sớ dài lòng thòng.
    -Đúng như thế. Thế mới là một ông Táo. Mập mạp, mặt mày không râu, mặc đồ Tây, đâu có giống Táo, nhưng cũng còn chấp nhận được nếu ông ấy không mặc quần. Ông Móc nhớ hồi đất nước mình còn chiến tranh, có ông Táo lính lên chầu Trời đội nón sắt, đeo cây Colt 45 xệ xệ bên đùi, chân đi bốt-đờ-sô. Nhưng nhìn qua người ta vẫn biết ngay là Táo Quân bởi vì ông ấy không mặc quần, đưa hai cái chân lông lá. Nếu ông ấy mặc thêm cái quần trây-di vào, bố ai nhìn ra là Táo. Đấy là cái lý do Táo Quân chúng tôi giữ cái truyền thống ấy!

    -Ông Táo nói phải. Có lẽ cũng phải giữ cái truyền thống ấy.
    -Phải giữ ông Móc à. Cho dù đẹp trai như ông Joe Biden, Tổng thống xứ này, mặc tuxedo hẳn hòi, nhưng đừng mặc quần là giống ông Táo ngay.
    -Ông Táo nói thế thì chỉ cần không cần mặc quần là thành ông Táo ngay lập tức?
    -Bậy! Còn cái tư cách bên trong của mình nữa chứ! Cái đó mới quan trọng. Hình dáng bên ngoài ăn thua gì.
    -Ông Táo nói phải. Mà này ông Táo, tại sao tôi chẳng thấy các bà Táo đi chầu Trời nhỉ. Hay là bất tiện vì cái truyền thống độc đáo kia? Các bà Táo dĩ nhiên không thể đội mão, đi hia mà chẳng...
    -Tầm bậy! Các bà ấy chạy theo thời trang ghê lắm. Nay jupe, mai soiré, mốt lại maxi, rồi đồ tắm bikini, monokini đủ các kiểu. Các bà ấy đời nào chịu theo xưa như bọn đàn ông chúng tôi.
    -Vậy ra các ông Táo cũng khổ với các bà Táo quá nhỉ?
    -Khổ lắm chứ sao lại không. Mỗi lần bà ấy mà đi shopping là hai Táo ông chúng tôi sót cả ruột. Mà tôi cũng phục đàn ông Việt Nam các ông thật đấy!
    -Bọn tôi có gì hay đâu ông Táo?
    -Sao lại không. Bọn tôi hai thằng làm nuôi một bà mà còn khổ. Các ông chỉ có một mình. Thế mà chịu nỗi các bà. Các ông giỏi quá đi chứ. Tại Trời giao thì phải làm, chứ tôi cũng chán cảnh làm Táo rồi, ông Móc ạ!
    -Thế thì ông Táo xin với Trời, đổi qua làm đàn ông Việt Nam như tôi đây này.
    -Thôi, nói thế chứ tôi sợ lắm. Một ông, một bà như ông Móc chắc ba bảy hăm mốt ngày thì tôi chết mất. Sức đâu mà nuôi nỗi! Thôi thì đành phận Táo. Hai ông, một bà cho nó đỡ khổ cái thân già!

    LÃO MÓC

     ---------------------------------------------